Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Có thể nói Hứa Ngôn hài lòng với kì nghỉ đông của mình, bởi vì sau khi nhận được bảng thành tích, cậu đã tiến vào mười vị trí đầu của khối.
Đương nhiên để so sánh với người đứng đầu toàn khối là Lộ Lăng thì dù hai người chỉ có chênh lệch không nhiều về thứ tự nhưng tổng điểm thực tế lại chênh nhau không ít. Thành tích của Lộ Lăng là kiểu ở nơi nào trên khắp cả nước đi nữa, cô bé cũng có thể học Kinh Đại hoặc Thanh Đại, còn thành tích của Hứa Ngôn thì nếu để cậu tham gia kì thi đại học ở thủ đô, hẳn là không thành vấn đề, thế nhưng để vào Kinh Đại thì cũng còn khó khăn.
Nói cách khác là dù tiến bộ về mặt thành tích của Hứa Ngôn đủ để các giáo viên thán phục không thôi, nhưng để tới với mục tiêu kia, cậu vẫn còn phải tiếp tục cố gắng hơn nữa.
Trong kì nghỉ đông, trước khi sang học kì mới sẽ có một ngày lễ quan trọng, lễ hội bùng cháy của Riajuu, tục xưng là lễ tình nhân.
(Riajuu: một từ lóng trên mạng dùng để chỉ những người có cuộc sống tốt đẹp, thường được dùng bởi otaku)
Nhưng với một người không có bạn gái cũng không phải thành viên của NhómFFF như Hứa Ngôn thì ngày lễ này còn không quan trọng bằng ngày mùng bảy tháng hai. Hôm đó chính là sinh nhật của Lộ Lăng.
(Nhóm FFF: Tên đầy đủ là "cuộc họp thẩm vấn dị giáo nhóm FFF". Từ light novel " Ngốc, Trắc nghiệm, Triệu hồi Quái thú ". Nhóm FFF là một tổ chức được khởi xướng bởi lớp F của Học viện tư thục Wenyue, trang phục là một con dao chém khổng lồ, mặc áo choàng đen (trên thực tế, áo choàng và mũ trùm đầu), và khuôn mặt của toàn bộ thành viên đều có chữ F. Bọn họ tin rằng tất cả mọi người ở bên nhau sẽ là hạnh phúc, vì vậy không ai được phép ở một mình)
Trưa hôm ấy, gia đình bốn người đã ăn một bữa cơm trưa thịnh soạn ở nhà hàng, cùng nhau châm nến, hát mừng sinh nhật và cắt bánh ga tô, phải nói là đã hoàn thành hết một loạt các nghi thức sinh nhật. Tiếp đó, Hứa Ngôn đưa ra ý kiến muốn đưa em gái đi mua sắm, đồng thời cũng lấy đó làm lý do để xin được kha khá tiền mua sắm từ ba mình.
Vậy là trong buổi chiều nhàn nhã nhất của kì nghỉ đông, thiếu niên thiếu nữ sánh vai nhau dưới ánh nắng tạm gọi là ấm áp, bước đi trên con phố tấp nập.
- Mi có muốn mua cái gì không?
Đi mãi rồi Lộ Lăng bỗng lên tiếng như vậy.
- Không có gì cả.
Vừa trả lời, Hứa Ngôn vừa lơ đãng nhìn những cửa hàng muôn màu muôn vẻ hai bên đường.
- Ta thấy mi nói chuyện với ba như vậy nên tưởng là mi muốn tranh thủ sinh nhật bản thần, đòi hỏi thêm một món tiền tiêu vặt để mua thứ mà mi thích cơ.
Hứa Ngôn liếc sang thiếu nữ:
- Tại sao em lại nghĩ như thế?
Lộ Lăng nhìn cậu:
- Bởi vì biểu cảm của mi đúng là... không thể chờ đợi được nữa.
Hứa Ngôn cười cười:
- Vì anh đang vô cùng muốn dâng quà sinh nhật lên cho nữ thần đại nhân đấy.
Lộ Lăng bĩu môi.
