Cô khóc thật sự rất xấu, xấu ma chê quỷ hờn., xấu không tả nổi, cô dường như cũng nhín rồi lúc này mới có thể nói.
_ Vì sao? Vì sao lúc nào tôi khóc người lau nước mắt cho tôi lại là cậu? - cô nghẹn ngào.
_ Bởi vì tôi yêu cậu - người con trái giọng nói ngọt ngào để bàn tay lên người của cậu để trên đầu cô
Cô ngừng khóc hoàn toàn, ngước mặt lên nhìn hắn Lãnh Xuân Phong, đúng, là Lãnh Xuân Phong.
_ Cầu đừng đùa nữa - cô nín khóc đưa tay lên lấy tay của hắn xuống
_ Lãnh Xuân Phong tôi khoing bao giờ nói đùa! - hắn khá tức giận khi cô nghĩ hắn đang nói đùa.
_ Nhìn xem! Cậu nhìn đi, anh ta có thật sự quan tâm cậu không? Nhìn đi - hắn hung hăng nắm tay cô kém đến cửa sổ nhìn xuống vừa nơi đang diễn ra bữa tiệc
Bóng dáng anh cùng chị quả thực rất xứng đôi, anh cũng cười tươi, hình như đã không còn nhớ được cô đã không còn ở đó. Nhìn trạng thái lúc này, cô thật sự đau lòng thở không được.
Hắn từ sau ôm cô, nhẹ nhàng lần đầu tiên hắn nhẹ nhàn với con gái như vậy.
_ Hãy chọn anh! Anh sẽ không nao giờ làm em khóc! Sẽ không nao giờ - hắn nhẹ nhàng thổ lộ với cô.
_ Lãnh thiếu gia! - cô từ từ xoay nguời rời xa cái ôm của hắn.
_ Đừng trả lời, tôi biết em sẽ trả lời gì, hãy suy nghĩ, đến khi em thật sự hiểu hãy trả lời tôi - hắn sợ cô từ chối mình, sợ sẽ không còn cơ hội nào khác.
Cô chỉ cuối mặt, lúc này đầu óc của cô cũng đã không còn đủ để tiếp thu bất cứ thứ gì, cô chợt nghe thấy tiếng đàn quen thuộc. Lại hướng ra cửa, là chị cô đang đàn. Chị cô cũng biết đàn. Bản nhạc của mẹ. chị đàn thật hay, hay hơn cô nhiều.
_ Lãnh thiếu gia! Hiện tại tôi không muốn ở đây! Cậu có thể thu xếp cho tôi chỗ ở, để tui tịnh tâm thời gian được không! - cô bắt đầu mất kiểm soát rồi, mọi chuyện đi quá đà rồi, cô cần bảo vệ trái tim mình, coi cần phải đi, nơi không có bóng người.
_ Được, em muốn bây giờ hay sao? - Lãnh thiếu lúc đầu khá kinh ngạt, nhưng khúc sau bình tỉnh hơn.
_ Cậu hãy rời ra xe trước, tôi sẽ theo sau, nếu thật sự yêu tôi, hãy giữ bí mật hoàn toàn. - cô lạnh giọng hơn.
_ Tôi chờ em - anh hiểu ý gật đầu. Liền bước ra khỏi thư phong để cô ở lại.Đi lấy xe và điện thoại cho một ai đó.
_ Khang à! Nếu trong vòng phút nữa, anh vẫn ở yên đấy, không đi tìm em, thì em sẽ để anh cùng chị được hạnh phúc, không phá người nữa. em cũng sẽ để cho anh không phải buồn lo nữa - cô đang nói với người đàn ông đứng dưới kia tay cầm ly rượu nói chuyện với người đàn ông bêm cạnh cười vui vẻ hướng về phía cô gái đang đánh đàn kia.
Đông hồ cứ trôi! phút đã qua, cô cười nhạt, rồi đứng thẳng người đi ra khỏi thư phòng, bữa tiệc linh đình, mọi ánh mắt đều hướng về cô gái đang đánh đàng, chẳng ai để ý đệ cô gái đang lặng lẽ đi ra khỏi biệt thự xa hoa lộng lãy.
Đứng trước cửa xe, cô ngoái nhìn lại căng biệt thự suốt tháng cô đã trong đó, vui buồn, chia sẽ cùng anh. giờ cô quyết định rời đi như vậy thật sự sẽ tốt hơn đúng không. Nghỉ xong cô chui vào trong xe, biến mất khỏi màn đêm.
Biệt thự Viên gia, cả đoàn người chăm chú nghe Hồng Nghi đàn, lời khrn nức nở không thôi, anh không nhìn không phải là si mê mà là đang nhớ đến cái lần thứ anh gặp Hồng Nhi, thì người đàn ông bước đến khen..
_ Cô gái này được đấy chứ - đó là Hắc thiếu, con trai cưng của gia tộc Hắc.
_ Đúng đó! Nếu cậu muốn tôi sẽ thu xếp cho cậu và cô ấy cuộc hẹn - Viên Phúc Khang không cần suy nghĩ nhiều.
_ Tôi nào dám! nghe nói cô ấy là vị hôn thê của anh mà, sao Hắc Song tôi dám - anh nghe Viên thiếu gia nói, có hơi ngẫng người nhưng quả thực anh rất thích Hồng Nghi
_ Trước là vậy nhưng giờ vị hôn thê của tôi là người khác, cô ấy bây giờ chỉ là cấp dưới của tôi thôi và cũng là chị Dâu tương lai của tôi. - anh chậm rãi đáp và cũng cho lòng người đáp án.
_ Nói vậy là! Cậu thích em gái của cô ấy? - Hắc Song càng ngơ hơn.
_ Không phải thích mà là yêu - anh đính chính cho tình cảm của mình.
_ Vậy Hắc Song tôi không nể tình mà dành cô ấy đâu nhé - cậu ta khá vui vì câu nói này.
_ Được cứ tự nhiên - anh thỏa mãn vì Hắc Song là người tốt, cũng như anh, nhưng cậu ấy ấm áp hơn nhiều.
Thì ra đây là thực hư câu chuyện vui vẻ của người mà Hàn Hồng Nhi từ trên lầu nhìn xuống thấy được. Sự hiểu lầm tai hại này thật sự làm cho mọi chuyện rối hơn khi Hoofnh Nhi đã đi mất mà Viên Phúc Khang không hề hay biết.