Sinh nhật của anh lần đầu tiên có cô, nên người đã dành cho nhau cả ngày, cùng đi dạo, cùng vui chơi, cùng nô đùa và cả việc mặn nồng, thế giới riêng của họ thật hạnh phúc.
Ngày hôm sau
_ Bảo bối ngoan! hôm nay em ở nhà, đừng đi lung tung, anh sẽ cùng đối tác giao dịch sau đó có thể ăn trưa luôn, em không cần đợi, xong việc sớm, anh sẽ về với em - Anh căn dặn cô trước khi đi làm, cô chỉnh chu lại ca vạt lại cho anh, do anh cao quá nên cuối người cho cô chỉnh, cứ như vậy vào mỗi sáng nó thành thối quen.
_ Dạ em biết rồi. - cô ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó anh rời đi, dù rằng cũng muốn mang cô theo nhưng lại thôi, buổi nói chuyện nhàm chán, sợ cô buồn không có việc gì làm, xin ra nổi loạn không hay. Quay leo lên xe, đi ra khỏi biệt thự, mắt vẫn nhìn kính chiếu hậu hướng về cô mỹ nữ đang đứng trước cửa lớn nhìn mình, lòng dâng lên cảm xúc rất hạnh phúc.
Anh đi rồi, cô lại quay vào nhà, nằm lên ghế sofa mở tivi coi. Cô ngáp, rồi ngủ quên lúc nào không hay. Ngủ được khoảng tiếng, điện thoại của cô rung lên.
_ A...l...ồ... - giọng cô ngái ngủ.
_ Hồng Nhi! Chị đã về, em có thể ra sân bay đón chị không? - Hồng Nghi đã chở về?. cô bảo Hồng Nhi ra đón mình.
_ Chị , chị về rồi sao?, em sẽ đi, đợi em nhé. - Nghe chị đã về cô mừng huýnh.
_ Vậy chị đợi em quán cafe Maxi ở sân bay nhé - giọng Hồng Nghi nhỏ nhẹ.
_ À dạ! em biết rồi hihi - cô vui mừng khôn siết. Chị cô đã về, nói chuyện lại với cô.
Sau đó Hồng Nhi thay bộ vái nhẹ màu trắng, bảo bác tài xế ra xe chỡ cô đến quán cafe để gặp chị. cô hào hứng, phấn khỏi chạy vào trong quán cafe, quay qua rồi quay lại nhìn chẳn thấy chị mình đâu, cô liền lấy điện thoại ra gọi. Tiếng Hồng Nghi trầm ổn.
_ Đi lên lầu đi Hồng Nhi - Hồng Nghi lên tiếng.
Con cừu ngây thơ này, cứ cười toe toét chạy lên lầu, có cánh cửa, cô vội đậy vào lên tiếng " Chị ", vừa dứt chữ , cô đã bị cái khăn bịch miệng, trong đó tẩm thuốc mê, trước khi vào cơn mê, cô chập chờn thấy được người con gái đang đứng trước mặt mình, đang khoanh tay đi lại cười đểu.
_ Hồng Nhi! này là em tự chuốc lấy, hãy tự trách bản thân mình. - Tiếng nói này là của Hồng Nghi.
Cô quy danh ẩn tính tháng hơn, cô để tóc dài ngang với Hồng Nhi, cũng xoăn tự nhiên, mặc không còn phấn son nữa, dáng đi cũng giống Hồng Nhi, tiếng nói cũng giống Hồng Nhi. Cô sau khi rời khỏi Thượng Hải đến Anh, cô đa gặp nhà phẩu thuật tạo hình nổi tiếng, tiếng nói, hoạt động, dáng đi, mái tóc tất cả đều đươc cô cấy giống y hệt Hồng Nhi, cô phải bỏ tháng trời để xem lại mọi thói quen sinh hoạt, tài nghệ của Hồng Nhi, tất cả và tất cả không có sai sót nào, sau khi Hồng Nhi nhân bản đạt đến %, không lỗi không tả, chính xác, cô bắt đầu quay về nước, với âm mưu giả dạng Hồng Nhi để được cùng Viên Phúc Khang hưởng trọn cuộc sống. Cô bất chấp tất cả để có được anh.
Sau khi Hồng Nhi bị hôn mê, cô lột hết tất cả mọi thứ trên người Hồng Nhi, mặc vào cho mình, quả thật, cực kì giống giống đế không tả được. Cô bước lại tấm giương soi mình, chỉnh sửa nụ cười. sau đó đi bước, không quên dặn dò.
_ Khi nó tỉnh, hãy mở cuộn băng cho nó coi. - ngày cho ăn bữa, các người không được động tới nó, tuần ta sẽ tới lần. Không được để sơ sót. - Giọng nói lạnh lẽo đến khiếp người.
Đây chính là con người thật của cô, cô đơn thuần không phải là cô gái thích trầm, đa suy nghĩ, mà cô là con người đa đoan, mưu tính. Võ công cũng có, nhưng sơ xuất của cô đó là cô không hề biết Hồng Nhi là tay sát thủ, nên cứ nghĩ trốn Hồng Nhi là xong, vì tất cả mọi người cô điều tra họ đều bảo Hồng Nhi là cô gái hiền hậu, cả con mũi chít cô cũng không đập chết chỉ là phủi cho nó đi thôi. Cho nên tính ra Hồng Nhi đối với tên côn đồ này thật sự chả là cộng tóc nào của cô.
Nhúng nhúng nhảy nhảy chạy xuống cầu thang, cô chạy thẳng ra xe vẻ mặt tươi cười nói nói bác tài xế " Mình đi thôi " quả thật giống rất giống. Tài xế không thể nào nhìn ra.
Quay trở lại nhà, cô bước xuống xe. ánh mắt có chút sắc bén nhưng lại dấu đi rất nhanh, bước nhanh vào nhà. đi dạo vòng, sau đó lên phòng của Hồng Nhi và anh coi tất cả các vật dụng trong đó để khi anh về, có sai bảo thì không bị ngớ người sơ xuất. Cô tính toán rất kỹ.
h chiều, Viên Phúc Khang về đến nhà, tay cầm túi xách bước vào nhà. Trên tay cầm thêm bó hoa oải hương, để tặng cho bảo bối của anh, vì đã để cô ở nhà mình cả ngày. Anh đi thẳng lên lầu bước vào phòng thói quen " Hồng Nhi " gọi tên cô mỗi khi mở cửa phong. Hồng Nghi đang ngồi chải tóc ở bàn trang điểm có chút giật mình quay lại, thấy anh, cô cười, sau đó chạy lại ôm lấy anh, anh vui vẻ ôm lấy bảo bối trong lòng, đặt lên cô nụ hôn nồng nàng, NHƯ, khi anh hôn cô, anh lại cảm giác lạ, môi cô có chút khác lạ, mùi hương trong miệng cô cũng khác. Anh nhíu mày, nhìn cô thật kỹ, thật sự có cái gì đó khác khác mà anh không thể nào nghĩ ra.
Hồng Nghi thấy anh nhìn cô, liền sợ bị phát hiện, ôm lấy cổ anh, để tránh đi ánh nhìn, sau đó tuột xuống, cầm cặp, cưởi áo khoát, tháo cà vạt, cử chỉ chính xác, anh nhìn đúng là cách cô hay làm hằng ngày, nên cũng nghĩ " Chắc mình làm việc cả ngày mệt nên mới vậy ". Sau đó Hồng Nghi bảo anh vào phòng tắm, chuẩn bị khăn, áo đồ ngủ cho anh. rồi đi xuống nấu cơm tối.
Anh tắm thoải mái, tâm tình cũng phấn chấn, nhìn thấy bó hoa oải hương để trên đầu tủ, anh cười, cầm bó hoa đi xuống, thấy cô đang đứng làm đồ ăn trong nhà bếp anh đi lại ôm lấy eo cô, để bó hoa oải hương lên trước ngực cô. " Ác xì " cô vừa hít cái, mùi hoa oải hương làm cô ác xì. Cô bị dị ứng với hoa oải hương.... Wow.... sơ suất nhỏ, cô không hề nghĩ đến việc này. Viên Phúc Khang thấy cô Ác xì tưởng cô bị cảm, liền lấy tay sờ trán xem, nhưng nhiệt độ bình thường.