Thấy em gái có vẻ không hài lòng với đáp án này, Hứa Ngôn lại lấy tinh thần, nói:
- Thực ra thì nguyên nhân cũng đơn giản thôi. Sinh hoạt trong suốt một học kì qua của anh quá máy móc. Từ sáng sớm vừa mở mắt ra cho tới tối đi ngủ, mỗi một phút đều đã bị anh lên kế hoạch chặt chẽ rồi. Thế nên hôm nay, anh muốn dùng một buổi chiều để đi mua quà cho nữ thần đại nhân, hơn nữa là không có bất kì kế hoạch nào hết, muốn đi dạo ở đâu thì đi tới đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó, muốn đi chơi bao lâu thì đi chơi bấy lâu.
Lộ Lăng cúi đầu suy tư một lát rồi nói nhỏ:
- Ngày mai mi lại phải tiếp tục cố gắng học tập rồi, vậy nên hôm nay phải tranh thủ thời gian để xả hơi một ngày với ta hả?
- Thật ra thì cũng chỉ có một buổi chiều nay, cùng lắm là thêm một tối nữa thôi. Chờ tới khi về nhà thì anh vẫn sẽ làm một đề với học một ít từ mới.
Lộ Lăng bỗng dừng bước.
Hứa Ngôn không nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh, một lát sau cậu mới nhận ra vấn đề, vậy là cậu cũng dừng lại, quay người nhìn về phía sau.
Lộ Lăng đứng ở nơi cách xa Hứa Ngôn mấy chục bước chân, cô bé chắp hai tay sau lưng đứng đó, trông rất xinh đẹp.
Hai người đối mặt một lúc lâu.
Hứa Ngôn giơ tay lên chỉ vào Lộ Lăng, cười nói:
- Nữ thần đại nhân, có phải là em cao lên rồi không?
- Mi nói gì cơ?
Lộ Lăng ngạc nhiên.
- Lúc anh mới gặp em lần đầu tiên ấy, cũng ở khoảng cách này nhưng anh có cảm giác mình phải nhìn xuống. Bây giờ thì có vẻ như là nhìn song song rồi.
Lộ Lăng nhếch môi, cô bé bước từng bước tới gần rồi dừng chân ở vị trí cách Hứa Ngôn khoảng một mét.
Hứa Ngôn cười:
- Được rồi, bây giờ lại phải nhìn xuống rồi.
Lộ Lăng khoanh hai tay trước ngực, cười nhạo:
- Mi cũng chỉ có thể nhìn xuống ta tính trên phương diện chiều cao thôi.
- Mà này nữ thần đại nhân, dạo này em có đo chiều cao không đấy?
- Không.
- Vậy chúng ta tìm cửa hàng quần áo để đo xem sao nhé? Còn có thể mua cho em mấy bộ quần áo mới nữa.
......
Trong một cửa hàng quần áo phong cách thiếu nữ, Hứa Ngôn hỏi mượn một chiếc thước cuộn từ nhân viên cửa hàng, nhìn vào mức đánh dấu rồi tấm tắc nói:
- Một mét năm mươi sáu này, đúng là cao lên đấy. Anh nhớ hồi trước em còn chưa đến nổi một mét năm.
Lộ Lăng xù lông ngay lập tức, cô bé gạt phắt bàn tay đang đặt trên đầu mình xuống:
- Mi bảo ai còn chưa nổi một mét năm hả? Trước khi lên cấp ba, ta đã đo rồi nhé, vừa tròn một mét năm!
- Được rồi được rồi, vừa tròn một mét năm. Bây giờ đã là một mét năm mươi sáu rồi, xem ra sau này còn cao thêm được nữa đấy!
Hứa Ngôn mỉm cười ấm áp, cậu thấy thật vui mừng khi em gái mình đang lớn lên từng ngày.
Lộ Lăng nhìn Hứa Ngôn rồi lại cúi đầu:
- Ta đi giày này, mặc dù là giày đế bệt.
Hứa Ngôn vẫn cứ mỉm cười:
- Vậy có nghĩa là chưa tới một mét năm mươi sáu, chắc khoảng một mét năm mươi hai nhỉ?
- Chắc cũng tầm đó đó...
Ngay khi Hứa Ngôn mỉm cười, Lộ Lăng cúi đầu im lặng này, nhân viên cửa hàng bỗng nói chen vào:
- Em gái đáng yêu này, cửa hàng của bọn chị hiện nay đang có chương trình khuyến mãi đấy! Từ hôm nay cho tới ngày mười bốn tháng hai, tất cả sẽ được tính theo giá chiết khấu đặc biệt nhân dịp lễ tình nhân, giảm giá từ % trở lên! Anh bạn đẹp trai này, chẳng lẽ cậu không định mua cho bạn gái mình...
- Con bé là em tôi!
- Anh ấy là anh trai tôi!
Hứa Ngôn và Lộ Lăng gần như đồng thanh đính chính, giọng còn rất to.
- Anh em à...
Ánh mắt của nhân viên cửa hàng quét qua Lộ Lăng và Hứa Ngôn:
- Thật đáng tiếc, cứ tưởng hai người là...
......
Có lẽ vì nhân viên cửa hàng đã nói sai nên Hứa Ngôn và Lộ Lăng không mua bất kì món đồ nào ở trong tiệm cả.
Sau khi ra khỏi đó, Lộ Lăng còn thở phì phì, lẩm bẩm:
- Lễ tình nhân, lễ tình nhân... Đúng là một đám phàm nhân ngu xuẩn!
Hứa Ngôn đi theo sau cô bé, cười khổ mà không nói gì.
Cơn giận chẳng rõ nguồn cơn của nữ thần đại nhân có vẻ còn chưa hết:
- Lễ tình nhân, cũng chính là lễ thánh Valentine. Nguồn gốc của nó chẳng phải là từ thánh Valentine à? Người này chính là một cha xứ Cơ Đốc giáo bị xử tử hình vào thời La Mã cổ đại còn gì? Nếu như muốn chúc mừng ngày lễ này thì chẳng phải nên đi xem phim với chủ đề đao phủ hành hình hả? Bằng không thì xem phim phóng sự về vụ án giết người cũng hợp lý!
- Lại nữa rồi...
Hứa Ngôn thở dài:
- Nữ thần đại nhân, ngài phải hiểu về nhu cầu của phàm nhân chứ. Thánh Valentine là người thế nào cũng không quan trọng, chủ yếu là người ta muốn mượn ngày lễ này...
Lộ Lăng quay đầu, trợn mắt nhìn Hứa Ngôn:
- Động dục à?
Hứa Ngôn lại cười khổ:
- Từ này hình như không hay lắm...
- Giao phối?
- Này này, nữ thần đại nhân, chú ý hình tượng nào.
- Hình tượng? Hừ!
Lộ Lăng quay người, sải bước đi về phía trước.
Cũng chưa đi được mấy bước, cô bé bỗng chỉ vào một cửa hàng kính ở ven đường:
- Chúng ta tới đó đi.
Hứa Ngôn đi theo nhưng vẫn rất thắc mắc, cậu hỏi:
- Tại sao lại tới cửa hàng kính? Em cận thị à?
- Có ai quy định chỉ người cận thị mới được đeo kính không? Ta muốn đeo kính không độ, không được à?
- Cũng không phải là không được, nhưng mà vì sao chứ?
Hứa Ngôn chưa hỏi xong, Lộ Lăng đã bước vào cửa hàng kính mắt kia rồi.
Nhìn qua một lượt, nữ thần đại nhân đã ưng ngay một gọng kính dày cộp, đen thui, chắc hẳn nó là cặp kính xấu nhất trong cửa hàng này.
Thấy Lộ Lăng đeo cặp kính đó lên rồi không hề có ý định tháo ra, Hứa Ngôn hỏi:
- Em... đang làm gì hả? Thế này là tự hạ thấp giá trị nhan sắc của bản thân à?
Thiếu nữ cười giả dối:
- Chẳng phải mi bảo ta nên chú ý hình tượng đấy à?