Cô Độc Chiến Thần

quyển 5 chương 29: thủ đô bị vây hãm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quân đội Khang Tư sau khi chỉnh biên, đã một thời gian dài giữ vững ở trạng thái chuẩn bị đi chiến đấu, vì thế ra lệnh một tiếng, Tạc Lạp liền chỉ huy đội quân trực thuộc và hai vạn kỵ binh, cùng với một vạn binh sĩ đội quân nhu, nhanh chóng kéo về thủ đô.

Đội quân bốn vạn người nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít. Bất kể thế nào, thế lực ở vùng đất hỗn loạn này và thế lực bên trong Khi Hồng Quốc, cũng chú ý tới động hướng của đội quân này, đều rối rít làm ra phản ứng.

Tây Lôi Tư thành chủ thành La Đặc sớm đã nhận được tin tức truyền về. Hắn hoàn toàn không thèm để ý tới chuyện này, hắn cầu còn không được người của Khi Hồng Quốc cứ chó cắn chó, đấu đá nhau ngươi chết ta sống. Ngược lại hắn chuyên tâm huấn luyện binh sĩ đồng thời tiêu diệt thu vào biên chế bọn cường đạo ở vùng phụ cận.

Bởi vì thế lực của Tây Lôi Tư coi như là nồng cốt tại đây không có động tĩnh gì, nên các thế lực độc lập ở khu vực này cũng theo đó bất động chờ xem. Điều đó ngược lại khiến cho cả khu vực đang hỗn loạn lại yên tĩnh một cách kỳ diệu.

-o-o-o-

- Mẹ kiếp! Tên Tạc Lạp kia cả ngày cứ lo vỗ mông ngựa Công chúa, cũng không thèm nghĩ tới chúng ta ở nơi này đang là thời kỳ vi diệu, mang đi nhiều quân như vậy! Đặc biệt là mang đi hai vạn kỵ binh, còn không phải để cho bọn khốn kia rục rịch ngóc đầu dậy à!

Chiêm Mỗ Tư cầm lấy chai rượu uống một ngụm, chửi ầm lên.

Hắn cũng không sợ người khác nghe thấy, hiện giờ bên trong gian phòng: hắn, Cách Nạp, Mã Đa, Tư Đặc bốn người, là Trưởng quan cao cấp lâu năm nhất của quân đội Khang Tư. Trừ Khang Tư ra, căn bản không sợ bất luận kẻ nào nghe thấy.

Cách Nạp và Mã Đa không có lên tiếng. chẳng qua là uống rượu nhưng xem bộ dáng của bọn họ hiển nhiên cũng có ý không vừa lòng Tạc Lạp, ở trong lòng bọn họ thầm nghĩ: chính mình là người kỳ cựu mới là trọng điểm ở nơi này, vì sao không cần đến người của mình chạy đi hỗ trợ người khác.

Tư Đặc cười lạnh nói:

- Hừ, ngươi không biết, mới vừa rồi ta đi nhìn một chút khâu hậu cần, Tạc Lạp mang theo một trăm vạn kim tệ và hơn hai mươi vạn gánh lương thực, còn đem theo vũ khí đủ để trang bị cho hai sư đoàn. Chỉ riêng nhân viên quân nhu để vận chuyển vật liệu đã hết một vạn người đấy!

Ta xem ra, khi về tới thủ đô, một vạn nhân viên hậu cần này sẽ lập tức đổi thành quân chính quy, tiếp tục chinh phạt thu thêm một vạn người nữa, hắn có binh lực năm vạn người, lập tức có thể nhanh chóng biến đổi trở thành Tướng quân chỉ huy quân đoàn rồi! Ha ha, đến lúc đó không phải Khang Tư đại nhân xếp của chúng ta còn phải chào hắn sao? Mấy Thiên tướng chúng ta, sợ rằng ngay cả tư cách chào hắn cũng không có đấy.

Tư Đặc nói những lời này, khiến Chiêm Mỗ Tư đã uống khá nhiều rượu lập tức hai mắt đỏ bừng gào rống chửi mắng Tạc Lạp là đồ lang sói đáng khinh bỉ, ăn cơm nhà lo chuyện bao đồng... còn Cách Nạp và Mã Đa cũng lộ vẻ bất mãn ra mặt.

Ở trong ý nghĩ của bọn họ, những thứ chiến lợi phẩm này đều thuộc về toàn quân đội, Tạc Lạp dựa vào cái gì phải tặng cho Công chúa chứ? Lần trước tặng mười vạn kim tệ còn chưa đủ sao?

- Hừ, cũng không biết Khang Tư đại nhân nghĩ như thế nào, tại sao Tạc Lạp nói cái quái gì cũng nghe theo?

Tư Đặc tiếp tục nói.

Lời này rất nhanh bị Cách Nạp cắt đứt:

- Tư Đặc, không nên nói vậy, không phải lỗi ở Khang Tư đại nhân: Khang Tư đại nhân là do Công chúa chọn lên, đại nhân dốc sức phục vụ cho Công chúa, là rất xứng đáng cho chúng ta kính nể và học tập!

Mã Đa cũng tiếp lời nói:

- Không sai! Tư Đặc, phải biết rằng chúng ta đều do Khang Tư đại nhân đề bạt lên từ một tên binh sĩ nhỏ nhoi. Thuần phục Khang Tư đại nhân là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng ta!

Chiêm Mỗ Tư đã uống say lại càng hét lớn:

- Mã Đa nói rất đúng! Đối tượng chúng ta thuần phục là Khang Tư đại nhân, mà không phải là Công chúa chó má gì! Tên Tạc Lạp vong ân phụ nghĩa kia, lại chạy đi vỗ mông ngựa Công chúa! Tạc Lạp là tên lang sói đáng khinh! Khang Tư đại nhân vạn tuế!

Quát lên xong, Chiêm Mỗ Tư lập tức té nằm dài trên mặt đất ngáy khò khò.

Tư Đặc vội vàng cười nói:

- Ta đâu có nói chỗ sai của đại nhân? Chẳng qua là ta không muốn nhìn Tạc Lạp lãng phí chiến lợi phẩm của chúng ta thế thôi. Dô! Chúng ta tiếp tục uống, nhất túy giải thiên sầu.

Chẳng qua trên mặt hắn mặc dù mang theo nụ cười, nhưng tay không cầm chung rượu, lại đang dùng sức nắm chặt quả đấm, từ biểu hiện đó có thể thấy được tâm tình hắn lúc này như thế nào.

Không đến bao lâu, chuyện Tạc Lạp vì vỗ mông ngựa Công chúa, để cho hắn lên làm Tướng quân chỉ huy quân đoàn mà giả mượn lệnh Công chúa, lừa gạt được Khang Tư đại nhân đồng ý cho hắn mang theo một trăm vạn kim tệ và hai mươi vạn gánh lương thực cùng với bốn vạn quân trở về thủ đô, đã sớm truyền khắp cả quân đội Khang Tư.

Sau khi tin tức được bộ phận hậu cần xác nhận, đặc biệt là nhìn thấy trong kho lương thực hơn một trăm cái bồ lúa trống rỗng, toàn quân trên dưới đều lôi tổ tông mười tám đời của Tạc Lạp ra chửi mắng ầm ĩ.

Dân chúng trong khu vực quân đội Khang Tư khống chế mặc dù không có rủa mắng tổ tông Tạc Lạp, nhưng cũng chửi Tạc Lạp là kẻ vong ân phụ nghĩa, là lang sói đáng khinh, ăn cơm nhà lo chuyện bao đồng.

Ở trong mắt dân chúng, thủ đô chính là địa phương giàu có đến chảy mỡ, dứt khoát không thể thiếu lương thực tiền bạc. Còn mình ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này, vậy mà tên Tạc Lạp kia lại có thể lấy một lượng lớn kim tệ và lương thực đem cho chỗ giàu có. Vận chuyển về để vỗ mông ngựa Công chúa thì có, còn làm cho những người dân mình tiếp tục nghèo túng. Con bà nó! Tên này thật là tên khốn kiếp! Sự kiện lần này, làm cho Tạc Lạp vốn không có danh tiếng gì ở trong dân chúng, lập tức trở nên tiếng tăm thối không ngửi được. Còn Tạc Lạp chỉ muốn mau chóng chạy về thủ đô, lại căn bản không nghĩ tới cử chỉ trung thành với Công chúa của bản thân hắn, lại mang đến biến hóa lớn cho chính mình như vậy.

Giờ phút này trong lòng hắn đang tràn đầy ảo tưởng vui mừng: Công chúa ở dưới sự giúp đở của hắn sẽ lên ngôi vua. Đối với hắn mà nói, chỉ có như vậy mới coi là báo đáp ơn cứu mạng và sự ân cần giúp đỡ của Công chúa đối với hắn.

Cùng lúc với những quân dân đang nháo nhào hỗn loạn, ngay khi Khang Tư khống chế ổn định lại khu vực thì Chân Thần giáo chạy tới. Lại lần nữa dấy lên phong trào truyền giáo rộng rãi. Không những trắng trợn phát triển tín đồ trong dân chúng, lại vứt bỏ hành vi lén lén lút lút trước kia, trực tiếp thò tay vào quân đội.

Dân chúng khao khát tín ngưỡng và một số quân nhân mơ hồ không tìm được phương hướng, đối với tông giáo tựa như lửa gần rơm, lập tức quan hệ mật thiết với nhau. Thậm chí phát sinh chuyện lấy địa vị trong tông giáo để quyết định địa vị trong quân đội.

Chẳng qua những điều này căn bản không có người nào để ý tới, bởi vì ở quốc nội rất nhiều quân nhân trong quân đội đều là tín đồ của tông giáo.

Mà Chân Thần giáo trừ việc thu nhận tín đồ rộng rãi, cũng không có nhúng tay vào chuyện khác. Chẳng qua có chút kỳ lạ đó là: Bọn họ cảm thấy rất hứng thú với sự kiện Tạc Lạp, và mơ hồ như đã thực hiện hành vi châm dầu vào lửa.

An Tái Kháng đang nằm trên một triền núi, phất tay một cái nghĩ tới tên bị trục xuất muốn lôi kéo mình vào tông giáo. Sau khi hớp một ngụm rượu, hắn quay sang tên tiểu đệ Lai Nhĩ Ôn Chí nằm bên cạnh nói:

- Tên khốn Tạc Lạp kia có cái rắm chó gì? Nếu không có tên khốn kiếp Y Đạt đồng ý, hắn ở đâu lấy được một trăm vạn kim tệ và hai mươi vạn gánh lương thực?

