Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

chương 125: thần tính thức tỉnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Vào đêm trước kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông này, chất lượng giấc ngủ của Hứa Ngôn cực kì tốt. Khi vừa mở mắt ra, cậu lập tức nhìn thấy hình ảnh khuôn mặt đang say ngủ trông thật yên bình của Lộ Lăng.

Sau một đêm, mái tóc của Lộ Lăng... Thôi được rồi, những sợi tóc rối tung kia chẳng thể nói là kiểu gì, thế nhưng trong mắt Hứa Ngôn, đây là một vẻ đẹp khó mà nói thành lời. Nhan sắc tươi trẻ của thiếu nữ cũng không cần chăm sóc gì, mặc dù là ở khoảng cách cực gần như thế này, khuôn mặt cô bé vẫn cứ trắng nõn và mềm mại như thế.

Đương nhiên cái thứ gọi là gỉ mắt thì vẫn có, cũng vì thế mà nữ thần đại nhân đã có thêm không ít hơi thở phàm tục.

Vậy là Hứa Ngôn mỉm cười.

Nhưng chỉ sau một giây, cậu bỗng nhận ra tình hình cơ thể của mình hình như... có gì đó bất thường thì phải.

Xét trên góc độ tâm lý, cậu không hề có bất cứ ý nghĩ xấu xa nào, nhưng đứng từ góc độ sinh lý mà nói thì vào lúc sáng sớm, khi vừa tỉnh dậy, cơ thể nam giới chắc chắn sẽ có hiện tượng không thể khống chế được. Nhưng vào lúc này...

- Anh ơi...

Lộ Lăng lầm bầm, cô nhăn mũi, nhìn bộ dạng này thì cô bé sẽ lập tức tỉnh dậy ngay thôi.

Hứa Ngôn vội vàng quay người, bước xuống giường. Cậu cúi người, cầm quần áo lên, vọt thẳng vào nhà vệ sinh.

Cậu đứng trong nhà vệ sinh, hít sâu thở đều một hồi lâu, phải khó khăn lắm cậu mới kìm chế được phản ứng sinh lí thông thường này. Tiếp đó, Hứa Ngôn đánh răng rửa mặt, chỉnh đốn xong xuôi, thay quần áo mới rồi mới lại quay về phòng ngủ.

Có lẽ là do những tiếng động khi nãy mà Hứa Ngôn đã tạo ra trong nhà tắm nên Lộ Lăng đã tỉnh, cô bé đang trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn đang đứng ngoài cửa.

- Mau dậy đi, phải chuẩn bị đi thi rồi.

Hứa Ngôn không hề nhắc tới việc mình vừa tỉnh dậy đã nằm ngắm Lộ Lăng và mỉm cười, lại càng không nhắc tới phản ứng sinh lí xấu hổ đến cực điểm kia, cậu chỉ tự nhiên nhắc nhở Lộ Lăng một câu như vậy.

- Nghi thức gọi Chân Thần dậy còn chưa làm mà!

Lộ Lăng chu cái miệng nhỏ của mình lên, thân thể không hề nhúc nhích mà vẫn nằm im trong chăn.

Hứa Ngôn bước tới bên giường, cúi người xoa trán thiếu nữ:

- Được rồi, dậy mau nào.

Thế là cuối cùng thì nữ thần đại nhân cũng chịu ngồi dậy, nụ cười đắc ý trên gương mặt tựa như muốn nói: Tên phàm nhân này coi như biết điều.

......

Trên đường đi thi cùng với Lộ Lăng, Hứa Ngôn nhận ra mình đi cùng với cô em gái có vẻ đã hấp dẫn sự chú ý của kha khá người.

- Mặc dù là vào lúc chỉ còn có chưa đầy nửa giờ là sẽ bắt đầu kì thi đại học...

Hứa Ngôn cảm thán một cách vui vẻ:

- Vẫn cứ có người kinh ngạc vì dung mạo của nữ thần đại nhân.

Lộ Lăng nhếch miệng:

- Mi không nghe thấy mấy người khi nãy nói gì sau lưng chúng ta à?

- Người ta đã nói sau lưng rồi thì nghe kiểu gì được...

- Vậy mi vểnh tai lên, tập trung lắng nghe xem nào. Người bàn tán sau lưng chúng ta không chỉ có một, hai người đâu, chỉ nghe là hiểu.

Giọng điệu Lộ Lăng chắc nịch.

Vậy là Hứa Ngôn tiếp tục bình thản bước đi cùng với Lộ Lăng trong sân trường, cậu nhìn thẳng, dường như tất cả mọi việc xung quanh đều không thể khiến cậu phân tâm, thế nhưng trên thực tế, Hứa Ngôn đang tập trung lắng nghe những tiếng động ở xung quanh.

Hứa Ngôn rất ít khi làm như thế, dù sao đi nữa, cậu cũng hiếm khi trở thành tiêu điểm của đám đông vì vẻ ngoài không hề xuất chúng giống Lộ Lăng còn hành vi thì càng không dở hơi như Từ Thiên Tuyền. Hứa Ngôn không khỏi nghĩ tới những người bình thường có vẻ cực kì lạnh lùng và cao ngạo liệu có phải cũng giống mình lúc này không, trông thì lạnh lùng nhưng thật ra đang tập trung lắng nghe ý kiến của người xung quanh, không để sót chữ nào.

Chẳng bao lâu sau, Hứa Ngôn nhận ra thỉnh thoảng chơi đùa thế này cũng khá hay, bởi vì cậu đã nghe được một số lời bàn tán khiến bản thân có thể mừng thầm một hồi, ví dụ như:

- Đây chẳng phải là hai anh em học bá ở trường chúng tao à?

- Học bá? Hừ, bá đến đâu?

- Tao không đùa với mày đâu, bạn trai kia là người đứng thứ hai trong trường, còn cô gái kia... chính là cô gái cực kì đáng yêu kia kìa, là người chiếm vị trí thứ nhất suốt một thời gian dài, hoàn toàn đủ trình độ học Thanh Bắc!

- Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ! Cái này giống như fan drama cuồng em gái!

- Trường chúng mày còn có Riajuu đáng hận như thế này à? Mà này, hai người đó là anh em thật đấy à?

- Đúng thế đấy, có quan hệ máu mủ, hơn nữa còn ở chung nhà với nhau.

- Đậu má, kẻ thắng đường đua cuộc đời như thế này thì đi chết mau đi! Loại người này chắc chắn thi đại học sẽ không ra làm sao đâu!

- Chắc chắn là thế rồi, chắc chắn thi không ra gì!

Chẳng biết vì sao, khi nghe những lời nguyền rủa đầy ác ý của các bạn cùng trường hoặc là khác trường kia, Hứa Ngôn bỗng thấy áp lực trên vai mình đã không còn nữa, ngay cả cảm giác hồi hộp cũng tan biến không còn chút gì.

Có lẽ đây chính là lợi ích của việc khoe khoang với người khác? Mặc dù có thể không hay lắm nhưng Hứa Ngôn cảm thấy mình thực sự phát hiện ra một niềm vui thú khó mà thay thế được: Khi không vui, khi lo lắng, cứ thoải mái khoe khoang với người khác đi, biết đâu đấy sẽ cảm thấy vui vẻ?

- Như thế này thật là... tam quan bất chính!

Hứa Ngôn vui vẻ lắc đầu.

- Tam quan của phàm nhân làm sao có thể trở ngại Chân Thần và thủ hộ kị sĩ dưới trướng Chân Thần được?

Lộ Lăng nghiêm trang nói thầm.

Đối mặt với những phỏng đoán của người khác, nữ học bá đáng sợ bây giờ chắc chắn đang nói những lời làm người ta không sao hiểu nổi, đương nhiên Hứa Ngôn đang đi bên cạnh cô bé là một ngoại lệ.

Hứa Ngôn và Lộ Lăng cũng đã đến lúc phải tách ra.

Phòng thi của hai người bọn họ không nằm cùng một tòa nhà, vậy nên khi đi đến đây, họ nhất định sẽ phải tách ra, sau đó thì một người rẽ về bên trái, người còn lại rẽ sang bên phải.

Hai người đứng đó, liếc mắt nhìn nhau.

Có lẽ vì có quá nhiều người không liên quan ở xung quanh nên nữ thần đại nhân không ban thần dụ, cô bé chỉ nhìn Hứa Ngôn với đôi mắt có ý cười.

Tiếp đó, Lộ Lăng quay người đi về phía phòng thi của mình.

Hứa Ngôn nhìn theo bóng lưng cô bé, khẽ gật đầu rồi cũng quay người, sải bước đi.

......

Hơn hai tiếng sau, Hứa Ngôn đi ra khỏi tòa nhà dạy học và lập tức nhận ra bóng dáng quen thuộc trong đám người.

Lộ Lăng đang đứng ở nơi bọn họ tạm biệt nhau khi nãy, ngẩng đầu nhìn trời.

Bây giờ là lúc các học sinh đã nộp bài và ra khỏi phòng thi, trong tầm mắt, nơi nơi đều là người. Trên sân trường đầy những giọng nói phàn nàn, rầu rũ, tiếng bước chân, tiếng so đáp án ồn ào. Tất cả những thứ ấy, lại thêm ánh nắng soi nghiêng xuống mặt đất, việc này thực khiến người ta bực bội.

Lộ Lăng bình thản đứng dưới gốc cây, ngửa khuôn mặt nhỏ nhìn lên.

Hứa Ngôn bước tới bên cạnh thiếu nữ, trêu đùa:

- Nữ thần đại nhân chọn chỗ tuyệt thật, vừa không phải phơi nắng lại vừa có thể thưởng thức cảnh trời xanh mây trắng. Hừ, nắng gắt thế này, đến chiều thi toán chắc chắn sẽ nóng phát điên cho mà xem. Nhiệt độ cao như thế này mà lại còn không có điều hòa nhiệt độ, lại còn phải thi toán... có lẽ là mọi người cũng sẽ điên lên mất.

Lộ Lăng không nhìn lên trời nữa, cô bé nhìn sang người bên cạnh, hờ hững nói:

- Đó là chuyện chỉ có phàm nhân mới lo lắng, Chân Thần sẽ không dễ bị ảnh hưởng đến như vậy.

- Đúng thế, nữ thần đại nhân thật lợi hại.

Im lặng một lúc, Lộ Lăng đột nhiên hỏi:

- Thế nào rồi?

Hứa Ngôn hỏi ngược lại:

- Ý em muốn hỏi là anh thi ngữ văn thế nào hả?

Lộ Lăng nhìn cậu, gật đầu.

- Cũng gọi là được. Cảm thấy cái gì viết được thì cũng đã viết ra hết rồi, còn không viết được thì... Hình như cũng không có gì là không viết được. Đề nhìn nhận vấn đề thì không đáng ngại, nhưng đề tự luận thì không dễ đoán lắm.

Lộ Lăng giơ tay lên rất cao để vỗ vai cậu rồi chân thành nói:

- Mấy cái đề đó cũng chỉ xuất phát từ vọng tưởng ngu muội của phàm nhân thôi, dựa trên thần tính mà bản thần đã truyền cho mi, tất nhiên mi vừa nhìn là sẽ thấu ngay!

Thấy được sự nghiêm túc trong mắt em gái, Hứa Ngôn đã giác ngộ ra rằng đề toi mạng là đề liên quan tới trẻ trâu thực sự.

- Đúng thế đấy, mấy cái đề đó chỉ là do đám phàm nhân ngu muội đang cố tỏ ra nguy hiểm thôi. Mấy thứ che mắt như trò trẻ con đó sẽ không thể nào làm khó được những người đã thức tỉnh như chúng ta!

Vừa nói, Hứa Ngôn vừa mỉm cười, sau đó là càng lúc lại cười càng lớn hơn, đến chữ cuối cùng thì trên mặt cậu đã là nụ cười rất càn rỡ rồi.

Hứa Ngôn bỗng nhận ra làm một trẻ trâu cũng không tệ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio