Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Càng ở chung lâu Hứa Ngôn lại càng hiểu, cô em gái mới này cũng không khó chiều lắm. Con nhóc sẽ không gây sự, không làm phiền hà đến cậu, càng không dỗi vặt vớ vẩn… chỉ cần cậu không làm trái ý muốn trẻ trâu của nó, khi chỉ có hai người luôn bày tỏ sự kính trọng với Chân Thần là được.
Những ngày an bình luôn trôi qua nhanh như gió. Vài ngày mặt trời lên rồi lại xuống, cuối cùng đã đến cuối tuần.
Lần đầu Hứa Ngôn nấu cơm cho em gái ba cậu đã hứa cuối tuần dắt cậu đi mua máy tính — cuối cùng Hứa Vọng Hải không làm được, nhưng cũng không thể tính là thất hứa. Bởi vì ông không dẫn con trai đi mua nhưng thay vào đó Lộ Thanh Mai lại đưa cậu đi.
Vì thế vào chiều thứ bảy, hai ‘mẹ con’ trên giấy tờ cùng nhau ra khỏi trung tâm thương mại, Lộ Thanh Mai không chỉ đeo túi xách mà tay còn ôm một túi đựng máy tính khá to, trong đó đủ cả máy lẫn phụ kiện vừa mua.
Cậu đi cạnh mẹ kế, vẻ mặt cực kỳ ngại ngùng, trên trán thậm chí còn rớt ra hai giọt mồ hôi khá to…
Lúc xế chiều cùng Lộ Thanh Mai ra ngoài Hứa Ngôn đã có chút xấu hổ, với lại cậu đoán chắc bà cũng có cảm giác y hệt mình. Nhưng là lúc đi đường với khi chọn máy bà đều rất nhiệt tình, như thế lại càng khiến cậu mất tự nhiên hơn. Lại thêm vừa rồi thanh toán tiền xong bà cứ ôm chặt lấy túi đựng máy, cậu nói thế nào cũng không chịu bỏ ra.
Nếu là mẹ ruột chắc chắn sẽ không để đứa con mới tuổi bị người đi đường xầm xì bàn tán vì thảnh thơi đi tay không bên cạnh người mẹ đang tay xách nách mang thế này. =Thế này đúng là mất tự nhiên thật đấy — Hứa Ngôn thầm oán trong lòng, nhưng đương nhiên cậu không dám hé răng nói ra miệng một từ nào.
- Ừm… mẹ này.
Cuối cùng cậu vẫn không kìm được:
- Cứ để con tự cầm đi.
- Không sao không sao.
Lộ Thanh Mai vừa cười vừa xua cái tay còn trống:
- Con muốn mua thêm gì không Tiểu Ngôn?
- Dạ không ạ.
Hai người vừa hay đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Lộ Thanh Mai chỉ vào trong, hỏi:
- Con khát không? Đi mua cái gì uống nhé?
- Dạ…
Đúng là Hứa Ngôn đang khát khô cả cổ.
Nhìn lướt qua sắc mặt cậu xong Lộ Thanh Mai lập tức đề nghị:
- Đi nào, chúng ta vào mua đồ uống đi.
- Khoan đã mẹ.
Hứa Ngôn bỗng nghĩ tới một cách để tay mình hết trống trải:
- Con ở đây chờ được rồi. Mẹ mua cho con một chai Coca nhé?
Bà đồng ý ngay lập tức:
- Được chứ… Nhưng Tiểu Ngôn này, Coca không tốt lắm đâu, hay mình đổi loại khác được không?
Hứa Ngôn cũng dễ tính, bảo:
- Thế con uống nước trái cây cũng được, nước nho mẹ nhé.
Lộ Thanh Mai cười đồng ý, lúc quay người vào cửa hàng đột nhiên bà thấy tay mình nhẹ bẫng.
Hứa Ngôn rút lấy túi đựng máy trên tay bà, mỉm cười nói rằng:
- Mẹ đi mua nước cho con đi, cái này để con cầm cho.
Bà ngây người một giây sau cũng cười xòa, giơ tay gạt sợi tóc rũ xuống trên trán xong mới vào cửa hàng.
Còn Hứa Ngôn tuy trên tay thêm cái túi không nhẹ nhàng gì nhưng trong lòng thì đúng là đã trút được gánh nặng. Lúc nãy đồ đạc đều để mẹ kế xách, xong bà còn cười nói thoải mái với cậu như thế làm người đi đường thay nhau dành tặng cậu những ánh mắt khinh bỉ. Cuối cùng cũng được giải thoát rồi…
Chưa đầy một phút sau Lộ Thanh Mai đã đi ra, nhưng bà không cầm theo đồ uống. Đến bên cạnh Hứa Ngôn bà mới bảo:
- Đồ của cửa hàng này toàn để trong tủ lạnh thôi. Sắp đến tháng mười hai rồi mà còn để đồ lạnh như thế… chúng ta đi quán khác đi, uống lạnh không tốt cho dạ dày đâu con.
Hứa Ngôn chỉ cười không nói, cậu cũng không dám bảo giờ mình đang muốn uống nước đá nhất. Mẹ kế đã bảo không tốt thì sao cậu dám phản bác thế được!
…
Hai mẹ con về nhà, vừa mở cửa vào Hứa Ngôn đã thấy ông già mình đang đứng trước cửa phòng em gái, ngập ngừng không dám gõ cửa.
Hứa Vọng Hải nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn con trai mình. Cuối cùng ông cắn răng, giơ tay lên gõ hai tiếng.
- Vào đi.
Giọng nói ngọt ngào của Lộ Lăng vang lên, nhưng nghe sao cũng thấy rất xa cách.
Sau đó Hứa Ngôn lại nghe được tiếng ba mình niềm nở hỏi han:
- Con học có mệt không, có muốn nghỉ một lát không?
- Cảm ơn ba, nhưng con không thấy mệt.
Cách cả cái tường dày cộp mà Hứa Ngôn cũng như có thể thấy được nụ cười lịch sự trên mặt em gái mình.
Hứa Vọng Hải cảm thán:
- Ôi… thằng ranh Hứa Ngôn mà chăm chỉ học hành được như con thì tốt quá. Từ nay phải bắt nó lấy con làm gương mới được.
Này này, cửa còn không đóng đâu, con nghe thấy hết rồi nhé! Ông già sao lại nói xấu con trai mình thế hả?
Hứa Ngôn oán thầm trong bụng.
Lộ Lăng chỉ cười bảo:
- Anh hai cũng giỏi mà ba! Anh ấy biết nhiều, đọc nhiều lắm ấy! Ba xem đống sách trên giá này không phải toàn của anh ấy sao? Con chưa thấy ai tự bỏ tiền ra mua nhiều sách thế này đâu đó!
Nào nào, cả đống lời khen sáo rỗng đó không có câu nào là thật lòng phải không! Với lại không phải em mới vỗ ngực bảo từ giờ mình độc chiếm giá sách rồi à? Thế mà còn giả vờ hiền lành ngoan ngoãn trước mặt ba nữa chứ!
Hứa Ngôn vẫn chăm chỉ oán thầm.
Bên này Hứa Vọng Hải nhiệt tình đề nghị:
- Hay để ba lấy cho con ly sữa nóng nhé?
Lộ Lăng lại vẫn nhiệt tình từ chối:
- Cảm ơn ba, nhưng mà không cần đâu ạ.
Hứa Vọng Hải tiếp tục cố gắng:
- Khách sáo với ba làm gì, con cần gì cứ nói với ba đi!
Lộ Lăng tiếp tục cười bảo:
- Dạ con biết rồi, nhưng giờ con cũng không cần gì đâu ạ.
Hứa Vọng Hải thật sự không cam tâm:
- Tiểu Lăng này, con… có muốn ăn gì không? Trên bàn phòng khách có nhiều đồ ăn vặt lắm…
Lộ Lăng mỉm cười đáp:
- Cảm ơn ba nhiều ạ. Nhưng mà lát nữa là ăn cơm rồi mà ba?
Hứa Vọng Hải nghẹn lời.
Lúc hai mẹ con Hứa Ngôn thay dép vào nhà Hứa Vọng Hải cũng ủ rũ bước ra khỏi phòng con gái. Ông vừa đóng cửa vừa thở dài thườn thượt.
Hứa Ngôn nhìn ba mình, trong mắt đều là đồng cảm… so với trường hợp của mình thì ông già còn xấu hổ hơn nhiều. Cậu và Lộ Thanh Mai là quan hệ mẹ kế cùng con chồng, khách sáo một tí cũng đã đành, mà ba cậu và Lộ Lăng… Rõ ràng là chẳng ổn tí nào. Nói sao cũng là cha con ruột thịt mà còn xa lạ hơn cả người ngoài nữa.
Cậu tiến đến, vỗ vai ông an ủi:
- Chuyện này cứ để mẹ giải quyết cho, bà hiểu em ấy nhất. Từ từ rồi sẽ ổn thôi mà ba. La Mã không thể xây trong một ngày được, tình cảm cũng không phải chỉ có một ngày là bù đắp được đâu.
- Nhưng mà…
Hứa Vọng Hải nhìn con trai mình, muốn nói gì đó xong lại thôi, cuối cùng chán nản quay ra phòng khách ngồi đờ người trên ghế sofa.
Lộ Thanh Mai thấy thế lập tức đến bên ông, có lẽ định an ủi tâm linh bị tổn thương của chồng mình.
- Đáng thương quá, còn không nỡ cười nhạo nữa.
Hứa Ngôn lắc đầu, ôm máy tính về phòng.
Dù sao trách nhiệm an ủi ông già đã có mẹ kế gánh lấy, cậu chỉ cần làm một việc duy nhất… đương nhiên không phải giải quyết bài tập mà là tìm hiểu tin tức tình báo!
Về phòng xong Hứa Ngôn lập tức ngồi xuống bàn học, lấy một cuốn sổ mới tinh ra, để lên bàn, cầm bút viết. Ở trang đầu tiên cậu đặt bút mạnh mẽ ghi ra mấy từ: “Kế Hoạch Thuần Hóa”.
Xong lập tức lật sang trang sau, viết tiếp:
“Đầu tiên là bắt đầu thu thập tình báo, tìm hiểu tất cả mọi thứ về mục tiêu. Lần đầu tiên chiếm được quyền chủ động là bởi mục tiêu đã chiếm được tiên cơ. Bởi vậy hạng mục quan trọng nhất là thu thập tin tức tình báo, lấy lại thế chủ động.
Cậu cắn bút ngẫm một hồi, lại nhớ ra điểm quan trọng, lại viết:
“Có thể thử dùng sức mạnh của mạng internet. Giờ mình và mục tiêu cũng không add friend trên QQ, thế nên nếu mình tìm được số QQ của mục tiêu sẽ không khác gì đơn phương thu thập tình báo hết!!!!
Hứa Ngôn kích động đến mức viết liền một mạch bốn cái dấu chấm than to đùng.