“Không phải ai cũng một bụng xấu xa như anh đâu, Mạc Tử Thâm", Từ Ngưng Viên cười khẩy, “Với lại anh thử tìm xem ở cái đất nước này có chỗ nào bán món này thử xem? Hừ, còn lâu mới có.”
“Nếu không phải trong nước thì là ở nước ngoài", Mạc Tử Thâm cãi lại, “Dù sao thì vẫn không phải là do Từ Ngưng Viên anh nấu.”
“Mạc Tử Thâm, anh càng nói càng thấy anh ngu ngốc.
Đồ ăn từ nước ngoài ship về đây sao? Đặt mấy ngày mới về, lúc đó có còn ăn được nữa không hả? Cãi cùn.”
Từ Ngưng Viên hất mặt, đầy khinh thường mà chế giễu Mạc Tử Thâm.
“Hừ, ai biết được Từ Ngưng Viên anh đã giở trò gì ra chứ? Tôi đúng là không có âm hiểm bằng anh, làm sao mà biết được?”
Mạc Tử Thâm bị Từ Ngưng Viên nói đến cho tức giận.
Nhưng dù có thế nào Mạc Tử Thâm vẫn không tin tưởng chỗ thức ăn này là do Từ Ngưng Viên nấu được.
Nhất định là không phải.
Bởi vì thật sự nó rất ngon, Mạc Tử Thâm còn muốn ăn tiếp.
Anh không thể nào mất mặt đến mức bị thức ăn của cái tên khốn kiếp này rù quến được.
“Tôi ăn xong rồi.”
Trong lúc Mạc Tử Thâm và Từ Ngưng Viên cãi qua cãi lại thì Phù Dung đã xử xong hết phần ăn của mình.
Cô thong thả cất lời cất ngang cuộc đối thoại vô bổ của hai người đàn ông.
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung đã ăn hết thì liền cười tươi rói: “Em thấy thế nào? Ngon không?”
“Cũng tạm.”
Phù Dung bĩu bĩu môi, gật gật đầu mà nói.
Cô uống một hớp nước sau đó đứng dậy nhìn về phía Mạc Tử Thâm nói:
“Tử Thâm, chúng ta ra ngoài phòng khách nói chuyện đi.”
“Hả? Ừ, được.”
Mạc Tử Thâm đang tập trung cãi nhau với Từ Ngưng Viên, bỗng dưng bị Phù Dung điểm danh thì khẽ giật mình.
Phù Dung bỏ đi trước, Từ Ngưng Viên hơi mím môi nhưng cũng không ngăn cô lại.
Anh chủ động cầm dĩa của Phù Dung đến bên bồn rửa chén, thuần thục mà dọn dẹp.
Mạc Tử Thâm nhìn thấy tình cảnh này thì càng thêm trố mắt.
Chẳng lẽ hôm nay anh ngủ không đủ nên bị hoa mắt rồi sao? Từ Ngưng Viên thế nhưng lại có thể làm ra những chuyện này, hơn nữa còn nhìn rất là chuyên nghiệp đi.
“Bác, ai đang rửa chén vậy ạ?”
Mạc Tử Thâm hoang mang mà nhìn sang bà Nghiêm đang ngồi bên cạnh mà hỏi.
Bà Nghiêm đang đút Niệm Thâm ăn, nghe câu hỏi của Mạc Tử Thâm thì dừng lại, nghiêm trọng mà trả lời.
“Từ Ngưng Viên đó.
Cháu cảm thấy rất kỳ lạ đúng không?”
Mạc Tử Thâm nhận được câu trả lời thì lại càng thêm hoang mang hơn.
Vậy ra anh không bị hoa mắt? Mà người có vấn đề ở đây là Từ Ngưng Viên mới đúng.
“Anh ta bị sao vậy ạ?”, Mạc Tử Thâm khó hiểu mà hỏi lại.
Bà Nghiêm lại thở dài một hơi: “Nó yêu đến điên rồi.
Không biết có bị cái gì nhập vào không, nhưng cháu cứ kệ nó đi.
Mai bác đi chùa xem quẻ thử xem, coi thử là điềm tốt hay điềm xấu.
Nếu là điềm tốt thì cứ để nó vậy cũng được.”
Mạc Tử Thâm càng nghe bà Nghiêm nói thì càng trở nên hồ đồ hơn.
Cái gì mà bị nhập? Điềm tốt, điểm xấu là sao nhỉ? Người nhà của Từ Ngưng Viên không có ai bình thường hết à?
Từ Ngưng Viên đang đứng rửa chén, nghe câu trả lời của mẹ mình mà dở khóc dở cười.
Mẹ của anh đúng là rất giỏi nhìn sự việc theo hướng kỳ lạ.
Từ Ngưng Viên cũng không giải thích nổi.
“Mạc Tử Thâm?”
Phù Dung ra phòng khách một lúc lâu rồi mà vẫn không thấy Mạc Tử Thâm đâu nên bèn cất tiếng gọi thử.
“Tới đây.”bg-ssp-{height:px}
Mạc Tử Thâm lắc lắc đầu, bỏ qua sự kỳ lạ của người nhà Từ Ngưng Viên mà cất bước đi ra ngoài chỗ Phù Dung.
“Phù Dung, sao Từ Ngưng Viên lại ở nhà của em?”
Mạc Tử Thâm vừa đặt mông xuống ghế thì đã vội vàng hỏi Phù Dung.
“Anh ấy đến đây thuê phòng.
Dù sao cũng còn phòng trống nên em cho thuê thôi.
Với điều kiện là anh ta phải làm hết việc nhà cho em.
Vì vậy cứ như anh thấy đó, em cũng để tốn tiền thuê người giúp việc nhà.”
Phù Dung trả lời một câu tự nhiên.
Cô tự động lược bỏ qua đoạn đầu là Từ Ngưng Viên mặt dày chui vào nhà cô ở lì không chịu đi.
“Thuê phòng?”, Mạc Tử Thâm nhăn mặt, “Vậy anh cũng muốn thuê phòng.”
“Hả?”, Phù Dung bất ngờ, “Anh nói cái gì vậy? Nhà anh cả đống sao không ở nhà tự dưng muốn qua nhà em thuê phòng làm gì?”
Phù Dung nhìn Mạc Tử Thâm khó hiểu.
“Không biết.
Từ Ngưng Viên ở đây, anh nhất định cũng phải ở đây.”
Mạc Tử Thâm vẫn ngoan cố một mực muốn dọn qua đây ở chung với Phù Dung.
Phù Dung nói gì anh cũng không nghe.
Vì vậy kết quả là Mạc Tử Thâm hầm hổ mà đi về, bảo rằng ba ngày sau sẽ dọn qua đây ở chung.
Anh bảo Phù Dung mau dọn dẹp phòng trống cho anh.
Phù Dung nhìn theo bóng lưng của Mạc Tử Thâm mà thở dài, cô đúng thật là hết cách với cái tính con nít này của Mạc Tử Thâm thật sự.
Cũng may là nhà Phù Dung đủ rộng để chứa hết mọi người đó, nhà của cô càng lúc càng đông người rồi.
Phù Dung cân nhắc một chút, sau đó gọi Từ Ngưng Viên:
“Từ Ngưng Viên, anh giúp tôi dọn phòng dành cho khách bên trái nhé.”
“Tuân lệnh.”
Từ Ngưng Viên vui vẻ giơ tay chào Phù Dung rồi chạy đi vào dọn phòng khách theo ý của cô.
Từ Ngưng Viên vẫn tỏ ra mình là một osin cao lãnh, cả đời chỉ phục vụ cho vợ con mà thôi.
Nhưng Từ Ngưng Viên không hề hay biết rằng, sắp tới trong căn nhà này sẽ còn xuất hiện thêm một thành phần phá đám tên là Mạc Tử Thâm.
Phù Dung cũng lấy mềm gối dự phòng dọn dẹp một chút, Mạc Tử Thâm muốn đến đây ở thì cứ cho anh đến thôi.
Phù Dung cũng không quá bận tâm.
Một ngày bình yên cứ thế mà trôi qua, nhưng không ai ngờ đêm tối hôm đó lại là một ngày mưa lớn.
“Đoàng.”
Sấm chớp đánh rầm trời khiến Phù Dung giật mình tỉnh dậy.
Tối hôm nay Niệm Thâm qua phòng bà Nghiêm ngủ, vì vậy hiện tại chỉ có một mình cô trong phòng.
Tiếng tiếng sấm sét ngoài trời không khác gì đang lăng trì cô.
Phù Dung cố gắng nói với bản thân bình tĩnh, thế nhưng tay chân vẫn run lên cầm cập.
Cô biết, căn bệnh điên rồ kia lại đến nữa rồi.
Cả người của Phù Dung trở nên cứng đờ, không còn chút sức lực.
Dù là việc bò đến ngăn tủ lấy thuốc thôi mà Phù Dung cũng không làm được.
Phù Dung chỉ có thể lấy mền trùm kín đầu lại, cả người co rút mà cầu khấn cơn mưa này nhanh chóng qua đi.