Hồng Nghi có chút nghi ngờ " Thì ra nó thích hoa oải hương, nhưng sao chưa bao giờ nghe nó nhắc đến, chết tiệc, mình thì lại dị ứng, phải cẩn thận hơn ". Sau khi nghĩ xong, cô giả quay qua đánh vào ngực anh oán " Anh làm người ta hết thồn ".
_ Bảo bối ngoan! hôm nay ở nhà làm gì nè. - Anh cười không chút nghi ngờ, mặt dù ôm cô trong lòng có phần khác lạ nhưng anh cũng không để ý lắm, hôn lên tóc cô.
_ Em kiểm tra vài thứ, và lên mạng kiếm những món ăn ngon để nấu cho anh - Hồng Nghi yêu chìu.
_ Thế à. Anh đâu cần em kiếm món mới, anh chỉ cần em là anh đã thấy ngon rồi - Anh yêu bảo bối đến tận trời.
_ Anh này. - cô nũng nịu.
Sau đó cô dọn cơm cho anh, cách bài trí cũng giống, cách ăn cũng giống, cách nấu cũng giống, anh không thể nghi ngờ, chỉ là cảm giác của anh có chút lệch lạc, miệng thì nói ngọt nhưng cảm giác trong lòng lại thấy xa lạ rất kì, anh không thể thấy được hơi ấm từ người cô nữa, tim anh cũng không đập rộn ràn nữa, nó cứ làm anh hụt hẫng thế nào ấy.
_____________________________
Nơi gách lầu của quán cafe, Hồng Nhi lờ mờ tỉnh lại, miệng bị quấn lấy bằng tấm vải, tay bị buộc ở thành giường. Nghe thấy tiếng nhúc nhích từ cô gái bị trói, tên côn đồ kia ra hiệu cho đàn em bước lại, vỗ vỗ vào mặt cho cô tỉnh hoàn toàn, lúc này Hồng Nhi đã tỉnh, thuốc mê còn nhưng cô đã tỉnh, vì nội lực đã đẩy hết khí độc lạ trong người cô ra khiến cô tỉnh nhanh hơn dự định. Ý thức lúc này biết mình bị trói, cô xoay tay qua trái, xoay qua phải, sợi dây trối đã bị tuột mất rồi, nhưng cô không vội manh động, vì muốn hiểu thêm vì sao bị bắt.
Lúc này bên côn đồ mang cái tivi đến cuối giường, bật lên cho cô. Màn hình hiện lên là cô gái giống hệt cô, đó là Hồng Nghi.
_ Em gái! Đã tỉnh rồi sao. Trong em lúc này chắc tội lắm nhỉ, nhưng mà đáng đời. Ai bảo chị đã cảnh báo rồi mà em không nghe, hậu quả thế này thì tự em chịu đi, sau tháng chị đã biến thành em rồi nè.hahahahahahahaha. em gái cứ ngoan ngoãn ở đó, các vệ sĩ của chị rất chu đáo, sẽ không hành hạ em đâu. tuần sau chị sẽ thu xếp cho em sang Anh Quốc, cho em cuộc sống mới có chịu không..... hahahahahahaha. Mà chị cũng không phải người vô tình, em yên tâm, mỗi ngày chị sẽ gửi cuộn băng của chị và A Khang cho em xem được không..... Giờ thì ngoan ngoãn em nhé, chị thế này là nương tay lắm rồi, đừng có làm càng, không thì chị không nể tình cảm chị em nữa đâu. - giọng Hồng Nghi chanh chua, lãnh lót trong màng hình.
Hồng Nhi xem, không gào thét, không la, không gì hết, cô cứ người im nhíu mày suy nghĩ " Giống mình? cũng được, thừa dịp này để xem Khang có phát hiện ra người giả mạo cô hay không, có như vậy mới chứng minh được anh yêu mình thế nào, tuần sau đi Anh Quốc? trước đêm đó hành động không muộn, nhưng để xem, Khang thế nào đã ", Cô đúng là thiên sứ đội lớp quỷ mà. tình huống thế này mà còn muốn lợi dụng tay chị gái để thử thách chồng tương lai ư? quá rồi.
____________________________
Nơi biệt thự Viên gia, hôm nay anh cảm thấy thật quái đảng, sáng sớm anh còn rất hưng phấn với cô, nhưng giờ đây khi về thì anh không còn chút nào là hưng phấn nữa, mọi việc cứ khác lạ, anh trong thư phòng ngồi trầm tư. Đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra, Hồng Nghi mặc chiếc áo sơmi bên trong mặt chỉ là quần chip, đêm nay cô thật tình muốn lên giường cùng anh, cô muốn quay lại đoạn clip này, ngày mai gửi cho Hồng Nhi chắc chắn Hồng Nhi sẽ nổi điên, nghĩ đến đây cô càng hưng phấn hơn bao giờ hết.
_ Khang, sao anh còn chưa ngủ - cô tiếng lại bên anh, tay đặt lên vai anh.
_ À! anh có tí chuyện cần làm, bảo bối ngoan ngủ trước đi - anh ôm lấy eo cô ôm cô, đầu gối lên bụng cô.
Lúc này, tay anh rà xuống mông thì mới phát hiện, cô không mặc quần short thun mà chì mặt quần chip, anh ngẩn lên nhìn cô, ánh mắt lạ lẵm. Hồng Nghi tưởng anh đã bất đầu muốn cô, nên chủ động ngồi xuồng đuồi anh, áo sơmi có chút vếnh lên, lộ ra cái quần chip màu đỏ gọi tình.
Anh nghiêng đâu, cảm thấy kì lạ, Cảm giác này, không phải, Hồng Nhi hôm nay, thật sự rất bạo dạng, thật rất kì lạ. Ánh mắt màu hổ phách của anh nhíu lại, có chút nghi ngờ. Hồng Nhi thấy anh cứ nhìn cô, liền chủ động, không đợi anh tấn công
_ Khang! - câu nói gọi tình, cô nhướng lên hôn lấy môi anh, nồng nàng, chủ động rờ lấy bờ ngực săn chắc của anh. cảm hứng của cô bắt đầu dâng lên.
Khang được cô hôn nhưng lại cảm thấy kì quáy, tâm hồn anh nguội lạnh, không chút dao động như mọi khi, anh chán nản, đẩy cô ra, tay mở quyển tài liệu cần phê duyệt ra miệng thì thào.
_ Hồng Nhi! Hôm nay anh có nhiều việc phải làm, em ngủ trước đi, chút anh sẽ ngủ sau - giọng anh lạnh như băng.
Hồng Nghi nghe thấy anh không ham muốn mình, tỏ vẻ rất bực mình, giận dỗi quay đi, bước về phòng, tay cô siết chặc, dù cô có giống Hồng Nhi thế nào, nhưng cảm giác của anh cũng không có với cô là sao. Sự căm tức đến tột cùng.
Vậy là cả đêm Viên Phúc Khang làm việc rồi ngủ tại thư phòng chứ không về phòng ngủ chung, anh cảm giác xa lạ và không muốn đến gần cô gái đó, có phải đây là cảm giác cô gái kia không phải là Hồng Nhi. Anh nhiếu mày, Sáng sớm đã đi ra khỏi nhà, gọi Ấn vệ đến văn phòng.
_ Hông Nhi rất lạ! Các người có thấy gì khả nghi? - anh ngồi trên ghế chủ tịch, tay vừa kỹ bản hợp đồng, miệng vừa nói
_ Thưa chủ tử! chúng thần có chút hoài nghi nhưng chưa thể làm rõ. - tên Ấn vệ cung kính.
_ Ngày hôm qua có gì khác lạ không? - Anh tiếp tục hỏi.
_ Thưa, hôm qua tiểu thư có đi đến quán cafe Maxi gần sân bay, lên đó lúc sau đó tiểu thư lại đi xuống, bọn tiểu nhân thấy không có gì khả nghi - Ấn vệ cho biết.
_ Cô ấy gặp ai? - Anh ngước lên, rõ ràng anh bảo cô ở nhà mà.
_ Dạ! tiểu nhân nghe tiểu thư nói chuyện điện thoại, có vẻ chị của tiểu thư đã trở về, sau đó hẹn gặp tiểu thư ở quán cafe Maxi, chính tài xế đã đưa tiểu thư đến đó - Ấn vệ rành mạch trả lời.
_ Tốt, chuẩn bị pháp hình, tối nay sẽ có người tới - Anh đã hiểu mọi việc, anh cũng đã biết Hồng Nhi ngày hôm qua là giả. Anh nhếch môi cười.
" Xem ra tôi tha cho cô là vô ích rồi. " ánh mắt màu hổ phách của anh nhíu lại.
Pháp hình: căn phòng giam bí mật trong doanh trại quấn luyện của Ấn Bang, vào đó còn hơn cả xuống địa ngục, thứ gì cũng có thể.
Anh đứng dậy vứt áo đi ra, chạy xe về nhà. Chỉ cần xác minh việc nhỏ thôi là anh có thể biết được, cô gái kia có phải là Hồng Nhi hay không liền. Chạy như bay về nhà. thấy Hồng Nghi đang nằm suy tư trên ghế sofa, tỏ vẻ rất căng thẳng, nhưng khi thấy bóng hình anh, cô lại nhảy lên vui mừng vì anh đã về. Anh bước lại ôm lấy eo cô, ánh mắt nhìn tà mị, nhẹ hỏi.
_ Hồng Nhi, em nói em nhớ Hoa Hồng Trắng hay chúng ta đi đến đó đi - anh nhíu mày lại, bài kiểm tra rất nhẹ nhưng chỉ cần sơ hở là chết người.
_ Hả? Hoa Hồng Trắng? Hoa Hồng trắng? - cô suy nghĩ,sao cô điều tra lại sơ xuất nhiều đến vậy, Hoa hồng trắng là gì?, bông hoa hay là khu vườn?,
_ Hả? em không nhớ Hoa Hồng Trắng hả? - anh đang xác định rất rõ, vì mỗi lần anh nhắc đến Hoa Hồng Trắng, Hồng Nhi liền nhảy lên vui vẻ chạy lên lâu rồi chạy xuống để cùng anh đi đến đảo thiên đường do anh mua cho cô, đây là bí mật giữa người.
_ À nhớ chứ, nó thật đẹp, và thật thơm, lâu rồi em không thấy. - Cô nhắm mắt liều nói đại.
_ Thơm? - anh đã xác định rõ cô gái này là ai rồi.
_ Đúng vậy nó thật đẹp, thật thuần khiết, lại thơm nữa - Cô cười tươi rối, nhưng hồ hôi xuất ra.
_ em đang nói đến Hoa? - anh nhíu mày chặc lại, ánh mặt màu hổ phách của anh bắt đầu thiêu đốt.
_ À! thì chứ là gì nữa. - cô mất đi nụ cười, mặt tái đi. Không lẽ bị anh phát hiện sớm như vậy.
_ Được! vậy anh dẫn em đi gặp Hoa Hồng Trắng - Anh cười lớn, sau đó ôm chặc Hồng Nghi hướng ra cửa.
Cô lúc này có sợ sệch rồi, nhưng vẫn cứ làm gian đi theo anh, trên xe ánh mắt màu hổ phách của anh không ngừng nhíu chặc. Anh chạy thẳng đến quán cafe Maxi nơi Bảo bối thật sự của anh đang bị dam cầm. Xe vừa chạy đến nơi dừng lại, Hồng Nghi run hơn cả máy cầy.. cô không dám bước, cũng không dám nhất, mặt không còn giọt máu nào. Lúc này đây cô đã bị lộ rồi,
Anh đi ra khỏi xe, hung hăng nắm tay cô lôi cô ra ngoài, kéo cô vào trong quán cafe, đi thẳng lên tầng lầu, cửa bị khóa chặc, anh vung chân đập mạnh bức vào, thì mắt: Khang và Hồng Nghi đang nhìn cô gái thân hình nhỏ nhắn đang đứng đó tay phải nắm đầu của tên côn đồ, tay trái nắm cánh tay của tên côn đồ khác, chân đạp lên người tên khác, tên kia nằm ngây đơ trên sàn nhà, Khi nghe tiếng đập cửa Hồng Nhi quay lại, đang trong tư thế mấy kiểm soát, ánh mắt của cô lúc này là ánh mắt giết người, Hồng Nghi nhìn thấy liền hoảng sợ hơn ai hết, cô không nghĩ em gái dịu dàng của cô lại là người thế này.
Anh đứng kế bên nhíu mày cười, sau đó nắm lấy tay của Hồng Nghi, ném về phía Hồng Nhi đang đứng, sau đó khoanh tay đứng nhìn.
Hồng Nhi ánh mắt băng nhìn Hồng Nghi không chớp mắt, Hồng Nghi mặt trắng đến xanh.
_ Hồng Nhi! Em - Hồng Nghi run sợ.
Hồng Nhi không nói gì, bỏ tên kia ra như quoăn búp bê quay hết người lại, nhìn Hồng Nghi, khôm xuống, nắm lấy cổ áo của Hồng Nghi nhất bổng cô lên.
_ Cô! Không xứng đáng để gọi tên của tôi - thật sự Hồng Nhi khi mất kiểm soát rất kinh khủng, cô có thể giết người chỉ cần cú đánh, cô quoăn Hồng Nghi lên giường, sau đó bước lại, ý định sẽ đánh gãy chân của Hồng Nghi, nhưng trong vô thức của cô vang lên giọng nói " Chỉ là tự vệ, tự vệ thôi con nhé " tiếng nói của sư phụ cô trong Thiên Võ Mộng nhắc nhở.
Cô quay sang nhìn anh, chớp mắt cái giọng lạnh " giao cho anh, tùy quyền sử lý ", sau đó cô đi ra bang công ngồi xếp bằng xuống, nhập người vào Thiên Võ Mộng, để chấn tỉnh bản thân.,
Thời gian phút trước:
trong tên nhìn cô với vẻ thèm thùa, cứ đánh mắt lên bộ ngực đẩy đà của cô tỏ vẻ ham muốn, lợi dụng tên kia đang đánh bài, mình hắn đi lại phía giường của cô, tay sờ lấy cặp đuồi nõn nà của cô, dục vọng lên cao chỉ muốn nuốt chững cô lúc này. Hồng Nhi nhắm mắt lại miệng nhếch lên.
_ Dừng lại nếu muốn sống - lúc này là cô đã nhập vào Thiên Võ Mộng, bái kiến sư phụ, lời cô nói ra là lời cảnh báo trước tai họa.,
Tên côn đồ không ngừng mà còn thích thú, vuốt lên cao, tâm đã nhập, mắt đã biến đổi,cô mở mắt ra, tay tung tên côn đồ cao hơn cô, nặng gấp đôi, nhưng chỉ cái hất, hắng ta đã bay lên đập đập mạnh vào trần nhà rơi tự do rồi nằm bất động. và những tên tiếp theo cũng lần lượt nằm ngây đơ cho đến khi cô vừa giải quyết xong tên cuối là anh cùng Hồng Nghi xông vào.
Giờ thì cô cần xuất môn, trận trước do là so tài nên cô cũng chỉ dùng chưa hết nội lực nên khi hoàn thành cô chỉ cần bình tỉnh chút là có thể bình thường lại, còn đây là trận đấu thật, nên công lực của cô đã đem hết ra, rất khó để bình phục lại, cô cần phải gặp lại sư phụ.
Viên Phúc Khang ra lệnh cho tên Ấn vệ đem Hồng Nghi về nơi anh sắp đặt, còn anh ở lại nhìn Hồng Nhi đang tịnh tâm, anh thật sự rất lo cho cô, không phải vì sợ cô bị người khác giết nhưng theo anh biết, nếu đã đạt đến cảnh giới và tạo ra được thế giới ảo mộng võ thuật cho mình, có thể đi đi về về như vậy, có khả năng nếu như mất kiểm soát thì không thể quay lại. Anh có vẻ nhíu mày, anh tự dặn lòng rằng sẽ không để cô phải mất kiểm soát thêm nữa.,
Phải hơn tiếng sau, Hồng Nhi mới khôi phục lại chính mình, cô mới bắt đầu đứng dậy, gương mặt mệt mỏi, đi đến bên Viên Phúc Khang, ngồi lên đuồi anh, ngã vào lòng ngực vững chắc của anh thì thào
_ Rất may vì anh đã tìm được em. - nói xong, cô ngất xỉu, vì đã dùng toàn lực để ra đòn, giờ thì người cô mềm nhũng ra như nước,
_ Bảo bối! Anh sẽ không để em phải mất kiểm soát thêm lần nào nữa, Ngoan! - anh yêu chìu hôn lên trán cô, sau đó bế cô lên, đi ra xe và trở về biệt thư.