Từ Ngưng Viên nghe Phù Dung gọi mình là chồng thì nổi cả da gà, liếc nhìn về phía Phù Dung như thú lạ.
Anh cảnh giác mà lùi về sau một bước, tránh xa Phù Dung ra.
Trải nghiệm về việc được Phù Dung gọi là chồng lần trước không mấy tốt đẹp, cô gọi anh một tiếng chồng anh liền ăn ngay một viên đạn.
Lần này không biết lại muốn giở trò gì nữa đây?
Phù Dung bị cái nhìn xa lánh của Từ Ngưng Viên làm cho đông cứng nụ cười trên môi, cả người trở nên cứng ngắt.
Cô đưa lưng về phía bà Nghiêm, trừng mắt nhìn Từ Ngưng Viên hàm ý bảo:
‘Từ Ngưng Viên, hợp tác một chút đi.
Mẹ anh đang nhìn kia kìa.’
Phù Dung không muốn công sức khổ cực thay đổi ấn tượng với bà Nghiêm lại bị phá hủy như vậy.
Thế nhưng tên Từ Ngưng Viên thần kinh thô này lại không hiểu ý của cô.
Nếu có hiểu chắc anh ta cũng chẳng chịu phối hợp.
Từ Ngưng Viên nhướng mày, khó hiểu mà nhìn lại, định mở miệng nói gì đó.
Phù Dung đã chớp lấy thời cơ, đạp mạnh vào chân của Từ Ngưng Viên để cho anh ta không nói được gì hết.
“Á.” Từ Ngưng Viên bị đạp đau, ôm chân nhảy lò cò.
“Ôi chao, chắc anh đi làm về mệt lắm rồi đúng không? Để tôi giúp anh xách đồ về phòng cho nhé.
Anh ở lại nói chuyện với mẹ chút đi.”
Phù Dung vội vàng nói rồi cướp lấy chiếc cặp da trên tay của Từ Ngưng Viên mà chạy bắn về phòng làm việc.
Cô phải tranh thủ trốn đi trước cái đã.
Từ Ngưng Viên về trễ, bà Nghiêm Từ Vân thế nào cũng cằn nhằn hỏi tội.
Cô nếu đứng lại đó chắc chắn cũng bị vạ lây.
Thôi thì cứ để cho hai mẹ con đó tự giải quyết với nhau đi.
Phù Dung quyết định chạy là thượng sách.
Phù Dung cắm đầu cắm cổ chạy một mạch về phòng làm việc của Từ Ngưng Viên, mở cửa phòng, chui vào.
Cô chưa kịp đóng cửa lại đã dựa vào tường mà ôm ngực thở gấp.
Phù Dung thở xong một lúc thì mới nhìn lại cái vật đen thui ở trong lòng, gương mặt lập tức đen tương đương nó.
Khi nãy do quá gấp gáp mà Phù Dung đã cướp luôn cặp da của Từ Ngưng Viên rồi chạy đi.
Bây giờ khi bình tĩnh lại, Phù Dung mới biết mình đã hành động điên rồ cỡ nào.
Trong chiếc cặp này đừng có chứa bí mật kinh doanh hay dữ liệu bạc tỷ gì chứ?
Phù Dung nuốt nước bọt, rón rén đưa chiếc cặp da của Từ Ngưng Viên ra xa, đi về phía bàn làm việc của anh, thả nó xuống.
Sau đó định bụng quay lưng lại lẳng lặng rời khỏi đây như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phù Dung vừa quay lưng lại thì đã đâm sầm vào một thứ gì đó rắn chắc, trong lòng thầm than không hay rồi.
“Định trốn à?”
Giọng nói của Từ Ngưng Viên vang lên như để khẳng định thêm cho Phù Dung biết cô chết chắc rồi.
Sao người đàn ông này đi lại không có chút tiếng động nào hết vậy?
“A, ha ha.
Anh nói chuyện với mẹ của anh xong rồi à?”, Phù Dung cười trừ hai tiếng rồi hỏi lại Từ Ngưng Viên.
“Mẹ tôi không có nói gì hết.
Bà đi ngủ rồi.”
Từ Ngưng Viên nhíu mặt mày, không hiểu vì sao Phù Dung lại hỏi vậy.
“Vậy à.
Ừ, cũng đúng, trời khuya rồi.
Tôi cũng phải đi ngủ đây.
Bye bye.”
Phù Dung tỏ ra bình thường, vẫy vẫy tay với Từ Ngưng Viên rồi bước ngang qua người anh.
“Đứng lại.”
“Trời khuya rồi, nếu anh có gì thì mai hẵng nói nhé.
Tôi buồn ngủ rồi.”
“Rầm.”
Cánh cửa đóng sập lại trước mũi của Phù Dung, ngăn chặn việc cô trốn thoát ra khỏi căn phòng này.
Phía sau lưng lại cơ thể người đàn ông mang tên Từ Ngưng Viên.
“Tôi bảo cô đứng lại.
Không nghe thấy à?”
Từ Ngưng Viên chống tay lên cửa, nhìn con gái thấp hơn mình một cái đầu mà không hài lòng hỏi.
Lời anh nói mà cô ta dám xem như không khí?
