Cô Độc Chiến Thần

quyển 7 chương 45: chiến tranh ngân đô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khang Tư biết lính hầu chính là binh lính nô lệ, có điều Kiệt Lạp Đặc không sợ những tù binh này làm phản sao?

Nhân số bọn họ đếm ra có thể ngang với một đại đội đấy.

Khang Tư có ý bảo Kiệt Lạp Đặc giải thích một chút, Kiệt Lạp Đặc vội vàng hồi đáp:

- Trưởng quan, thuộc hạ trước tiên phải nói qua tình hình Phi Mục Kỳ Minh Quốc, Phi Mục Kỳ Minh Quốc không hẳn là một quốc gia, có thể nói được hình thành từ rất nhiều thế lực liên minh kết hợp lại.

Quốc gia này không có triều đình thống nhất, tiền tệ, thuế thu, quan viên, cũng không có quân đội chính thống. Việc tác chiến đối ngoại đều nhờ vào một vài thế lực lớn nhất do chủ mục kỳ cầm đầu chỉ đạo, theo họ mà hành động.

Còn chính vụ, quân sự hàng ngày tại các đô thị đều do các mục kì tự quyết định. Nói một cách khác có thể coi mỗi một mục kì là một quốc gia độc lập.

Tất cả các mục kỳ của Phi Mục Kỳ Minh, đều là chủ nô lệ thực hiện chế độ kỳ chủ, kỳ chủ cũng chính là chủ nhân của mục kỳ, sở hữu tất cả mọi thứ trên dưới, kỳ dân cũng là tài sản cá nhân của hắn, có thể tùy ý mà xử trí.

Nói trắng ra là trừ kỳ chủ và người thân thích, những kỳ dân khác đều là nô lệ. Những kỳ dân này không có bất cứ sự tự do cá nhân nào, hai mục kỳ giao chiến, người thắng có thể thu lấy kỳ dân bên chiến bại, buôn bán hoặc là giết chết toàn bộ, mà những kỳ dân kia căn bản không được phép phản kháng.

Kiệt Lạp Đặc nói đến đây trong ánh mắt có chút khác lạ nhìn Khang Tư.

Khang Tư có phần không dám tin:

- Ý của ngươi là, những kỳ dân này căn bản không có ý niệm thần phục kỳ chủ?

- Tuyệt đối không có!

Kiệt Lạp Đặc khẳng định gật đầu.

- Bởi vì bọn họ là tài sản của kỳ chủ, không có ý thức của chính mình. Trừ phi kỳ dân kia được đại ân của kỳ chủ hoặc được đề bạt làm Trưởng quan Thập phu trưởng trở lên mới có thể thề thần phục kỳ chủ.

Khang Tư chợt hiểu ra liền gật đầu:

- Khó trách khi bọn họ nghe tin Thiếu chủ tử nạn liền lập tức mất hết đấu chí.

Nghe thấy vậy, Âu Khắc lập tức vỗ tay một cái, có chút tiếc nuối:

- Sớm biết thế này, trung đội kị binh nên chặn ở phía sau, như vậy có thể bắt toàn bộ làm tù binh rồi.

Những Tiểu đội trưởng khác cũng ảo não ra mặt.

Nếu như biết binh mục kì như vậy có thể bắt lấy mấy người, tới lúc đó chia đều cũng là lập công lớn rồi.

Thấy mấy Tiểu đội trưởng kia bắt đầu chỉ trích Kiệt Lạp Đặc không nhắc sớm, Khang Tư cười.

- Được rồi, không cần so đo nữa, khi ấy nghe được tin có trăm vạn thiết kỵ ai có thể nghĩ tới chúng ta sẽ đắc thắng? Hơn nữa, chạy thoát cũng chỉ có hai ba trăm người mà thôi.

Âu Khắc, đem theo mấy người đi xử lý chuyện tù binh, xem bọn chúng có nguyện ý làm lính hầu cho chúng ta hay không, nếu có dẫn chúng tới phụ giúp binh sĩ hậu cần, tăng tốc độ rút quân của chúng ta.

Còn nữa, những binh mục kỳ tay chân lành lặn cho dù trọng thương có thể cứu được thì cứu.

Mọi người đều biết bản tính của binh mục kỳ, đối với mệnh lệnh của Khang Tư cũng không thể nào kháng cự, thêm một lính hầu thì thêm một phần nhân lực đấy.

Âu Khắc lĩnh mệnh dẫn theo Uy Kiệt rời đi.

Kiệt Lạp Đặc thấy Âu Khắc rời đi, trong mắt hiện lên thần sắc lo âu. Nhưng Khang Tư đã để các Tiêu đội trưởng báo cáo tổn thất, hắn không thể làm gì khác hơn là thở dài.

- Trưởng quan, trung đội kỵ binh thứ : tử trận ba người, bị thương hai mươi lăm người, không có bị thương tàn phế.

Nói đến đây, Kiệt Lạp Đặc thấy sắc mặt Tiểu đội trưởng đội kỵ binh thoáng đỏ lên.

Mặc dù trung đội của mình thương vong ít nhất, nhưng chiến tích cũng là ít nhất.

