Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi đã hạ quyết tâm, Lưu Tử Hằng lập tức gọi điện cho ba mình để nói rõ về quyết định của bản thân.
Ba Lưu chỉ trả lời thằng con đúng một câu:
- Nếu thực sự con có thể tay làm hàm nhai thì thế nào cũng được.
Vậy là Lưu Tử Hằng đã đạt được một hiệp ước mới với ba mình, sau đó cậu ta vẫy một chiếc taxi, xách theo hai túi ni lông to đùng về nhà.
Hứa Ngôn cũng một mình về nhà.
Khi cậu về tới nơi thì ba mẹ đều đã ngủ, thế nhưng trong phòng ngủ của Lộ Lăng vẫn còn loáng thoáng truyền ra những tiếng vui cười.
Hứa Ngôn thay dép xong thì bước tới trước cửa phòng ngủ của Lộ Lăng và đẩy cửa vào. Cậu nhìn thấy hai thiếu nữ đang sóng vai ngồi trên giường, mỉm cười nói chuyện gì đó với nhau.
Cảnh tượng này làm cho Hứa Ngôn nảy ra một câu hỏi lớn: Hai người có IQ chênh lệch lớn như vậy mà thực sự có thể tìm thấy tiếng nói chung sao? Uy lực của bệnh trẻ trâu khủng khiếp vậy cơ à?
Sau khi Hứa Ngôn đột ngột đẩy cửa vào, cả Lộ Lăng và Từ Thiên Tuyền đều lập tức im lặng, nhìn qua.
Ánh mắt của Từ Thiên Tuyền là không quan tâm, lạnh nhạt đến cực điểm, đương nhiên Hứa Ngôn cũng hiểu rằng đây là biểu hiện khi cô đơ người.
Lộ Lăng nhìn Hứa Ngôn với ánh mắt hoàn toàn không e dè:
- Làm sao mà bây giờ mi mới về nhà? Mi nhìn điện thoại xem nào, bây giờ là mấy giờ rồi?
- Tất nhiên là anh biết bây giờ mấy giờ, nhưng vấn đề là...
Hứa Ngôn nhìn cô gái đang ngồi cạnh em mình:
- Đã muộn thế này rồi, bạn Từ Thiên Tuyền không về nhà à?
- Ta nói với ba mẹ rồi, để Thiên Tuyền ngủ lại trong phòng ta một tối. Mi mau về phòng ngủ của mi đi, ta với Thiên Tuyền còn chưa tâm sự xong đâu.
- Hai người... ngủ chung một giường à?
Thấy Hứa Ngôn có vẻ không yên tâm, Lộ Lăng nhíu mày, hỏi ngược lại:
- Mi thấy có vấn đề gì à?
- Hầy... Thôi thôi, không có gì.
Hứa Ngôn cảm thấy so với Tô Thiến và Lâm Vũ Tịch thì nhân vật trước mặt không có tính nguy hiểm gì hết. Dựa vào trí lực của Từ Thiên Tuyền, hẳn cô ta cũng không nghĩ ra nổi việc động tay động chân với em gái mình nhỉ?
......
Sáng hôm sau, Hứa Ngôn được đánh thức bởi chiếc đồng hồ báo thức của mình.
Vì hôm nay còn phải đi học nên sau khi tỉnh dậy, Hứa Ngôn cố gắng ép mình mau chóng tỉnh táo, dậy mặc quần áo, đánh răng rửa mặt.
Trong nhà bây giờ vẫn còn yên tĩnh, ba là giáo viên được hưởng thụ kì nghỉ hè, mẹ kế phải đi làm nhưng giờ vào làm muộn hơn, thế nên người cần dậy sớm ở đây chỉ có một mình Hứa Ngôn mà thôi.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hứa Ngôn đeo ba lô lên, mở cửa nhà, bước một chân ra ngoài rồi lập tức thu chân lại.
Vì cậu bỗng nhiên nhớ tới hình như trong nhà mình còn có một học sinh lớp mười hai cần dậy sớm nữa.
Cậu bước tới trước cửa phòng ngủ của em gái, gõ gõ cửa rồi gọi lớn:
- Từ Thiên Tuyền còn trong đó không?
Hứa Ngôn chăm chú lắng nghe, cậu nghe được cả tiếng ngáy của thiếu nữ và giọng mũi còn ngái ngủ của một thiếu nữ khác:
- Anh bảo gì cơ...
Hứa Ngôn nhận ra giọng nói đáng yêu kia là của Lộ Lăng, vậy nên cậu nói tiếp:
- Từ Thiên Tuyền còn chưa dậy đúng không? Hôm nay còn phải đi học đấy.
- Đúng rồi! Thiên Tuyền, mau dậy đi, muộn học rồi!
- Đừng...
- Dùng danh nghĩa của sao Thiên Cơ để triệu hoán ngươi, sao Bắc Đẩu Thiên Tuyền, mau mau tỉnh lại!
- Để cho người ta ngủ thêm lúc nữa đi...
- Đừng khuất phục cơn buồn ngủ! Đừng vứt bỏ thần trí và sức mạnh của cậu!
- Đi học muộn thì đi học muộn...
- Không được đi học muộn!
Hứa Ngôn đứng ngay ngoài cửa, cách một cánh cửa, cậu thưởng thức hai thiếu nữ ồn ào với nhau. Sau khi dần dần chấp nhận được sự trẻ trâu của cả hai, Hứa Ngôn thậm chí còn cảm thấy hai người này... rất moe.
......
Trước hè này, ngày ngày Hứa Ngôn vẫn đi học cùng với Lộ Lăng. Sau khi khối mười hai khai giảng sớm, con đường đi học của cậu tạm thời chỉ có một mình cậu. Nhưng sáng hôm nay, sẽ có một thiếu nữ đồng hành với Hứa Ngôn, đó là Từ Thiên Tuyền.
Từ Thiên Tuyền của sáng nay có hơi kì lạ.
Vẫn là bộ dáng cao lãnh chi hoa kia, thế nhưng khi nhìn Hứa Ngôn, dường như trong ánh mắt cô bé lại luôn có địch ý.
Hứa Ngôn cũng không hiểu tình hình này ra sao, cậu còn nhớ lại chi tiết những gì mình làm khi ở gần Từ Thiên Tuyền và chắc chắn rằng mình chẳng làm việc gì để khiến thiếu nữ phản cảm, cuối cùng, Hứa Ngôn quyết định thăm dò xem nguồn gốc của địch ý này là ở đâu mà ra. Tuy nhiên, sau khi cân nhắc về chỉ số IQ của Từ Thiên Tuyền, cậu thấy mình không cần quá cẩn thận.
Vậy là Hứa Ngôn hỏi thế này:
- Tối qua cậu ngủ chung với Tiểu Lăng ấy, thấy thế nào?
Ai ngờ Từ Thiên Tuyền lại đột nhiên nổi quạu. Cô bé hất cằm, hai tay chống nạnh, hung tợn nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn rồi lạnh lùng nói:
- Ai cho mi gọi cô ấy là Tiểu Lăng?
Hứa Ngôn ngẩn ra:
- Thì tớ là anh trai của con bé mà...
- Anh trai cái gì mà anh trai, cô ấy là sao Thiên Cơ giáng trần, anh em gì đó là thứ hoàn toàn vô nghĩa với cô ấy! Cô ấy đã nói cho ta biết rồi, cứ động một tí là mi sẽ nấu đồ ăn ngon cho cô ấy, sẽ mua kem cho cô ấy... Mi dùng cách đó để lấy lòng cô ấy, để làm cô ấy vui vẻ, để cho cô ấy thả lỏng sự cảnh giác, có phải thế không?!
Lúc nói những lời này, đôi mắt Từ Thiên Tuyền trừng rất lớn, ánh mắt này rõ ràng đang nói với Hứa Ngôn rằng: Mi đừng nói dối, ta đã nhìn thấu tất thảy rồi.
Hứa Ngôn nghĩ nếu mình dùng từ ngữ bình thường để giải thích thì không đời nào một trong hai cô gái trẻ trâu này sẽ để ý, vậy nên cậu cũng dùng cách của trẻ trâu để nói:
- Mong cô làm rõ cho, ban đầu tôi chỉ là một kẻ phàm tục mà thôi, là vì ánh sáng thần thánh của Tiểu Lăng đã giúp tôi thức tỉnh linh tính, vậy nên tôi mới tình nguyện phục vụ cho Tiểu Lăng.
- Đủ rồi, tất cả đều là nói láo hết! Ta đã nhìn thấu thân phận thực sự của mi từ lâu rồi!
Từ Thiên Tuyền bỗng vung tay lên, chỉ thẳng vào mặt Hứa Ngôn, vẻ mặt cô cũng hoàn toàn tự tin và không chấp nhận Hứa Ngôn cãi lại.
Thần thái kia, tư thế kia rõ ràng là của một thám tử lừng danh vừa mới khám phá ra âm mưu quỷ kế của hung thủ và vạch trần thân phận của thủ phạm.
- Thân phận thực sự?
Đến lượt Hứa Ngôn đần thộn mặt.
- Mi chính là sao Thiên Xu tà ác!
- Cái gì cơ?
Hứa Ngôn đần thộn mặt (x)
Từ Thiên Tuyền trầm giọng:
- Sao Thiên Xu tà ác, mi đã lẳng lặng tiếp cận sao Thiên Cơ với ý đồ sử dụng bàn tay bẩn thỉu của mình để vấy bẩn sao Thiên Cơ...
Hứa Ngôn hoảng loạn ngắt lời:
- Từ từ đã, từ từ đã! Mẹ nó chứ, ai muốn vấy bẩn con bé, nói thì phải có bằng chứng chứ?!
Từ Thiên Tuyền vẫn cứ bình tĩnh tiếp tục nói:
- Mi đã dùng đủ mọi phương thức để nịnh nọt cô ấy, là để cho cô ấy thả lỏng cảnh giác với mi, làm cho cô ấy dần dần sa vào bàn tay của mi. Cho tới một ngày nào đó, khi cô ấy đã không thể thoát khỏi bàn tay mi nữa, mi sẽ để lộ ra bộ mặt thật của mình là sao Thiên Xu tà ác, mi sẽ ra tay với sao Thiên Cơ thuần khiết, bất lực...
- Đã bảo nói có sách mách có chứng cơ mà? Cậu có tin là tôi kiện cậu tội bôi nhọ danh dự không hả?
Hứa Ngôn đột nhiên muốn đập đầu xuống đất quá.
Từ Thiên Tuyền đắc ý nói:
- Thấy không, mi đã bị vạch trần rồi, vậy nên bây giờ mi mới khốn khổ như thế! Hừ hừ, trước mặt sao Bắc Đẩu mạnh mẽ, những thứ dơ bẩn và tà ác đều không có nơi ẩn nấp!
Hứa Ngôn hít sâu thở đều vài lần, kiềm chế cơn kích động làm cậu đang muốn nhảy dựng lên rồi cảm thán:
- Trẻ trâu thật là phiền phức.