Lúc Khang Tư cưỡi ngựa chạy như bay tới trước cổng thành, những vệ binh phía trước đều đứng tránh sang bên nhường đường, rồi tươi cười đứng đợi Khang Tư xuất trình thẻ chứng minh. Nhưng Khang Tư không có dừng ngựa như trước đây, mà vội vã chạy qua. Chúng vệ binh nhìn bóng lưng Khang Tư ngơ ngác đến phát ngốc, trong tai bọn họ vẫn còn lưu lại ba tiếng áy náy mà Khang Tư nói lúc đi qua: “Thật xin lỗi”.
Ngay khi bóng lưng Khang Tư sắp khuất, bọn Y Đạt mới theo kịp qua cửa thành. Bọn họ lần đầu tiên cảm giác được thuật cưỡi ngựa của Khang Tư cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, trước kia mình có thể đuổi theo kịp Khang Tư là bởi vì Khang Tư khiêm nhường. Không biết đại nhân còn bao nhiêu bản lãnh lợi hại chưa có biểu hiện ra đây? Đó cũng là suy nghĩ chung của đám thân binh lúc này.
Sau khi nghe được mười mấy tiếng xin lỗi với thật xin lỗi, đám vệ binh còn chưa có phục hồi lại tinh thần, bọn họ mới phát hiện muốn ngăn người hỏi rõ cũng không có biện pháp nữa. Bởi đám thân binh cũng đã chạy xa rồi.
Đám vệ binh hồ nghi đánh giá lẫn nhau, lập tức phát hiện sắc mặt của đối phương cũng trở nên có chút luống cuống. Bọn họ cũng không khỏi suy đoán nhất định đã xảy ra đại sự gì, nếu không bình thường Chiến Thần cũng sẽ không có biểu hiện thần sắc lo lắng và thúc ngựa chạy vội vã như vậy. Tinh thần bọn họ cũng không còn vững vàng khi tiếp tục đứng giữ vị trí của mình nữa.
Khang Tư không biết rằng mình chẳng qua là phục tùng mệnh lệnh cấp tốc đến hoàng cung, lại khiến cho có những hiểu lầm không cần thiết. Cho nên, hắn vẫn chỉ lo giục ngựa tiến tới, đến khi tới cửa hoàng cung mới dừng ngựa. Hắn cũng không biết những cư dân kia thấy bộ dáng vội vã bôn ba của mình, cùng với bộ dáng lo lắng của những thân binh đang cố sức đuổi theo phía sau, lại sinh ra những phỏng đoán đáng sợ.
Cũng bởi, thấy Khang Tư xưng hiệu là Chiến Thần thần sắc lại bối rối lo lắng chạy về phía hoàng cung, bất luận người nào cũng sẽ cho rằng đã phát sinh đại sự rồi.
Khang Tư không có chờ thân binh, mà giao cương ngựa cho vệ binh gác cửa nghênh đón, vuốt thẳng y phục rồi tiến vào. Hắn đã ở trong hoàng cung mấy tháng, tuy không biết rõ địa hình, nhưng điện nghị sự ở đâu hắn cũng biết.
Hiện tại Khang Tư đã có thể làm cho mỗi vệ binh nhìn thấy hắn cũng phải hành lễ. Bất quá hắn rất kỳ quái sao lại có nhiều người biết mình thế này chứ? Ngoài năm ngàn người trong quân doanh thường tiếp xúc hàng ngày, hắn cũng không có nói chuyện với nhiều người khác? Hắn không biết rằng chính là do năm ngàn tên binh sĩ kia vốn ở trong thành, đến phiên nghỉ về đến nhà, không ngừng cùng bằng hữu nói chuyện về Khang Tư. Như vậy, Khang Tư muốn người ta không nhận ra cũng khó
Khang Tư đi tới cửa đại điện, một quan văn cũng đã sớm chờ Khang Tư ở đó, vừa thấy hắn vội vàng hành lễ nói:
- Khang Tư đại nhân, các vị đại nhân cũng đã đến, đang đợi ngài.
Khang Tư nói một tiếng cám ơn, trong lòng thở dài một hơi, mình có phải nhân vật quan trọng đâu sao mà phải chờ chứ? Bất đắc dĩ lộ ra một tia cười khổ. Lại sửa sang y phục một chút, hắng giọng nói:
- Ty chức Khang Tư cầu kiến!
Quan văn kia vừa nghe, thần sắc bối rối vội vàng kéo kéo ống tay áo Khang Tư, bộ dáng đáng thương hướng Khang Tư vẻ cầu khẩn nói:
- Đại nhân, ngài mau vào đi, vừa rồi ty chức không nói rõ ràng, Công chúa điện hạ sớm đã căn dặn khi nào ngài tới lập tức đi vào, không cần thông báo.
Khang Tư hướng hắn nhàn nhạt cười, nhưng không nói gì, lẳng lặng đợi chờ bên trong truyền gọi.
Không lâu trong cung điện truyền ra một tiếng:
- Truyền Khang Tư vào điện!
Lúc này, Khang Tư ứng tiếng: “Rõ!” Rồi mới cất bước đi vào.
Ngả Lệ Ti đối với trận đại bại vừa rồi, nhất thời lo lắng nên đã quên trước đó không lâu mình quyết định sẽ đối Khang Tư lạnh lùng thờ ơ. Tới khi nghe tiếng Khang Tư cầu kiến, lúc này mới nhớ tới. Hồi phục một chút rồi mới truyền lệnh cho Khang Tư vào.
Khang Tư tiến vào đại điện, phát hiện mọi người xung quanh không sai biệt lắm so với mọi lần, chẳng qua là thiếu đi ba người: đứng đầu võ tướng là Tướng quân Cổ Lạp, Khải Ân cùng với Uy Nạp lần trước còn đứng bên cạnh mình nữa. Khang Tư biết Cổ Lạp trước cái chết của con mình tâm tình là như thế nào. Do tâm tình hiện tại của lão như thế sao có thể đối mặt với mọi người đây? Cho tới cùng thì Khải Ân và Uy Nạp cùng ra chiến trường cũng là cống hiến cuộc đời cho đất nước.
Ngã Lệ Ti bắt đầu nói rõ nguyên nhân quân đội bị tiêu diệt: một là bởi vì khinh địch, hai là tình báo sai lầm. Mặc dù đám phỉ đồ kia đều là tự tác, nhưng khi gặp phải địch nhân chung, bọn chúng lại trở nên đoàn kết dị thường. Hơn nữa đám phỉ đồ này cũng không phải chỉ là một đám ô hợp, bọn chúng cũng biết sử dụng trận pháp và mưu kế.
Ngả Lệ Ti cuối cùng nói:
- Tướng quân Cổ Lạp quân công rất lớn, nay phong Tướng quân Cổ Lạp làm Đại tướng quân, phong hàm kỵ sĩ nhất đẳng. Khải Ân đại nhân chiến đấu quên mình, phong làm Tướng quân, phong hàm kỵ sĩ nhị đẳng.
Khang Tư nghe đến đây không khỏi sửng sốt một chút, hắn biết đây là an ủi Cổ Lạp nên mới quyết định phong thưởng, nhưng sao Uy Nạp kia không được phong thưởng đây? Khang Tư mặc dù kỳ quái nhưng không có nói ra.
Tiếp theo Ngả Lệ Ti nói:
- Lần này thu được tin tình báo chuẩn xác, cả khu vực phỉ đồ nhân số xấp xỉ hơn một vạn người. Cho nên lần này quyết định phái một Tướng quân đi hoàn thành nhiệm vụ thu phục...
Khi Ngả Lệ Ti vẫn chưa nói xong, đột nhiên có một quan viên hoảng hốt chạy vào.
Chỉ thấy hắn không kịp lấy hơi lập tức nói:
- Điện hạ, đại sự không tốt, cư dân trong thành xuất hiện khủng hoảng, rất nhiều người thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời thành đi!
Nghe nói thế, mọi người giật mình, thành dân sao phải kinh hãi chứ? Không nói tin tức chiến bại lần này không có truyền ra ngoài, mà truyền ra ngoài cũng bất quá là quốc gia mất đi một Thiên tướng và binh sĩ thôi, đây là tổn thất nhỏ không thể nào khiến cho thành dân hoảng loạn được. Bởi vì chính lần trước nơi biên giới. Quốc vương và đông đảo quý tộc cùng mấy vạn tướng sĩ bỏ mình, còn có quốc thổ bị địch nhân xâm lấn chiếm lĩnh mấy trăm cây số vuông, bọn họ cũng không có phát sinh như vậy, lần này rốt cuộc là sao?
Ngả Lệ Ti vội vàng hỏi:
- Có biết là vì chuyện gì không?
Quan viên kia liếc Khang Tư một cái, nuốt chút nước bọt, có chút bất đắc dĩ, ngữ khí dở khóc dở cười nói:
- Bọn họ nhìn thấy Khang Tư đại nhân vội vàng chạy vào hoàng cung, nên đoán sẽ có đại sự phát sinh. Vì vậy những cư dân kia quyết định ra khỏi thành tạm lánh nạn. Thậm chí tin đồn này còn lan đến cả trong quân đội, hiện tại sĩ khí quân thủ thành cũng bàng hoàng!
Tất cả mọi người ngây dại, mọi ánh mắt cũng nhìn về phía Khang Tư. Khang Tư cũng ngẩn người, hắn không rõ sao mình cấp tốc chạy tới hội nghị lại làm cho dân chúng hoảng loạn chứ?
- Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
Ngồi ở bên cạnh Vương hậu đứng lên nói giọng kiên quyết, mục tiêu của bà là Khang Tư, bởi bà cho rằng lúc Khang Tư tới đã tung tin đồn. Công chúa và Y Ti Na cùng chúng thần tất cả cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn Khang Tư, Công chúa và Y Ti Na đột nhiên cảm giác được lòng đau cỡ nào, không nghĩ tới một quân nhân nhìn như bình thường này không ngờ lại còn có dị tâm. Xem ra hai nàng vẫn chưa thật hiểu rõ Khang Tư rốt cuộc là người như thế nào.
Tên quan viên kia phát hiện các đại thần trong điện cũng không có hiểu rõ lời nói của mình, hơn nữa mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Khang Tư, hắn biết ánh mắt kia đại biểu cho ý tứ gì. Cho nên hắn vội vàng chen miệng nói:
- Đây là quân dân trong thành cho rằng một võ tướng lợi hại như Khang Tư đại nhân mà cũng thất thố cưỡi ngựa chạy như điên đến hoàng cung, cho nên bọn họ đoán rằng trong hoàng cung nhất định xảy ra đại sự gì rất lớn, cho nên mới phải rời thành đi tị nạn.
Nghe lời rõ ràng này, tất cả mọi người đã hiểu được, thì ra là những quân dân này thấy Khang Tư khẩn trương, bọn họ lại cho là phát sinh đại sự không thể chống cự, cho nên liền rời thành đi tị nạn. Các đại thần đã hiểu cho nên thu hồi ánh mắt quái dị. Chẳng qua bọn họ lại rất nhanh trở lại như cũ, đưa ánh mắt tập trung trên người Khang Tư.
Quân dân vì thấy Khang Tư khẩn trương nên đã hoảng loạn, điều này nói lên chuyện gì? Rõ ràng danh vọng của Khang Tư ở trong dân chúng đặc biệt cao, mới có thể làm cho dân chúng vì tâm tình của hắn mà lung lay.
Nghĩ tới điểm này, các đại thần lộ ra vẻ kinh ngạc. Một vài đại thần lén xem xét thần sắc Ngả Lệ Ti, bởi vì có một người thần tử có thể tác động đến suy nghĩ của thành dân của mình, đối với người thống trị mà nói, đó là điều tuyệt đối không được phép tồn tại.
Nếu như Ngả Lệ Ti là nam thì lúc này nhất định sẽ hủy diệt Khang Tư, nhưng sự thực nàng là nữ, hơn nữa lại trao trái tim thiếu nữ ở trên người Khang Tư, như vậy thái độ cũng sẽ khác.
Ngả Lệ Ti không nghĩ tới Khang Tư lại có được sức ảnh hưởng ở trong dân chúng lớn đến vậy, lực ảnh hưởng này thậm trí cao hơn chính nàng là người trực tiếp thống trị. Ngả Lệ Ti cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại hết sức cao hứng. Bởi vì như vậy, nàng có thể nhờ cơ hội này đề cao địa vị của Khang Tư lên.
Ngả Lệ Ti mặc dù trong lòng cao hứng, nhưng không để lộ ra trên mặt, thanh âm cũng trở nên đặc biệt lạnh nhạt hơn:
- Khang Tư!
Khang Tư bất đắc dĩ thở dài trong lòng đồng thời bước ra quỳ xuống bình thản nói:
- Có ty chức.
Khang Tư cho là mình nhất định sẽ phải chịu xử phạt, hắn hiện tại tâm tĩnh như nước, hắn chuẩn bị đón nhận hình phạt tiếp theo. Hắn là người thiếu một điều, điều trọng yếu nhất chính là phản kháng lại cấp trên của mình. Không biết cái này có phải cùng thân phận quân nhân của hắn có liên quan hay không?
Hắn không biết rằng ánh mắt Y Ti Na trong lúc nhìn hắn rồi lại nhìn Ngả Lệ Ti, trong ánh mắt đó lộ ra thần sắc lo lắng kinh hoảng. Hắn cũng không biết, văn võ bá quan cũng nhìn hắn, thương tiếc có, lạnh nhạt có, có chút hả hê cũng có, đủ các loại ánh mắt đều tụ tập ở trên người hắn.
Cả trên triều duy chỉ có ánh mắt Mạc Lỗ thủy chung tập trung trên người Y Ti Na. Thấy Y Ti Na toát ra sự quan tâm lo lắng, Mạc Lỗ lúc này mới nhìn Khang Tư, trong lòng thở dài thầm nghĩ: “Khang Tư ngươi coi như không tệ, cho dù bị xử tử, cũng có người vì ngươi mà thương tâm.” Hắn không biết tình cảm của Công chúa đối với Khang Tư, vừa là do không lưu ý, vừa là do Công chúa che dấu quá tốt. Cứ như vẻ mặt công chúa hiện giờ cùng với nghe giọng nói kia, ai cũng tin tưởng lệnh kế tiếp công chúa ban ra, không phải là đem Khang Tư xử tử thì cũng cách chức đuổi đi.
Có lẽ những người nghĩ như vậy sẽ thất vọng, hơn nữa không những thất vọng mà bọn họ còn là khiếp sợ không dám tin vào lỗ tai mình.
Công chúa như cũ vẫn giữ thanh âm lạnh như băng:
- Tạm thời bổ nhiệm ngài làm Phó tướng, lãnh binh, lấy người ở doanh trại tân binh biên chế vào dưới trướng của ngài. Bởi vì tạm thời bổ nhiệm, thân binh của ngài vẫn giữ ở người. Hiện tại ta bổ nhiệm ngài làm Quan chỉ huy tiên phong tiêu diệt phỉ đồ thu phục lãnh thổ, sau khi chuẩn bị lập tức lên đường! Đồng thời để tiện cho chỉ huy, các cấp Trưởng quan tùy ngài bổ nhiệm!
Ngả Lệ Ti vừa nói xong, lập tức có mấy Tướng quân đứng ra muốn nói điều gì. Ngả Lệ Ti dĩ nhiên biết bọn họ muốn nói gì, giơ tay ngăn bọn họ lại, cũng ngữ khí như cũ nói:
- Quân dân ngoài kia bởi vì không biết tình huống cụ thể mà sinh ra cục diện lo lắng, đem chuyện chiến bại của quân bộ chúng ta lần trước, cùng chuyện bổ nhiệm Khang Tư đại nhân đảm nhiệm Quan chỉ huy trừ diệt phiến loạn, công bố cho toàn dân! Bổn cung tin rằng, sau khi bọn họ biết rõ sự tình nhất định sẽ bình tĩnh trở lại, khôi phục nguyên trạng.
Ngả Lệ Ti vì không muốn làm cho các Tướng quân ghen ghét, hoặc là nói không muốn làm cho người ta biết mình đặc biệt coi trọng Khang Tư, dùng lời nói hàm súc giải thích việc bổ nhiệm vừa nãy là vì dẹp yên tinh thần quân dân. Nàng tin tưởng các Tướng quân sẽ nghe hiểu được. Hơn nữa mình chẳng qua là để Khang Tư tạm thời đảm nhiệm chức vụ Phó tướng, không phải là ban số lượng thân binh vẫn giữ như chức vị Thiên tướng sao?
Nhưng nàng cũng không biết rằng: cái lệnh lấy nhân số thân binh để che dấu, trong một khoảng thời gian dài sau này, sẽ cắn nuốt vào linh hồn của nàng, cảm giác bi thống hối hận đó thiếu chút nữa làm cho nàng hủy diệt chính bản thân mình. (Dg: Chắc KT suýt chết)
Nàng không để ý đến thần sắc các Tướng quân, nàng hướng Khang Tư vẫn đang quỳ trên mặt đất hỏi:
- Khang Tư, ngài không muốn tiếp nhận mệnh lệnh sao? Không muốn đi trừ phiến loạn thu phục lãnh thổ sao?
Tâm thần đã từ kinh ngạc khôi phục lại bình tĩnh, Khang Tư dùng giọng điệu bình thường nhưng thanh âm vang dội nói:
- Ty chức tuân mệnh!
Nói xong đứng lên im lặng quay trở lại vị trí của mình.
Vì mới vừa rồi mình trách lầm Khang Tư, Y Ti Na còn đang tự trách ở trong lòng, bị thanh âm Khang Tư đánh thức. Nàng vừa chợt tỉnh lại nghĩ đến một điều, cúi người hướng Ngả Lệ Ti nói:
- Điện hạ, doanh trại tân binh đều là tân binh, tạm thời không có năng lực chiến đấu. Hay là để cho Khang Tư đại nhân hảo hảo rèn luyện tân binh một chút, rồi mới lên đường diệt trừ phiến loạn, tránh cho bi kịch lại lần nữa xảy ra.
Nàng mặc dù đang tự trách, nhưng lời nói trong đại điện từng chữ cũng không lọt ra ngoài tai của nàng.
Ngả Lệ Ti lúc này mới nghĩ đến cái vấn đề này, bất quá nàng không có lập tức ra lệnh cho Khang Tư, mà dùng ánh mắt liếc nhìn Y Ti Na. Bởi vì nàng cảm giác được hôm nay Y Ti Na đặc biệt khác, chẳng những nói nhiều hơn so với trước kia, trước kia lúc khai hội, chỉ có mình hỏi nàng nàng mới nói lên một đôi lời, bình thời đều là im lặng không nói.
Hơn nữa nàng trước kia làm cho người ta cái cảm giác lạnh lùng trầm cảm, tuy nhìn không ra chuyện gì, nhưng thật giống như trở nên có chút tư vị nữ nhân hơn.
Ngả Lệ Ti không nghĩ tới những phương diện khác, càng không nghĩ đến trên người Khang Tư, nàng chỉ vì bạn tốt của mình trở nên có chút tư vị nữ nhân mà cao hứng, cho nên nàng hướng Y Ti Na nhoẻn miệng cười, rồi mới ra lệnh:
- Khang Tư, cho ngươi thời gian một tháng rèn luyện binh sĩ dưới quyền của ngươi, một tháng sau lập tức lên đường!
Nàng ra lệnh này đổi lại chỉ là một tiếng đáp bình thản như không có gì:
- Rõ! Y Ti Na vừa nhìn thấy Ngả Lệ Ti mỉm cười, lập tức cảm giác được mặt nóng lên, nàng cũng biết mình hôm nay không giống với trước kia, đó là bởi vì đêm qua nàng lại mơ thấy được cùng Khang Tư ở bên nhau. Cho đến lúc này, nàng mới phát giác hình bóng của Khang Tư bất tri bất giác nằm sâu ở trong lòng rồi. Cũng bởi vì như vậy nàng có chút không dám trực tiếp nhìn Ngả Lệ Ti.
Đến khi Ngả Lệ Ti đứng lên tuyên bố hội nghị lần này kết thúc, ngoài cửa truyền đến tiếng báo cáo của vệ binh:
- Tử Tâm Quốc, Vương tử Tạp Nạp Tháp điện hạ giá lâm.
Ngả Lệ Ti vừa nghe thoáng sửng sốt một chút, nàng biết Vương tử Tử Tâm Quốc này là con cháu của Vương hậu, trước kia cũng gặp mặt hắn mấy lần, chẳng qua là không có để lại ấn tượng đặc biệt gì, lần này tới chắc là tới để gặp Vương hậu? Cho nên nàng không có để ý vẫn tuyên bố hội nghị lần này kết thúc.
Quy củ cung đình của Khi Hồng Quốc là như vậy: khi vệ binh ở ngoài báo là có sứ giả của nước nào đó đến gặp, thì Quốc vương và cả triều thần của nước đó đồng thời phải đón tiếp, bởi vì đây là vấn đề ngoại giao giữa hai nước.
Còn báo là người nào đó của nước nào đó tới, vậy thì chỉ là gặp mặt bình thường, dĩ nhiên sẽ có người chức vị thân phận tương đương với người tới tiếp đón, Quốc vương sẽ tạm dừng hoặc tuyên bố kết thúc hội nghị, lúc này biết hắn hoặc muốn gặp Quốc vương hoặc gặp quan viên nào thì mới lưu người đó lại tiếp kiến, còn những người khác có thể rời đi. Chính lúc này là như thế.
Dĩ nhiên lính gác cửa báo lên người nào đó cầu kiến, Quốc vương sẽ do chủ ý của chính mình quyết định có gặp hay không thôi.
Y Ti Na cũng biết người này, lúc hắn tới Khi Hồng Quốc, tác phong lễ phép, mình từng muốn mời hắn cùng nhau ăn bữa điểm tâm. Dĩ nhiên người mời còn có Ngả Lệ Ti và Vương hậu. Từ trước tới nay, trừ lần mời một mình Khang Tư là bởi tò mò ra, nàng cho tới bây giờ cũng chưa có mời một mình bất cứ nam tử nào khác.
Nàng đối với Vương tử này ấn tượng khá tốt, ở trong ấn tượng của Y Ti Na người này phong tư tuấn tú, rất có phong độ, hơn nữa rất có tài ăn nói, kiến thức cũng uyên bác, khiến người khác cùng hắn nói chuyện cảm giác rất vui vẻ.
Trong lúc hắn ở lại hoàng thành, hắn cũng được những quan viên khác phụng bồi cùng Y Ti Na nói chuyện phiếm, thường thường lúc nói chuyện phiếm hắn trở thành trung tâm, ở trước mặt mọi người không ngừng thể hiện ra mị lực của hắn, làm mê đảo không ít những cô gái quý tộc.
Bất quá mấy lần hắn tìm Y Ti Na nói chuyện phiếm đều rất lâu, nếu nói thời gian hắn tạm ở lại là mười ngày, thì thời gian hắn đi tìm Y Ti Na đã là chín ngày. Có thể hắn cũng biết là Y Ti Na không thích một mình cùng nam nhân ở một chỗ, cho nên mỗi lần đều có những người khác phụng bồi cùng.
Hơn nữa không biết hắn từ nơi nào nghe được sở thích của Y Ti Na, mỗi lần đều tặng lễ vật mà Y Ti Na thích. Cho nên Y Ti Na đối với nam nhân này tương đối có hảo cảm.
Y Ti Na mặc dù cũng muốn đợi bằng hữu này, nhưng nàng thấy Công chúa rời đại điện đi vào bên trong. Không thể làm gì khác hơn là quyết định không chờ bằng hữu lân quốc này tới, cùng Công chúa tiến vào bên trong điện.
Bởi vì nàng còn có chuyện rất trọng yếu phải cùng Công chúa thương lượng qua. Đó chính là việc học tập của Khang Tư.
Với tính cách của Khang Tư dĩ nhiên sẽ không lưu lại tiếp kiến Vương tử kia làm gì, hắn cùng mấy người quan văn và võ tướng có thể có chuyện rời đại điện đi. Ra cửa đại điện gặp một người được hai võ sĩ bảo vệ, một người tuổi trẻ dễ nhìn. Khang Tư đoán rằng hắn chính là Vương tử Tạp Nạp Tháp kia, cho nên chắp tay thi lễ rồi mới rời đi.
Tạp Nạp Tháp mang theo nụ cười mê người rất lễ phép hướng những người hành lễ với mình đáp lễ, dĩ nhiên cũng hướng Khang Tư đáp lễ. Cũng cùng rời đại điện đi là Mạc Lỗ, vừa hành lễ vừa hướng ánh mắt sang bên Khang Tư. Rồi mới hướng bên khác rời đi.
Tạp Nạp Tháp thấy ánh mắt này vốn trên mặt đang cười lập tức đọng lại, quay đầu nhìn theo bóng lưng Khang Tư, ánh mắt của hắn lại toát ra một loại hàn quang. “Thì ra chính là hắn!” Hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng một chút, xoay người tiến vào đại điện.
Khang Tư vừa ra khỏi hoàng cung, đám thân binh Y Đạt lập tức vây quanh Khang Tư hỏi lung tung này kia. Khang Tư không thể làm gì khác hơn là lạnh nhạt nói ra chuyện đã xảy ra trong hoàng cung và chuyện mình được bổ nhiệm.
Đám Y Đạt vừa nghe không khỏi cao hứng nhảy dựng lên, không ngờ chủ tướng vừa mới lên làm Thiên tướng không lâu, hiện tại lại được thăng lên Phó tướng. Mặc dù Công chúa nói là tạm thời giữ chức Phó tướng, nhưng chỉ cần tiêu diệt sạch bọn phỉ đồ kia, còn không phải là lập tức chuyển thành chính thức sao? Khi đem toàn bộ lãnh thổ thu phục trở lại, đến lúc ban thưởng nhất định có thể nhận được tước vị Tướng quân.
Nghe đám thân binh miêu tả tiền đồ tươi sáng, Khang Tư chỉ có thể lộ ra một tia cười khổ, rồi được bọn họ hộ tống trở về quân doanh.
Công chúa đã thành công che giấu tình cảm của mình với Khang Tư, khiến cho mọi người không quá để ý những chuyện nàng trọng dụng Khang Tư, còn hướng tới Quốc vương chọn ra những bộ hạ ưa thích muốn đưa đi.
Người ở trong quân bộ suy nghĩ so với những thân binh bọn Y Đạt không sai biệt lắm, bọn họ cũng coi Khang Tư chính là tinh anh tương lai của quân bộ sau này. Từ Tiểu đội trưởng quản người, tới đế đô ngắn ngủn mấy tháng đã được tăng lên làm Phó tướng thống lĩnh binh. Đây chính là tốc độ như bay a.
Hơn nữa lần này còn được bổ nhiệm làm chỉ huy tiên phong, với xưng hiệu Chiến Thần của người ta mà nói, tiêu diệt phỉ đồ, thu phục lãnh thổ còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao. Đến lúc đó càng có thể vì những chiến công này còn được đề bạt làm Tướng quân hoặc là Đại Tướng quân.
Mặc dù đầu não của quân bộ hiện tại là Cổ Lạp được thăng lên làm Đại tướng quân, nhưng thứ nhất lão đã tuổi già sức yếu, thứ hai gặp phải đả kích con trai độc nhất đã ra đi trước lão. Xem ra lão Đại tướng quân này không lâu sẽ về quê cũ dưỡng hưu. Còn Khang Tư tuổi trẻ lực khỏe, chẳng những có được xưng hiệu Chiến Thần, mà còn có được danh tiếng và sức ảnh hưởng kinh người trong dân chúng.
Cứ như vậy, kẻ ngốc cũng biết sau này người nào sẽ nắm quyền thế. Mặc dù những Tướng quân kia bề ngoài địa vị cũng không kém so với Khang Tư cũng không thấp hơn. Nhưng đều giữ những chức quan nhỏ trách nhiệm thấp như cung cấp, vận tải, hay công tác hậu cần. Bọn họ ngoài mặt càng không có cái vấn đề gì. Gió thổi chiều nào thì nương theo chiều đó.
Cho nên bọn Khang Tư vừa mới trở lai doanh trại tân binh, quan viên và công nhân hậu cần đã chạy đến giúp bọn hắn kiến thiết quân doanh chính qui. Bọn họ còn không có dừng chân lại, quan viên quản lý lần trước vừa giúp trang bị lại đưa xe ngựa tới, bọn họ cười ha hả nói lần trước quên đem khôi giáp cùng những thứ này tới, lần này bổ sung thêm. Nói xong cũng ba chân bốn cẳng đem khôi giáp đặt xuống, hơn nữa lần này bọn họ không đợi Khang Tư nói điều gì liền đánh xe ngựa đi.
Y Đạt sau khi kiểm tra hết những khôi giáp này ngạc nhiên phát hiện, chẳng những có khôi giáp thượng đẳng dành cho Tướng quân, hơn nữa còn có bộ khôi giáp dành cho binh sĩ. Y Đạt mừng rỡ kêu lên, bởi vì chỉ có những bộ binh hạng nặng mới có thể xứng đáng có khôi giáp.
tân binh vừa được biên vào dưới trướng của Khang Tư nghe thế lại càng hoan hô ầm ĩ, còn tên binh sĩ kia không thể làm gì khác hơn là nhếch mép nói đáng ghét. Bất quá bọn họ cũng rất nhanh gia nhập trong tiếng hân hoan, bởi vì bọn họ cũng biết mình đã trở thành những bộ binh hạng nặng.
Khang Tư một mình ở trong phòng của mình, hắn nhìn xuyên qua cửa sổ, im lặng nhìn xe ngựa không ngừng xuất hiện phía ngoài cùng những binh sĩ đang hoan hô, với cả những công nhân bận rộn kia nữa.
Một lúc lâu, hắn ngẩng đầu, nhìn trần nhà thở dài.
Vẻ mặt của hắn mặc dù làm cho người ta một loại ấn tượng giống như không cần những đồ vật trước mắt này, không vì đạt được địa vị mà cao hứng, cũng không vì sắp tham gia chiến đấu mà khẩn trương. Nhưng hắn biết nội tâm của mình hiện tại đang bối rối không ngừng.
Bởi vì Khang Tư không phải là một người cao ngạo quên đi bản thân mình. Hắn thập phần rõ ràng năng lực của mình, để một mình hắn tự ra chiến trường, hắn có thể chém giết địch nhân không lùi bước chút nào, thậm chí có chết đi trong chiến đấu cũng không thành vấn đề.
Nhưng hiện tại không phải là lo tốt cho một mình hắn là được, mà là phải dẫn thanh niên trai tráng này, tuổi họ còn trẻ còn đầy hy vọng vào tương lai lại phải theo hắn đi giành lấy chiến thắng. Mà mình hoàn toàn không có được những năng lực này.
Khang Tư biết, hắn mặc dù đã làm Tiểu đội trưởng lãnh người, rồi là Trung đội trưởng lãnh người, trước hôm nay cũng là một gã Thiên tướng lãnh người. Nhưng hắn lại hoàn toàn không có chỉ huy qua bọn họ, cũng chưa từng dẫn bọn họ đi chiến trường giành được thắng lợi lần nào.
Lúc ở biên giới khi làm Tiểu đội trưởng, chẳng qua là có thể mang bọn họ rèn luyện, rồi mới chấp hành một lần nhiệm vụ đi tuần tra, để rồi vĩnh viễn chia tay bọn họ.
Còn cứu Công chúa ra đi tới phòng tuyến thứ hai, hắn mặc dù trở thành Trung đội trưởng, nhưng không có ăn nằm với chiến trường liền kết thúc chiến đấu, cùng Công chúa tới hoàng thành, người kia hiện tại ở đâu hắn cũng không biết.
Đi tới hoàng thành, hắn trở thành Thiên tướng, ngoài việc có thể phụng bồi những người này rèn luyện hắn còn có thể làm gì? Trên chiến trường cũng không phải là có được thể lực cường tráng, thuần thục bản lĩnh giết địch là có thể đạt được thắng lợi. Điểm này mặc dù không có người nói cho hắn biết, nhưng hắn cũng hiểu.
Khang Tư vuốt ve chuôi kiếm của mình, cười khổ lắc đầu, tại sao khi Công chúa hỏi mình có nguyện ý hay không tiếp thu mệnh lệnh, mình vì cái gì không nói không muốn chứ? Có thể bởi công chúa chỉ dùng ngữ khí để ra lệnh, mà ý tứ bên trong có phải nguyên nhân mình nhất định phải đáp ứng không?
“Mình chỉ là một người có sức mạnh, như thế nào có thể trở thành một quan chỉ huy, như thế nào có thể dẫn bọn họ đạt được thắng lợi đây?” Khang Tư quyết đinh hướng công chúa từ chối chức vị. Danh dự cùng danh tiếng đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì. Cho dù bị công chúa xử tử, cũng chẳng phải tốt hơn nhìn những binh sĩ ngoài kia bởi vì mình vô năng mà mất đi cuộc đời tươi đẹp sao?
Khang Tư sửa sang lại y phục một chút rồi đẩy cửa phòng ra, Y Đạt lập tức phát hiện hắn, vừa ôm một bộ khôi giáp xinh đẹp vừa mừng rỡ chạy tới nói:
- Đại nhân, ngài xem, đây chính là khôi giáp của ngài, là khôi giáp dành cho Tướng quân đó, đám hậu cần của quân bộ kia quả thật đúng là có ý tứ. Đại nhân ngài mặc vào nhất định rất tuấn tú... Ồ? Đại nhân, ngài muốn đi đâu?
Khang Tư vừa nghe Y Đạt nói chuyện vừa đi dắt ngựa, cho nên Y Đạt tò mò hỏi.
Khang Tư dắt ngựa, nhìn chăm chú đội trưởng thân binh đang chờ mình trả lời, nhìn ánh mắt trong suốt của hắn, Khang Tư biết quyết định của mình là đúng. Sao có thể làm cho người thanh niên tốt trước mặt này chết dưới sự vô năng của mình chứ? Hắn lộ ra nụ cười cùng cảm giác nói không nên lời. Đưa tay vỗ vỗ bả vai Y Đạt, thản nhiên nói:
- Ta đi ra ngoài một chút, các ngươi không cần đi theo. Bảo trọng.
Nói xong phi thân lên ngựa, giục ngựa chạy ra ngoài quân doanh.
Y Đạt ngơ ngác ôm khôi giáp nhìn bóng lưng Khang Tư càng ngày càng nhỏ, hắn biết Khang Tư không thích thân binh đi cùng hắn, cho nên đối với câu nói trước của Khang Tư hắn có thể hiểu, nhưng hai chữ bảo trọng nói sau đó có chút là lạ, hơn nữa cảm giác thật giống như mang một chút hương vị chia tay.
Y Đạt xoa xoa đầu mình, mình nghĩ nhiều quá, không lâu sẽ phải ra chiến trường rồi, có thể đại nhân có chút chuyện riêng phải giải quyết mới không cần thân binh cùng đi, còn câu bảo trọng kia chẳng qua là đại nhân lễ phép dùng từ thôi. Cho nên Y Đạt vẫn rất là cao hứng đi hỗ trợ phân phối trang bị, nếu không tên cường đạo kia nhất định sẽ bởi vì phân chia không đều mà đánh nhau.
Khang Tư đi tới cửa thành, lần này hắn dừng ngựa lại giống như mọi lần trước, trình ra chứng minh thân phận. Những vệ binh kia sau khi tiếp lấy nhìn lướt qua rồi cung kính đưa trả cho Khang Tư. Khang Tư cưỡi ngựa đi không bao xa đã nghe thấy lời nói của vệ binh từ phía sau truyền tới:
- Các ngươi biết không? Khang Tư đại nhân đảm nhiệm quan chỉ huy tiên phong đi thu phục lãnh thổ đó.
- Hừ, toàn thành đều biết, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi mới biết sao?
- Phải rồi, nghe nói phỉ đồ có hơn một vạn người, Khang Tư đại nhân dưới trướng mới có người, có thể đánh thắng được không?
- Hừ! Sao lại đánh không thắng? Đám gia hỏa kia cũng chỉ là một lũ ô hợp, chỉ là nhiều người thôi.
- Nhưng không phải lần trước phái đi một Thiên tướng bị phỉ đồ đánh cho toàn quân chết hết đó sao?
- Có lầm hay không vậy? Thiên tướng kia sao có thể so sánh cùng Khang Tư đại nhân chứ? Đại nhân là Chiến Thần a, một người có thể tiêu diệt ba bốn ngàn người a!
- Đúng vậy! Cái tên này, sao đối với Chiến Thần bên mình mà cũng không có tự tin chứ? Chúng ta chuẩn bị nhìn đại nhân vinh thăng Đại tướng quân thôi!
Khang Tư nghe được những lời này, lộ ra một tia cười khổ, tự giễu nghĩ: “Chiến Thần? Ta chỉ là một tên quân nhân bình thường a”. Đồng thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh trong:
- Ôi... từ sau khi tới đế đô cũng chưa có nhìn trời cao như vậy...
Khang Tư thở dài thấp giọng nói.
Cúi đầu xuống đồng thời hắn vừa giục ngựa, vừa kéo cương ngựa chạy tới hoàng cung.
Khang Tư không gặp phải bất luận kẻ nào hỏi thăm, vẫn đi tới nghị sự điện. Hắn ngoài chỗ này ra, căn bản không biết muốn đi đâu tìm Công chúa.
Quan viên coi điện nhìn thấy Khang Tư vội vàng đi ra hành lễ hỏi:
- Khang Tư đại nhân, có chuyện gì không?
- Ta muốn cầu kiến Công chúa điện hạ, làm phiền ngài.
Khang Tư vừa đáp lễ vừa nói.
Mặc dù Khang Tư hiện tại đúng là người quan trọng của Khi Hồng Quốc, nhưng viên quan cũng không dám tự chủ trương đưa Khang Tư đi gặp Công chúa, cho nên viên quan kia để Khang Tư ở nơi này chờ một chút, đi vào bẩm báo. Công chúa có gặp Khang Tư hay không còn phải hỏi mới biết được.
Khang Tư yên lặng đứng ở cửa, bốn phía một mảnh yên lặng, xem ra Vương tử tới bái kiến kia cũng đã đi rồi. Khang Tư không có đợi chờ lâu, rất nhanh viên quan kia đi ra, vẻ mặt cung kính nói:
- Khang Tư đại nhân, mời. Để tiểu quan dẫn đường cho ngài.
.[/QUOTE]