Cô Độc Chiến Thần

quyển 7 chương 51: bản đồ hạng nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một căn lều trại bên cạnh khu chợ, có hơn tráng hán thủ vệ, nhìn thấy một con ngựa đang phóng tới đây, liền rút đao đề phòng, chỉ là khi nhìn rõ người đến, lập tức thu hồi binh khí ra nghênh đón.

Tên phụ trách kia không đợi ngựa dừng hẳn, liền nhảy thẳng xuống lao vào trong lều, sau một trận gà bay chó sủa, gã phụ trách sòng bạc lần thứ hai nhảy lên ngựa nhằm hướng sòng bạc thẳng tiến, nhưng lúc này theo sau hắn đã có một chiếc xe ngựa lớn cùng hơn kỵ sĩ đi cùng.

Khách tại sòng bạc, tất cả đều hít một hơi lạnh nhìn Khang Tư trên sân giác đấu.

Khang Tư liên tục vượt qua bốn trận, ngoại trừ y phục trên người bị sói hoang xé rách mấy chỗ ra, trên dưới toàn thân lại chỉ có một vết thương, hơn nữa liên tục giết con sói hoang, không ngờ chút thở dốc cũng không có, hình dáng bề ngoài vẫn như không có gì cả.

Mà bộ hạ Khang Tư tất cả đều kiêu ngạo đầy mặt nhìn xung quanh, Âu Khắc cùng mấy chủ đầu mục đã sớm cười ngoác tận mang tai, Uy Kiệt hưng phấn hô:

- Trời ạ! Hiện giờ chúng ta thắng được hơn vạn rồi, đợi lúc vòng thứ kết thúc xong, chúng ta chẳng phải thắng được vạn sao? A ha ha ha, hơn trăm vạn con tuấn mã đấy!

Âu Khắc bỗng nhiên nghĩ đến số sói hoang vòng thứ , cau mày lo lắng:

- Lúc này thả ra con sói, đại nhân có thể đối phó được chứ?

Gã hướng đạo Duy Đường ở bên cạnh tự tin vô cùng nói:

- Tuyệt đối không có vấn đề, vừa rồi là con sói, không phải đại nhân cũng giải quyết dễ dàng sao? Chỉ là thêm con mà thôi, không thành vấn đề. Ha ha, đại nhân đúng là lợi hại mà!

Khó trách Duy Đường lại thân thiết như người nhà với nhau như thế, nên nhớ tiền thuê hắn là % giá trị, nói cách khác, ngay lúc Khang Tư thắng xong vòng thứ , hắn sẽ nhận được vạn con ngựa tiền thuê! Thoáng cái hắn đã sợ hữu tài sản chỉ Vạn phu trưởng Mục Kỳ mới có được!

- Ồ? Sao còn chưa bắt đầu?

Uy Kiệt thấy xác đám sói trong đấu trường bị lôi đi xong, không giống như trước nhanh chóng chuẩn bị thỏa đáng, không khỏi nghi hoặc nói.

Những khách đánh cược kia cũng phát hiện điều này, lập tức gào hét to lên, đặc biệt một vài người khi vòng thứ bắt đầu, đã đặt cược lên người Khang Tư và thu được phần thắng, càng lớn tiếng nói:

- Xảy ra chuyện gì? Bắt đầu nhanh lên chứ, lão tử còn muốn đặt người thắng đây!

Nghe nói như thế, phần lớn khách lập tức tự tát mình một cái, đa số mọi người đều giật mình choáng váng vì thực lực của Khang Tư, căn bản không nhớ tới chuyện đặt cược.

Nhìn thấy người bên kia mặt mày ảo não, những người thắng này, trong đắc ý cũng bất mãn không thôi, thứ nhất là bực mình vì sao mình nhát gan như thế, chỉ đặt xuống có , thứ hai là bực bội chủ sòng đối với trường hợp này thay đổi tỷ giá, tỷ lệ ăn tiền chỉ còn là ăn , không thì mình đã sớm kiếm lời rồi!

Nghe thấy những lời kêu gào này, mấy người thủ hạ vội báo cáo lên người phụ trách sòng bạc, đồng thời đứng ra gõ chuông hô to:

- Các vị khách nhân tôn kính, bởi chưa từng có người có thể liên tục đánh cược tới vòng thứ , cho nên vì biểu hiện sùng kính với dũng sĩ, người phụ trách sòng bạc chúng ta sẽ tự mình gõ chiêng vòng thứ .

Hiện giờ người phụ trách sòng bạc đang đến, xin các vị khách nhân tôn kính chờ thêm chốc lát.

Nghe nói như thế, tiếng ồn ào liền lặng xuống, nhưng vẫn vang lên những tiếng xì xào.

Uy Kiệt cảm giác được bầu không khí có điểm không thích hợp, vừa vặn chú ý tới Duy Đường bên cạnh chợt biến sắc, không khỏi hiếu kỳ dò hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Có gì không đúng sao?

Những người bên Khang Tư nghe nói thế, lập tức khẩn trương chăm chú nhìn Duy Đường.

Duy Đường lộ vẻ mặt khổ sở lắc đầu trả lời:

- Các vị nghĩ lại xem, hiện tại các vị đã thắng tới vạn con rồi, nếu như thắng cả vòng thứ , con số sẽ vượt qua vạn, tuy rằng con số này đối với mã tặc toàn thảo nguyên không tính là gì, nhưng đối với một khu chợ mã tặc mà nói, là một con số khổng lồ.

Bằng thu nhập của cả khu chợ mã tặc này, cũng chỉ có - vạn con, hiện giờ thoáng cái bị các vị thắng tới vạn, cũng như nói lợi nhuận kinh doanh nhiều năm bị các vị vét sạch, ngươi nói, đổi lại là mình thì sẽ thế nào?

- Lẽ nào họ dám không trả? Hay là không thừa nhận canh bạc có hiệu lực, thiếu nợ?

Âu Khắc lập tức nhảy dựng lên.

Duy Đường lập tức khẳng định nói:

- Tuyệt đối sẽ không như vậy, phải biết chuyện này liên quan tới uy tín của khu chợ mã tặc, chỉ cần các ngươi có thể thắng, bọn họ tuyệt đối sẽ trả!

- Hừ, nếu như vậy, mặt ngươi làm gì ra vẻ lo lắng như thế chứ?

Uy Kiệt thở phào một hơi chọc ghẹo.

- Ai, ta là vì tiền thuê mà đau lòng, đừng quên nếu vòng thứ mà thua cuộc, vậy tất cả đều không còn nữa.

Duy Dường khổ sở nói.

- Có ý gì?

Bọn người Âu Khắc lại nghi hoặc, tên hướng đạo này sao nói năng bừa bãi như thế chứ, còn nói sòng bạc sẽ không thanh toán, còn nói đau lòng tiền thuê mình, lẽ nào hắn nghi ngờ đại nhân không thể thắng được vòng thứ sao?

Vừa rồi hắn còn mới nói con sói cũng không phải là đối thủ của đại nhân mà.

Duy Đường cười khổ.

- Trận thứ còn chưa bắt đầu mà, lần này sòng bạc thả ra hẳn sẽ con sói đầu đàn, những con sói này sẽ không phải là những sói hoang có thể so sánh được, càng không cần nói đã từng được huấn luyện đặc biệt.

- Sói đầu đàn!

Chỉ cần có chút hiểu biết cũng sẽ hiểu được sự lợi hại của sói đầu đàn, cả một bầy sói cũng chỉ có một con sói mạnh mẽ nhất mới có thể trở thành sói đầu đàn, xem ra đại nhân gặp nguy rồi.

- Chuyện này còn không phải là gian lận sao? Tại sao lại đưa sói đầu đàn ra đấu chứ?

Uy Kiệt lập tức tức giận nói.

- Chết tiệt, cá cược chỉ quy định số lượng sói, không có quy định chất lượng bọn chúng, hơn nữa bọn hắn còn có lý do 'những sói hoang khác đã dùng hết rồi'. Chỉ là để mặt mũi sòng bạc dễ coi một chút, hẳn sẽ lại thay đổi tỷ giá ăn chia.

- Mẹ nó! Thay đổi tỷ giá làm cái rắm gì! Ta thay đại nhân bỏ cuộc!

Uy Kiệt lập tức nhảy dựng lên.

Nhưng là hắn lập tức bị Duy Đường kéo lại:

- Cá cược liên hoàn không thể dừng lại giữa đường, nếu như đại nhân bỏ cuộc, sòng bạc không chỉ sẽ tịch thu tiền cược của đại nhân, càng có khả năng sẽ trực tiếp bắt đại nhân thành nô lệ, bởi điều này là sỉ nhục những người ở đây.

- Cái gì? Bắt đại nhân làm nô lệ! Bọn họ dám!

Những thuộc hạ nghe Duy Đường nói vậy, kể cả huynh đệ Lôi Đặc, Lôi Khải khù khờ, tất cả đều nhảy dựng lên.

- Làm cái gì? Đều yên lặng cho ta! Đại nhân sẽ không bỏ cuộc!

Âu Khắc ỷ vào tuổi lớn nhất quát mọi người ngừng lại, lão biết Khang Tư dù cho biết rõ rằng sẽ phải đấu với con sói đầu đàn, cũng quyết sẽ không bỏ cuộc.

Bởi vì khi toàn đại đội nghe theo mệnh lệnh Khang Tư bước vào thảo nguyên, Khang Tư đã đem an nguy của mọi người trở thành trách nhiệm của chính mình, mà thu lấy bản đồ tinh chế cũng là một trong trách nhiệm.

Tuy rằng Khang Tư cũng không nói ra những chuyện này, nhưng lão vẫn luôn đi theo bên cạnh Khang Tư, có thể từ lời nói hành vi mà nhìn ra được.

Để đánh lạc hướng cơn tức giận của mọi người, Âu Khắc quay sang hỏi Duy Đường:

- Vì sao bỏ cuộc là sỉ nhục các ngươi?

Duy Đường quét nhìn những người đang tức giận bốn phía, không khỏi cười khổ:

- Là thế này, bởi vì chúng ta cho rằng người dám tham gia cá cược liên hoàn là dũng sĩ, ngươi dám tự thân tham gia, chính là để thế nhân xem ngươi biểu hiện võ dũng, như vậy vì tôn nghiêm của võ sĩ, ngươi hoặc là thắng lợi, hoặc là chết trận.

Nhưng cược tới phân nửa lại bỏ cuộc lùi bước, vậy đã nói lên ngươi là kẻ tham sinh úy tử, hoàn toàn coi những người tới xem như chúng ta trở thành những kẻ ngốc mà đùa giỡn, ngươi tưởng người thảo nguyên chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi dễ dàng vậy sao?

Nghe nói như thế, tất cả mọi người đều choáng váng, đây không phải là đánh bạc sao? Làm thế nào lại có liên quan tới chuyện biểu hiện võ dũng của mình với đùa giỡn khán giả chứ? Quy củ trên thảo nguyên đúng thật là cổ quái mà.

Nhưng mà nếu biết bỏ cuộc sẽ rước lấy sự truy sát của toàn thảo nguyên, mọi người chỉ còn cách thấp thỏm khẩn cầu cho Khang Tư có thể dễ dàng giải quyết con sói đầu đàn kia, giành được thắng lợi, như vậy có thể thoát thân rồi.

Ngay khi mọi người không nhịn được nữa, lại bắt đầu náo động to tiếng, hơn kỵ binh cùng một chiếc xe ngựa thật lớn, chạy thẳng vào sòng bạc.

Người phụ trách sòng bạc nói với thủ hạ vài câu, lập tức chạy lên đài cao chào bốn phía hô to:

- Xin lỗi, các vị khách nhân tôn kính, tại hạ đã đến chậm.

Sau một hồi làm ra vẻ, người phụ trách lập tức chầm chậm nhìn Khang Tư đang đợi giữa sân đấu trường nói:

- Vô cùng xin lỗi, vị đại nhân này, bởi sòng bạc chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một vị khách nhân võ dũng như ngài đây, liên tục thắng đến vòng thứ , cho nên số lượng sói hoang không chuẩn bị đủ, lúc này mới khẩn cấp điều một nhóm mới tới, phiền ngài chờ đợi, thật lòng xin lỗi.

- Không có gì.

Khang Tư không để ý cười nói:

- Có thể bắt đầu rồi chứ?

Người phụ trách chần chờ một chút, thần sắc có chút xấu hổ.

- Vừa rồi tại hạ đã nói, bởi số lượng sói hoang sử dụng không đủ, vừa mới điều một nhóm tới, ách, chỉ là một nhóm này đều là sói đầu đàn, nói cách khác, ngài phải đấu với con sói đầu đàn.

Lời vừa nói ra, đám khách cờ bạc lập tức ồ lên, bọn họ thân là người thảo nguyên, đương nhiên biết lợi hại của sói đầu đàn, con sói hoang bình thường cũng không kinh khủng bằng con sói đầu đàn nữa là.

Tuy rằng đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng đám thuộc hạ Âu Khắc vì Khang Tư vẫn không nhịn được nhảy dựng lên hô to:

- Không công bằng!

- Xin an tĩnh một chút!

Dưới sự khuyên can của các nhân viên sòng bạc, người phụ trách mới nói tiếp:

- Thành thật mà nói, tuy rằng thoạt nhìn chuyện này không công bằng, thế nhưng sòng bạc cũng không có quy định sói trong đấu trường là sói hoang hay là đầu đàn, cho nên sòng bạc chúng ta cũng không vi phạm quy củ của mình.

Nghe nói như thế, đa phần đám đông liền không hé răng nữa, đúng như người phụ trách nói, không có quy định thì có thể được dùng.

Nhưng vẫn có một ít khách đánh bạc thua thảm không nhịn được lẩm bẩm:

- Hừ, là sói là được, như vậy Thương Lang thần cũng được chứ? Vậy cũng không phải thắng chắc sao?

Chỉ là lời này có vẻ mạo phạm thần linh, cũng chỉ chợt lóe qua mà thôi, không ai dám nhắc lại.

Thấy khách hàng không có ý kiến, trên mặt người phụ trách lộ vẻ tươi cười, nhưng mà khi thấy sắc mặt giận dữ của Khang Tư đang nhìn hắn, biết bản thân làm hơi quá đáng, để bù đắp hình ảnh mình, hắn cắn răng một chút.

- Đương nhiên, bởi vì sòng bạc chuẩn bị không chu đáo, vòng đấu thứ sử dùng toàn bộ con sói đầu đàn, như vậy vì để đánh cược được công bằng, vòng thứ sẽ mở ra tỷ lệ ăn !

Bọn thủ hạ gã phụ trách lập tức nhào tới, khẩn trương nói:

- Lão đại, có cần định tỷ lệ tới ăn không? Như vậy chẳng phải bảo bọn khách đem tiền đặt lên đàn sói sao? Đến lúc đó chúng ta sẽ phải trả một con số khổng lồ!

Gã phụ trách thấp giọng mắng:

- Mẹ nó, ta không biết sao? Nhưng mà đám khách này sẽ không đặt nhiều, hơn nữa bọn họ đặt chỉ tập trung một cửa, tỷ lệ chỉ là ăn , nhiều lắm cũng chỉ tới vạn, chuyện này chẳng khác nào đem tiền rải cho khách! Nhưng nếu không thay đổi ấn tượng với bọn họ, sau này sẽ không có người tới sòng bạc chúng ta chơi nữa! Ngươi muốn ta chết sao hả!

Như vậy có thể thay đổi ấn tượng với bọn họ? Nhưng gã thủ hạ kia cũng không tiếp tục truy xét mặt này, ngược lại nhắc nhở:

- Nhưng mà lão đại, vạn nhất người kia thắng, chúng ta cần phải trả tới vạn! Chúng ta đâu có nhiều tuấn mã như vậy?

- Hừ, chờ bọn hắn thắng rồi nói!

Gã phụ trách căn bản là không tin được tên thanh niên kia có thể đánh thắng con sói đầu đàn.

Đám khách cờ bạc nghe được tỷ lệ ăn thua mới không khỏi sửng sốt, bọn họ đều biết người ở giữa đấu trường kia, đã thắng hơn vạn, như vậy nếu vòng thứ tiếp tục thắng, sẽ thu được vạn thẻ!

Đây chính là một trận đặt cược lớn nhất hiếm thấy bao nhiêu năm qua, bản thân mình thật là may mắn, có thể xem được trận đánh cược này, trở về có thể khoác lác một trận.

Giống như lời người phụ trách nói, những khách đánh bạc này lập tức thay đổi ấn tượng ỷ thế hiếp người với sòng bạc vừa rồi.

Đám người Uy Kiệt không chút hăng hái, sắc mặt khẩn trương chăm chú nhìn Khang Tư. Chỉ có Âu Khắc cùng gã văn thư đối chiếu xem xét một chút quy định lượt cược thứ năm với ký trận đấu.

Nghe được tiếng hoan hô của đám khách, gã phụ trách lập tức biết chuyện đã định rồi, nhanh chóng hô to:

- Như vậy vòng đấu thứ xin được phép bắt đầu, xin các vị khách nhân tôn kính lựa chọn đối tượng đặt cược.

Những khách cờ bạc kia ngay cả con sói đầu đàn hình dạng thế nào cũng không nhìn, trực tiếp chạy tới bàn đặt cược, đây là sòng bạc tặng thẻ mà.

Còn như Khang Tư? Bọn họ đã xem suốt cả vòng, có gì dễ coi chứ, tuy là hắn lợi hại, nhưng tuyệt đối không thể đối kháng lại con sói đầu đàn hợp lực được.

Những cũng không phải tất cả mọi người đều đặt cửa sói, vẫn còn một số ít người mang tiền đặt trên cửa Khang Tư, nhóm nhỏ người này, một phần là tiền vốn đã thua hơn phân nửa, tức khí chuẩn bị thua sạch, mà phần còn lại thì ánh mắt cực kỳ tinh tường, cảm thấy Khang Tư có khả năng thắng lợi, hy vọng có thể liều mạng đặt một lần.

Vừa nghe đặt cược bắt đầu Uy Kiệt liền chạy đi xem bọn sói đầu đàn hình dáng ra sao, trở lại khán đài thì mặt mũi tái mét, bọn người Âu Khắc đi cùng hắn sắc mặt cũng không dễ xem hơn.

Âu Khắc có vẻ miễn cưỡng cười nói:

- Yên tâm, đại nhân nhất định sẽ chiến thắng con sói đầu đàn kia.

Mọi người tâm trạng trầm trọng gật đầu.

Khang Tư nhìn thấy thần sắc đám người Âu Khắc, biết rõ sắc mặt bọn họ vì sao lại khó coi như vậy.

Sói đầu đàn hình dáng thế nào bản thân hắn đã từng thấy tận mắt, so với những con sói bình thường lợi hại hơn bao nhiêu lần, chính hắn cũng hiểu. Tuy rằng lập tức phải đối mặt với con sói đầu đàn, nhưng Khang Tư cũng không có tâm trạng bất an. Sau khi chém giết con sói xong, Khang Tư cảm thấy toàn thân trên dưới đều đã làm đủ nóng, trạng thái cực tốt.

chiếc lồng sắt lớn gấp đôi những chiếc trước được thả xuống, xuyên qua những khe hở, có thể thấy được đầu sói hoang hình thể to lớn.

Tiếng chuông vang lên, cửa lồng mở ra, nhưng khác thường chính là: biểu hiện những con sói này khác xa những con trong các trận trước, không lập tức lao ra đánh tới Khang Tư, ngược lại chậm rãi bước ra, thần sắc ngạo nghễ ngẩng đầu nhìn tình huống bốn phía xung quanh.

Tất cả mọi người không nhịn được hít một hơi lạnh lẽo, những con sói này hình thể to lớn như con ngựa nhỏ, hơn nữa chỗ quái dị là, bản thân chúng có một loại ngạo khí không phải ai cũng có được, như khi chúng thấy lồng sắc được kéo lên, quay đầu nhìn khán giả thì hiện ra thần thái khinh miệt.

Đúng, tuyệt không sai được, mọi người có thể cảm nhận được thần sắc trong ánh mắt những con sói kia toát ra, là có ý gì.

Loại trải nghiệm quá mức cổ quái này, khiến mọi người ngây đờ ra tại chỗ.

Khang Tư quét nhìn con sói đầu đàn một lượt, lực chú ý lập tức tập trung vào một con sói với bộ lông đen tuyền đứng ở giữa.

Khang Tư chú ý đến con sói đầu đàn này, bởi ngoại trừ con sói đen có đôi tròng mắt màu trắng khác biệt với những con sói khác tròng mắt đỏ bừng, hơn nữa vì trong đám con sói này, chỉ có mỗi mình nó không chú ý tới bốn phía, ngược lại chỉ lẳng lặng đánh giá hắn.

con sói Khang Tư giết cùng đầu sói ở đây, tròng mắt đều là màu đỏ, chỉ có mỗi con sói kia là tròng mắt trắng.

Người có chút kiến thức đều biết, chỉ có sói từng ăn thịt người, tròng mắt mới biến thành màu đỏ.

Ngay khi mọi người lẳng lặng chờ đợi đám sói phát động công kích, đầu sói đột nhiên đồng thời ngửa mặt lên trời hú dài!

Khang Tư phát hiện con sói ngẩng đầu trước tiên, chính là con sói đen mắt trắng.

Mọi người ở đây bị khí thế đàn sói cùng tru bất ngờ dọa cho nhảy dựng lên, Khang Tư đầu tiên chủ động phóng về phía bầy sói, mà những con sói trong nháy mắt Khang Tư vừa động, cũng bắt đầu phát động công kích.

Thấy hơn đầu sói bổ nhào về phía Khang Tư, mọi người không nhịn được kinh hô một trận, trong mắt bọn họ, Khang Tư sẽ nhanh chóng bị xé thành mảnh nhỏ.

Chỉ là Khang Tư thân lâm vào kỳ cảnh, cũng không cảm thấy mình chịu bao nhiêu nguy hiểm, nên biết đấu trường này tuy nhìn thì rộng rãi, thế nhưng sau khi bỏ thêm vào con sói đầu đàn kia, lại có vẻ khá chật chội, hơn nữa sói công kích đều là nhào tới cắn, có thể tấn công Khang Tư trước nhất, cũng chỉ có - con mà thôi.

Khang Tư dùng tấm khiên quét ngang, đẩy hai đầu sói lao thẳng tới sang một bên, từ trong khe hở nháy mắt đó xông qua, dùng đao chém rơi đầu một con sói bên hông mình.

Khang Tư xông qua được đợt tấn công nanh vuốt thứ nhất, lập tức nghênh đón đợt thứ hai, tấm khiên trong tay Khang Tư đập vỡ đầu con sói vừa từ bên hông cắn tới, cùng lúc đó, một đao đâm vào miệng con sói vừa nhảy đến trước mặt, đồng thời tung một cước đá bay con sói bên sườn hông.

Thế nhưng trong đợt tấn công thứ này, móng vuốt sói đã để lại trên người Khang Tư - vết thương.

Mọi người nhìn thấy lúc Khang Tư không ngừng tránh né thì đồng thời, cũng không ngừng có những con sói ngã xuống mặt đất, chỉ là bọn họ cũng không cảm thấy Khang Tư sẽ thắng, bởi quần áo vật dụng trên người Khang Tư không ngừng bị sói cắn xé, vết thương cũng ngày càng nhiều.

Nhìn thấy một tràng nhân thú chiến đấu kịch liệt như vậy, tất cả các vị khách đánh cược đều nhiệt huyết sôi trào điên cuồng la hét, mà bọn người Âu Khắc lại liều mạng cổ vũ cho Trưởng quan mình, những tiếng hét “Giết nó đi!” vang vọng cả một góc trời, tuy rằng cùng một lời cổ vũ, nhưng đối tượng trợ giúp hai bên lại hoàn toàn bất đồng.

Cảm nhận được móng vuốt cấu rách da thịt, đau đớn của những chiếc răng nhọn đâm vào cơ thể, nghe thấy tiếng hô hấp gấp gáp, những con sói đầu đàn kia rống giận rú thảm, tiếng nanh sói cắn hụt đập vào nhau, thanh âm những tàn chi văng xuống đất vẩy đầy máu; ngửi được mùi tanh hôi của máu tươi nồng đậm hòa quyện cùng mồ hôi; cảm nhận lực độ của khảm đao đâm vào, chặt chém lên xác thịt: những thứ này càng khiến hắn thể nghiệm thêm rõ ràng, lọt sâu vào loại cảm giác trơ trọi không ai giúp đỡ này, nguy hiểm có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Tất cả cảm nhận này, khiến cho Khang Tư đang chém giết giữa bầy sói, không tự chủ được mỉm cười, bởi hắn lại có được cảm giác nhiều năm trước, khi hắn còn trong bộ binh nhẹ, cảm giác liều mạng chém giết địch nhân, loại cảm giác này đã rất lâu không có cảm nhận rồi?

Từ khi mình trở thành sĩ quan, đã không có được cảm giác đặt một chân vào cửa địa ngục như vậy nữa.

Khang Tư rơi vào cảm giác này, đột nhiên phát hiện mình như đã ở vị trí người thứ ba, nhìn thấy bản thân động tác chầm chậm nắm chặt đao trong tay, nhẹ nhàng xẹt qua cổ một con sói, ngay lúc khảm đao còn đang giữ nguyên động tác chém tới, tấm khiên hung hăng đập mạnh vào mũi một con sói ở chính diện, cùng lúc nó đang rên rỉ vì chiếc mũi bẹp dí, một đầu sói khác cắn lấy tấm khiên, bản thân mình lập tức rút đao đâm xuyên qua con sói đó, tiếp theo mình vừa nhanh chóng tránh né, vừa đẩy xác sói sang một bên.

Mọi người đang dốc sức gào thét dần dần an tĩnh lại, tất cả há to miệng, giật mình nhìn Khang Tư trên sân đấu trường đao chém, khiên đỡ, chân đá, động tác cực nhanh chém giết đám sói đầu đàn kia.

Tiếng khảm đao gãy đoạn kéo Khang Tư tỉnh táo lại, lúc này Khang Tư mới phát hiện bốn phía tất cả đều là tàn thây đoạn thể của những con sói, sói đầu đàn đã bị hắn giết.

Đúng vậy, là con, con sói đen còn lại cả thân đầy máu, đang bày tư thế sẵn sàng nhảy lên, miệng hơi mở, thấp giọng gầm rú, cảnh giác nhìn chòng chọc vào Khang Tư.

Khang Tư yên lặng nhìn con sói đen mắt trắng cấp cho mình ấn tượng sâu nhất này, hắn biết con sói này có khả năng tồn tại cuối cùng, cũng không phải do nó giảo hoạt không công kích hắn, cũng không phải do bản thân hắn đã hạ thủ lưu tình.

Ngược lại, đầu sói này mỗi lần công kích đều là xung phong lên trước, trên người hắn đã có - vết thương là do nó lưu lại, mà bản thân hắn càng không nương tay, ít nhất cũng chém trúng nó hơn đao, nó có thể đứng vững đến phút cuối, chính là do bản thân đầu sói này rất lợi hại, mỗi lần đều tránh thoát chỗ yếu hại.

Khang Tư hít một hơi, nắm chặt nửa đoạn khảm đao đi về phía con sói đen.

Lúc này trên người hắn hầu như không còn một chỗ thịt nào còn nguyên, quần áo cả người đều thành vải vụn, khiên gỗ bên tay trái đã bị những con sói này phá thành mảnh nhỏ, cả người thoạt trông vô cùng thê thảm.

Khang Tư không biết trong mắt mình có toát ra thần sắc tán thưởng cùng áy náy hay không. Nhưng hắn biết bản thân hết sức tán thưởng đầu sói đen đã phấn đấu đến cùng này. Nếu như nó có tư duy, nó có thể vì bản thân mất đi tự do, biến thành công cụ cá cược tiến hành chiến đấu sinh tử mà bi ai không?

Xin lỗi, ta cần thẻ để đổi lấy bản đồ.

Không biết vì sao, trong hai mắt con sói đen kia bỗng mất đi ý chí chiến đấu, có lẽ là bởi thương thế nghiêm trọng, có lẽ là bởi đã rõ bản thân nó không thể nào đánh thắng được nhân loại trước mặt này?

Dù sao lúc Khang Tư đi tới trước mặt nó, nó không chỉ không công kích, ngược lại như cam chịu số mệnh nhắm mắt lại, vô lực nằm rạp trên mặt đất.

Khang Tư lẳng lặng đứng ở trước mặt con sói đen một hồi, sau đó ngẩng đầu nhìn tới gã phụ trách đang trợn to mắt, cả người choáng váng nói:

- Như vậy coi như là ta thắng chứ?

Gã phụ trách trả lời vô thức:

- Đúng vậy, ngài thắng.

Kẻ ngốc cũng biết con sói kia đã không xong rồi, mà Khang Tư mặc dù thương tích đầy mình, nhưng nhìn thần sắc của hắn, giết thêm con sói hoang nữa cũng không thành vấn đề.

Người gõ chiêng bị lời đối thoại này làm tỉnh giấc, lập tức gõ mạnh chiếc chiêng, tiếng chiêng vang lên lập tức kéo mọi người từ trong tĩnh lặng giật mình chợt tỉnh.

Mọi người hít mạnh một hơi, người thua chỉ ngây ngốc nhìn Khang Tư, còn kẻ thắng cược lập tức hoan hô, đặc biệt là các bộ hạ Khang Tư, tất cả đều nhảy nhót hoan hô.

Mà gã hướng đạo Duy Đường lại càng hưng phấn ngửa mặt lên trời cười như điên, tiền thuê hắn đã trở thành vạn con tuấn mã mà!

- Được rồi, ta có một yêu cầu!

Lời này Khang Tư nói cũng không dùng lực nhiều, thế nhưng không biết vì sao, hắn vừa mở miệng, những tiếng ồn liền im bặt, tất cả mọi người lắng nghe lời hắn nói.

- Vâng, mời ngài nói.

Gã phụ trách tuy rằng đã bị con số xuất ra chung cược khiến cho sắp hôn mê, nhưng vẫn phải treo vẻ tươi cười trên mặt, cung kính nói.

- Con sói này có thể giao cho ta chứ?

Khang Tư chỉ con sói đen nằm úp sấp nói.

Không biết có phải bị ảo giác hay không, đôi tai con sói đen kia vốn không nhúc nhích, sau lời Khang Tư nói bỗng nhiên lay động một chút.

Người phụ trách tuy kỳ quái Khang Tư sao lại đưa ra yêu cầu này, nhưng nhìn tới con sói đen kia cả người đầy vết thương, hơn nữa thoạt trông đã sắp lên đường rồi, lập tức dững dưng nói:

- Không thành vấn đề, chúng ta sẽ giúp ngài nhốt nó vào lồng sắt.

Lúc Khang Tư trở lên, bọn người Âu Khắc lập tức vây chặt hắn chúc mừng, nhưng khi nhìn tới vết thương trên người Khang Tư, mọi người lập tức hít một hơi lạnh, Âu Khắc càng hét to:

- Nhanh! Uy Kiệt lập tức về đội xe mang thuốc trị thương tới đây!

Uy Kiệt lập tức dẫn theo vài người nhanh chóng chạy ra ngoài, mà Duy Đường càng nhiệt tình vừa chạy vừa la:

- Trong chợ có thuốc trị thương, ta đi lấy tới ngay!

Ở một ngôi lều Mục Kỳ trong sòng bạc, gã phụ trách cùng mấy tên thủ hạ của hắn, đang cùng nhau chau mày ủ dột thở dài.

Một tên thủ hạ của gã phụ trách hơi chần chờ một chút nói:

- Lão đại, đây là tiền cược lên tới vạn con ngựa, chúng ta đào đâu ra nhiều ngựa như vậy chứ! Không bằng chúng ta nợ đi được không? Dù sao bọn họ cũng chỉ là một thương đoàn mà thôi.

- Ngu ngốc! Muốn hủy hết toàn bộ uy tín khu chợ mã tặc chúng ta sao?

Gã phụ trách không cần suy nghĩ liền cự tuyệt.

Một tên thủ hạ đột nhiên vẻ mặt dữ tợn nói:

- Lão đại, không bằng chúng ta trả phần lớn là thẻ, phần nhỏ mới đưa tuấn mã, sau đó tới nửa đường đem bọn hắn....

Vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.

Gã phụ trách cũng động tâm suy nghĩ một chút, nhưng nhanh chóng cười khổ lắc đầu nói:

- Không được, bên ngoài có - khách, bọn họ tuyệt đối sẽ truyền tình hình trận đánh cược này khắp thảo nguyên, nếu như thương đoàn này thoáng cái biến mất, vậy ai cũng sẽ hoài nghi là chúng ta.

Vẫn là gã thủ hạ vẻ mặt dữ tợn kia cười nói:

- Lão đại, chỉ cần chúng ta không chạm tới thương đoàn đó trên địa giới mình, sau khi rời khỏi địa giới chúng ta liền bị mã tặc cướp sạch, có liên quan gì tới chúng ta chứ? Ai cũng biết khu họp chợ mã tặc chỉ bảo hộ khách nhân trên địa giới mình thôi mà!

Trên mặt gã phụ trách lập tức chuyển thành vẻ tươi cười:

- Đúng! Sao ta lại quên mất chiêu này? Không sai, khu họp chợ mã tặc chúng ta chỉ có thể bảo hộ khách nhân nội trong địa giới, bởi vì không thể vượt qua giới hạn, cũng không thể vì khách nhân ở địa giới khác bị cướp sạch mà tính lên đầu chúng ta được? A ha ha ha!

Trong khi gã phụ trách cùng tên thủ hạ ra đề nghị kia đang cười như điên, một tên thủ hạ khác nhắc nhở:

- Lão đại, thương đoàn kia bị mã tặc địa giới khác nuốt, chúng ta cũng không có lợi đâu, bọn họ sẽ không chia một phân nào cho chúng ta cả.

Gã phụ trách lập tức choáng váng mặt mày, tiếp theo phẫn nộ mắng gã thủ hạ kia:

- Mẹ nó! Ra cái chủ ý quỷ gì chứ? Đây không phải là tặng tiền cho mã tặc khác sao! Cút!

Nói xong ảo não đi qua đi lại lẩm bẩm:

- Mẹ nó, lại không thể không trả, thực là đau lòng mà, làm sao mới moi trở lại được đây?

- Lão đại, ta thấy nên để thương đoàn kia tiêu xài ở chỗ chúng ta, như vậy ít nhất cũng có thể thu lại được một chút.

Một tên thủ hạ đề nghị.

- Phải, như thế cũng coi là một biện pháp, nhanh, đi tìm tên hướng đạo bọn họ thuê, xem bọn hắn cần cái gì!

Gã phụ trách lập tức mừng rỡ ra lệnh.

Một lát sau, đám người Âu Khắc dìu Khang Tư đã băng bó tốt, đi tới lều Mục Kỳ tên phụ trách.

Vẻ mặt Âu Khắc hưng phấn đặt giấy cược lên mặt bàn, cao giọng nói:

- Lão bản, đổi tiền đặt cược đi, tổng cộng là vạn thẻ đây.

Kiệt Lạp Đặc cùng mấy tên cao thủ đánh bạc nghe được tin, tuy biết Khang Tư thắng được vạn, nhưng nghe được số liệu chính xác như thế, vẫn không khỏi một trận hoảng hốt, nhìn lại người mình cộng lại mới có thẻ, không khỏi khổ sở một trận.

- Vâng vâng, mời ngồi, xin mời dùng trà sữa, ta đi đổi cho các ngài.

Gã phụ trách bên ngoài cười nói nhưng bên trong lại cười không nỗi. Kêu một tiếng, mấy gã tráng hán và thư ký mang theo mấy cái rương đến.

Nhìn thần sắc nghi hoặc của đám người Âu Khắc, gã phụ trách mở một cái rương, lấy ra một thẻ đưa sang nói:

- Đây là loại thẻ lớn nhất, một thẻ có thể đổi con ngựa.

Âu Khắc nhận lấy xem thử, mặt trên vẫn là hoa văn một con ngựa, nhưng mặt sau chữ viết lại biến thành . Hơn nữa chữ viết này có màu lam, có lẽ là do phòng ngừa giả mạo, cho nên đặc biệt thêm vào nhiều thứ kim loại mới đúc thành.

- Hắc, vậy thật tiện, thẻ là đủ rồi.

Âu Khắc cười cười trả lại thẻ.

Lúc thư ký tính toán số thẻ, gã phụ trách làm như lơ đãng hỏi:

- Được rồi, không biết quý thương đoàn tới bản thị có coi trọng thứ gì không? Ta vừa là người phụ trách sòng bạc cũng kiêm người phụ trách khu chợ, có cần thứ gì cứ nói với ta là được.

Âu Khắc còn chưa kịp trả lời, Duy Đường lại giành trước nói:

- Chúng ta chuẩn bị mua bản đồ tinh chế ghi chép toàn đại thảo nguyên.

Người phụ trách vẫn cứ ung dung.

- Ồ, đây là sản phẩm khu chợ mã tặc chúng ta hoan nghênh nhất, chúng ta có loại bản đồ, đứng đầu là hạng nhất, hạng là cuối cùng, hạng chỉ cần vạn, hạng cần vạn, hạng là vạn, hạng phải là vạn, hạng nhất cần vạn, không biết quý đoàn cần loại nào đây?

Vốn Âu Khắc chuẩn bị trừng mắt sang Duy Đường nghe nói như thế, lập tức mở miệng chuẩn bị trả lời, nhưng lại bị Duy Đường nhéo một cái, lại đánh mắt ra hiệu.

Âu Khắc lập tức tỉnh ngộ, vì sao vốn là chỉ có chủ Mục Kỳ mới có thể mua được bản đồ hạng nhất hạng , nhưng gã phụ trách này vẫn đưa ra giá cả, có lẽ tên này muốn trực tiếp lấy về vạn, hơn nữa có thể khẳng định tuyệt đối bản đồ hạng không có cái giá vạn được.

Dù tiếc rẻ nhiều tuấn mã như vậy mất sạch, nhưng tới sòng bạc chủ yếu là vì bản đồ, hiện giờ có thể thu lấy bản đồ cao nhất đang trông đợi, vậy không phải tốt rồi sao?

Nghĩ vậy, Âu Khắc lập tức nhìn Khang Tư hỏi:

- Đại nhân ngài thấy sao?

Khang Tư nhìn gã phụ trách cười khẽ, bỗng nhiên đứng dậy xoay người rời đi.

Gã phụ trách vốn rất trấn định, lập tức hoảng hốt mở miệng gọi lại:

- Đại nhân ngài đi đâu vậy?

Mà đám người Âu Khắc vẻ mặt cũng giật mình nhìn Khang Tư, bọn họ cũng không rõ vì sao Khang Tư không nói một lời liền bỏ đi.

Khang Tư quay đầu cười nói:

- Ta cần bản đồ hạng nhất.

Gã phụ trách cau mày nói:

- Thế nhưng thẻ của ngài không đủ.

Khang Tư lại quay đầu, vừa nhấc chân vừa trả lời:

- Cho nên mời ngài chờ một lát, ta tới đấu trường một lần nữa.

Gã phụ trách cùng mấy tên nhân viên sòng bạc lập tức mặt mày trắng bạch, mà đám Âu Khắc lại cười trộm, Uy Kiệt càng nói to:

- Đúng vậy đúng vậy, đem vạn này đặt vào, lượt biến thành vạn, trận biến thành vạn, vậy là đủ rồi!

Gã phụ trách gấp tới mức nhảy dựng lên, kéo Khang Tư lại cầu xin.

- Vị đại nhân này, cầu xin ngài đừng đấu nữa, bản đồ hạng nhất bán cho ngài vạn được rồi chứ?

Khang Tư nở nụ cười:

- Thành giao.

Âu Khắc ở bên cạnh xen mồm:

- Các ngươi phải mang loại bản đồ ra cho chúng ta đối chiếu nha, miễn cho chúng ta không phân biệt được bản đồ hạng nhất là thế nào.

Gã phụ trách chỉ có thể than khóc gật đầu.

Dưới sự khuyên bảo của Duy Đường, Khang Tư ngoại trừ đem phần thẻ còn lại trả tiền thuê ra, đồng thời đổi lấy con tuấn mã, còn dư đều dùng hết ở chợ mã tặc.

Tuy rằng giá hàng đột nhiên tăng gần lần, nhưng Khang Tư vẫn mua được một lượng lớn vật tư như yên ngựa, roi ngựa, tên, lương thảo, thuốc trị thương... vân vân, đủ để nhét đầy chiếc xe ngựa lớn mới trang bị.

Đoàn người Khang Tư hầu như cuốn sạch vật tư trong chợ, trong ánh mắt nghiến răng nghiến lợi của các nhân viên khu chợ, dẫn theo hơn chiếc xe ngựa, kéo thêm gần vạn chiến mã cùng một con sói đen nhốt trong lồng sắt dưỡng thương, rầm rộ kéo đi vào sâu trong thảo nguyên.

Nhìn đoàn xe Khang Tư dần dần chìm dưới ánh hoàng hôn, Duy Đường lắc đầu lẩm bẩm:

- Nếu như ngươi chọn lựa bản đồ hạng , có lẽ sẽ bình yên rời khỏi thảo nguyên. Đáng tiếc ngươi quá tham tâm chọn lựa bản đồ hạng nhất.

Một khi ngươi có được bản đồ hạng nhất, liền trở thành con mồi của toàn thể mã tặc trên thảo nguyên. Dù là ngươi có võ dũng thế nào đi nữa thì làm sao? Sói không thể so sánh được với người. Thật đáng tiếc, ngươi không phải là người thảo nguyên.

Nói xong những lời này, Duy Đường thở dài quay đầu trở vào khu chợ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio