“Ngưng Viên…”
Phù Dung tưởng Từ Ngưng Viên quay lại, có lòng tốt quan tâm cô nên ngẩng lên định nói mấy câu cảm động.
Nhưng khi cô nhìn thấy gương mặt trước mắt mình thì lập tức nghẹn giọng.
Nụ cười đào hoa, ánh mắt gian manh của người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cơ thể của Phù Dung đầy ý tứ xấu xa.
Phù Dung rùng mình một cái, vội vàng nhìn lại cơ thể mình.
Cả người cô bị rượu thấm ướt, muốn bao nhiêu sắc xuân thì có bấy nhiêu.
Phù Dung đỏ mặt, đứng bật dậy lấy chiếc áo vest đen trên đầu xuống quấn ngang mình.
Cô vươn tay tát thẳng mặt của Mạc Tử Thâm:
“Đồ lưu manh.
Anh nhìn cái gì vậy hả?”
Phù Dung trừng mắt nhìn Mạc Tử Thâm mắng lớn, rồi quay lưng bỏ chạy.
Cô đúng là đầu bị rượu ngấm vô rồi mới có thể nghĩ rằng Từ Ngưng Viên quay lại.
“Ê, này cô kia.
Tôi có lòng tốt giúp cô mà cô còn đánh tôi là sao?”, Mạc Tử Thâm tức giận, đuổi theo kéo tay Phù Dung lại chất vấn.
Phù Dung hiện tại đang rất bực mình, cô bị Mạc Tử Thâm kéo tay ngược về sau khiến tâm trạng càng thêm xấu hơn.
Phù Dung không nể nang gì, giơ chân đá mạnh vào Mạc Tử Thâm một cái.
“Á.
Đau.
Làm gì mà hung dữ quá vậy?”
Mạc Tử Thâm bị đá đau đến la oai oái, nhưng vẫn cố gắng đuổi theo Phù Dung đang muốn chạy ra khỏi bữa tiệc.
Hai người oanh oanh giằng co ở một góc.
Sự việc té ngã của Phù Dung cứ thế mà chìm vào quên lãng.
Mọi người đang tò mò về việc vì sao tổng giám đốc của DSM đuổi theo Phù Dung hơn là vì sao cô lại bị té.
Từ Ngưng Viên vẫn ngồi ở bữa tiệc yên lặng uống rượu.
Hình ảnh của Phù Dung và Mạc Tử Thâm quấn quýt với nhau thu hết vào trong mắt anh.
Bàn tay đang cầm ly rượu của Từ Ngưng Viên không biết sao lại siết chặt hơn một chút, mắt lóe lên tia khó chịu.
Đây là lần thứ hai Mạc Tử Thâm xen vào chuyện của anh và cô ta rồi.
“Rốt cuộc anh đuổi theo tôi làm gì hả?”
Phù Dung bị Mạc Tử Thâm bám theo sau lưng mãi, phát phiền mà hỏi.
Cô đã chạy ra khỏi sảnh khách sạn rồi, người đàn ông này không lo dự tiệc mà đuổi theo ra đây làm gì cơ chứ?
“Cô còn thiếu đồ tôi mà.
Tôi đương nhiên là phải bám theo cô rồi.”
“Tôi thiếu nợ gì anh hả?”
“Áo vest”, Mạc Tử Thâm mặt dày chỉ về chiếc áo vest màu đen đang quấn quanh người Phù Dung, “Tôi đi theo cô là để đòi lại áo đấy.”
Câu nói của Mạc Tử Thâm khiến Phù Dung tức đến nghiến răng, nhưng lại không biết phải làm sao cả.
Hiện tại quần áo trên người đang bị ướt.
Nếu cởi áo vest ra trả Mạc Tử Thâm chẳng phải sẽ bị anh ta nhìn thấy hết sao? Hơn nữa sao cô có thể mặc như vậy đi trên đường, còn mặt mũi nào về nhà được?
“Hừ, đường đường là tổng giám đốc của DSM mà anh nghèo tới mức một cái áo vest cũng phải đòi cho bằng được vậy sao hả?”, Phù Dung tức giận mà hỏi lại Mạc Tử Thâm.
“Đúng thật là tôi rất nghèo mà”, Mạc Tử Thâm ngay lập tức trả lời lại cho Phù Dung.
Anh ta còn trưng ra bộ mặt đáng thương với cô.
“Anh…”
Phù Dung cảm thấy cạn lời với người đàn ông này rồi.
Anh ta nói thế không thấy ngượng miệng à? Không chừng ở nhà Mạc Tử Thâm quần áo chất cao như núi ấy chứ.
Vậy mà lại đi so đo với cô từng chút một.
“Chiếc áo vest này hôm nay anh cho tôi mượn đi.
Hôm khác tôi sẽ mua áo mới trả lại cho anh.”
“Hôm khác á? Nhưng tôi muốn có áo mặc bây giờ cơ”, Mạc Tử Thâm vẫn dáng vẻ lười biếng như cũ mà đáp lại.
Phù Dung thở mạnh một hơi.
bg-ssp-{height:px}
Được rồi.
Cô nhận ra rồi.
Người này rõ ràng là đang muốn gây khó dễ cho cô mà.
Gương mặt này chắc chắn là muốn ăn đòn rồi.
“Bây giờ anh muốn giải quyết thế nào?”, Phù Dung siết chặt tay, hậm hực mà hỏi.
Cô tự thề nếu anh ta cứ ép cô cởi áo vest ra tại đây cô nhất định sẽ cho anh ta hai cái bạt tai thật mạnh.
“Để tôi xem nào…”, Mạc Tử Thâm đưa tay lên xoa xoa cằm, ra chiều suy nghĩ, “Hay là vậy đi.
Bây giờ tôi chở cô đi mua quần áo mới.
Cô vào đó mua đồ mới mặc đi rồi trả lại áo vest cho tôi.
Thế nào?”
Phù Dung nhíu mày nhìn Mạc Tử Thâm, hình như ý kiến này không tồi.
Cô tự mua đồ cho mình mặc chắc chắn là phải rẻ hơn so với mua áo vest hàng hiệu trả lại cho Mạc Tử Thâm rồi.
Phù Dung đang đứng suy nghĩ, chưa kịp trả lời thì đã bị Mạc Tử Thâm kéo tay chạy đi.
“Này, anh kéo tôi đi đâu vậy?”, Phù Dung hét lớn lên.
Mạc Tử Thâm vẫn không trả lời Phù Dung mà cứ chạy tiếp về phía trước.
Tới chiếc xe kiểu dáng thể thao đậu gần đó, anh ta mở cửa vào nhét Phù Dung vào trong ghế ngồi.
Khi cô chưa kịp định hình được chuyện gì thì Mạc Tử Thâm đã khởi động xe, phóng đi trên con đường lớn.
“Này, cô nhóc, đợt trước rõ ràng cô đậu phỏng vấn bên công ty tôi, lương thực tập đó khá cao mà sao không chịu đi làm? Lại chạy đến cái nơi này làm phục vụ rồi?”
Xe chạy được một đoạn, Mạc Tử Thâm liếc nhìn qua Phù Dung đang nhăn nhó bên cạnh mà hỏi.
Làm phục vụ? Phù Dung biết Mạc Tử Thâm đã hiểu nhầm tưởng cô đến khách sạn này làm phục vụ luôn rồi.
Thế nhưng cô cũng chẳng thêm giải thích mà chỉ hỏi lại:
“Sao anh lại biết tôi đậu phỏng vấn? Người đến phỏng vấn nhiều thế mà anh nhớ hết à?”
“Tôi là tổng giám đốc mà, cái gì chẳng biết chứ.
Bây giờ đã thấy hối hận chưa cô nhóc? Có muốn qua công ty tôi làm lại không?”, Mạc Tử Thâm hất mặt lên một chút, đầy kiêu ngạo mà hỏi Phù Dung.
“Bên công ty anh vẫn còn đang cần thực tập á?”, Phù Dung ngạc nhiên hỏi lại.
Tính từ lúc cô phỏng vấn đến giờ đã ba tháng rồi đó.
Chẳng lẽ DSM vẫn không tuyển được một người thực tập sinh nào sao?
“Không còn.
Đã nhận đủ thực tập sinh rồi, còn sắp lên chính thức cơ”, Mạc Tử Thâm lắc lắc đầu.
“Thế anh còn hỏi tôi muốn qua công ty anh không làm gì? Trêu tôi à?”, Phù Dung đen mặt.
Bộ cô hiền lành quá nên ai cũng muốn ăn hiếp hay gì? Hết tên Từ Ngưng Viên rồi lại thêm một tên biến thái Mạc Tử Thâm.
“Không phải.
Tôi không bảo cô qua bên tôi làm thực tập.
Tôi kêu cô qua làm nhân viên chính thức ấy”, Mạc Tử Thâm cười rộ lên, liếc nhìn gương mặt tức giận của Phù Dung rồi nói.
“Cái gì?”, Phù Dung mở lớn mắt, khó hiểu nhìn Mạc Tử Thâm, “Anh vừa nói muốn nhận tôi làm nhân viên chính thức của công ty anh á?”
“Ừ.
Tôi là tổng giám đốc mà.
Tôi có quyền tuyển thêm nhân viên vào công ty.
Cô yên tâm, đảm bảo phúc lợi cực tốt, đãi ngộ hậu hĩnh.”
“Vì sao anh lại muốn tuyển tôi vào làm nhân viên? Anh đã biết năng lực của tôi như thế nào đâu?”, Phù Dung hoang mang.
“Không cần biết.
Chỉ cần cô đẹp là được rồi.
Ha ha”, Mạc Tử Thâm lại khoe răng với Phù Dung.
Thế nhưng cô cười không nổi.
Cơ mặt của Phù Dung giật giật, cảm thấy người đàn ông trước mắt không đáng tin một chút nào cả.
“Này, Mạc Tử Thâm, DSM sắp phá sản rồi à?”
Phù Dung thở dài, thương tiếc cho những người nhân viên đang ngày đêm miệt mài cống hiến cho DSM.
Có một người sếp như Mạc Tử Thâm đúng là quá bất hạnh rồi.
“Công ty có một người tổng giám đốc tùy hứng như anh mà có thể phát triển tốt đến bây giờ quả thật là kỳ tích.”.