Bởi vì khi cuộc chiến kết thúc mới tiến vào, mặc dù trong đêm khuya không cách nào tính toán chiến tích giết địch, nhưng cũng biết cả trung đội kỵ binh chỉ có mười mấy người rút đao trảm sát, trong một đêm này giỏi lắm chỉ tới mười chiến công mà thôi.

- Trưởng quan, trung đội bộ binh thứ : tử trận ba mươi tư người, bị thương chín mốt người, bị thương tàn phế bảy người, trong đó năm Đội trưởng đã chết trận.

- Trưởng quan, trung đội bộ binh thứ : tử trận bốn mươi lăm người, thương tám mươi người, bị thương tàn phế mười ba người trong đó Tiểu đội trưởng thứ chết trận, sáu Đội trưởng chết trận.

Hai Tiểu đội trưởng bộ binh thần sắc thống khổ báo cáo.

Đây là một trong hai trung đội xông vào chiến tuyến đầu tiên, cơ hồ toàn bộ đều thương tật, tổng cộng hai trung đội gộp lại cũng đã có bốn tiểu đội không còn lực chiến đấu, hơn nữa còn có một Tiểu đội trưởng chết trận, tổn thất không nhỏ.

- Trưởng quan, trung đội cung tiễn thứ : tử trận bốn mươi ba người, thương năm mươi hai người, trọng thương mười lăm người, trong đó bốn Đội trưởng chết trận.

Tiểu đội trưởng này vẻ mặt trầm thống, chỉ trong một trận dưới tay hắn chỉ còn có hai Đội trưởng.

- Trưởng quan, trung đội cung tiễn thứ : tử trận người, thương người, bị thương tàn phế mười hai người, ba Đội trưởng chết trận.

Gã Tiểu đội trưởng sắc mặt căng thẳng

Mặc dù so với bốn trung đội trước là tổn thất ít nhất nhưng cũng có đến hai tiểu đội mất khả năng chiến đấu.

Hai trung đội cung tiễn thương vong phần lớn là bởi tên Thiên Phu trưởng kia hạ lệnh vứt cây đuốc mà nên, nếu không sắc trời một mảng đen kịt như vậy, những người này lại đứng ở chỗ cao, tổn thất sao có thể lớn đến vậy?

Nghe thấy thế Kiệt Lạc Đặc lại càng thêm đỏ mặt.

So sánh với tổn thất của trung đội mình, hắn cũng thật áy náy nhìn bốn người đồng liêu kia.

Khang Tư than thở:

- Tử trận người, bị thương người, trọng thương người, đại đội thứ của ta mất đi hai phần ba lực chiến đấu.

Chúng Tiểu đội trưởng cũng khổ sở cúi đầu.

- Báo cho binh hậu cần, nhất định phải xuất xe ngựa tới vận chuyển huynh đệ trọng thương, di thể của các huynh đệ tử trận thì hỏa táng, chúng ta phải đem tro cốt mang về cho thân nhân bọn họ.

Khang Tư nói đến đây, chần chừ một lát:

- Lấy thủ cấp quân địch, dùng vôi ướp cho tốt.

Tiểu đội trưởng vốn đang muốn nhắc nhở lập tức hoan hô kính cẩn tuân mệnh.

Mặc dù đem thủ cấp quân địch mang đi có chút tàn nhẫn, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác.

Công trận được xác nhận là như thế, không có chứng cớ chắc chắn không thể được thừa nhận.

Những thủ cấp này chính là minh chứng cho chiến công, là chứng cứ xác nhận mình có thể thăng quan a!

Vứt bỏ cái gì cũng có thể, nhưng điều này tuyệt đối không thể không làm!

Trải qua lần chiến đấu này, những Tiểu Đội trưởng mới này quả thật rất bội phục viên Thiếu Úy quản lý hậu cần Khang Tư.

Khang Tư như một hung thần giết địch, bản thân đã giết chết hai Thiên Phu trưởng a!

Thiên Phu trưởng của Mục Kỳ Minh Quốc cũng không giống như Vạn Phu trưởng dựa vào huyết thống mà đi lên, tất cả đều là những dũng sĩ võ nghệ siêu phàm, Thiếu úy hậu cần này có thể giết chết bọn họ, thật đúng là lợi hại.

Trong lúc Tiểu Đội trưởng báo cáo, Âu Khắc liền lĩnh mệnh xử lí tù binh, đem theo Uy Kiệt cùng mấy binh sĩ hậu cần đi tới trước mặt mấy trăm tên tù binh.

Nhìn bọn tráng hán trong vòng canh giữ của trung đội kỵ binh ngoan ngoãn như đàn cừu, trong lòng Âu Khắc dâng lên một trận khinh bỉ.

Khó trách bọn chúng bị chủ mục kỳ chiếm hữu trở thành tài sản cá nhân, đối phó với dạng nô tài này, không áp bức chúng thì áp bức ai chứ?

Chẳng qua như vậy cũng tốt, ít nhất nhân công sử dụng tăng lên được một số.

Âu Khắc xuất thân là quản gia, đối mặt với mấy trăm người cũng không có khiếp đảm, ngược lại vẻ mặt rất cao ngạo, cất tiếng quát lanh lảnh:

- Đám tù binh đáng chết các ngươi nghe đây! Trưởng quan ta là Khang Tư - Lôi Luân Đặc đại nhân lần này phát từ bi quyết định tha cho tính mạng ti tiện của các ngươi, thu nạp các ngươi làm lính hầu. Nhớ kĩ, sau này chủ nhân của các ngươi là Khang Tư - Lôi Luân Đặc đại nhân! Dưới mệnh lệnh của Khang Tư - Lôi Luân Đặc đại nhân cho dù đối diện với tộc nhân, các ngươi cũng phải giơ vũ khí vì đại nhân quên mình phục vụ.

Âu Khắc thấy những tù binh này không có phản ứng gì, không khỏi cau mày nói với mấy người bên cạnh:

- Chia bọn chúng mười người một tổ, sau đó dẫn ra phía sau vận chuyển vật tư.

Mấy binh sĩ hậu cần kia có chút do dự.

Phía dưới là gần cả ngàn tù binh a, mà lại chỉ có mấy người làm sao?

Nếu bị bọn họ xơi tái thì biết làm sao!

Uy Kiệt biết tập tính của đám tù binh này, lập tức xông vào giữa đám dương oai quát tháo:

- Ngươi, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, xếp thành một đội, khẩn trương, không được chần chừ!

Bình thường hắn cả ngày bị người khác chỉ huy, hiện tại có thể ra lệnh cho kẻ khác dĩ nhiên vẻ mặt dương dương đắc ý.

Mấy binh sĩ hậu cần kia thấy Uy Kiệt xông vào đám tù binh chẳng những bình yên vô sự, hơn nữa còn lớn tiếng quát tháo. Những tù binh kia thì rất biết điều xếp hàng ngay ngắn căn bản không có bất kì cử chỉ kháng cự nào; liền lập tức chạy xuống.

Bọn họ cũng muốn nếm thử chút mùi vị làm Trưởng quan.

Vừa mới báo cáo xong Kiệt Lạp Đặc đã vội vã chạy tới, thấy tù binh phía dưới đã được chấn chỉnh lại, không khỏi hướng tới một Tiểu đội trưởng đội kỵ binh đang giám thị hỏi:

- Những tù binh kia đã nhận chủ chưa?

- Nhận chủ?

Nét mặt Tiểu đội trưởng lộ vẻ khó hiểu.

- Chính là bọn chúng đã biết mình phải thần phục người nào chưa?

Kiệt Lạp Đặc vội vàng giải thích.

Tiểu đội trưởng kia ra vẻ hiểu:

- Thì ra là vậy!

Gật đầu trả lời:

- Ồ! Ra là việc này, mới vừa rồi thân vệ của Trưởng quan Khang Tư đã nói cho bọn chúng biết, chủ nhân của chúng là Trưởng Quan Khang Tư.

- Ối, tới trễ một bước, thật là tức chết mà!

Kiệt Lạp Đặc dậm chân ảo não nói, thấy bộ dạng của hắn những Tiểu đội trưởng đội kỵ binh cũng đến gần hỏi thăm chuyện gì xảy ra, Kiệt Lạp Đặc kích động trả lời:

- Các ngươi không biết, đám người này mặc dù ngu ngốc nhưng đã bị nô lệ nhiều năm, chỉ biết nghe lệnh của chủ nhân, hiện tại chỉ vì một câu nói của thân vệ kia thay thế Khang Tư trưởng quan đem bọn họ thu lấy!

- Thật là chỉ chậm một bước a! Nếu không ta cũng có thể thu mấy người làm lính hầu! Thân vệ nào lại cơ trí như vậy? Không ngờ có thể bằng vào danh nghĩa Trưởng Quan Khang Tư mà thu nạp bọn họ? Mà không phải dùng danh nghĩa đại đội?

- Hừ, hắn đúng là thân vệ của trưởng quan Khang Tư, dĩ nhiên cái gì cũng vì Khang Tư đại nhân mà suy tính. Ngươi muốn những tù binh này làm gì? Bán lấy tiền? Khang Tư đại nhân cũng không phải là người không có tình nghĩa, sau khi đem bán những tù binh này cũng có một phần cho chúng ta mà.

Bọn Tiểu đội trưởng đều cười hì hì trêu ghẹo Kiệt Lạp Đặc, bọn họ không rõ Kiệt Lạp Đặc vì sao lại kích động như thế.

Kiệt Lạp Đặc than thở:

- Ôi, không nghe những lời ta vừa nói sao? Hiện tại bọn họ chỉ biết nghe lệnh từ Trưởng Quan Khang Tư, phát binh khí vũ trang cho bọn họ, Trưởng Quan Khang Tư sẽ có một đại đội võ trang sẵn sàng xả thân vì mình rồi!

- Võ trang cho bọn họ? Được sao? Nhưng bọn họ là tù binh a! Chẳng lẽ không sợ chúng tạo phản?

Một Tiểu đội trưởng giật mình nói.

- Các ngươi không hiểu rõ bản tính của dân chúng Phi Mục Kỳ Minh Quốc mới nói như vậy, tính nô lệ đã ăn vào xương của bọn họ rồi, hiện tại cho dù Trưởng Quan Khang Tư hạ lệnh tàn sát lẫn nhau bọn họ cũng sẽ tuân lệnh!

Kiệt Lạp Đặc vừa nói lời này, mấy Tiểu đội trưởng bên cạnh như ngu muội đi:

- Thật vậy sao? Điều này so với thân vệ còn hơn vài phần ư?

Kiệt Lạp Đặc biết không có phần lính hầu cho mình, mặc dù trong lòng ảo não nhưng vẫn đáp lại câu hỏi của đồng liêu:

- Đương nhiên là thật, nếu như ngươi đối với thân vệ không tốt, thân vệ còn có thể ngoài mặt thì tuân mệnh nhưng trong lòng không phục; nhưng đám người này cho dù ngươi đánh hắn, mắng hắn, ngược đãi hắn, hắn sẽ tuyệt đối một trăm phần trăm là chấp hành theo mệnh lệnh của ngươi. Chỉ cần ngươi không đem bọn họ cho người khác, hoặc là bị người khác bắt đi, cho đến khi tính mạng ngươi kết thúc, bọn họ sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngươi.

- Oái! Đây không phải là nô lệ trong các loại nô lệ sao? Sớm biết như thế lúc ấy đã bắt hắn để lại mười người làm lính hầu cho mình!

Các Tiểu đội trưởng vẻ mặt đều tiếc nuối hối hận, một Tiểu đội trưởng lập tức nhắc nhở:

- Đúng rồi, ngươi không phải nói có thể tặng sao? Nếu như Trưởng Quan Khang Tư chuyển tặng mấy người cho chúng ta thì thế nào?

Kiệt Lạp Đặc thấy ánh mắt mấy tên Tiểu đội trưởng này sáng lên:

- Nếu như là ngươi thì có thể vô cớ chuyển tặng lính hầu cho người khác sao?

Tiểu đội trưởng này suy ngẫm một lát, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài:

- Xem ra phải đợi kỳ dân tù binh lần sau mới có được cảm giác có thân vệ...

- Chớ có u mê, chỉ cần đầu mục của chúng vẫn còn thì nhất định sẽ nghe lệnh phát động công kích, căn bản sẽ không đầu hàng dễ dàng như vậy.

Kiệt Lạp Đặc nhắc nhở.

- Ai chà, như vậy xem ra Khang Tư Trưởng Quan thật là may mắn, nếu không phải Thiếu chủ bọn họ bị thân vệ chém chết mà trốn ở phía sau phát lệnh công kích, sợ rằng chúng ta đã sớm chết sạch. Là hai ngàn kỵ binh a, gấp ba lần chúng ta.

Trong lúc mấy Tiểu đội trưởng thay nhau nói, binh sĩ hậu cần đã mang theo những tù binh nhanh chóng quét dọn chiến trường, mang vác vật tư.

Nhiều người thì sức lớn, lúc hừng sáng cơ hồ toàn bộ đã được chuẩn bị thỏa đáng. Cũng nhờ mấy tháng trước từ liên đội đã lấy được một số xe ngựa, cộng thêm mấy lần tập kích cũng chiếm thêm một số nữa.

Xe ngựa chở tất cả vật tư trang bị cùng với thương binh, còn có thể chất lên một số đồ vật không quan trọng của đại đội, có thể nói trong toàn đại đội có cái gì đều có thể vứt lên đó.

Trong số đó có một chiếc xe ngựa chứa đầy mấy trăm cái thủ cấp ướp vôi, được mệnh danh là “U linh mã xa”.

Thấy những thứ này, Khang Tư không khỏi cười khổ một trận. Trông toàn quân không giống như đang rút lui, ngược lại như là dời chuyển nơi đóng quân vậy.

- Trưởng quan, chúng ta di chuyển theo hướng nào?

Mấy Tiểu đội trưởng đều tiến lại gần chờ Khang Tư ra lệnh.

Mặc dù không biết tình hình chi tiết, nhưng chỉ bằng vào số lượng trăm vạn thiết kỵ cũng đủ để nuốt cả tỉnh Văn Bắc rồi. Đường lui của bọn họ có thể nói đã bị Phi Mục Kỳ Minh chặn đứng, hiện tại cho dù là một kẻ ngốc cũng không muốn trực tiếp rút lui về phía sau.

Nhưng muốn về nước chỉ có thể tiến vào đại thảo nguyên kia, đi đường vòng qua mấy ngàn cây số, tới điểm giáp giới khác của tỉnh Văn Bắc mới có thể trở về nước.

Mặc dù chẳng ai muốn làm như vậy, nhưng nếu ở lại chỗ này chắc chắn bị Phi Mục Kỳ Minh trước sau giáp công, rốt cục cũng chỉ còn con đường này là có thể đi.

Khang Tư nhìn qua bản đồ sơ lược được trang bị cho đại đội, chỉ vào một điểm:

- Chúng ta đi theo hướng này.

Khi Khang Tư hành quân tiến vào đại thảo nguyên, thì đầu sỏ của huyện Tứ Thạch, người chỉ huy trực tiếp của hắn: Liên đội trưởng liên đội thứ , đang hưởng một cuộc sống nhàn nhã thường ngày.

Sau khi gã Liên đội trưởng rời giường, thị nữ xinh đẹp hầu hạ hắn rửa mặt, sau đó hắn cỡi con tuấn mã của Khang Tư cống nạp kia, chạy một vòng ở trong thành, hoạt động cho dãn gân cốt, rồi bắt đầu hưởng thụ bữa ăn sáng ngon lành.

Liên đội trưởng ăn cơm ở nhà, đâu cần phải tự mình động tay? Thay thế hắn phục vụ, là một thị nữ xinh đẹp được hắn ôm đùa nghịch trong lòng.

Thị nữ vừa nũng nịu cười, vừa cẩn thận dùng cái nĩa xiên vào miếng chân giò hun khói, chuẩn bị nhét vào trong cái miệng rộng như cái chậu máu của Liên đội trưởng kia. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, chân giò hun khói không ngờ rơi trên bụng to lớn của Liên đội trưởng, bộ quân phục lập tức dính đầy dầu mỡ.

Liên đội trưởng mặt đầy vẻ dữ tợn đang muốn phát hỏa, đúng lúc thị nữ xinh đẹp đang muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ, hai người cùng một lúc thu hồi nét mặt, thay bằng thần sắc giật mình kinh sợ. Cả hai đều kinh hãi nhìn thức ăn trên bàn nhảy tưng lên không ngừng.

Liền theo đó, chính là một tràng tiếng ầm ầm từ xa tới gần, truyền vào trong tai bọn họ.

- Vệ binh! Phát sinh chuyện gì?

Gã Liên đội trưởng lập tức ném thị nữ qua một bên, nhảy dựng lên quát lớn.

Đáng tiếc vệ binh cũng không biết chuyện gì xảy ra. Liên đội trưởng nghĩ là động đất, không nói hai lời lập tức dẫn theo vệ binh rời khỏi nhà, đi tới quảng trường.

Trên đường có thể thấy rất nhiều người cũng chạy ra khỏi nhà, đứng ở ở trên đường bàn tán xôn xao. Và đúng lúc này, đột nhiên vệ binh trên tường thành phát ra tiếng kêu gào thê lương.

Gã Liên đội trưởng dùng tốc độ rõ ràng không phù hợp với vóc người hắn đi lên lầu thành, mới vừa lên tiếng hỏi: “Chuyện gì xảy ra”, thì cả người phát sửng sốt.

Đứng ở trên tường thành cao lớn, có thể thấy nơi xa xa một mảng lớn bóng ảnh màu đen, như nước thủy triều cuồn cuộn tràn tới, Liên đội trưởng vẫn có thị lực bình thường, đã phát hiện đó là kỵ binh.

Kỵ binh như nước thủy triều ào ào cuốn tới.

“Một mảng lớn như vậy, ít nhất cũng hơn năm mươi vạn người!”

Liên đội trưởng cảm thán một câu, lập tức quay đầu trở về nhà, sau đó dùng tốc độ nhanh chóng dị thường cỡi bỏ quân phục, thay trang phục bình dân. Tiếp theo từ trong phòng ngủ hắn nhấc lên một cái rương rất bền chắc và nặng, cũng không nói chuyện với những thị nữ đang ngây ngốc nhìn mình, trực tiếp từ cửa sau rời đi.

Rất nhanh, quân dân của huyện thành Tứ Thạch, đều biết Phi Mục Kỳ Minh Quốc đã xâm lăng tới rồi.

Dân chúng trong mình không có mấy kim tệ, đều trốn ở trong nhà tò mò ngắm nhìn. Còn số dân chúng có chút vốn liếng, thì phập phòng lo sợ nghĩ cách làm thế nào giấu diếm của cải của mình.

Còn quân đội?

Bọn họ thật sớm đã thay trang phục bình dân trốn ở trong thành rồi.

Không có ai chạy trốn, đối mặt với kỵ binh tiến tới như nước thủy triều, chạy trốn là không có khả năng.

Tại trung tâm thủy triều kỵ binh, có một người trung niên hiện ra không giống như người thường.

Mặc dù người này ăn mặc trang phục và bề ngoài cũng rất bình thường, cởi ngựa cũng không phải là tuấn mã đặc biệt tốt, nhưng từ những người vây bốn phía quanh hắn, có thể thấy được nam tử trung niên đó khác biệt với người khác.

Mấy chục người vây quanh bên cạnh hắn, y phục hoa lệ, tuấn mã ngẩng cao đầu, phía sau lưng mỗi người đều có mục kỳ thêu dòng họ, viền ngoài thật tinh sảo.

Người hơi có chút kiến thức đều biết, những cờ xí kia trong Phi Mục Kỳ Minh Quốc, là tượng trưng cho thân phận của kỳ chủ mục kỳ.

Nói cách khác, mấy mươi nam tử trung niên bên dưới những cờ xí kia, đều là kỳ chủ tay nắm quyền sinh sát của dân chúng trong kỳ.

Người được nhiều kỳ chủ vây quanh như vậy, thân phận có thể tưởng tượng cũng biết.

Người trung niên nhìn về huyện thành Tứ Thạch nơi xa, giọng nói bình tĩnh:

- Kỳ chủ Mộc Tự... con trai lớn ngươi vẫn chưa về sao?

Phụ thân của Mộc Nhĩ Thiết trong đám người vây quanh, lúc nghe gã trung niên gọi đến tên mình, vốn đang tiến lại gần với vẻ mặt hưng phấn, hơn nữa còn không ngừng làm ra vẻ hãnh diện với những kỳ chủ khác, nhưng khi nghe đến phần sau câu nói kia, sắc mặt lập tức biến thành lúng ta lúng túng.

Mà vốn chuyện này thật đủ để những kỳ chủ khác cười nhạo, nhưng không có xuất hiện, thật kỳ lạ!

Bọn kỳ chủ cũng không có lên tiếng, chỉ chỉ dùng ánh mắt châm biếm liếc nhìn kỳ chủ Mộc Tự mấy lần.

Gã trung niên không có chờ kỳ chủ Mộc Tự trả lời, tiếp tục nói:

- Tòa thành và huyện Tứ Thạch này thì giao cho ngươi.

Kỳ chủ Mộc Tự đang thầm chửi mắng con mình vô năng vừa nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo chính là mặt đầy vẻ vui mừng.

- Cám ơn Khả Hãn, thuộc hạ nhất định nắm chắc thành này, bảo đảm an toàn cho đường tiếp tế của đại quân!

Tất cả kỳ chủ bốn phía đều hiện vẻ ghen tỵ trên nét mặt.

Huyện thành Tứ Thạch là tòa thành thị đầu tiên nối liền đại thảo nguyên, cũng là điểm tiếp tế trọng yếu để tiến quân vào đế quốc. Trọng yếu nhất chính là: đến lúc thu được chiến lợi phẩm và thương binh, cũng phải băng qua thành thị này mới có thể chở về thảo nguyên.

Chỉ riêng phí tổn qua đường này, cũng đủ để kỳ chủ Mộc Tự phát tài đến chảy mỡ, càng không nói tới: nghe nói tại huyện này còn có mỏ vàng nữa.

Gã trung niên lắc lắc đầu:

- Thành trì này là điểm tiếp tế cực kỳ trọng yếu của chúng ta, chỉ cần thành trì này có đàn ông của đế quốc còn ở lại, thì chưa nói tới an toàn cho tuyến tiếp tế. Cho nên sau khi ngươi công hạ thành trì, phải tiêu diệt hết tất cả nam nhân của đế quốc, bao gồm cả trẻ nam mới sinh, để giảm sự uy hiếp cho an toàn của tuyến tiếp tế xuống đến mức thấp nhất. Ngươi có thể làm được không?

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn thoáng qua kỳ chủ Mộc Tự.

Vốn kỳ chủ Mộc Tự đang định nói cái gì, bị ánh mắt này dọa cho toát mồ hôi lạnh đầy mình, vội vàng ôm ngực, dùng giọng nói như ngâm thơ cung kính đáp:

- Khả Hãn vĩ đại như Thương Lang Thần, tuấn mã của ngài mặc dù đã vào trung niên, nhưng bằng danh nghĩa lịch đại tổ tông nó và Thương Lang Thần xin bảo đảm với ngài, Mộc Tự và ba vạn thiết kỵ thuộc hạ của kỳ, tuyệt đối sẽ không lưu lại một nam nhân nào có huyết mạch của đế quốc ở huyện Tứ Thạch!

Gã trung niên gật gật đầu.

- Rất tốt, như vậy mang tuấn mã của ngươi, biểu diễn vũ dũng của kỳ Mộc Tự cho ta xem đi.

- Như ngài mong muốn.

Kỳ chủ Mộc Tự ở trên ngựa hành lễ với gã trung niên, sau đó rút mã đao quát to:

- Toàn thể thuộc hạ kỳ Mộc Tự nghe lệnh!

Hắn giơ mã đao vạch một vòng trên không trung, sau đó chỉ thẳng về hướng huyện thành Tứ Thạch:

- Tăng tốc công thành! Giết sạch tất cả nam nhân đế quốc!

Kỳ chủ Mộc Tự nói xong liền giục ngựa chạy như bay lên, toàn thể hơn ba vạn kỵ binh thuộc hạ của kỳ Mộc Tự, mang theo dụng cụ công thành hàng loạt, thật nhanh theo sát kỳ chủ của chúng, gào thét lao ra khỏi đại quân, phóng ào tới tòa thành trì đã không còn quân nhân bảo vệ.

Gã trung niên ra lệnh cho những người khác dừng lại thật xa nghỉ ngơi, thấy kỳ Mộc Tự hầu như không gặp phải sức chống cự nào, thật dễ dàng cắm cờ lên lầu thành. Hắn không khỏi khinh miệt cười một tiếng:

- Đế quốc Áo Đặc Mạn, bất quá chỉ như thế.

Một kỳ chủ địa vị tương đối cao, từ đầu vẫn đứng bên cạnh gã trung niên, cẩn thận hỏi:

- Khả Hãn, nên vào thành nghỉ ngơi một chút không?

Gã trung niên lắc đầu cười nói:

- Không cần lo lắng cho thân thể ta, chút lộ trình này còn không đáng kể, chờ đến khi công hạ tỉnh thành ta mới nghỉ ngơi. Hiện tại không nên lãng phí thời gian, lập tức lên đường.

Theo một tiếng ra lệnh của gã trung niên, đội quân kỵ binh khổng lồ lần nữa sôi trào. Bên trong huyện Tứ Thạch tiếng kêu gào thảm thiết, mùi máu tươi còn thêm vào khói lửa mịt mù, cũng không mảy may làm cho kỵ binh lách vòng qua thành bất nhẫn chút nào, ngược lại trên mặt mọi người lộ ra vẻ hâm mộ.

Thật hâm mộ người của kỳ Mộc Tự có thể ở trong thành phóng túng đây...

Đế quốc Áo Đặc Mạn quả thật là rộng lớn khiến người ta khiếp sợ.

Khi quận Trừng Khâu phát hiện Phi Mục Kỳ Minh Quốc xâm lược, lập tức dùng bồ câu đưa thư và tuấn mã truyền tin về, nhưng đến khi đế đô nhận được tin đã trải qua mấy lần trung chuyển bồ câu tiếp tin truyền đến, thì lúc đó Phi Mục Kỳ Minh Quốc đã xâm lấn đế quốc mười lăm ngày rồi, hơn nữa đã sớm tiêu diệt xong quận Trừng Khâu, bắt đầu đánh tới tỉnh Văn Bắc.

Còn phần tin tức từ quận Trừng Khâu phái tuấn mã truyền đi, cách đế đô còn tới hơn phân nửa lộ trình đấy.

Có điều kỳ lạ chính là: nhận được tin tình báo chính là Quân bộ, mà không phải phủ Nguyên soái.

Thấy tin báo “Người của Phi Mục Kỳ Minh Quốc xâm lấn”, nhưng không có tin tình báo chi tiết nhân số, Quân bộ dựa theo quy định, ban bố mệnh lệnh chuẩn bị chiến tranh cho đơn vị quân trú đóng ở mấy tỉnh phụ cận tỉnh Văn Bắc. Tiếp theo Quân bộ chỉ ban bố lệnh cảnh giới cho mấy quân đoàn trong số hai mươi quân đoàn gần đó nhất. Trừ việc đó ra, chỉ phát thông báo tới phủ Nguyên soái và Hội nghị ngự tiền nội các.

Tiếp theo viên quan chịu trách nhiệm xử lý tin tình báo này, thấy phủ Nguyên soái và Hội nghị ngự tiền đối với thông báo này không có phản ứng gì, thì cũng không có quan tâm tới thêm nữa.

Dĩ nhiên, cũng càng không để ý tới chuyện mệnh lệnh phát đi, cần mất bao nhiêu ngày mới có thể truyền tới tay quân trú đóng.

Theo ý nghĩ của viên quan Quân bộ: Phi Mục Kỳ Minh Quốc chỉ là một đám chia năm xẻ bảy, cho dù xâm lược cũng chỉ để cướp đoạt một số vật dụng, quân trú đóng ở địa phương hẳn là đủ để giải quyết xong... Sự bình tĩnh của Phủ Nguyên soái và Hội nghị ngự tiền, không phải càng thêm chứng thật điểm này sao?

Sự xâm lấn của quốc gia chia năm xẻ bảy, thế nào cũng thua kém chiến tranh sắp bộc phát chứ?

Hơn nữa, cho dù vạn nhất có lỡ xảy ra chuyện gì, hai mươi quân đoàn tiến vào tình trạng chuẩn bị chiến tranh, hai quân đoàn , phụ cận cũng tiến vào tình trạng phòng bị. Ba quân đoàn hơn một trăm hai mươi vạn quân chính quy, lại thêm mấy chục vạn quân trú đóng trên bản địa của tỉnh phụ cận, nếu như vẫn để cho Phi Mục Kỳ Minh Quốc xâm lấn tới, vậy thì ba vị Quân đoàn trưởng cũng nên tự vẫn tạ tội cho xong.

Cũng khó trách viên quan Quân bộ lơ là thiếu cảnh giác như thế. Hiện tại trọng tâm của đế quốc, đang tập trung ở phía chiến tranh Ngân Đô sắp bộc phát lần thứ ba mươi sáu.

Đối thủ của cuộc chiến lần này, vẫn là kẻ địch xưa nay của đế quốc Áo Đặc Mạn: là Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc.

Mà cuộc chiến này không giống như thời điểm hai nước tranh nhau cướp đoạt vật tư địa sản và bến cảng, mà đặc biệt là vì tranh giành quyền sở hữu một vùng đất cố định, là một cuộc chiến mà một bên không nhận thua thì sẽ không kết thúc.

Vùng đất này nằm ở nội địa vùng giáp giới giữa hai nước, diện tích chừng ba vạn cây số vuông. Từ diện tích xem ra, đối với hai nước mà nói cũng chỉ như một cọng lông trâu, hơn nữa khu đất này địa thế ác liệt, ngoại trừ vùng đồi núi đá, chỉ là những rừng cây thấp cỏ dại mọc rậm rạp, không có động vật hoang dã lớn nào sinh sống, cũng không cách nào trồng trọt các loại cây lương thực.

Trước kia, nơi này quả thực chính là một mảnh đất hoang vu xa xôi không có người sinh sống, giao thông hiểm trở tới cực điểm. Nhưng mấy trăm năm gần đây, toàn vùng địa phương giao thông ác liệt này, đã xuất hiện đường giao thông trọng yếu như mạng nhện, nối thẳng thành thị giữa hai nước.

Quân đội tại vùng biên giới giữa hai nước giằng co, chừng một phần ba quân số bố trí đóng quân ở chỗ này.

Vì để có phương tiện phục vụ cho số lượng quân nhân của đội quân khổng lồ, khiến cho phiến khu vực này trở thành đô thị phồn hoa sầm uất.

Mà điều ngoài dự tính chính là: hai nước đều đặt tên chỗ này là Ngân Đô, đều đánh dấu cả Ngân Đô vào lãnh thổ của nước mình.

Trên lịch sử của hai nước: vì địa phương nhỏ này, tổng cộng đã xảy ra ba mươi lăm lần chiến tranh đại quy mô, vô số binh lính của hai bên ở chỗ này chém giết lẫn nhau, cho đến khi một bên bị đuổi ra khỏi khu vực, người thắng đã hoàn toàn kiểm soát vững chắc cả khu vực đó, chiến tranh mới có thể tạm coi như kết thúc.

Chiến đấu ở nơi này cũng tàn khốc không kém so với chiến đấu ở những địa phương khác.

Trên phương diện lịch sử sử dụng quân đội của riêng hai nước, từ thành lập một quân đoàn chính quy đầy đủ đến bị tiêu diệt, cũng phát sinh ở phiến khu vực này.

Còn có một ví dụ càng trực tiếp hơn:

Căn cứ thống kê, trải qua bao nhiêu năm binh sĩ của hai nước hy sinh ở chỗ này, đã vượt hơn ba ngàn vạn người.

Chút địa phương nhỏ như vậy, hơn nữa địa hình còn ác liệt như thế, tại sao hai nước đánh nhau mấy trăm năm tranh giành không ngừng?

Chẳng lẽ chỉ là vì mặt mũi?

Dĩ nhiên không phải, cho dù đế quốc vì sĩ diện, thì Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc kia chú trọng ích lợi vượt qua mặt mũi, mới không thể vì mặt mũi mà lãng phí nhiều tiền của như vậy chứ.

Nói đến cùng chính là hai chữ lợi ích.

Phiến khu vực này, bề ngoài xem ra rất hoang vu, nhưng chỉ cần nạo đi một hai thước bề mặt của mãnh đất thì có thể phát hiện: phía dưới là một mỏ bạc khổng lồ, độ thuần chất cao, trữ lượng lớn đến kinh người: đó cũng là lý do vì sao vùng biên giới này được gọi là “Ngân Đô”.

Mỏ bạc có gì đặc biệt hơn người, không phải nói phiến đại lục này có trữ lượng vàng rất cao sao?

Đơn vị tiền tệ của các quốc gia đều chủ yếu là kim tệ, chẳng lẽ mỏ bạc này còn có thể so sánh với mỏ vàng của cả đại lục sao?

Nếu như chỉ đơn giản là thế, dĩ nhiên không thể so sánh với nhau, mặc dù trên khắp đại lục bạc so ra ít hơn vàng, nhưng hai đại quốc cũng không cần chút bạc trắng này.

Lần đầu tiên trước khi bộc phát chiến tranh Ngân Đô, mỏ bạc nơi này đã được phát hiện rồi. Chẳng qua là do đường giao thông hiểm trở, hơn nữa phiến khu vực này còn là vùng biên giới vì để giữ bầu không khí hòa hoãn giữa hai nước, nên hai bên cố ý buông bỏ thành vùng đất vô chủ. Vì thế những thứ bạc trắng kia cứ tiếp tục yên lặng nằm ở dưới đất.

Thế nhưng khi biết được ở đất nước thần bí vùng Viễn Đông xa tít kia, là một quốc gia thiếu vàng ít bạc, hơn nữa dùng bạc làm đơn vị tiền tệ. Đồng thời dựa vào bạc trắng có thể từ bọn họ mua được rất nhiều sản phẩm mà bình thường không thể mua được. Khi thu được khoản lợi nhuận khổng lồ, hai nước không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn vào nơi này vốn là mỏ bạc bị quên lãng từ lâu.

Cứ như vậy, lần đầu tiên bộc phát chiến tranh Ngân Đô.

Bao năm qua, những lần hai nước kiểm soát Ngân Đô, chính là mấy lần thắng lợi trên cuộc chiến Ngân Đô cũng không chênh lệch lắm.

Đế quốc Áo Đặc Mạn thắng mười ba lần, Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc thắng mười hai lần. Hiện tại, Ngân Đô nằm dưới quyền kiểm soát của đế quốc Áo Đặc Mạn.

Lúc này Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc đã tỏ dấu hiệu rõ ràng với đế quốc Áo Đặc Mạn, Ngân Đô hẳn phải đến phiên mình kiểm soát rồi. Thế nhưng những năm này đế quốc Áo Đặc Mạn ăn quen miệng, dĩ nhiên không muốn dễ dàng vứt bỏ quyền kiểm soát như thế.

Cho nên, số phận Ngân Đô không tới mười mấy hai mươi năm ngủ quên, sắp phải bộc phát lần thứ ba mươi sáu trận chiến Ngân Đô.

Duới tình hình như thế, ai còn có thể chú ý tới chuyện xâm lấn của Phi Mục Kỳ Minh chia năm xẻ bảy nữa chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio