Phù Dung lại một lần nữa bị ép lên một chiếc xe đen mà đưa đi.
‘Sao hôm nay ai cũng thích lôi lôi kéo kéo cô đi hết nơi này đến nơi khác nhỉ?’ Cô tự cười mà hỏi trong lòng.
Phù Dung mệt mỏi dựa vào thành ghế mà nhắm mắt lại.
Hiện tại cô không thể quyết định được bất cứ điều gì nữa rồi đúng không? Ngay lúc cô nhận lời Nhạc Thanh Dao sẽ thay thế vị trí của cô ta làm đại tiểu thư của Nhạc Gia để lấy tiền trả viện phí cho mẹ, Phù Dung không bao giờ ngờ cuộc sống của mình lại có thể bị đẩy đi xa đến vậy.
“Két.”
Chiếc xe thắng gấp lại, Phù Dung mở mắt ra cảnh giác nhìn xung quanh.
Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với cô.
“Xuống xe.”
Người vệ sĩ mở cửa xe rồi mạnh tay đẩy người Phù Dung, yêu cầu cô xuống xe.
Trước mặt Phù Dung là một nhà thờ nhỏ, xung quanh hẻo lánh.
Cô thật sự không hiểu Từ Ngưng Viên vì sao lại đưa cô đến chỗ này.
Anh ta muốn làm gì?
“Còn không mau đi vào?”
Người vệ sĩ áo đen lại một lần nữa quát nạt bên tai của Phù Dung.
Cô nhíu mày, nhìn kĩ lại người suốt đường đi canh giữ và la hét cô này.
Phù Dung ghi nhớ rõ gương mặt này, sau này nếu có cơ hội trở mình cô hứa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.
“Mày còn nhìn gì nữa? Có nghe tao nói không hả? Bước vào.”
Người đàn ông thô lỗ vung tay lên, dọa đánh Phù Dung.
Cô vội vàng lùi lại sau một bước, tránh đi phạm vi công kích của gã.
Phù Dung trừng hắn một cái sau đó quay lưng bước đi nhanh vào trong nhà thờ.
Bên trong hoàn toàn vắng lặng, thế nhưng trên tường nhà lại có trang trí những vòng hoa màu trắng thường được thấy trong các đám cưới.
Ngoài ra còn có thắp nến khắp phòng.
‘Đây là nghi lễ đám cưới ở nhà thờ đúng không?’ Phù Dung thầm hỏi.
“Sao cô còn ở đây?”, Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông vang lên khiến Phù Dung đang suy nghĩ giật bắn người.
Phù Dung quay lại, thấy người bước đến đúng là Từ Ngưng Viên.
Anh ta đã thay đổi một bộ vest màu đen, trên túi gắn hoa, mang giày da.
Hoàn toàn thay đổi thành một chàng trai lịch thiệp, thế nhưng gương mặt và giọng nói của Từ Ngưng Viên vẫn gây ra áp lực với người khác như cũ.
Anh bước đến gần Phù Dung, lạnh mặt nhìn cô mà hỏi:
“Còn chưa thay đồ? Cô định chờ tôi thay giúp cô à?”
“Thay đồ? Thay đồ gì chứ?”
Phù Dung hoang mang mà hỏi lại.
Cô thật sự không hiểu nổi người đàn ông này nói chuyện gì.
“Hừ.
Cô định mặc nguyên một bộ đồ đám tang này trong lễ cưới của chính mình sao? Sở thích của cô cũng thật không ra gì nhỉ?”
Từ Ngưng Viên vẫn luôn duy trì thái độ khinh miệt đối với Phù Dung.
Từ ngay lần đầu chạm mặt cho tới bây giờ, những thứ Phù Dung nghe được từ miệng của Từ Ngưng Viên chỉ có châm chọc và xỉa xói.
Cô thật sự không thể hiểu nổi lý do vì sao anh ta cư xử như vậy.
“Từ Ngưng Viên.”, Phù Dung tức giận mà hỏi thẳng họ tên của người đàn ông trước mặt:
“Trước khi muốn mắng chửi tôi thì ít nhất anh cũng phải nói cho tôi biết lý do trước được không? Tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì cả? Đám cưới nào? Đám cưới của ai? Liên quan gì đến tôi?”
“Hừ.
Nhạc tiểu thư sau cú sốc mất cha có vẻ như đầu óc cũng ngu đi không ít nhỉ?”, Từ Ngưng Viên lạnh lùng gì thẳng gương mặt của Phù Dung:
“Tôi đã nói với cô từ lúc nãy rồi.
Tôi đến bắt người về để thực hiện đám cưới đúng như lời hứa với cha của cô.
Đây chính là đám cưới của tôi và cô.
Cái đám cưới mà cha cô mong muốn đó.”
Từ Ngưng Viên không kiên nhẫn mà nói với Phù Dung.
Anh cực kỳ căm ghét bộ mặt tỏ ra vô tội của cô gái này.
Ai chẳng biết Nhạc Thanh Dao là một con rắn độc, chuyện xấu của cô ta làm ra cũng không ít hơn ông Nhạc là bao.
Nếu không phải trước đó ông Nhạc sống chết ép buộc anh phải cho đứa con gái quý giá này của ông có một cái đám cưới thì Từ Ngưng Viên còn lâu mới phải làm ra trò hề này.
Từ Ngưng Viên biết rõ ý định của lão già đó, ông ta muốn dựa vào cái đám cưới này mà lợi dụng đánh bóng tên tuổi của nhà họ Nhạc? Hừ.
Lão già tham lam đó tính toán cho lắm vào, cuối cùng lại chết một cách không rõ ràng như vậy.
Ông ta đến việc ăn cái bánh cưới của con gái mình còn không có được chứ ở đó mà muốn dựa vào gia thế của nhà họ Từ mà leo cao? Buồn cười.
Nhưng anh vẫn sẽ thực hiện cái đám cưới ngu ngốc này.
Bởi vì nó sẽ khiến hạnh phúc cả đời của Nhạc Thanh Dao phải nằm trong tay anh.
“Đám cưới của tôi và anh?”
Phù Dung mở mắt lớn, hoang mang mà nhìn Từ Ngưng Viên.
Anh ta đang nói đùa gì vậy?
“Từ Ngưng Viên.
Anh điên rồi à? Bố tôi vừa mới mất thôi đó.
Anh kéo tôi từ đám ma của ông ra đây để làm đám cưới? Anh có phải là con người hay không vậy? Trên đầu tôi vẫn còn phải chịu tang bố, đám cưới này tôi thật sự không thể nào thực hiện được.”
Phù Dung giận đến run cả người.
Cô không thể nào hiểu nổi được người đàn ông này đang nghĩ gì nữa rồi.
Anh ta có cần phải vội vã đám cưới với Nhạc Thanh Dao như vậy hay không? Ông Nhạc còn chưa chôn, đám tang chưa xong mà anh ta đã lôi đứa con gái duy nhất của ông đi làm đám cưới rồi? Dù Phù Dung có là một con ngu đi nữa thì cũng biết được đây là một sự sỉ nhục lớn nhất đối với nhà họ Nhạc.
Nó chắc chắn là một cái tát thẳng vào mặt của bố Nhạc Thanh Dao và cả chính bản thân Nhạc Thanh Dao.
Từ Ngưng Viên thật sự quá thâm độc rồi.
“Đám cưới có thực hiện được hay không thì không phải dựa vào lời nói của cô đâu.”
Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung mắng chửi không những không tức giận mà còn bật cười.bg-ssp-{height:px}
“Đám cưới này chắc chắn phải được diễn ra.
Ngay tại đây.
Ngay lúc này.” Từ Ngưng Viên dùng ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn Phù Dung.
“Anh…”
Phù Dung giật mình.
Cô có thể cảm nhận được sự hận thù sâu đậm từ trong mắt của Từ Ngưng Viên.
Rốt cuộc là nhà họ Nhạc đã làm gì khiến cho anh ta hận đến như vậy chứ?
“Bớt nói nhiều đi.
Nếu cô đã không muốn thay váy cưới thì cứ mặc bộ đồ tang đó làm lễ cũng được.
Từ Ngưng Viên tôi chẳng ngại đâu.”
Từ Ngưng Viên nhăn mặt, không muốn nói nhiều với Phù Dung nữa.
Anh ta thô lỗ kéo tay cô đi đến cuối con đường.
Một vị cha sứ đang đứng ở đó, không biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Phù Dung bị Từ Ngưng Viên kéo đi, dù cô dùng hết sức cũng không thể làm giảm tốc độ của anh ta.
“Khoan đã.
Tôi muốn thay váy cưới.”
Phù Dung hoảng sợ mà hét lớn lên.
Mặc đồ tang để làm lễ cưới cho chính bản thân mình? Dù trên danh nghĩa là đám cưới của Nhạc Thanh Dao và Từ Ngưng Viên.
Thế nhưng người đứng ở nơi đây thực hiện vẫn là chính bản thân cô.
Phù Dung thật sự không thể chấp nhận được.
“Hừ.
Phiền phức.”
Từ Ngưng Viên lập tức buông tay của Phù Dung ra, chán ghét mà liếc nhìn cô.
Sau đó lập tức có một người phụ nữ tiến đến bên cạnh Phù Dung.
“Mời cô theo tôi đi thay váy cưới.”
Phù Dung phức tạp mà nhìn người phụ nữ này, có vẻ cô ta là một vị sơ ở nhà thờ này.
Từ Ngưng Viên vẫn đang lạnh mặt đứng một bên, như chờ đợi Phù Dung nếu có thêm bất cứ phản kháng nào anh nhất định sẽ kéo cô ta đến trước cha xứ để bắt đầu làm lễ luôn.
Dù sao thì đối với anh ta lễ cưới này với Nhạc Thanh Dao cũng chỉ là một trò đùa, nó ra như thế nào cũng được.
Phù Dung thở dài, cô nhấc bước chân nặng trĩu của mình mà đi về hướng vị nữ tu đã chỉ.
Một căn phòng đơn sơ, trên giá móc đồ đã treo sẵn một chiếc váy suông màu trắng muốt.
Nếu so với một chiếc váy cưới bình dân nhất thì chiếc váy cưới này cũng quá sơ sài rồi.
Cô đã biết lý do vì sao khi nãy Từ Ngưng Viên không quan tâm đến việc Phù Dung có chịu thay váy cưới hay cứ mặc bộ đồ tang phục trên người mà làm lễ rồi.
Bởi vì chiếc váy trắng đơn sơ này cũng có khác gì lắm so với đồ tang đâu? Phù Dung bật cười lớn, cười một cách bất lực.
Phù Dung năm nay hai mươi mốt tuổi, cuộc sống trước kia của cô với mẹ đều là những ngày tháng nghèo khổ và khó khăn.
Thế nhưng Phù Dung chưa bao giờ có thể nghĩ đến chiếc váy trong ngày cưới của mình lại là một chiếc váy nghèo nàn đến đáng thương như vậy.
“Cô mau thay đồ đi.
Từ thiếu gia đang chờ cô đó.”
Vị sơ thấy Phù Dung vẫn chần chừ không chịu thay váy thì liền cất giọng khuyên nhủ.
Không khó để nhận ra trong giọng bà chứa đầy sự sợ hãi đối với người họ Từ này.
“Tôi biết rồi.
Cám ơn dì.
Dì ra ngoài đi ạ.
Tôi có thể tự thay được.” Phù Dung khó khăn mà đáp lời vị nữ tu.
“Được rồi.
Vậy tôi ra ngoài.
Cô nhanh lên nhé.”
Vị nữ tu có vẻ còn muốn nói gì nữa để yêu cầu Phù Dung nhanh lên, bà rất sợ sẽ bị Từ Ngưng Viên trách tội.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đầy tâm trạng của Phù Dung thì cũng không nỡ nói gì nữa mà lùi ra ngoài.
Căn phòng đơn sơ chỉ còn lại một mình Phù Dung với bốn bức tường và một bộ váy trắng.
Phù Dung tiến đến, bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo vốn đã không phải là của cô rồi lại khoác lên một chiếc váy cưới sơ sài.
Chiếc váy cưới này đáng lẽ không phải dành cho Phù Dung, thế nhưng dòng đời đưa đẩy, cô lại phải vào vai của Nhạc Thanh Dao, tiếp nhận hết thảy những chuyện hoang đường này.
“Rồi sẽ ổn thôi.”
Phù Dung tự an ủi chính bản thân mình.
Sau đó đưa tay kéo khóa sau lưng, hoàn thành việc thay váy cưới.
Trong phòng còn chẳng có nỗi một chiếc gương để Phù Dung có thể xem lại bộ dáng bản thân mình hiện tại.
Phù Dung nhấc chiếc khăn voan lên, đội trên đầu sau đó mở cửa bước lại vào trong lễ đường.
Con đường từ phòng thay đồ đến lại chỗ của Từ Ngưng Viên vắng lặng không một bóng người.
Phù Dung tự hỏi nếu hiện tại cô bỏ chạy ra khỏi nơi đây thì sẽ như thế nào?
Thế nhưng rồi ngay lập tức cô lại từ bỏ ý định.
Phù Dung biết rõ mình sẽ không thể nào chạy thoát khỏi được Từ Ngưng Viên.
Nếu để anh ta bắt lại thì kết quả sẽ còn thê thảm hơn.
Còn cả mẹ cô đang nằm ở trong bệnh viện chờ cô nữa.
Phù Dung không thể làm gì khác, chỉ có thể bước từng bước nặng nhọc đến lại căn phòng mà Từ Ngưng Viên đang đứng chờ sẵn..