Phù Dung bước vội vã vào xưởng linh kiện.
Trên đường đi đụng trúng mấy người cô cũng không dừng lại xin lỗi.
Phía sau lập tức vang lên vài câu mắng chửi khó nghe.
“Phù Dung, em đi đâu vậy?”
Cánh tay Phù Dung bị nắm chặt lại, kéo ngược cơ thể cô về bên cạnh.
Mạc Tử Thâm nhìn thần sắc trên mặt của Phù Dung thì cực kỳ lo lắng.
Sao lại trở thành bộ dáng vô hồn này rồi?
“A.
Tử Thâm?”, Phù Dung nhìn người đàn ông trước mặt, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Cô gái đang tìm kiếm thứ gì ở trong cái xưởng này của tôi à? Nếu không thì nói ra thử xem? Nếu tôi biết sẽ chỉ cho cô đỡ mất công đi tìm.”
Một gã đàn ông bụng phệ, thấp người bước tới.
Đầu gã để trọc, râu quai nón xùm xòa nhìn không mấy thiện cảm.
“Người này là?”, Phù Dung liếc mắt về phía Mạc Tử Thâm mà hỏi.
“Đây là trưởng quản ở xưởng linh kiện này.
Em có gì thắc mắc thì cứ hỏi thẳng ông ta xem.”
Mạc Tử Thâm đứng sát bên cạnh Phù Dung, hoàn toàn là một bộ dáng bảo hộ cho cô.
“À, ra là trưởng quản.
Xin lỗi vì khi này tôi có hơi thất thố rồi.”
Phù Dung lập tức lấy lại bộ dáng trong công việc của mình.
Cô bước lên một bước, đưa tay ra bắt tay về người đàn ông đó rồi nói tiếp:
“Khi nãy tôi có nhìn thấy một người bạn cũ của mình đi tự trong xưởng ra ngoài.
Không biết là trưởng quản đây có quen người đó hay không? Anh ta cao, gầy, mặc áo vest dài màu xám, vừa mới rời khỏi đây thôi.”
“Áo vest dài màu xám á? Ở đây bọn tôi ai cũng làm việc đổ đầy mồ hôi, ai lại mặc áo vest bao giờ nhỉ?”, Người đàn ông râu ria suy nghĩ một chút, sau đó thì lập tức vỗ tay một cái:
“A, chắc là cô đang nói đến vị giám đốc chiến lược của TG Fintech đúng không?”
“Giám đốc chiến lược của TG Fintech?”, Phù Dung nhíu mày, trong đầu thắc mắc:
“Nếu tôi không lầm thì TG Fintech trước đến giờ chỉ cung ứng phần mềm điện tử, chưa bao giờ cần lắp ghép máy móc gì cả.
Anh ta đến đây để làm gì chứ?”
“Hả? Ơ…”, Người đàn ông đảo mắt.
Trong lòng chột dạ, hình như ông ta vừa nói sai chuyện gì rồi thì phải.
“Chuyện này… Chuyện này thì tôi không biết.
Xin lỗi, tôi có việc phải đi.
Hai người cứ đến bên kho nhận số linh kiện đã đặt trước là được nhé.
Tạm biệt.”
Trưởng quản lập tức nói xong vội vàng bước đi.
“Đứng lại.”, Phù Dung nói lớn.
Mạc Tử Thâm đang đứng bên cạnh Phù Dung lập tức hiểu ý mà chạy nhanh tới nắm cổ áo của người đàn ông kia mà kéo lại.
“Anh là trưởng quản ở cái xưởng này.
Có người bên ngoài vào đây làm gì mà anh không biết? Anh tưởng tôi là con nít ba tuổi hay sao mà lại nói ra những lời lừa gạt ngu ngốc vậy hả?”
Mặt mũi của Phù Dung đã không còn tươi cười nữa, hiện tại con mắt sắc bén của cô khiến người đối diện cảm thấy sợ hãi.
Phù Dung bộ dáng của hiện tại thật sự rất đáng sợ.
“Nói đi, người đàn ông đó đến đây làm gì?”
“Hai người muốn làm gì vậy hả? Tôi không biết gì hết.
Mau buông tôi ra.”
Người đàn ông nói lớn, cô gắng vùng ra khỏi sự kìm kẹp.
Mạc Tử Thâm nhăn mặt, nhanh chóng cầm lấy cánh tay của gã đàn ông mà bẻ gập về sau.
“Rắc.”
Tiếng xương bị sai khớp vang lên rõ rệt, kèm theo đó là tiếng la hét đau đớn của người đàn ông.
“Áaaaa…”
“Này, tôi khuyên ông là khi bọn tôi còn đang hỏi chuyện tử tế thì nói hết ra đi.
Danh tiếng của Mạc Tử Thâm tôi cũng không phải tốt đẹp gì lắm đâu.
Nếu tôi muốn đánh ông, ở đây, ai dám ngăn cản?”
Mạc Tử Thâm hừ lạnh, ghé vào lỗ tai của người đàn ông mà nói nhỏ.
Cả người của gã ta lập tức run lên.bg-ssp-{height:px}
Mạc Tử Thâm là một tên điên, ai cũng biết điều đó.
Mấy năm nay tâm tình lại càng thêm ác liệt hơn, người nào khiến Mạc Tử Thâm không vừa mắt liền bị anh ta đánh cho đến khi nhập viện.
Nhưng Mạc Tử Thâm vẫn có thể nhởn nhơ chơi bời, không ai làm được gì anh ta cả.
Tuy không ai rõ ràng được lý do, nhưng bọn họ biết một điều, thế lực đằng sau của Mạc Tử Thâm phải rất lớn.
“Anh ta chuyên đến đây để bán những phần mềm demo của TG Fintech, bên bọn tôi đem nó bán lại cho những bên cần sau đó chia lợi nhuận.
Chỉ có như vậy thôi đó.”, Gã trưởng quản đen mặt mà nói.
“Chỉ có như vậy thôi sao?”
Phù Dung vẫn cảm thấy không đúng lắm.
Lén bán demo ra bên ngoài để thu lợi nhuận thì được bao nhiêu đồng chứ? Nếu thật sự đúng là người mà cô đang tìm thì không thể làm những chuyện cỏn coi như vậy được.
“Hừ, lão già ngoan cố.”
Mạc Tử Thâm đá mạnh vào đầu gối, người đàn ông lập tức khuỵu xuống sàn.
Mạc Tử Thâm lại tung thêm một cú đá vào bụng, hắn ta lập tức rên rỉ.
“Đừng đánh nữa… tôi nói… tôi nói…”, Gã trưởng quản lập tức hét lên, mặt mũi tái mét.
“Haizz, nếu chịu nói ngay từ đầu không phải tốt hơn sao? Thật là ngu ngốc.”
Mạc Tử Thâm lúc này mới hài lòng, điệu bộ thương tiếc nói mấy câu.
Sau đó anh phủi phủi bụi đất dính trên mũi giày, quay trở lại đứng bên cạnh Phù Dung.
“Nói đi.”
Người đàn ông ôm bụng run rẩy ngồi dậy, phía xung quanh có vài ba người công nhân nhìn về phía ông.
Nhưng chẳng phải dám đến khuyên can gì cả.
Đôi nam nữ phía trước vẫn đang nhìn chằm chằm mà chờ ông lên tiếng.
Ông ta biết nếu như ông không nói thật, bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha ông.
Người trưởng quản chỉ có thể khai báo sự thật.
Giám đốc sáng tạo của TG Fintech tên là Carlos Khương Vũ, hắn ta vừa vào TG Fintech làm được hai năm.
Thế nhưng thế lực không nhỏ, dã tâm lại lớn.
Khương Vũ thường tuồn các bí mật của TG Fintech ra ngoài để bán lấy tiền.
Anh ta còn thường xuyên làm giả sổ sách, khống số liệu, khống doanh số.
Các hợp đồng Khương Vũ đem về cho TG Fintech lên đến con số khổng lồ, thế nhưng không biết mấy phần là thật.
Người trưởng quản này chỉ là bên trung gian giúp anh ta móc nối người có nhu cầu.
Ông ta ăn hoa hồng của Khương Vũ rồi giới thiệu người, nhưng không hề dính líu gì đến các vụ làm ăn gì cả.
Vì vậy nếu sự việc có đổ bể, gã trưởng quản cũng không bị kết tội.
Thế nhưng đúng là những gì ông ta biết về việc xấu của Khương Vũ là không ít.
Chỉ có điều nói miệng mà không có bằng chứng thì làm gì được chứ?
“Em tìm hiểu về người đàn ông đó làm gì vậy?”
Mạc Tử Thâm tranh thủ lúc dừng đèn đỏ mà hỏi Phù Dung.
Hai người sau khi hỏi được thông tin, lấy hàng đã đặt thì cũng lập tức rời khỏi xưởng cung ứng linh kiện.
“À, chỉ là anh ta khá giống với một người mà tôi đang muốn tìm thôi.”, Phù Dung trả lời qua loa rồi nói sang chuyện khác:
“Vụ việc của người đàn ông này nếu bị phanh phui ra thì TG Fintech chắc bị khủng hoảng không nhỏ nhỉ?”
Mạc Tử Thâm không trả lời, chỉ lẳng lặng liếc sang Phù Dung.
Anh có thể nhìn ra, Phù Dung không muốn nói rõ với anh về người mà cô đang tìm kiếm.
Lâu như vậy rồi mà cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh sao?
“Em muốn làm gì, tôi đều sẽ không ngăn cản em.
Nhưng nhất định phải cẩn thận đó.
Biết không?”, Mạc Tử Thâm trầm giọng dặn dò.
“Dạ vâng.”, Phù Dung khẽ đáp, cúi đầu che đi những tăm tối trong đáy mắt.
Cô đã nợ Mạc Tử Thâm quá nhiều rồi.
Có những chuyện cô nên tự tay xử lý thì sẽ tốt hơn.