“Khốn kiếp.”
Mùi xăng vừa bốc lên nồng nặc, Phù Dung đã có thể cảm nhận được không khí trong căn nhà lập tức nóng lên.
Có người đang muốn châm lửa, đốt cháy căn nhà này, thiêu chết cô và Từ Ngưng Viên ở trong đây? Phù Dung vừa nghĩ đến chuyện đó thì lập tức trở nên tức giận.
Bọn nó dám ở chính địa bàn của DSM mà ra tay.
Đúng thật là gan không nhỏ.
“Rầm.”
Khi Phù Dung còn đang nghĩ ngợi thì bên Từ Ngưng Viên đã có hành động.
Anh ta đạp mạnh vào cánh cửa trước mặt, Phù Dung liền hiểu ra Từ Ngưng Viên đang muốn phá cửa.
Thế nhưng Từ Ngưng Viên dù có mạnh, cánh cửa này có cũ kỹ thì vẫn cần một ít thời gian mới phá vỡ được.
Ở bên ngoài bọn chúng đã dùng ổ sắt khóa lại rồi.
Không biết lúc Từ Ngưng Viên đá bung được ổ sắt đó thì bọn cô có bị chết cháy rồi hay không.
Phù Dung đen mặt, nhìn quanh căn nhà kho, cố gắng tìm kiếm thứ gì hữu dụng để giúp Từ Ngưng Viên.
Cô chạy đến thùng đồ cũ, lật tung nó lên nhưng vẫn không có gì hết.
Khói trong nhà kho đã bắt đầu bốc lên ngùn ngụt, bên ngoài lửa đã bắt đầu cháy.
Phù Dung tức giận ném mạnh thùng gỗ xuống sàn, khiến đồ trong đó đổ tứ tung.
“Keng.”
Lúc này thì thanh sắt từ dưới đáy thùng lại rơi ra.
Mắt của Phù Dung lập tức sáng lên, vội vàng chụp lấy nó mà lao đến chỗ cánh cửa.
Cô găm mạnh thanh sắt vào khe cửa, dùng sức mà nạy.
Nhưng dù Phù Dung cố thế nào, sức một mình cô vẫn không đủ để bản lề bật tung ra.
“Từ Ngưng Viên, mau qua giúp tôi một tay.”
Phù Dung hét lên, giọng nói gấp gáp, tay vẫn không ngừng dùng sức.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại không thấy đâu cả.
Phù Dung tức giận quay lại thì thấy Từ Ngưng Viên không hiểu sao đã ngừng lại hành động phá cửa mà cứ đứng nhìn chằm chằm vào cô.
Ánh mắt của anh ta quá thâm tình, khiến Phù Dung cũng như bị cuốn vào đó.
Từ Ngưng Viên cảm thấy rất kỳ lạ.
Khi anh đang tập trung phá cửa thì thoáng nhìn thấy bóng lưng của người con gái bên cạnh.
Cả người lập tức trở nên cứng đờ.
Bóng lưng cầm thanh sắt trong làn khói này, hoàn toàn khớp với hình ảnh trong đầu anh.
Nhạc Thanh Dao cũng đã từng làm như vậy trước mặt anh.
Vì sao hiện tại Từ Ngưng Viên lại cảm thấy người phụ nữ này mới đúng là người khi đó ở cùng anh?
“Rào… Rào…”
Bên ngoài bỗng dưng đổ cơn mưa lớn, tiếng nước dội mạnh lên nóc nhà khiến Phù Dung bừng tỉnh khỏi ánh mắt của Từ Ngưng Viên.
“Mưa rồi? Hay quá”, Phù Dung thầm hô lên, quên đi cảm giác kỳ lạ vừa rồi.
Cô vội vã quay lại nơi cánh cửa rồi giục Từ Ngưng Viên:
“Từ Ngưng Viên, anh mau phụ tôi nạy cửa ra ngoài thôi.
Đứng ngây ra đó làm gì hả?”
Gương mặt của Từ Ngưng Viên vẫn tràn ngập sự hoài nghi, nhưng cũng tiến lên giúp Phù Dung một tay.
Bản lề cửa gỗ dưới sự giúp sức của Từ Ngưng Viên đã thành công rớt ra.
“Cô lùi lại một chút đi.”
Từ Ngưng Viên trầm giọng nói với Phù Dung.
Cô lập tức làm theo.
Từ Ngưng Viên thủ thế, dùng hết sức mà đạp mạnh về phía cửa.
“Rầm.”
“Rầm, Rầm, Rầm.”
Tiếng động lớn đầu tiên vang lên là do cánh cửa bật mở.
Ba tiếng sau đó là tiếng sấm sét liên hoàn.
Từ Ngưng Viên có hơi giật mình một chút, mưa lớn quá.
Nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà chạy ra bên ngoài, lao vào màn mưa.
Anh chạy được một đoạn thì mới cảm thấy có gì đó không đúng.
Người phụ nữ bị nhốt chung với anh thế nhưng lại không chạy ra ngoài?
Từ Ngưng Viên quay lại thấy Phù Dung vẫn cứ đứng đó trong căn nhà gỗ.
Cả người cô ta cứng đờ, mắt mở lớn ra, gương mặt tái mét.
Bộ dáng của Phù Dung như thể vừa nhìn thấy chuyện gì đó rất kinh khủng vậy.
Cả căn nhà kho khi nãy đã bị lửa thiêu cháy không ít, hiện tại lửa đã được cơn mưa dập tắt nhưng khói bụi vẫn mù mịt.bg-ssp-{height:px}
Phù Dung cứ đứng trơ ra trong đó nếu không chết vì bị ngạt khói thì cũng sẽ ngất đi.
“Phù Dung, cô mau ra đây.”
Từ Ngưng Viên khó hiểu mà hét lớn lên nhưng Phù Dung vẫn không hề động đậy.
“Phiền phức.”
Từ Ngưng Viên rủa thầm một tiếng rồi chạy ngược trở vào.
Anh đến bên cạnh, cúi người, vác Phù Dung trên vai rồi một lần nữa lao ra bên ngoài.
Mưa vẫn đang rất to, không có dấu hiệu ngừng lại.
Lâu lâu lại có một đợt sét đánh rầm trời.
Từ Ngưng Viên có thể cảm nhận được cơ thể người phụ nữ trên vai anh đang run lên.
Trong lòng cực kỳ lo lắng, anh vội vàng tấp vào một mái hiên mà đặt Phù Dung xuống, xem xét tình hình của cô.
“Phù Dung, cô sao vậy hả?”
Từ Ngưng Viên bối rối nhìn gương mặt cô mà hỏi.
Phù Dung vẫn cứ trơ ra như người mất hồn, không hề nhúc nhích.
Chỉ có cơ thể cô càng lúc càng thêm run rẩy lợi hại.
Tim của Từ Ngưng Viên nhói lên một cái.
Anh không hiểu vì sao nhưng hiện tại thấy bộ dạng này của Phù Dung anh lại cực kỳ đau lòng.
“Không sao.
Không sao hết.
Không cần phải sợ.
Nguy hiểm qua rồi.”
Từ Ngưng Viên ôm chặt lấy Phù Dung vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ nhàng sau lưng của cô.
Giọng nói cực kỳ ôn nhu mà trấn an cô, an ủi cô.
Đến cả Từ Ngưng Viên cũng không lý giải được vì sao anh lại trở nên dịu dàng với người phụ nữ này như vậy.
Anh chỉ biết là lúc này, tại thời điểm này, anh muốn ôm lấy Phù Dung, bảo vệ cô khỏi mọi thứ.
“Lạch bạch… Lạch bạch…”
Tiếng bước chân chạy gấp gáp trong màn mưa vang lên.
Từ Ngưng Viên bị một người nắm lấy vai mà kéo mạnh ra khỏi người của Phù Dung.
“Tránh ra.”
Mạc Tử Thâm tức giận mà hét lớn lên.
Ngay khi nhìn thấy được bộ dạng đờ đẫn hiện tại của Phù Dung thì trong lòng cực kỳ sợ hãi.
Anh vội vàng cởi chiếc áo vest trên người mình, choàng lên đầu của Phù Dung.
Sau đó Mạc Tử Thâm cầm lấy hai tay của Phù Dung, áp chặt lên lên hai tai của cô.
“Phù Dung, bịt chặt tai lại.
Đừng nghe gì hết.
Tôi đưa em về nhà, nhé?”
Mạc Tử Thâm nhìn vào mắt của Phù Dung, cố gắng nói át đi tiếng mưa đang ngày càng lớn.
Anh cứ lặp đi lặp lại câu nói đó, ngoan cố muốn Phù Dung nghe cho bằng được.
Tai bị che kín lại, ánh mắt của Phù Dung khẽ lay động.
Cô thấy hình ảnh Mạc Tử Thâm trước mắt đang không ngừng gào thét với cô.
Phù Dung vô thức mà gật đầu.
Mạc Tử Thâm thấy Phù Dung đã gật đầu tiếp nhận thì lập tức thở phào.
Anh buông tay ra, Phù Dung vẫn ngoan ngoãn giữ chặt hai tay bịt chặt tai.
Mạc Tử Thâm bế thốc cả người Phù Dung lên, chạy nhanh về chiếc xe đang đậu gần đó.
Từ Ngưng Viên bị Mạc Tử Thâm xô mạnh, cả người ngã ra đất.
Anh không hiểu Mạc Tử Thâm đang làm gì.
Khi thấy anh ta định đưa Phù Dung rời đi thì Từ Ngưng Viên liền chạy theo mà kéo Mạc Tử Thâm lại hỏi:
“Khoan đã, cô ấy bị sao vậy chứ?”
Từ Ngưng Viên thật sự rất thắc mắc vì sao Phù Dung đang hoàn toàn khỏe mạnh giờ lại trở nên yếu đuối, vô lực như hiện tại? Rõ ràng anh và người phụ nữ này cùng bị nhốt chung từ nãy đến giờ.
Tại sao có chuyện gì xảy ra với Phù Dung mà anh không hề biết?
“Tránh ra.
Chuyện này không cần mày quan tâm đâu.”
Mạc Tử Thâm hất tay Từ Ngưng Viên ra, gằn giọng, cay nghiệt mà nói.
Ánh mắt Mạc Tử Thâm nhìn về phía Từ Ngưng Viên đầy oán hận:
“Buông – tay – ra.”