Phù Dung hạ thấp người xuống, chui ra khỏi sự kìm kẹp giữa Từ Ngưng Viên và cánh cửa.
“Anh muốn nói gì thì nói lẹ đi.
bg-ssp-{height:px}
Tôi còn đi phải đi ngủ.
Ngày mai tôi phải đi làm lại rồi.”
“Ngày mai cô đi làm lại rồi á?”, Từ Ngưng Viên ngạc nhiên.
Anh quên mất thời gian nghỉ phép của Nhạc Thanh Dao.
“Ừ”, Phù Dung gật đầu, khó hiểu nhìn Từ Ngưng Viên, “Sao thế? Anh có lòng tốt muốn cho tôi nghỉ tiếp à? Nhưng không cần đâu, tôi còn cầu cho mau mau đến ngày mai.
Đi làm cho xong hai ngày nữa là có thể thoát khỏi người sếp như anh rồi.”
“Hừ.”
Từ Ngưng Viên hừ lạnh, trừng mắt nhìn Phù Dung.
Cái thái độ hiện tại của cô khiến anh khó chịu.
Thế nhưng Từ Ngưng Viên nghĩ đến sự kiện vào ngày mai thì gương mặt lại giãn ra đôi chút:
“Được rồi, vậy cô về ngủ đi.
Dưỡng sức để ngày mai còn đi làm nữa chứ.”
“Anh gọi tôi lại chỉ để nói vậy thôi á?”, Phù Dung bất ngờ.
“Ừ, chứ cô muốn tôi nói gì?”
Từ Ngưng Viên liếc mắt, nhàm chán nhìn Phù Dung một cái.
Sau đó quay lưng đi về phía bàn làm việc của mình.
“Ờ.
Không có gì thì thôi.”
Phù Dung nhún vai, nói xong câu đó thì tự mở cửa rồi bước ra ngoài.
Tính khí của Từ Ngưng Viên thất thường thì không phải ngày một, ngày hai gì.
Phù Dung cũng dần làm quen rồi.
Cô mới lười đi quan tâm anh ta nghĩ cái khỉ gì.
Phù Dung trở về phòng, ngủ một giấc thật ngon.
Đến sáng ngày hôm sau, Phù Dung giúp bà Năm chuẩn bị đồ ăn sáng xong xuôi rồi mới đi làm.
Lâu rồi không đến TG Fintech, Phù Dung cũng cảm thấy hơi nhớ.
Cô làm ở đây ba tháng, tuy rằng không có mấy kỷ niệm vui vẻ gì.
Nhưng Phù Dung cũng có thể nhận xét TG Fintech là một công ty cực kỳ tốt để nhân viên phát triển.
Tuy nhiên có cho tiền thì Phù Dung cũng không dám ở lại đây.
Hai ngày nữa là Phù Dung đã có thể vĩnh viễn tạm biệt nơi này rồi.
Phù Dung vui vẻ, nhảy tung tăng đi vào phòng, chào hỏi mọi người.
Các chị lao công làm chung thấy Phù Dung đi làm lại thì rất vui vẻ, hỏi thăm mấy câu rồi sau đó ai nấy cũng trở nên bận rộn.
“Hôm nay công ty có chuyện gì ạ?”
Sau khi Phù Dung giúp đỡ mọi người cả một ngày dài thì mới có thời gian thắc mắc.
Bình thường mọi người cũng bận, nhưng đâu có bận tới mức này cơ chứ?
“Ơ, chị quên mất em nghỉ phép nên không biết.
Hôm nay công ty có tiệc rượu.
Ai cũng có việc cần làm riêng đấy, em đi coi danh sách công việc chưa?”
“Chưa ạ”, Phù Dung ngơ ngác.
Chị lao công thấy vậy liền vội vàng tìm lấy tờ thông báo về buổi tiệc dúi vào tay Phù Dung rồi lại đi làm việc tiếp.
Hèn chi Phù Dung cứ thấy không khí ở TG cứ khẩn trương thế nào ấy.
Ra là có tiệc chúc mừng hợp tác với DSM.
Bữa tiệc có hai phần, một phần diễn ra tại công ty, một phần là tiệc rượu đứng cho nhân viên cấp cao và các đối tượng được mời.
Công việc của Phù Dung là phục vụ chạy bàn trong bữa tiệc đứng đó.
Phù Dung nhìn địa điểm diễn ra buổi tiệc mà thầm mắng trong lòng.
Sau đó vội vàng lao ra khỏi công ty TG Fintech.
Tiệc rượu diễn ra tại một khách sạn cách đây hơn năm cây số, còn có hai mươi phút nữa là sẽ bắt đầu rồi.
Vậy mà giờ đây Phù Dung còn ở chỗ này, đến nơi chắc chắn sẽ bị mắng mất.
Dù cô có cố gắng đến mức nào cũng bị muộn giờ.
Phù Dung vừa đến nơi đã bị quản lý mắng cho té khói.
“Em xin lỗi ạ.”
“Còn đứng ra đó làm gì, mau vào trong phụ dọn thức ăn ra đi.”
Phù Dung mặc vội bộ đồng phục của khách sạn rồi chạy ra ngoài bữa tiệc.