“Sao thế?”
Phù Dung khó hiểu, định tới kéo tay Từ Ngưng Viên thì đúng lúc này lại thấy một mảnh gỗ rực lửa rớt xuống ngay chỗ Từ Ngưng Viên đang ngồi.
Phù Dung không kịp suy nghĩ, vội vàng lao đến che hẳn lên người Từ Ngưng Viên.
“Á.”
Mảnh gỗ cháy dở khiến cho ngoài lưng Phù Dung bị bỏng một mảnh da lớn.
Cô la lên một tiếng rồi cố gắng hất nó xuống khỏi người.
Sau đó Phù Dung vội vàng xem thử Từ Ngưng Viên có bị thương chỗ nào không.
“Từ Ngưng Viên, anh không bị rơi trúng người chứ? Có ổn không? Mau đứng dậy ra ngoài đi”, Phù Dung hấp tấp níu lấy cánh tay Từ Ngưng Viên.
Trong lúc Phù Dung gấp gáp và hoảng sợ như vậy thì Từ Ngưng Viên vẫn trầm mặc như cũ mà nhìn Phù Dung.
Anh cảm thấy cô nàng trước mặt anh thật là ngốc.
Rõ ràng khi nãy anh đã chuẩn bị lăn qua một bên là tránh được mảnh gỗ rực lửa đó rồi.
Thế nhưng cô ta lại đè lên anh, khiến anh không tránh được còn lưng của cô thì bị thương.
Cả cánh cửa kia cũng vậy, Từ Ngưng Viên bình tĩnh, không thèm làm gì hết bởi vì anh biết đám thuộc hạ của anh tới rồi.
Lãnh Khiêm không phải là một tên vô dụng.
Anh chỉ cần cố gắng giữ sức chờ đến lúc Lãnh Khiêm đến là được, vậy mà cô nàng này cứ cố chấp mở cửa cho đến hủy hoại cả đôi tay.
Từ Ngưng Viên nhìn chằm chằm mà không nói gì hết càng khiến Phù Dung trở nên sợ hãi hơn.
“Này, Từ Ngưng Viên, anh không phải bị cái gì rơi trúng đầu trở nên ngu luôn rồi đấy chứ?”, Phù Dung vội vã đưa tay lên định sờ trên đầu Từ Ngưng Viên.
“Cô mới ngu đó”, Từ Ngưng Viên nhíu mày, khó chịu mà hất tay của Phù Dung ra, “Ngồi im một chỗ đi, đừng có làm những chuyện ngu ngốc nữa.
Vô dụng.”
“May quá”, Phù Dung thở phào nhẹ nhõm.
Phù Dung bị Từ Ngưng Viên mắng nhưng không hề cảm thấy tức giận, nói đúng ra thì hiện tại cô chẳng còn sức lực để tức giận với Từ Ngưng Viên nữa rồi.
Khi Từ Ngưng Viên đẩy tay cô ra làm động đến vết thương trên lưng, Phù Dung đau đến chảy cả mồ hôi hột.
Cô không còn sức để đứng nữa, nằm hẳn ra sàn, mệt mỏi mà nói:
“Từ Ngưng Viên, anh mau chạy khỏi đây đi, tranh thủ lúc lửa chưa thiêu rụi hết tòa nhà này mà chạy đi đi.”
Từ Ngưng Viên liếc nhìn bộ dáng hấp hối của Phù Dung, trong lòng cực kỳ khó chịu:
“Vì sao khi nãy lại đỡ thanh gỗ đó cho tôi? Cô đã mở cửa thành công, vì sao không bỏ chạy trước?”
Phù Dung nghe câu hỏi của Từ Ngưng Viên, khẽ mỉm cười.
Vì sao à?
“Từ Ngưng Viên, mạng của anh… trả lại cho anh.”
Phù Dung nói xong câu đó thì ngất xỉu.
Từ Ngưng Viên ngồi bật dậy, lay mạnh người Phù Dung nhưng cô nàng vẫn chẳng hề động đậy.
Cả người Phù Dung nóng hừng hực.
Bàn tay, cánh tay, trên lưng, chỗ nào cũng loang lổ máu và thịt bị cháy khét.
“Nhạc Thanh Dao, Nhạc Thanh Dao.”
Từ Ngưng Viên cố gọi Phù Dung tỉnh dậy, anh biết nếu cứ để như vậy thì cô sẽ chết thật đó.
Phù Dung vẫn nằm im không nhúc nhích, hơi thở yếu ớt.
Nhìn người con gái trước mặt trở nên như vậy, bỗng dưng Từ Ngưng Viên lại cảm thấy sợ.
Một nỗi sợ mà đến cả anh cũng chưa kịp hiểu rõ.
Anh lập tức cõng Phù Dung trên lưng lao ra ngoài.
Vết thương trên chân đối với anh chẳng có vấn đề gì.
Lửa bên ngoài đã được dập bớt, lúc nãy khi Phù Dung mở cửa thành công quay lại thì bên ngoài đã dập lửa rồi.
Từ Ngưng Viên có thể thấy làn nước qua cửa sổ bên hông.
Anh đoán Lãnh Khiêm đã sai cứu hộ dập lửa thành công.
Vậy mà cô nàng ngốc nghếch này lại không hề hay biết, cứ một mực muốn trả mạng cho anh gì đó.
Mạng của anh ngay từ đầu đã không thể nào có nguy hiểm được rồi.
‘Ngu ngốc.
Ngu ngốc.
Ngu ngốc!’
Từ Ngưng Viên bực bội mà mắng thầm.
bg-ssp-{height:px}
Ở trên lưng anh, người của Phù Dung càng lúc càng trở nên nóng hơn.
Anh biết cô phát sốt rồi.
‘Chết tiệt, cái tên Lãnh Khiêm sao lại chậm trễ đến thế chứ? Giờ này còn chưa thấy mặt.’
“Lãnh Khiêm!”
Từ Ngưng Viên vừa cõng Phù Dung trên lưng chạy xuống cầu thang vừa hét lớn lên để tìm thuộc hạ của mình.
“Sếp, tôi ở đây.”
Sau khi Từ Ngưng Viên chạy đi qua một tầng lầu thì cuối cùng cũng bắt gặp Lãnh Khiêm đang gấp gáp chạy ngược lên.
Khi nãy anh vừa thấy tòa cao ốc phát cháy lập tức sợ tái mặt gọi người dập lửa rồi lao vào tòa nhà tìm Từ Ngưng Viên.
Nhưng ngặt nỗi anh lại không biết Từ Ngưng Viên ở đâu nên chỉ có thể tìm từng tầng một, vì vậy mới chậm chạp như vậy.
Lãnh Khiêm đang tìm ở phòng bên dưới thì nghe tiếng hét của Từ Ngưng Viên mới vội vàng chạy lên đây.
Thế nhưng Từ Ngưng Viên lại không có một mình, sếp của anh đang cõng một cô gái ở trên lưng.
Từ Ngưng Viên bị cái nhìn săm soi của Lãnh Khiêm khiến cho ngượng nghịu.
Từ trước đến giờ anh không có thân mật với bất kỳ người con gái nào, việc cõng trên lưng như thế này thì càng không.
Bị thuộc hạ nhìn như vậy, Từ Ngưng Viên cảm thấy chột dạ, vội vàng buông lỏng tay.
Phù Dung đang ở trên lưng của anh cứ thế mà rớt bịch xuống sàn.
“Á”, Phù Dung rên lên trong cơn mê vì đau đớn do cú va chạm gây ra.
Lãnh Khiêm nhìn thấy mà khẽ suýt xoa dùm.
Từ Ngưng Viên mặt càng đen, trong lòng ngập tràn khó chịu.
Từ Ngưng Viên đưa tay ra, muốn đỡ Phù Dung dậy nhưng cuối cùng vẫn là lạnh lùng bỏ đi.
“Sếp.
Cô gái này phải xử lý thế nào?”
Lãnh Khiêm nhìn theo bóng lưng đầy kiêu ngạo của Từ Ngưng Viên mà thắc mắc.
“Tùy anh.”
Từ Ngưng Viên lạnh lùng quăng lại hai chữ rồi bỏ đi mất, để lại Lãnh Khiêm cùng với Phù Dung đang mê man trên sàn.
Lãnh Khiêm xoa cằm, lắc đầu khó hiểu.
Sếp của anh đôi khi quá kỳ lạ rồi.
Nếu anh ta muốn bỏ mặc cô gái này thì còn cõng ra đây làm gì chứ? Đã cõng ra tới đây rồi còn muốn bỏ mặc rồi quăng cho anh là sao?
Lãnh Khiêm thở dài với những suy nghĩ rối rắm trong lòng.
Cuối cùng anh vẫn cúi xuống, quyết định thay Từ Ngưng Viên cõng Phù Dung ra bên ngoài.
Lãnh Khiêm cảm thấy cô gái này đối với Từ Ngưng Viên có vai trò không hề đơn giản.
Đến khi Lãnh Khiêm cõng Phù Dung ra đến xe thì đã thấy Từ Ngưng Viên đứng chờ sẵn.
Anh ta liếc nhìn Lãnh Khiêm rồi mắng:
“Làm gì mà chậm chạp vậy?”
Sau đó Từ Ngưng Viên lạnh lùng leo lên xe ngồi.
Lãnh Khiêm chưng hửng.
Anh đã làm gì mà bị sếp ghét rồi?
“Còn không mau lên xe.”
“Vâng.”
Lãnh Khiêm mở cửa xe ra, đặt Phù Dung vào băng ghế sau bên cạnh Từ Ngưng Viên, rồi trèo ra ghế lái.
Chiếc xe lập tức khởi động, lao thẳng đến bệnh viện.
Trên đường đi, Lãnh Khiêm đã lén liếc nhìn về sau tổng cộng ba lần.
Cả ba lần Lãnh Khiêm đều thấy vị sếp lạnh lùng kia của mình nhíu chặt mày mà nhìn về phía cô gái đang bị thương.
Có lần Lãnh Khiêm còn thấy Từ Ngưng Viên đưa tay ra điều chỉnh tư thế nằm cho cô gái đó, ánh mắt của anh ta cực kỳ phức tạp.
Từ Ngưng Viên liếc lên, Lãnh Khiêm vội vàng thu ánh mắt về không dám nhìn đến nữa.
Lãnh Khiêm cứ cảm thấy cô gái được Từ Ngưng Viên cõng này rất quen thuộc.
Nhưng lại không nhớ được tên gì.
Sau này khi biết được người con gái này tên là Nhạc Thanh Dao thì Lãnh Khiêm đã hiểu được vì sao Từ Ngưng Viên lại có ánh mắt đó rồi.
Quả thật là số phận trêu ngươi.