Còn nữa, chuyện này hoàn toàn không có liên quan tới Khang Tư đại nhân. Từ trước tới nay Khang Tư đại nhân chưa từng quản lý hậu cần, đâu có biết số lượng vật liệu có bao nhiêu, sao có thể nổi lên dụng ý gì? Còn không phải đều do tên khốn Y Đạt kia định đoạt cả sao?

Lai Nhĩ Ôn Chí nhìn An Tái Kháng cười nói:

- Lão Đại, đến giờ ông vẫn còn tức giận Y Đạt đại nhân chiếm mất công lao của ông sao?

Gã này thì ra là tên tù binh thuận lợi trở thành quân chính quy, cũng trở thành thủ hạ của An Tái Kháng. Nhưng đáng tiếc là lúc An Tái Kháng buôn bán tù binh chỉ biết có tiền, đã đắc tội với quá nhiều người. Mặc dù chức vụ quân hàm được thăng lên, nhưng thủ hạ cũng chỉ có một tiểu binh Lai Nhĩ Ôn Chí.

Mấy ngày qua, Lai Nhĩ Ôn Chí đã quen với tính cách của An Tái Kháng, ở trước mặt An Tái Kháng cũng rất thoải mái nói chuyện, không bó tay bó chân như trước kia.

An Tái Kháng lập tức tức giận mắng to:

- Mẹ kiếp, ngươi nói xong chưa, lão tử vừa nghe nhắc tới đã phát cáu! Quân hàm quan chức những thứ này ta cũng không cần, dù sao lão tử đắc tội với nhiều Trưởng quan như vậy, không có bị bọn họ hãm hại là tốt rồi. Cấp trên để ta làm Đại đội trưởng hậu cần chỉ quản lý một binh sĩ ngươi, ta thật rất hài lòng rồi.

Không nghĩ tới tên Y Đạt khốn kiếp này, chiếm mất công lao của ta lại dám đề nghị ta đi tới tìm mọi cách sinh sống ở địa phương kinh tế này! Chết tiệt, đúng tên khốn Y Đạt đó, hắn hiểu được để dân chúng may quân phục, không cần phải trả phụ phí vận chuyển, chỉ trả phí may vá thu lợi? Hiểu được để dân chúng có dư dã tiền bạc cần mua sắm đồ, dễ dàng thu hút thương nhân? Hiểu được để thương nghiệp thợ thủ công ở tại địa phương để phát triển buôn bán?

Hắn thì biết cái gì! Tất cả không phải là ta dạy cho hắn à! Mẹ kiếp, chỗ tốt để cho hắn mặc sức chiếm lấy, ngay cả nước cháo hắn cũng không cho ta uống một ngụm! Ta chửi cả tổ tông hắn!

- Lão Đại, không thể nào? Y Đạt đại nhân tôi cũng đã gặp vài lần, là người rất nhã nhặn ôn hòa, nghe nói hắn là người thân tín trung thành nhất của Khang Tư đại nhân, cách đối nhân xử thế rất khéo léo, hẳn là sẽ không chiếm đoạt công lao của ông làm của riêng mới phải?

Lai Nhĩ Ôn Chí có chút nghi ngờ.

An Tái Kháng lập tức nhảy dựng lên mắng:

- Hừ! Không phải hắn còn có ai? Nếu hắn báo công lao của ta lên trên, nhất định Khang Tư đại nhân sẽ trực tiếp hạ lệnh thưởng thêm cho ta, những tên khốn quan trên của ta còn có ai dám chiếm lấy? Cũng không bị tên khốn Y Đạt kia trực tiếp nuốt gọn, cho nên mới không im lìm không dấu hiệu gì? Ta chửi tổ tông của hắn!

- Lão Đại, ông nói nhỏ một chút, Y Đạt đại nhân chẳng những là quan trên của ông, hơn nữa còn là đầu lĩnh thân binh của Khang Tư đại nhân, lại trực tiếp chỉ huy hơn một vạn người đấy. Nếu để cho người ta nghe thấy truyền tới tai hắn, chỉ cần hắn nháy mắt một cái là ông tiêu đời.

Lai Nhĩ Ôn Chí nhắc nhở.

An Tái Kháng lập tức rụt đầu cẩn thận nhìn quanh một vòng, phát hiện bốn phía không ai, hắn mới thở phào tiếp tục nói:

- Con bà nó! Hiện giờ toàn quân trên dưới đều đang chửi hai tên khốn kiếp Tạc Lạp và Y Đạt này, ta thật không tin hắn có thể tìm tới ta gây phiền toái!

Nói thì nói như thế, có điều giọng nói của An Tái Kháng lúc này chỉ có hai người nghe được.

Thấy bộ dáng của An Tái Kháng, Lai Nhĩ Ôn Chí không khỏi buồn cười, thật không hiểu lão Đại của mình là lớn gan hay là nhát gan: Nói hắn gan lớn, mắng chửi người sao phải lén lén lút lút, nói hắn nhát gan, sao cả đến cấp trên cũng dám bắt chẹt.

Nhưng ngược lại hắn rất bội phục thiên phú buôn bán của lão Đại. Trên mình lão Đại ít nhất cũng có hơn một ngàn kim tệ, ngay bản thân hắn đi theo cũng được thơm lây kiếm tới mười mấy kim tệ. E rằng hai người là quân nhân hạ tầng có cuộc sống thoải mái nhất trong toàn quân.

- Đi, không có chuyện gì làm, đi câu cá.

An Tái Kháng phủi phủi mông nói.

Lai Nhĩ Ôn Chí thoáng ngẩn người:

- Không phải chứ lão Đại, lại đi vách đá câu cá? Độ cao hàng chục trượng làm sao tới câu cá? Hơn nữa dù cá có mắc câu cũng không kéo lên được. Lần đó không phải bị gió xoáy thổi bay đi mất à! Nếu ông muốn ăn cá có thể mua, cũng có thể ra bờ sông ngoài thành câu mà! Không cần thiết phải chạy xa thế này chứ?

- Lão tử chính là không tin tà ma, ta chính là muốn tìm cách ăn một con cá của đại lục Ai Đặc Tư.

An Tái Kháng ấm ức nói.

- Lão Đại, gió xoáy ở nơi đó cũng không phải là chuyện đùa, nếu không cẩn thận bị cuốn đi là xong đời!

Lai Nhĩ Ôn Chí lần nữa khuyên nhủ, hắn cũng không muốn đi, vì mỗi lần đi đều bị gió lớn trên Đại Tuyết Sơn thổi xốc thẳng vào mình khiến toàn thân phát lạnh, lại phải lo lắng đề phòng bằng không bị gió thổi bay đi.

- Yên tâm, chúng ta không phải có dây thừng sao? Cho dù bị thổi bay đi cũng hạ xuống, an toàn rồi.

Đối với An Tái Kháng, Lai Nhĩ Ôn Chí cũng chỉ có quên mình bồi tiếp quân tử. Ai biểu mình nhận lão làm lão Đại, như vậy chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.

Cách nơi này hơn bốn mươi cây số, có một vách đá diện tích rộng lớn, mà phía dưới vách đá hàng chục trượng, là một con sông rất rộng. Sông này tên là Băng Hải Giang, có tên gọi như vậy, chính vì con sông này do hỗn hợp từ nước đóng băng trên Đại Tuyết Sơn tan ra chảy xuống và nước biển tạo thành. Đối diện Băng Hải Giang là một khu rừng rậm rạp, nơi đó chính là đại lục Ai Đặc Tư.

Trên bản đồ địa lý, đại lục Hi Nhĩ Đạt và đại lục Ai Đặc Tư chẳng khác nào nối liền với nhau. Có điều ngay chỗ tiếp giáp, là một ngọn Đại Tuyết Sơn diện tích rộng lớn, độ cao khiến người ta sợ hãi, bên kia lại là biển rộng.

Từ trên cao nhìn xuống, ở giữa hai đại lục là hình chữ V. Nếu muốn tới đại lục Ai Đặc Tư, một là thông qua hải cảng Tử Tâm Quốc ngồi thuyền tới, hai là xuyên qua Đại Tuyết Sơn chốn rừng sâu của Hắc Nham Quốc. Thế nhưng đi theo đường Đại Tuyết Sơn này, mười người thì chết rét hết chín, còn một người mất tích, chẳng khác nào không dùng được.

Dĩ nhiên, còn có một cách rất đặc biệt có thể tới đại lục Ai Đặc Tư, phương pháp đó chính là nhảy xuống từ trên vách đá nơi biên giới của Khi Hồng Quốc.

Chỉ có điều độ cao hàng mấy chục trượng, đủ để mặt nước cũng trở nên cứng như đá tảng. Hơn nữa từ trên đỉnh Đại Tuyết Sơn theo tình thế rơi xuống, gió lớn lúc có lúc không hoàn toàn không theo một quy tắc nào, đủ để thổi kẻ nhảy xuống bay tới địa phương nào còn chưa biết.

Dĩ nhiên, khi người đó rơi xuống đất, nhất định là đã ở trong phạm vi lãnh thổ của đại lục Ai Đặc Tư. Chẳng qua không cách nào xác dịnh người đó đang ở trong dòng sông Băng Hải Giang, hay là ở trên đất bằng.

---------------------

- Đáng hận! Tên loạn thần tặc tử Cổ Lạp này lại chỉa mũi dùi vào ta! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Ngả Lệ Ti căm tức đi qua đi lại trong hoàng cung.

Y Ti Na thở dài nói:

- Điện hạ, chỉ e nguyên do là Cổ Lạp đại nhân cho rằng ngài phái thích khách giết chết Khải Ân.

- Ta sao có thể làm chuyện như vậy! Cổ Lạp này thật ngu ngốc! Chẳng lẽ âm mưu vu oan giá họa đơn giản như vậy, cũng nhìn không ra sao?

Ngả Lệ Ti bực tức la lên.

Y Ti Na lần nữa thở dài:

- Đáng tiếc Cổ Lạp đại nhân giận quá mất khôn, dứt khoát không tiếp kiến sứ giả của điện hạ, nếu không cũng có thể giải thích một lần.

- Không giải thích gì được! Lão già kia đã bao vây hoàng cung rồi, nhất định là muốn làm loạn! Uổng công Bổn cung tín nhiệm lão như thế! Thật là đáng chết!

Ngả Lệ Ti tức giận đến cực độ, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới, lại bị bề tôi của mình uy hiếp đến phải cố thủ trong hoàng cung, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã.

Y Ti Na khuyên giải nói:

- Điện hạ không cần tức giận như thế, tin rằng Cổ Lạp đại nhân cũng bị kế ly gián bán tín bán nghi, nếu không với của binh lực lão, bất cứ lúc nào cũng có thể phá tan hoàng cung, mà không phải chỉ ra lệnh cho thành vệ quân trấn giữ cửa thành, không để cho dân chúng ra ngoài như vậy.

Y Ti Na ngược lại không đồng ý với phán đoán của Ngả Lệ Ti, ít nhất không có ai bức bách Ngả Lệ Ti không thể ra ngoài hoàng cung, chẳng qua là chính nàng không dám xuất cung mà thôi. Nếu quả thật bị bao vây sao mình còn có thể đi vào đây.

Nghe lời nói của Y Ti Na, Ngả Lệ Ti hơi bình tĩnh trở lại. Nàng biết Y Ti Na nói không sai, nếu như Cổ Lạp xác định nàng chính là người mưu sát con của lão, hai ngàn cấm vệ quân của nàng căn bản là không đủ sức chống lại.

Thành vệ quân mặc dù bị Cổ Lạp lôi kéo, nhưng cũng không có làm xằng làm bậy, vẫn tiếp tục duy trì trị an bên trong thành, chẳng qua là không để cho dân chúng đi ra ngoài mà thôi.

Chẳng qua điều này cũng chứng tỏ nhân khí của thủ đô, phải biết rằng lúc Cổ Lạp biểu lộ rõ ràng địch ý với Công chúa, trừ các quý tộc thuộc phe cánh của nàng ra, tất cả quý tộc khác đều rút lui ra khỏi thủ đô. Vì thế quý tộc ở lại hoàng cung chỉ còn không tới mười người, hơn nữa đều là lão quý tộc già nua sắp sửa đi theo ông bà ông vải.

Nếu như thành vệ quân không phong tỏa cửa thành e rằng trong hoàng thành một bóng người cũng không nhìn thấy. Những dân chúng kia đúng là bất kể quân phản loạn, hay chính thống nào. Với họ an toàn là trên hết, nếu mở cửa không cấm đoán, bọn họ nhất định sẽ bỏ chạy không còn một mống. Chẳng qua nếu như không phải thủ đô vẫn còn tồn trữ lương thực dồi dào, dân chúng đã sớm bạo động rồi.

Về phần Vương hậu cùng ở lại hoàng cung này, thì thật sớm đã chạy đến giữa thành do hệ phái của bà cai quản, đang thoải mái đợi xem cuộc vui.

Vừa nghĩ tới Vương hậu, Ngả Lệ Ti liền nhịn không được mắng:

- Nhất định là âm mưu của tiện nhân Vương hậu, Bổn cung và Cổ Lạp tự tàn sát lẫn nhau, là điều bà ta thấy vui lòng nhất! Trước kia tại sao Bổn cung không phát hiện bà ta ác độc như vậy chứ?

Y Ti Na thấy Ngả Lệ Ti lại bị tình cảm khống chế tiếp, vội vàng nhắc nhở:

- Điện hạ, hay là bây giờ tiếp tục phái người đi giải thích với Cổ Lạp đại nhân lần nữa, nếu không xảy ra đấu đá với nhau sẽ tiện nghi cho người khác.

- À, ừ, không sai, ta cũng nên phái người đi.

Ngả Lệ Ti mới vừa sai thị nữ đi truyền lệnh, một thị nữ chạy vào mặt đầy vẻ vui mừng kêu lên:

- Điện hạ, Khang Tư đại nhân phái quân đội tới, đã liên lạc với người của chúng ta!

- Cái gì!

Ngả Lệ Ti lập tức vui mừng vạn phần, cuối cùng đợi được quân đội của mình rồi, nàng vội vàng hỏi:

- Là Tạc Lạp chỉ huy quân đội phải không? Có bao nhiêu binh lực?

- Đúng là Tạc Lạp đại nhân chỉ huy, có hai vạn bộ binh, hai vạn kỵ binh, cộng bốn vạn người!

Thị nữ vội vàng trả lời.

- Tốt, lập tức phái người báo tin tức nơi này cho hắn biết!

Tâm tình căng thẳng của Ngả Lệ Ti lập tức nhẹ hẳn đi. Mặc dù binh lực vẫn kém so với mười vạn quân của Cổ Lạp, nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong, vì bốn vạn quân của Tạc Lạp, tất cả đều là quân tinh nhuệ đã từng trải qua chiến tranh.

Y Ti Na nghe Tạc Lạp chính là người chỉ huy đội quân, không khỏi khẽ cau mày: Khang Tư bị người khuyên ngăn không thể tới, điều đó cho biết Ngả Lệ Ti đã bắt đầu thao túng quyền mưu, không còn là Công chúa điện hạ không buồn không lo trước kia nữa rồi.

Mặc dù đã sớm mong đợi đến ngày này, nhưng không hiểu sao trong lòng nàng vẫn có cảm giác như không thoải mái?

Y Ti Na đối với loại tâm tình này của mình, nàng có cảm giác khó mà hiểu rõ được.

- Tình hình thế nào?

Tạc Lạp hỏi tên thám báo.

- Đại nhân, năm vạn thành vệ quân bên trong hoàng thành đã đầu phục Cổ Lạp, hiện tại đã hoàn toàn khống chế thủ đô!

Tạc Lạp thất kinh lập tức hỏi:

- Cái gì! Công chúa đâu? Công chúa không sao chứ?

Hắn mặc dù biết thế cục ở thủ đô căng thẳng, nhưng không nghĩ tới Cổ Lạp đã khống chế thủ đô, hắn chỉ hy vọng mình không tới chậm một bước.

- Công chúa điện hạ vẫn an toàn, hoàng cung còn trong khống chế của cấm vệ quân.

Thám báo vội vàng nói.

- Như vậy thì tốt.

Tạc Lạp thở phào nhẹ nhõm, có điều rất nhanh hắn nhíu mày suy nghĩ.

Tạc Lạp mang theo ba vạn binh sĩ võ trang và một vạn binh sĩ hậu cần, áp tải một lượng lớn vật liệu lương thực. Mới vừa tiến vào khu vực thủ đô, hắn đã nhận được tin Cổ Lạp làm loạn. Hắn lập tức phái người dò thám tình hình, đồng thời võ trang cho một vạn binh sĩ hậu cần kia, hơn nữa bắt đầu triển khai trận hình công kích.

Rất nhanh người của Công chúa phái tới truyền tin cũng gặp được Tạc Lạp. Tạc Lạp biết được tin tình hình thủ đô, lập tức không nói hai lời ra lệnh cho quân đội tiến tới, chuẩn bị tử chiến một trận cứu Công chúa.

Dưới mắt nhìn của người ngoài, hành động của Tạc Lạp quả thực chính là đi chịu chết, nhưng quân đội Khang Tư với thói quen lấy ít đánh nhiều, cũng xem thường không có để vào trong mắt năm vạn thành vệ quân và năm vạn kỵ binh của Cổ Lạp, ngược lại với khí thế hùng hổ lao thẳng tới hướng thủ đô.

Chẳng qua khiến người ta nghi ngờ không giải thích được chính là: Thành vệ quân của Cổ Lạp lại không tổ chức chống cự chút nào, tự ý rút lui đến chỗ trú quân của quân đoàn kỵ binh. Sau đó mười vạn quân của Cổ Lạp, cứ như vậy từng đám từng đám rời khỏi thủ đô.

Sau khi tiến vào thủ đô, Tạc Lạp lập tức cho quân khống chế tất cả các chỗ yếu hại, đồng thời phái kỵ binh giám thị quân đội của Cổ Lạp. Cho đến khi biết được quân đội Cổ Lạp trực tiếp rút lui trở về thành Duy Nhĩ Đặc, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

- Thật kỳ lạ, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao Cổ Lạp rời đi một cách dễ dàng như thế?

Ngả Lệ Ti tò mò nói.

- Có lẽ Cổ Lạp đại nhân tin tưởng ngài không phải là hung thủ sát hại Khải Ân chăng?

Y Ti Na thấy may mắn trong nước không xảy ra nội chiến, buông lỏng tâm tình nói.

- Nếu nói như vậy, thế thì tại sao Cổ Lạp vẫn không tiếp kiến sứ giả ta phái tới?

Ngả Lệ Ti không giải thích được hỏi.

- À há, đúng vậy, đây là lý do vì sao nhỉ?

Y Ti Na cũng mơ hồ luôn.

- Chẳng lẽ lão sợ đội quân của Tạc Lạp mang đến? Cũng không có khả năng, nói như thế nào bên ta chỉ có bốn vạn quân, mà lão có mười vạn quân đấy.

Ngả Lệ Ti lẩm bẩm lầu bầu, có điều nàng rất nhanh đã vứt bỏ những thứ chuyện khó hiểu này, ngược lại chú ý chuyện sắp tới của thủ đô.

Hiện tại thủ đô có thể nói thực sự rơi vào trong tay nàng rồi, chỉ cần khống chế thủ đô, đồng thời có một chi quân đội hùng mạnh: Việc thu phục xã tắc, lên ngôi làm vua chỉ là chuyện ngày một ngày hai.

- Tạc Lạp, ngươi biểu hiện rất tốt, đuổi được Cổ Lạp ra khỏi thủ đô, khôi phục lại trật tự thủ đô, bây giờ Bổn cung sách phong ngươi làm Kỵ sĩ nhất đẳng, Tử tước, Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng quân đoàn thứ hai.

Trên đại điện hoàng cung, mặc dù quan viên quý tộc lác đác không có mấy người, nhưng Ngả Lệ Ti vẫn phấn khởi tiến hành khen thưởng cho công thần Tạc Lạp.

Ngả Lệ Ti đối với Tạc Lạp thật đúng là có vài phần kính trọng, không có biện pháp, thử hỏi cái mạng của Tạc Lạp là do mình cứu vớt, mức độ trung thành không cần phải nói nữa rồi. Hơn nữa khi nghe một đạo mệnh lệnh liền kéo quân đội tới, tuyệt không dây dưa chậm trễ. Vả lại hiện nay nàng phải dựa vào Tạc Lạp để nắm thủ đô trong tay, không thưởng công là không được đây.

Y Ti Na nghe phong thưởng như thế không khỏi nhíu mày, không nói lần này Tạc Lạp ngoài mặt là phụng lệnh Khang Tư trước tới cứu viện, chính là lần này Tạc Lạp cũng không có lập nhiều quân công gì, vì Cổ Lạp tự ý hành động rút lui, hoàn toàn không phải bị đuổi đi.

Còn nữa, Khang Tư là cấp trên của Tạc Lạp vẫn còn là một Phó tướng, tại sao không sách phong trước cho Khang Tư? Lại để Tạc Lạp thoáng một cái nhảy lên trên đầu của Khang Tư chứ? Công chúa điện hạ truyền lệnh này có điều sai lầm chăng? Có phải chứng tỏ đã vứt bỏ Khang Tư hay không?

Y Ti Na vốn muốn khuyên can Ngả Lệ Ti, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, Tạc Lạp đã quỳ xuống tiếp nhận phong thưởng:

- Tạ ơn điện hạ, vi thần lần này chuyển tới theo quân đội một trăm vạn kim tệ và hai mươi vạn gánh lương thực, xin điện hạ đón nhận.

Tạc Lạp không có suy nghĩ đến quân cấp của cấp trên mình thấp đi so với mình. Trong mắt hắn, Khang Tư là bề tôi của Công chúa, hắn cũng là bề tôi Công chúa, vì thế Công chúa phong thưởng cho hắn không có quan hệ gì với Khang Tư.

- Ha ha, tốt, rất tốt, ngươi làm rất tốt!

Ngả Lệ Ti đang khốn đốn vì quốc khố, nghe được có một trăm vạn kim tệ và hai mươi vạn gánh lương thực vào tay, không khỏi cười rạng rỡ hẳn lên.

Các quan viên quý tộc tại đây cũng hết lời nịnh nọt, khen ngợi Ngả Lệ Ti anh minh. Dĩ nhiên cũng không tránh khỏi tâng bốc Tạc Lạp đại nhân, ai cũng nhìn ra Tạc Lạp đại nhân trở thành người đáng tin cậy. Mà Y Ti Na biết rõ tình trạng của quốc khố nghe nói như thế, cũng không nói ra nữa, nàng hiểu rằng hiện tại khẳng định không có cách nào làm cho Ngả Lệ Ti thay đổi lời nói.

Hai Thiên tướng kỵ binh mặc dù bất mãn các quan viên không tâng bốc mình, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy vui mừng ứng tiếng phụ họa mấy câu. Bọn họ có chút nôn nóng nhìn Ngả Lệ Ti, họ nghĩ rằng Tạc Lạp có thể được phong làm Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng, như vậy mình cũng nhất định có thể trở thành Đại Tướng quân.

Thế nhưng câu nói kế tiếp của Ngả Lệ Ti, lại khiến bọn họ bắt đầu sững sờ:

- À, Tạc Lạp, ngươi hiện tại chỉ có bốn vạn tinh binh, cho phép ngươi chiêu mộ một vạn tráng đinh, thành lập quân đoàn thứ hai cho hoàn chỉnh, báo danh sách Trưởng quan quân đoàn lên cho Bổn cung phê chuẩn, hiện tại ngươi còn phải tạm thời quản lý quân bộ và trị an phòng thủ thủ đô, chờ sau khi thành lập Thành vệ quân mới sẽ bàn giao lại.

Kẻ có ngu ngốc đi nữa nghe nói như thế cũng hiểu rằng: Công chúa coi như hai vạn kỵ binh thuộc vào quân đoàn của Tạc Lạp rồi. Như vậy sao được! Mình có cùng cấp bậc với Tạc Lạp! Nếu không phải Khang Tư đại nhân hạ lệnh, mình căn bản không cần nghe lệnh của hắn! Chuyện liên quan tới tiền đồ của mình, hai Thiên tướng kỵ binh nhịn không được lên tiếng nói:

- Điện hạ, ý của ngài là hai vạn kỵ binh chúng ta cũng thuộc về quân đoàn thứ hai?

Bọn họ cũng không dám lỗ mãng, phải xác nhận một lần nữa mình có nghe lầm hay không.

- Ừ, không sai, hiện tại các ngươi cũng quang minh chánh đại làm Tướng quân Sư đoàn trưởng rồi, phải phối hợp tốt với Tạc Lạp đại nhân chỉ huy quân đội đó.

Tâm tình Ngả Lệ Ti rất tốt, nhìn hai Thiên tướng kỵ binh nói, nàng hoàn toàn không biết câu nói của mình rơi vào tai hai Thiên tướng kỵ binh, tựa như bị cơn gió lạnh như băng thổi qua.

Một Thiên tướng kỵ binh tính tình nóng nảy há mồm định kháng nghị, nhưng lại bị gã Thiên tướng kỵ binh kia kịp thời chặn lại. Gã Thiên tướng này cung kính hành lễ với Ngả Lệ Ti nói:

- Tuân lệnh điện hạ, hiện tại kỵ binh vẫn còn bố phòng khắp nơi trong hoàng thành, thật đúng là làm mất vẻ đẹp của thủ đô, xin cho phép vi thần thu gom bộ hạ ra ngoài thành đóng quân.

Nhóm người Ngả Lệ Ti cũng nghĩ rằng hai Thiên tướng này có ý nói chiến mã của họ ỉa đái bừa bãi. Nghĩ đến đường xá xinh đẹp của thủ đô khắp nơi đầy phân ngựa, Ngả Lệ Ti lập tức đồng ý.

Ra khỏi hoàng cung, gã Thiên tướng bị đồng bạn ngăn không cho kháng nghị, lập tức oán trách:

- Vừa rồi tại sao ngươi ngăn cản ta? Ta thật không muốn làm thuộc hạ nghe lệnh của Tạc Lạp!

Gã Thiên tướng kỵ binh kia lập tức nói:

- Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao? Chẳng qua chẳng lẽ ngươi không có nhìn ra, Công chúa đã bị một trăm vạn kim tệ và hai mươi vạn gánh lương thực của Tạc Lạp mua chuộc rồi? Lời kháng nghị của chúng ta, chẳng những không có kết quả, mà sợ rằng sẽ lập tức bị bắt giam vào ngục!

- Mẹ kiếp! Trăm vạn kim tệ và hai mươi vạn gánh lương thực kia, chính là chiến lợi phẩm của toàn quân đội Khang Tư chúng ta, từ khi nào đến lượt Tạc Lạp hắn lấy danh nghĩa của mình hiến tặng cho Công chúa?

- Thì đúng vậy, bình thường nhìn tên Tạc Lạp kia âm trầm, không có biểu hiện gì xuất sắc, không nghĩ tới tranh công lại là lợi hại như vậy. Công lao của toàn quân Khang Tư chúng ta nhiều người như vậy vào sinh ra tử đánh nhau chết sống, cứ như vậy bị một mình hắn chiếm mất.

- Đúng vậy, thảm nhất chính là Khang Tư đại nhân, dẫn theo chúng ta bán mạng ở chốn sơn cùng thủy tận, đổ máu chảy mồ hôi, thu phục vùng lãnh thổ rộng lớn, trấn an biết bao dân chúng, vẫn như cũ còn là một Phó tướng Lữ đoàn trưởng.

Còn tên khốn Tạc Lạp kia? Chạy về tới hét lên một cái, đem hiến chiến lợi phẩm của chúng ta, không phí chút công sức nào, ung dung thoải mái trở thành Kỵ sĩ nhất đẳng, Tử tước, Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng thứ hai! Chẳng những leo lên đầu lên cổ chúng ta, còn leo cả lên đầu Khang Tư đại nhân!

- Tạc Lạp đúng là tên lang sói đáng khinh, là đồ vong ân bội nghĩa! May nhờ Khang Tư đại nhân đề bạt hắn từ binh sĩ lên. Ngươi thử nghĩ xem, vừa rồi hắn hoàn toàn không có nhắc tới tên của Khang Tư đại nhân, cứ giống như hết thảy đều là quyết định của hắn, cũng không nghĩ nếu không có lệnh của Khang Tư đại nhân, chúng ta còn có thể nghe hắn chạy tới cứu giúp Công chúa ư? Con bà nó! Người ở thủ đô tất cả đều bị mù mắt hết rồi!

- Chúng ta làm sao bây giờ? Phải nghe của lệnh Công chúa làm Tướng quân Sư đoàn trưởng của quân đoàn thứ hai sao?

- Nghĩ cũng đừng nghĩ, cho dù có chết, ta cũng không thèm làm đồng liêu của tên sói lang đáng khinh kia, chớ đừng nói chi là làm thuộc hạ của hắn!

- Vậy làm sao bây giờ? Khang Tư đại nhân không phải nói hết thảy phải nghe lệnh của Công chúa sao?

- Ha ha, Khang Tư đại nhân cũng nói, phải nắm trong tay quân đội của mình cho tốt, không để cho người ta nuốt gọn, hiện tại là Tạc Lạp muốn nuốt sạch chúng ta đấy!

- Vậy chúng ta lập tức chạy về chỗ Khang Tư đại nhân đi! Nhưng dùng lý do gì đây?

- Đối ngoại thì thủ đô không có nguy hiểm nữa rồi, chúng ta phải đi về tham gia cuộc chiến thu hồi lãnh thổ quốc gia. Đối với bên trong cứ nói như thế, thử xem bọn bộ binh nghe được Khang Tư đại nhân vẫn còn là Phó tướng Lữ đoàn trưởng, mà Tạc Lạp lại trở thành Đại Tướng quân Quân đoàn trưởng, bọn họ có bỏ đi theo chúng ta hay không?

- Ha ha, ta tin rằng sau khi bọn bộ binh nghe được tình huống này, tuyệt đối sẽ có hơn một nửa số người sẽ theo chúng ta trở về. Tạc Lạp cũng không thử nghĩ xem hắn có thể so sánh với Khang Tư đại nhân sao? Hắn thật tưởng rằng có thể chỉ huy chúng ta sao?

- Kim tệ có thể đã bị đưa vào hoàng cung rồi, nhưng hai mươi vạn gánh lương thực cũng không dễ dàng mang đi như vậy. Chúng ta đem lương thực về, một hột cũng không lưu lại cho tên Tạc Lạp đáng khinh này!

- Tốt, lập tức đi triệu tập thuộc hạ!

Nói đến đây, hai gã Thiên tướng kỵ binh lập tức đều tự triệu tập nhân mã của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio