Cô Độc Chiến Thần

quyển 3 chương 16: tiểu thành khai nhất (p1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm ngày thứ hai, đoàn quân của Khang Tư nhổ trại rời khỏi thôn nhỏ tiến về thành Khai Nhất. cây số không bao lâu đã tới. Quân tiên phong cũng chính là chi quân có Khang Tư trong đó, đã có thể thấy tòa thành nhỏ kia xây dựng trên cánh đồng bằng.

Ánh mắt sắc bén của Khang Tư sớm đã thấy những nông phu đang canh tác trên các mảnh đất ngoài thành, nhưng kỳ lạ chính là trên mỗi mảnh đất canh tác lại có một người đi tới đi lui, giống như là người giám công vậy.

Đột nhiên những nông phu và giám công kia đầu tiên là quay đầu nhìn lên tường thành một cái, sau đó tất cả đều trông về hướng bên này, dường như vệ binh trên tường thành đã phát hiện đội quân của Khang Tư, liền báo cho người ở ngoài thành. Chỉ chốc lát sau, những giám công dường như ra lệnh gì đó, thúc dục đuổi những nông phu kia vào thành.

Chỉ trong chốc lát, đám người ngoài thành như một đàn kiến tràn vào trong thành. Tiếp đó cây cầu bắc trên hào thành được kéo lên, trên tường thành cũng xuất hiện bóng người di động qua lại.

- Y Đạt, ngươi biết tình hình trong thành này không?

Khang Tư vừa chầm chậm đi tới, vừa hỏi Y Đạt đi bên cạnh. Trong mấy tháng này Y Đạt thực khiến Khang Tư bội phục, hắn biết tin tình báo về rất nhiều thành trấn. Nếu không phải Khang Tư cho rằng Y Đạt cũng là do Công chúa phái tới, hắn đã sớm hỏi thăm Y Đạt làm sao mà biết nhiều tin như vậy.

- Đại nhân, trước kia thành chủ của thành này là Khoát Đức, nghe nói mười cây số chung quanh đây cũng là đất của hắn, cho nên mới có thể lên làm thành chủ, còn hiện tại không biết có phải hay không. Thành trì này rất nhỏ, nhiều nhất có thể chứa được trên năm ngàn người, cơ hồ không thể gọi là thành, mà phải gọi là Bảo. Bất quá, mới vừa rồi thuộc hạ thấy những nông dân đang canh tác ngoài thành kia, đoán chừng phải có khoảng vạn người, chẳng lẽ thành Khai Nhất đã xây rộng hơn?

Y Đạt nhìn tòa thành kia lắc đầu, hắn còn chưa hiểu nhiều nông dân như vậy sao có thể chen vào cái thành nhỏ này.

Lúc này, đội quân Khang Tư đã đi tới nơi cách thành trì bước. Đây là khoảng cách mà cung thủ có thể bắn, vì còn chưa rõ là địch hay bạn, thì giữ một khoảng cách an toàn là cần thiết.

Trừ Tạc Lạp đi tới trước mặt Khang Tư, còn lại hậu quân cùng đội vận chuyển đều ở lại đằng sau. Những Thiên tướng khác đều cho binh sĩ vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Bọn họ đang mong thành trì này đã bị phỉ đồ chiếm lĩnh hoặc thành chủ phản bội, vậy mới có thể lập tức lập nhiều quân công. Bất quá bọn hắn mặc dù nóng lòng lập công, nhưng vẫn cẩn thận không có phá hủy những đồng ruộng kia. Đây là Khang Tư được Tạc Lạp nhắc nhở đã ra lệnh.

Đứng ở phía trước, Khang Tư mới phát hiện thành trì này thật sự rất nhỏ, chiều rộng chỉ dài năm trăm thước, quân đội của mình khó có thể để một giọt nước chảy qua. Khang Tư tinh tế đánh giá lần nữa, phát hiện tường thành cũng chỉ cao thước, hào hộ thành chỉ rộng có thước, mà dòng nước lại không chảy xiết. Bất quá tường thành dùng đá lớn để đắp thành coi như cũng chắc chắn.

Cái thành này thật đúng là không giống thành trì, không có chút xíu nào xứng đáng được gọi là thành thị? Cũng không giống như pháo đài, nếu là pháo đài thì độ cao của tường thành quá thấp, hơn nữa cũng không có những ngọn tháp cao, bên trong cũng không có những tòa kiến trúc cao hơn tường thành, thiếu những điều này không thể gọi là pháo đài.

Lúc này trên tường thành có người nói xuống:

- Các ngươi là quân đội phương nào?

Mặc dù thanh âm vang dội nhưng giọng nói không khỏi mang thần sắc kinh hoảng.

Y Đạt đang muốn tiến lên, Khang Tư đã trước một bước bước ra. Y Đạt kinh hãi vội vàng hô:

- Đại nhân!

Đang định theo sau, nhưng lại bị Khang Tư ngăn lại:

- Không sao, không cần theo ta.

Khang Tư mỉm cười một mình đi tới trước.

Khang Tư không có đề phòng chút nào đi tới nơi cách tường thành thước rồi nói:

- Ta là Quan chỉ huy tiên phong trừ cường đạo, thành chủ các ngươi đâu?

Thanh âm trên tường thành kia ngừng một chút sau đó lại vang lên, giọng nói lần này mang chút hồ nghi:

- Tiên phong trừ cường đạo? Quốc gia nào...

Nhưng hắn chưa nói xong đã dừng lại.

Lỗ tai bén nhạy của Khang Tư nghe được trên tường thành truyền đến một tiếng “bốp”. Đang lấy làm lạ thì trên tường thành lộ ra một đầu người, vừa gật vừa hô:

- Thì ra là Khang Tư đại nhân, tiểu nhân chính là Khoát Đức thành chủ thành Khai Nhất. Kìa! Mau mở cửa thành ra, hạ cầu xuống, Xếp hàng nghênh đón!

Lúc đầu người nọ lùi lại, trên tường thành người đến người đi, cầu cũng kẽo kẹt ầm vang từ từ hạ xuống.

- Đại nhân, xem ra tên Khoát Đức này tin tức cũng lanh lẹ, không ngờ lại biết tên của ngài. Có điều...

Y Đạt hướng Khang Tư nhỏ giọng nói. Tuy Khang Tư không muốn cho hắn đến gần, nhưng sợ Khang Tư gặp chuyện không hay, hắn đành làm trái lệnh đi theo phía sau Khang Tư.

Khang Tư nhìn cửa thành đang từ từ mở, cười nói:

- Có phải do cái câu “quốc gia nào” của bọn chúng khiến ngươi nổi lên lòng nghi ngờ?

- Đúng vậy đại nhân, xem ra chúng ta phải cẩn thận với tên Khoát Đức này.

Y Đạt thấy Khang Tư cũng đã chú ý tới điểm này, liền gật đâu xác nhận.

- Được, vậy thì làm phiền ngươi.

Khang Tư thấy sau khi cửa thành mở ra, một người trung niên vội vội vàng vàng chạy đến, đoán đó chính là Khoát Đức, cho nên kết thúc câu chuyện đang nói cùng Y Đạt.

- Hạ quan tham kiến Khang Tư đại nhân.

Khoát Đức thở hổn hển chạy đến quỳ xuống trước mặt Khang Tư hành lễ. Tuy nói cấp bậc Khang Tư là Phó tướng so với chủ thành này cao hơn, nhưng cũng không cần phải hành đại lễ như thế.

Thấy hắn hành đại lễ Khang Tư thoáng sửng sốt một chút rồi vội vàng đỡ hắn dậy, nhưng lại lập tức được Khoát Đức thao thao bất tuyệt vỗ mông ngựa khiến cho hắn không biết phải làm sao. Đối mặt với tình huống như thế Khang Tư chỉ có thể im lặng nhìn Khoát Đức. Hắn quả thật không biết phải ứng phó thế nào với những lời vỗ mông ngựa này, bởi vì trước kia hắn đối với mọi người không phải nói cười lạnh nhạt thì cũng là không để ý tới, nhưng hiện tại đã là Quan chỉ huy, cũng chưa từng nghe qua những lời đường mật như bây giờ.

Y Đạt biết Trưởng quan sẽ không thể đối phó với những thứ này, vội vàng nhắc nhở Khang Tư:

- Đại nhân, hãy giới thiệu các bộ hạ của ngài.

Lúc này binh sĩ đã bao vây tòa thành, các Trưởng quan cũng đều tới đứng ở phía sau Khang Tư.

- A, thành chủ Khoát Đức, vị này là đội trưởng thân binh Y Đạt đại nhân, vị này là Tạp Lạc Thiên tướng đại nhân, vị này là...

Khang Tư chợt tỉnh ngộ vội vàng giới thiệu các Trưởng quan chủ yếu của mình cho người trung niên mập mạp trước mắt này.

Khoát Đức trên mặt chứa đầy vẻ tươi cười, vừa gật đầu cúi người chào vừa nói lời ngưỡng mộ khách sáo. Có điều hắn lại phát hiện trừ đội trưởng thân binh và Thiên tướng tên là Tạp Lạc thì lễ phép đáp lễ, còn các Trưởng quan khác đều đáp lễ một cách rất miễn cưỡng, hơn nữa ánh mắt nhìn hắn còn lộ ra sự phẫn nộ.

Y Đạt nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn có chút cứng ngắc, khẽ mỉm cười, tiến gần lại thấp giọng nói:

- Thành chủ đại nhân, xin đừng lấy làm phiền lòng, mấy vị đại nhân này bởi vì không thể công thành lập công, cho nên lúc này sắc mặt mới không có thiện cảm như thế, xin ngài rộng lòng bỏ qua cho.

Khoát Đức nghe nói không tự chủ đưa tay lau cái trán một cái dù không có một giọt mồ hôi, hắn nhìn Y Đạt cố rặn một nụ cười tươi:

- Cám ơn đại nhân chỉ điểm.

Hắn quả thật mồ hôi lạnh chực tuôn ra, bởi vì binh sĩ của hắn có chừng người, làm sao là đối thủ của đám người này?

Đang lúc Khoát Đức nghe Khang Tư giới thiệu các Trưởng quan, hắn cũng len lén cẩn thận đánh giá những binh sĩ kia. Hắn phát hiện bọn binh sĩ chẳng những khôi giáp sáng bóng, hơn nữa khí thế bất phàm, đó là khí thế của những đội quân từng trải chiến trường mới có. “Chẳng lẽ tin tức truyền đến Khang Tư dẫn binh tiêu diệt cường đạo các nơi, không hề thua trận là sự thật? Còn có bọn hoàng thành chó má kia nói cái gì chỉ có tân binh, rất dễ giải quyết, hiện tại nơi này có tới một vạn chiến sĩ vạm vỡ! Hơn nữa những tên tướng lãnh này còn tiếc rằng ta không phải là quân phản loạn, để dùng thi thể của ta đổi lấy công lao! Mẹ kiếp!” Khoát Đức vừa mỉm cười chào hỏi các Trưởng quan, vừa thầm mắng trong lòng.

- Thành chủ đại nhân, không giới thiệu bộ hạ của ngài với đại nhân của chúng ta sao?

Y Đạt thấy bên trong thành đi ra một số người sắp hàng ở hai bên, nên nhắc nhở Khoát Đức.

- A, ngài xem đó, chỉ lo chiêm ngưỡng phong phạm của các vị Tướng quân, lại quên hết mọi chuyện. Thật xin lỗi, xin phép được giới thiệu một chút bộ hạ của ta.

Khoát Đức vỗ đầu, vội vàng dẫn Khang Tư đi tới cửa thành. Y Đạt phất tay, bọn thân binh vội vàng đi theo. Còn Tạp Lạc thì ra hiệu cho các Thiên tướng trở lại đội quân của mình đề phòng cẩn thận. Những Trưởng quan kia chỉ mong sao Khoát Đức làm chút động tác gì đó, để mình có cớ tấn công, vì thế tất cả đều tuân lệnh chạy về đội quân mình để bọn binh sĩ chuẩn bị đề phòng.

- Đây là đội trưởng phòng vệ thành, Lỗ Tư Nạp.

Khoát Đức chỉ một vị bộ dáng thô tục vóc người gầy gò khoảng hơn tuổi nói.

Người nọ vừa nghe vội vàng cười nịnh, cúi gập lưng chào. Khang Tư tinh mắt lập tức thấy trên gò má bên phải của hắn có dấu bàn tay ửng đỏ. Xem ra hắn chính là người lên tiếng hỏi lúc nảy.

Khoát Đức tiếp theo chỉ một tráng hán bên cạnh Lỗ Tư Nạp thân mặc khôi giáp mang đại đao nói:

- Vị này là Cổ Đặc Tư tiên sinh đoàn trưởng lính đánh thuê bổn thành mời tới giúp phòng thủ thành.

Lúc Khoát Đức giới thiệu hắn rõ ràng hơi khách sáo.

Trong mắt Cổ Đặc Tư chợt lóe hàn quang, tùy tiện cung tay hành lễ với Khang Tư. Y Đạt nhân lúc Khang Tư đáp lễ, quay sang hỏi Khoát Đức:

- Thành chủ đại nhân, quân phòng vệ của quý thành có bao nhiêu người vậy?

- A, quân phòng vệ thành cộng có quân.

Khoát Đức vội vàng cười trả lời, bằng trực giác hắn biết tên đội trưởng thân binh này còn khó ứng phó hơn so với Khang Tư. Khang Tư là người như thế nào, hắn đã sớm thám thính rõ ràng. Bất kể nói thế nào, thành trì này là tuyến đầu đối mặt với Khi Hồng Quốc, chính là nơi đứng đầu sóng ngọn gió. Sao có thể không thám thính tin tình báo cẩn thận Quan chỉ huy của địch nhân chứ? Nhưng đối với Y Đạt lại hoàn toàn không dò thám được chút gì, những Trưởng quan khác cũng như vậy. Bởi vì bọn họ tất cả đều từ tân binh chọn ra, nào có tin tức gì để có thể dò thám.

- Vậy đội lính đánh thuê thì có bao nhiêu người?

Khoát Đức mới vừa nói xong, Y Đạt đã mở miệng hỏi.

- À, vấn đề này phải hỏi Cổ Đặc Tư tiên sinh rồi.

Khoát Đức vội vàng bán cái cho Cổ Đặc Tư.

Cổ Đặc Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn Y Đạt, nói vẻ không bằng lòng:

- Hai ngàn người.

Khang Tư vừa nghe, trong lòng cả kinh, thành trì nhỏ xíu như vậy cũng có lính đánh thuê, vậy những thành trì khác thì sao? Những đội lính đánh thuê của thành trì này dùng để đối phó với tên cường đạo hẳn là thừa sức. Nhưng tình hình hiện nay vùng đất này vẫn ở vào vùng cường đạo quấy nhiễu, điều này nói lên rằng bọn thành chủ ở các nơi cấu kết cùng đạo tặc là chuyện có thể chứng thật rồi.

- A ha, Khang Tư đại nhân, xin vào thành nghỉ ngơi một chút, hạ quan đã chuẩn bị một chút rượu nhạt để tiếp đón đại nhân.

Khoát Đức thấy bầu không khí căng thẳng, vội vàng lên tiếng giải tỏa.

Khang Tư vốn không muốn vào thành, nhưng dưới ánh mắt ngầm ra hiệu của Y Đạt và lời mời nhiệt tình của Khoát Đức, cuối cùng, Khang Tư mang theo thân binh tiến vào thành Khai Nhất. Vốn Khoát Đức định mời các Tướng quân ở ngoài thành cùng đi vào thành nghỉ ngơi, nhưng các Thiên tướng sao chịu rời khỏi binh sĩ của mình, bọn họ vẫn mong chờ có trạng huống gì đó đột nhiên nảy sinh.

Khang Tư vừa tiến vào thành trì, đã bị dọa cho hoảng sợ và đúng y như lời của Y Đạt, cái thành trì nhỏ xíu này chen chúc tới hơn vạn người. Bên trong cửa thành đường xá nối hai bên và tỏa ra bốn phía, phóng mắt nhìn tới đều là lều trại chi chít. Không phải là quân trướng, mà là những căn lều lụp xụp. Lều vải rất đơn sơ do mấy cây gỗ và vải bố lợp thành. Vì thế đường xá trong thành chỉ còn thước chiều rộng.

Đứng bên ngoài lều vải là những người đàn ông ánh mắt chậm chạp ăn mặc đồ nông dân, còn phụ nữ và trẻ con đều trốn ở trong lều cũng không che chắn được mấy. Toàn bộ phụ nữ đều không có lộ mặt, nhưng những đứa trẻ ăn mặc rách rưới kia thì tò mò từ trong lều ló đầu ra nhìn theo đoàn người Khang Tư. Những đứa bé này tất cả đều xanh xao vàng vọt, nhưng ánh mắt của chúng lại sống động mà nhiều người lớn không có loại ánh mắt đó.

Khoát Đức là một người cơ trí, nhìn thấy ánh mắt Khang Tư nhìn lướt về phía những thường dân kia, hắn vội vàng giải thích:

- Đại nhân, những nông dân này đều làm ruộng cho hạ quan. Bọn họ vì muốn tránh bị cường đạo cướp bóc, tất cả đều tràn vào bên trong thành, khiến trong thành càng thêm chật chội, hơn nữa cũng rất lộn xộn bẩn thỉu. Xin đại nhân rộng lòng bỏ qua.

Nói đến đây hắn thở dài một tiếng, dùng giọng nói đầy vẻ trách trời thương dân:

- Có điều... ôi, ai kêu ta làm thành chủ của họ, ta không chiếu cố thì còn ai chiếu cố cho họ chứ? Chẳng lẽ để mặc bọn họ ở ngoài thành bị bọn cường đạo tàn bạo giày vò sao? Ta không thể làm vậy được!

Đột nhiên giọng của hắn biến đổi, rất thống hận nói:

- Đại nhân, ngài nhất định phải tiêu diệt sạch bọn cường đạo ghê tởm kia! Ngày nào chưa diệt được bọn chúng, ngày đó dân chúng chúng ta không thể yên tâm sinh sống a!

Nói xong vỗ vỗ ngực, chính khí lẫm nhiên nói:

- Đại nhân, có gì cần hạ quan hỗ trợ, ngài cứ việc lên tiếng, hạ quan nhất định phối hợp!

Y Đạt đột nhiên chen miệng nói:

- Thật tốt quá, khó được thành chủ đại nhân chân thực nhiệt tình, hiện tại binh lực của quân ta không đủ, vậy phiền thành chủ đại nhân giao quân phòng vệ thành tăng cường cho quân ta chỉ huy đi.

- Ái, đại nhân, như vậy bổn thành không phải là không có ai phòng thủ sao? Nếu như cường đạo tới thì làm sao?

Khoát Đức thoáng sửng sốt một chút, không nghĩ tới một câu khách sáo của mình, lập tức bị tên đội trưởng thân binh này nắm lấy lợi dụng. người mặc dù rất ít, nhưng dù sao cũng là quân đội trực thuộc của mình, sao có thể giao cho địch nhân chứ?

- A ha, thành chủ đại nhân, ngài không phải là còn mời lính đánh thuê sao? Có bọn họ dư sức bảo vệ thành trì rồi. Hơn nữa, chúng ta cũng sẽ không để cường đạo tiến vào phạm vi thế lực của thành Khai Nhất một bước. Thành chủ đại nhân chẳng lẻ không muốn? Tiêu diệt cường đạo cũng là chuyện lợi nước lợi dân đó, ta nghĩ thành chủ đại nhân thân là vị quan trụ cột của Khi Hồng Quốc, đương nhiên là nguyện ý đem quân phòng vệ thành giao cho Quan chỉ huy Khang Tư đại nhân đây tổng chỉ huy diệt trừ cường đạo, đúng không? Thành chủ đại nhân Khoát Đức?

Y Đạt nắm chặt Khoát Đức không tha.

Một người đội trưởng thân binh sao có thể nói như vậy với một vị quan cao hơn mình rất nhiều cấp? Phải biết rằng, thân binh chính là thân tín của Tướng quân, rất nhiều chuyện cơ mật, thân binh cũng có thể tham dự. Hơn nữa thân binh trừ việc bảo vệ Trưởng quan ra, còn có thể thay Trưởng quan làm những việc khó khăn liên quan tới Trưởng quan. Có nhiều khi gặp chuyện khó khăn, lời nói và việc làm của thân binh ngang bằng với ý nghĩ của Trưởng quan.

Quyển - Xuất Chinh Trừ Phiến Loạn

Chương : Tiểu thành Khai Nhất (P)

Tác giả: Huyền Vũ

Dịch: bagiatam

Nguồn: vip van dan

Đả tự: bozece - LSB

Khoát Đức len lén ngắm nhìn nét mặt không chút biểu cảm của Khang Tư, bất giác lưng hắn toát mồ hôi lạnh. Lúc này Khoát Đức đã nghĩ rằng lời này chính là lời của Khang Tư. Rất rõ ràng, tên Khang Tư này muốn tước đoạt quyền chỉ huy của mình, chẳng những có thể giảm bớt quân đội của mình, đồng thời cũng có thể tăng thêm binh lực cho hắn để đánh dẹp bọn cường đạo.

Khoát Đức rất muốn cứ như vậy vây bắt hết đám người Khang Tư, nhưng hắn nghĩ tới: “Bên ngoài thành không những có hơn một vạn binh sĩ đang nhìn chằm chằm vào thành, trước mắt cái tên gọi là Chiến Thần Khang Tư này có sức địch ngàn người đấy. Nếu như lúc này mình tạo phản, quân của mình cộng thêm hai ngàn lính đánh thuê kia cũng không nhất định có thể lập tức giết chết Khang Tư, đến lúc đó quân đội ngoài thành đồng loạt công thành, mình nhất định xong đời!”

Không có lựa chọn Khoát Đức không thể làm gì khác hơn là mỉm cười gật đầu đồng ý. Nhưng Y Đạt cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy, lập tức bảo Lỗ Tư Nạp đội trưởng quân phòng vệ thành dẫn hắn đi tập hợp quân phòng vệ thành lại, nói là phải lập tức biên chế cả bọn họ, để mau chóng hình thành lực chiến đấu.

Bên cạnh Khang Tư chỉ còn lại có bốn thân binh, những thân binh khác cùng đi với Y Đạt. Từ đầu đến cuối Khang Tư ngồi nhìn Y Đạt thi triển mưu kế, hắn chỉ yên lặng nghe, yên lặng nhớ mọi lời nói hành động của Y Đạt. Cùng với mục đích các thứ Y Đạt làm này, Khang Tư biết Y Đạt có thể nói là ẩn tàng rất nhiều năng lực, hơn nữa hết thảy đều biểu hiện ra hắn rất giỏi so với mình. Hiện giờ Khang Tư đã quyết định trở thành một Quan chỉ huy, nên phải gắng sức tiếp thu học hỏi năng lực của người khác.

Khang Tư có ưu điểm lạ thường là không hề có ý tưởng ganh tỵ với thuộc hạ có năng lực mạnh hơn so với mình. Sống trong thế giới phân biệt giai cấp, lòng người ích kỷ hẹp hòi này, không ngờ lại có người như vậy, thật là một chuyện khiến người ta kinh ngạc.

Từ chuyện này Khang Tư hiểu được rằng: chỉ cần mình khống chế được thế cục thắng bại, có thể lợi dụng chút tình huống gì đó của địch nhân, sẽ rất dễ dàng đạt được ích lợi từ trong đó. Giống như hiện tại không phí chút công phu nào đã làm giảm binh lực một ngàn quân của địch nhân, còn binh lực của mình lại tăng thêm một ngàn. Khang Tư rất quan tâm tới tình trạng thương vong của binh sĩ, nên hắn bắt đầu học tập tìm cách làm thế nào trả giá ít nhất mà thu được thành công lớn nhất. Khang Tư không thể biết trước rằng: Chuyện lần này Y Đạt bức bách Khoát Đức, đối với hắn sau này sinh ra ảnh hưởng lớn biết bao, cuối cùng khiến cho hắn không những là Chiến Thần trên chiến trường, cũng là Chiến Thần bất bại trên phương diện quân sự.

Dưới sự hướng dẫn của Khoát Đức, Khang Tư đi tới một dinh thự chiếm diện tích rất rộng trong thành, bên trong thành mặc dù khắp nơi đều là biển người, nhưng nơi này một người bình dân cũng không có.

Dinh thự xây dựng thật nguy nga lộng lẫy, tất cả thị nữ bên trong đều rất xinh đẹp, khiến Khang Tư không khỏi cảm thán cho xuất thân giàu có của Khoát Đức. Bởi vì Khoát Đức đã sớm giới thiệu một cách rất đắc ý những thứ kiến trúc và thị nữ này, đều do hắn dùng tiền của mình xây dựng và phái thị nữ từ nhà mình tới đây phục vụ, hoàn toàn không có xài một phân tiền nào trong ngân khố của thành thị. Đồng thời cười nhạo tiền trong ngân khố còn không đủ để hắn ăn một bữa cơm. Quả nhiên, các món ăn trên bàn tiệc vô cùng sang trọng.

Có thể khi đối mặt với Khang Tư, Khoát Đức có chút không được tự nhiên. Không phải là vì mình hỏi một câu hắn mới đáp một câu, không phải vì bộ dáng ăn uống có chừng mực của Khang Tư, cũng không vì thái độ của Khang Tư.

Thái độ Khang Tư không thể nói là lạnh lùng, hơn nữa khóe miệng hắn lúc nào cũng lộ vẻ cười nhàn nhạt, động tác cử chỉ cũng rất văn nhã, làm cho người ta có cảm giác rất dễ thân cận, không có điều hại. Nhưng không biết vì sao Khoát Đức vẫn có cảm giác mình rất chán ghét hắn.

Cơm nước xong, Khang Tư nói lời tạ ơn, lấy cớ không thể bỏ rơi thuộc hạ, nhẹ nhàng từ chối hảo ý của Khoát Đức muốn giữ hắn lại trong thành. Dẫn theo thân binh hắn rời khỏi thành.

- Cổ Đặc Tư tiên sinh, ngài thấy người này thế nào?

Khoát Đức vừa thưởng thức chung trà ngon trong tay, vừa hỏi tên đoàn trưởng lính đánh thuê.

Cổ Đặc Tư uống một ngụm sạch chung trà đặt ở trước mặt hắn mới đáp:

- Một người không có cảm giác tồn tại, đây là cảm giác đầu tiên của tại hạ.

- Ồ? Xin được nghe cao kiến.

Khoát Đức trong miệng mặc dù hỏi khách, nhưng trong lòng hắn xem thường tên vũ giả này không biết thưởng thức nghệ thuật chút nào. Phải biết rằng trà này có thể tới kim tệ một cân đấy, thế mà hắn uống cứ như trâu uống nước làm một ngụm là sạch sẽ. Thật là một người thô tục, vậy mà còn biểu hiện ta đây văn nhã ở trước mặt mình!

- Bởi vì khí thế của hắn căn bản so ra kém các Trưởng quan khác, thậm chí ngay cả thân binh bên cạnh hắn cũng kém hơn, chớ đừng nói chi là tên đội trưởng thân binh kia.

Cổ Tư Đặc thấy bộ dáng Khoát Đức từ từ nhấm nháp chung trà, hắn cũng bắt chước, bưng chung trà đã được thị nữ châm đầy, nhẹ nhàng nhấm một chút, sau đó học đòi thưởng thức từ từ mùi vị trong miệng.

- Vậy còn có những cảm giác khác sao?

Khoát Đức rất hứng thú nhìn bộ dáng của Cổ Tư Đặc học đòi thưởng thức trà. Nhưng thật ra lúc hắn lần đầu tiên thấy Khang Tư, cũng cảm giác giống như Cổ Tư Đặc, ở giữa đám Trưởng quan hoàn toàn không cách nào nhận ra Khang Tư là Trưởng quan cao nhất của bọn họ.

- Sâu không lường được, đây là cảm giác cuối cùng. Những thứ này có thể từ biểu hiện của tên đội trưởng thân binh kia và cử chỉ của hắn trên bàn tiệc mà cảm giác được.

Cổ Tư Đặc nhướng mày nuốt ngụm nước trà xuống.

- Ừ, tên gọi là Y Đạt đội trưởng thân binh kia quả thật là lợi hại, không ngờ lại dễ dàng đã trưng dụng bộ hạ trực thuộc của ta. Người có thể có được bộ hạ như vậy, nhất định không thể yếu kém chút nào. Xem ra cần phải cho người đi điều tra thêm lần nữa.

Khoát Đức căm hận nói. Hắn biết Y Đạt sẽ xử lý thế nào với tên quân phòng vệ thành kia, nhất định là đem bọn chúng phân tán vào từng tiểu đội, thứ nhất có thể tránh được bọn chúng cấu kết với địch nhân tạo thành hỗn loạn, thứ hai có thể đồng hóa bọn chúng, khiến cho bọn chúng trở thành thành viên trong quân đội.

Cổ Tư Đặc không nói gì, chẳng qua là lần nữa uống một ngụm cạn sạch chung trà, hắn hoàn toàn không thưởng thức được chút vị ngon gì với cách uống trà khổ sở này. Cũng không hiểu vì sao cái thứ này, lại là một trong các thứ cần thiết để đại biểu tượng trưng cho thân phận phân biệt nhân vật trên tầng lớp cao của quý tộc.

- Chủ lực của các ngài vẫn đóng nguyên tại chỗ chứ?

Khoát Đức đột nhiên hỏi.

- Không biết, không có người nào biết quân sư đóng quân ở đâu. Chẳng qua xin ngài yên tâm, một vạn tên bên ngoài thành còn không lọt vào mắt của chúng ta.

Giọng nói của Cổ Tư Đặc đầy vẻ đắc ý.

Khoát Đức đặt chén trà xuống nói:

- Ta đây dĩ nhiên biết, bởi vì binh lực của các ngài căn bản không phải nhỏ yếu như lời đồn đãi. Ta chẳng qua rất lấy làm lạ, bọn chúng vượt qua giới tuyến tới đây đã ba ngày. Trong ba ngày này bên các ngài chẳng lẽ không có quyết định lúc nào tấn công bọn họ, hoặc là nói đi quấy rối bọn họ một lần nào sao? Phải biết rằng các thành của chúng ta dựa theo đề nghị của quân sư, đã thực hiện hành động đồng hoang nhà trống. Ngài đã biết chúng ta vì sao tạm thời vẫn không thể trực tiếp xuất binh, chỉ có thể dựa vào các ngài để tiêu diệt đám người này.

- Ngài không cần lo lắng, quân sư là muốn dùng cách trả giá ít nhất mà thu được thắng lợi lớn nhất. Binh lực của chúng ta là nền tảng để lập quốc, không thể lãng phí không công. Lương thực của bọn chúng chỉ có thể đủ ăn chừng ba tháng, nhưng chỉ cần như thế vậy thì...

Đột nhiên Cổ Tư Đặc hạ thấp giọng nói tiếp một hồi, cuối cùng thanh âm lại vang lên:

- Bọn chúng tự cho là xuất binh vì chính nghĩa, nhất định sẽ nghĩ như vậy nên tiến quân dựa vào chúng ta cung cấp lương thực, đến lúc đó tiêu diệt bọn chúng chẳng phải là nhấc tay không tốn chút sức sao.

Khoát Đức dường như hơi chần chờ, tay cũng không tự chủ nắm thật chặt chén trà. Một lúc lâu hắn mới nói:

- Kế hoạch này có thể được, nhưng phải có các ngài trợ giúp mới được đấy.

- Không thành vấn đề, đến lúc đó chúng ta sẽ thu hút sự chú ý của chúng.

Nói xong câu này, hai người cũng không nói thêm đề tài gì nữa, một lúc sau, Cổ Tư Đặc liền cáo từ.

Ở trong soái trướng của Khang Tư:

- Đại nhân, ta cuối cùng thấy rằng lương thực không đủ. Nếu như có đủ lương thực, chúng ta có thể chiêu mộ thêm những nông phu kia tham gia quân đội, bởi vì trong hoàn cảnh phức tạp thế này, một vạn quân thật sự quá thiếu.

Tạp Lạc nói với Khang Tư.

- Chiêu mộ nông phu? Ta cho rằng không có tăng nhiều năng lực, lúc ta vào thành thấy ánh mắt của những người đó, chẳng những không có sinh khí chút nào, hơn nữa hết sức trầm lặng, dường như đã nản chí bất cần với tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt. Hiện tại ta hiểu chúng ta giống như là người đi xâm lấn quốc gia chúng, hoàn toàn không giống đang ở trên lãnh thổ quốc gia của mình.

Y Đạt vội vàng nói ra ý nghĩ của mình.

- Ừ, cần phải nghĩ cách nhận được lương thực chi viện, nếu vậy chúng ta phải xây dựng một cứ điểm cảnh giới ở khu đất hoang vu này, đúng không?

Khang Tư suy nghĩ một lát hướng Tạp Lạc hỏi, khi trước hắn ở bộ binh cũng biết tầm quan trọng của lương thực, cho nên Tạp Lạc nói lương thực không đủ, hắn rất đồng ý. Mặc dù hiện tại lương thực còn đủ ăn trong ba tháng, nhưng nếu trong ba tháng vẫn chưa tiêu diệt được cường đạo thì sao? Nếu như bọn thành chủ kia thừa cơ bỏ đá xuống giếng (thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại) thì thế nào? Nếu như đột nhiên xuất hiện tình trạng quân lương không đủ ăn thì làm sao?

- Đại nhân, nước ta vừa trải qua đại chiến không bao lâu, hiện tại sức sản xuất còn chưa khôi phục được như trước. Hơn nữa việc cung ứng lương thực đường xá xa xôi, chẳng những nguy hiểm, mà phái người đi hộ tống cũng tiêu hao số lượng vô cùng to lớn, đưa được cân lương thực tới cũng phải tốn hao đến cân lương thực. Còn nữa, quân đội của chúng ta có thể nói là chiến đấu ở sát cạnh cửa biên giới, thương nhân và dân chúng vùng biên giới đã thừa cơ lên giá ào ào, quân phí mua lương thực nhất định là một gánh nặng cho quốc gia. May là đội quân của chúng ta chỉ có vạn người, nếu như quân số vạn người, ngây ngốc ở chỗ này chừng tháng, e rằng tài chính của quốc gia cũng bị phá sản.

Y Đạt vội vàng xen miệng nói.

Tạp Lạc nghiêm túc nói:

- Đại nhân, tin rằng ngài từ trên binh thư cũng biết, dụng binh đánh giặc chỉ trông mong sao tốc chiến tốc thắng. Từ xưa tới nay đúng là không có cách dùng binh xảo diệu nào mà trông mong kéo dài. Quân đội trường kỳ chinh chiến ở bên ngoài mà có lợi cho quốc gia là điều xưa nay chưa từng có.

Tạp Lạc biết ý nguyện của Công chúa, nhưng dùng cái giá nguy hiểm thế này để rèn luyện một viên võ tướng, quả thật có chút không thể tưởng tượng được, cũng may là phái ra đội quân quân số không nhiều lắm, quốc gia còn có thể chấp nhận được một chút. Nhưng mà đạo lý này nhất định phải chỉ rõ cho Khang Tư lần nữa, đây chính là thường thức mà một Tướng quân cần phải biết.

Khang Tư thở dài, những đạo lý này hắn cũng biết. Lúc ấy khi hắn hiểu ra những đạo lý này, hắn đã thầm than thở vì không ngờ Công chúa lại dùng cái giá nguy hiểm này để rèn luyện hắn. Hắn chỉ là một người bình thường, đâu có giá trị gì xứng đáng để Công chúa làm như thế?

Nhưng Khang Tư biết chắc là hắn không thể từ chối trách nhiệm này lần nữa, bởi vì cá tính của hắn một khi đảm nhận trách nhiệm dù thế nào vẫn gánh chịu đến khi nào không còn chi trì được nữa mới thôi. Hơn nữa còn có thể hoàn thành một cách hết sức hoàn mỹ. Cho nên hắn lướt qua trong đầu ghi nhớ các kiến thức có liên quan tới việc quân sự, rồi trong binh thư đó hắn tìm được biện pháp giải quyết:

- Vậy nếu chúng ta muốn giải quyết vấn đề lương thảo thì phải giải quyết ngay tại chỗ sao?

Hắn vẫn không có thói quen tự mình nắm chủ ý, cho nên mỗi lần có ý nghĩ gì đó cũng sẽ dùng giọng điệu dò hỏi để nói ra trong hội nghị.

Tạp Lạc lộ vẻ tươi cười tán dương:

- Đúng vậy đại nhân, như vậy lương thảo có thể cung ứng đầy đủ cho quân đội. Bởi vì ở tại chỗ này lấy được một cân lương thực, thì sẽ tương đương với từ trong nước vận chuyển tới cân lương thực.

Y Đạt suy nghĩ một hồi xen miệng nói:

- Ở nơi này ngoại trừ thành trì, các thôn trang khác đều không có người, đất đai cũng bị bỏ hoang. Hiện tại chính là trong các thành trì có lương thực. Chúng ta nếu như lấy lương thực ở tại đây, chẳng những chúng ta không có nhiều tiền, hơn nữa cho dù có nhiều tiền, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không bán cho chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta phải tấn công các thành trì kia? Một khi thành trì bị chúng ta công kích, những thành trì khác sẽ không lập tức nổi loạn chứ?

- A ha, tới lúc rồi, ta đã xem qua những ruộng đất kia, đều là mới vừa gieo giống xong thì bỏ hoang không ai trông nom. Hiện nay mặc dù cỏ tạp mọc che lấp đi, nhưng một mẫu ruộng vẫn có thể thu được mấy chục cân lương thực. Lúc này hầu như ruộng đất khắp nơi đều là như vậy. Ta nghĩ một tháng tới chúng ta có thể yên tâm thu hoạch, những tên chủ đất cũ kia không thể nói gì được chúng ta, bởi vì những ruộng đất này là đất hoang mà.

Tạp Lạc lần đầu tiên lộ ra nụ cười có chút tinh nghịch.

Nghe thế Khang Tư và Y Đạt cũng cười thật tươi, tên khốn này sớm đã có biện pháp giải quyết, để đến bây giờ mới nói ra. Khang Tư lại từ Tạp Lạc học được một điều: Nếu bất cứ thời điểm nào cũng chú ý tới hoàn cảnh địa lý ở quanh mình, thì nói không chừng sẽ có phát hiện thu hoạch bất ngờ ngoài ý liệu.

- Ừ, chuyện lương thực tạm thời không cần lo lắng. Nhưng là, Y Đạt, chúng ta phải nhanh một chút tìm được tung tích của bọn cường đạo kia. Bằng không cứ theo chân bọn chúng chơi trò bịt mắt bắt dê như vậy, kéo dài cuộc chiến thì chúng ta có thể bị hao tổn không vực dậy nổi. Dù sao nơi này không phải là quốc nội, thời gian kéo dài e rằng sẽ có biến. Cho nên phải xuất động toàn thể thân binh, còn phải mượn của thành Khai Nhất một số ngựa, hễ binh sĩ nào biết cưỡi ngựa cũng đều phái đi truy tìm tung tích của địch.

Khang Tư dùng giọng rất quyết đoán ra lệnh.

Y Đạt lập tức lĩnh mệnh, hắn cũng giống như Tạp Lạc, trong lòng đều rất vui mừng. Bởi vì bộ dáng của Khang Tư lúc này mới giống là một vị Thống soái.

Khang Tư biết kéo dài cuộc chiến đối với mình rất bất lợi, hơn nữa trong khoảng thời gian này, Y Đạt và Tạp Lạc đều dùng tư thế chờ lệnh, chờ Khang Tư hạ lệnh. Cho nên hắn mới bắt đầu sử dụng quyền lực của Trưởng quan. Xem ra Khang Tư bắt đầu từ từ trưởng thành lên rồi.

Đêm khuya, cả khu vực tối đen, ngoài thành Khai Nhất, quân doanh đã bố trí thỏa đáng cũng đang tĩnh lặng, chỉ có vệ binh tuần tiểu qua lại dưới ánh đuốc.

Lúc này một tên vệ binh đột nhiên dừng lại nhìn lên bầu trời phía thành Khai Nhất, đồng bạn của hắn tò mò hỏi:

- Thế nào rồi? Có động tĩnh gì à?

Tên vệ binh cười cười lắc đầu:

- Không phải, chỉ là vừa nghe bên kia có tiếng chim đêm vỗ cánh bay.

Nói xong chỉ lên bầu trời đêm của thành Khai Nhất, sau đó tiếp tục bước chậm về phía trước.

Một vệ binh khác nghe vậy, không có để ý, nhưng vẫn theo thói quen nhìn về phía thành Khai Nhất, nhưng hắn cũng không nhìn thấy gì. Trên tường thành Khai Nhất lại không có đốt đuốc, cho nên cũng nhìn không thấy trên tường thành có vệ binh hay không.

- Không phải tiết kiệm đến mức này chứ?

Tên vệ binh vừa lẩm bẩm vừa bước theo vệ binh phía trước chấp hành nhiệm vụ của hắn.

Thế nhưng trong bầu trời đêm không kẻ nào nhìn thấy: có một con chim bồ câu toàn thân lông màu xám, đang vỗ cánh bay về phương xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio