“Cô không nghe nhầm đâu.
Mẹ cô thật sự đã tỉnh dậy rồi đấy”, Cô y tá từ tốn nhắc lại một lần nữa trong điện thoại, sau đó thúc giục Phù Dung: “Cô đến bệnh viện ngay được không? Bà cụ đang rất mong được gặp cô.”
“Được.
Được.
Tôi đến ngay đây.”
Phù Dung kích động đến mức nói lắp bắp.
Trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.
Niềm vui quá lớn và đến quá bất ngờ khiến Phù Dung có chút choáng váng.
Cô lập tức lao vào nhà vệ sinh để thay đổi quần áo.
Rồi lại chạy ra ngoài cầm lại điện thoại trong tay, cẩn thận kiểm tra lịch sử cuộc gọi một lần nữa.
Sau khi Phù Dung có thể xác định được cuộc gọi khi nãy thật sự tồn tại, không phải là cô đang mơ thì mới bước đi một cách vội vàng.
Phù Dung mừng rỡ muốn ngay lập tức đến bệnh viện gặp mẹ.
Khi cô mới xuống cầu thang thì sực nhớ Từ Ngưng Viên còn trong phòng làm việc.
Phù Dung ngẫm nghĩ một chút rồi đổi hướng, cô muốn đến báo với anh một tiếng.
Niềm vui này nếu còn có người muốn chia sẻ cùng cô thì càng hạnh phúc hơn.
“Ông à, con chỉ chơi đùa thôi.
Ông nghĩ con có thể nghiêm túc với hạng người phụ nữ đó sao?”
Cửa phòng làm việc Từ Ngưng Viên bất cẩn mà không khép kỹ, Phù Dung có thể nghe rõ ràng những gì Từ Ngưng Viên đang nói.
Tim của Phù Dung hẫng một nhịp, Từ Ngưng Viên đang nói chuyện với ông nội của anh sao? Người phụ nữ mà anh đang nói đến là ai vậy?
“Hừ.
Con là người dễ dàng bị mê muội như vậy sao? Ông nội, Nhạc Thanh Dao là người hại chết Từ Huy Vũ.
Con sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta.
Chờ đến khi Nhạc Thanh Dao hoàn toàn tin tưởng con, con sẽ khiến cô ta… sống không bằng chết.”
Giọng nói của Từ Ngưng Viên trong tai của Phù Dung trở nên cực kỳ xa lạ.
Lạnh lùng và tàn bạo.
“Cạch.”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Phù Dung run lên, chiếc điện thoại tuột khỏi tay, rơi xuống sàn, nằm ngay khe cửa.
Phù Dung hoảng loạn, lập tức quay lưng chạy nhanh ra khỏi nhà.
Từ Ngưng Viên nghe thấy tiếng động, cảnh giác bước gần về phía cánh cửa, nhưng lại không thấy ai cả.
Anh thoáng thấy bóng dáng có người chạy ra ngoài nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Trong điện thoại ông nội của Từ Ngưng Viên vẫn còn đang khuyên dạy điều gì đó khiến anh nhức cả đầu.
Từ Ngưng Viên không ngờ mẹ anh lại có thể nói lại với ông nội để tìm đồng minh trong chuyện này.
Hai người đã gần năm năm không nói chuyện từ khi ba anh mất, để rồi vì Nhạc Thanh Dao mà bà Nghiêm đã chủ động liên hệ lại.
Từ Ngưng Viên biết rõ đối với mẹ anh, nỗi sợ mất đi đứa con trai còn lại là rất lớn.
Bà sẽ làm mọi cách để bảo vệ anh, muốn anh tránh xa khỏi Nhạc Thanh Dao.
Phù Dung không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy trong phòng làm việc của Từ Ngưng Viên.
Cụm từ ‘sống không bằng chết’ trong lời Từ Ngưng Viên như con dao sắc nhọn cứa thẳng vào tim của Phù Dung.
Thì ra là vậy, giờ thì cô hiểu rồi.
Câu trả lời mà cô luôn tìm kiếm bấy lâu nay, câu trả lời cho tình cảm mà Từ Ngưng Viên dành cho cô.
Giả dối! Tất cả chỉ là một trò đùa? Từ Ngưng Viên đã từng nói muốn hủy hoại danh dự, nhân phẩm, tự tôn của cô? Hình như anh ta còn chưa nói một cái rồi.
Từ Ngưng Viên thậm chí còn muốn hủy hoại cả tình yêu của cô nữa.
“Ha ha ha”, Phù Dung bật cười lớn.
Nhưng nước mắt lại tuôn ra.
Cả người cô trở nên lạnh toát, tay chân lạnh cóng.
Phù Dung bỗng dưng trở nên mất phương hướng.
Cô quay trở lại cảm giác đơn độc một năm trước khi vừa chạy ra khỏi nhà Từ Ngưng Viên vào đêm tân hôn và biết tin mẹ trở thành người thực vật.
Đau đớn và tuyệt vọng.
Mẹ? Đúng rồi.
Cô phải đi gặp mẹ mình, mẹ tỉnh dậy rồi.
bg-ssp-{height:px}
Cô và mẹ có thể rời khỏi đây rồi.
Cô không cần phải đối mặt với những lời dối trá đáng sợ của Từ Ngưng Viên nữa.
Phù Dung không cần gì nữa hết, cô chỉ cần mẹ thôi là đủ.
Chỉ cần mẹ của cô thôi.
Phù Dung gạt mạnh đi nước mắt, bắt taxi chạy nhanh đến bệnh viện nơi bà Dung Hoa đang ở.
Phù Dung xuống xe, trả tiền rồi cắm đầu chạy thẳng.
“Két.”
Một chiếc xe màu đen dừng sát trước mũi chân của Phù Dung, cô vội vàng lùi lại mấy bước.
Phù Dung trong lúc bối rối không nhìn rõ được là chiếc xe này là cố tình dừng trước mặt mình hay là cô vô tình va phải nó.
Cô chỉ muốn mau mau chạy đến phòng bệnh gặp bà Dung Hoa mà thôi.
“Xin lỗi.
Tôi sơ ý không thấy.”
Phù Dung cúi đầu nói vội câu xin lỗi rồi muốn rời đi.
Nhưng cửa xe màu đen mở ra, một bóng người bước xuống.
Phù Dung ngẩng đầu lên nhìn sau đó chết sững.
“Nhạc… Nhạc Thanh Dao?”
Phù Dung lắp bắp gọi tên người trước mặt.
Một năm không gặp, Nhạc Thanh Dao gầy đi không ít.
Thế nhưng khuôn mặt như thể Phù Dung đang soi gương kia thì vẫn không hề thay đổi.
“Chào mày, lâu rồi không gặp.”
Nhạc Thanh Dao nhếch môi, vẫn là điệu cười kiêu ngạo như cũ.
Phù Dung có dự cảm không lành, cô muốn chạy nhanh thoát khỏi chiếc xe đen đang chặn trước mặt.
Thế nhưng Nhạc Thanh Dao liếc một cái, một người đàn ông mặc đồ đen bước tới nhanh chóng khống chế Phù Dung rồi kéo đi.
“Buông ra.
Buông tôi… Cứu tôi...ưm…”
Phù Dung vùng vẫy, vung tay chân loạn xạ, la hét.
Nhưng chẳng ăn thua gì so với người đàn ông cao lớn đang bắt lấy cô.
Miệng của Phù Dung nhanh chóng bị bịt chặt lại không thể kêu cứu được.
Nhạc Thanh Dao lôi Phù Dung đi đến sân sau của bệnh viện, nơi không một bóng người qua lại.
Người áo đen đẩy mạnh Phù Dung xuống đất rồi đứng phía xa mà canh gác, để lại Nhạc Thanh Dao đứng đối diện với Phù Dung.
“Một năm qua xem ra mày sống cũng không tồi nhỉ?”
Nhạc Thanh Dao đứng thẳng, liếc nhìn về phía người con gái đang nằm dài trên đất mà hỏi.
Giọng nói, cử chỉ, ánh mắt, dù là cái nào cũng đều chứa hàm ý khinh miệt rõ ràng.
Phù Dung bị ném, tay chân ê ẩm.
Trong lúc cô đang chật vật bò dậy thì lại nghe câu nói của Nhạc Thanh Dao vang lên trên đầu:
“Đã đến lúc mày phải trả lại cho tao vị trí Nhạc tiểu thư rồi đó.”
“Trả lại?”, Phù Dung ngạc nhiên nhìn Nhạc Thanh Dao, “Chị muốn trở lại với thân phận Nhạc Thanh Dao?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao chứ? Chẳng phải chị rất căm ghét lẫn sợ hãi cái thân phận này sao?”, Phù Dung khó hiểu.
Mọi chuyện tại sao lại xảy ra đột ngột như thế này.
Chẳng lẽ… Trong đầu của Phù Dung lóe lên một suy nghĩ:
“Chị trở về đây là vì Từ Ngưng Viên à? Chị muốn ở bên anh ta?”
“Ừ, đúng đấy.
Phù Dung, công phu dụ dỗ đàn ông của mày quả thật không tồi nha.
Một người đáng sợ như Từ Ngưng Viên mà cũng bị mày thu vào bàn tay.
Nghe đồn anh ta còn vì bảo vệ mày mà gây nhau với bà Nghiêm? Chậc chậc chậc, ngọt ngào quá.
Nhưng giờ mọi thứ đó đều sẽ thuộc về tao.”
“Chị…”, Điệu bộ của Nhạc Thanh Dao khiến Phù Dung cảm thấy tức giận, “Ha, ý chị đang nói là muốn trở về là vì để giành lại Từ Ngưng Viên sao?”
“Anh ta ngay từ đầu đã là thuộc về tao rồi”, Nhạc Thanh Dao hừ lạnh, mắt sắc nhìn Phù Dung, “Mày chỉ là thứ giả mạo thôi.
Đừng có mà đóng vai tiểu thư lâu quá rồi quên mất thân phận thấp hèn của mình.
Một con nhỏ quê mùa như mày đời nào mới khiến Từ Ngưng Viên để vào mắt hả?”