Hôm nay, anh đi ký hợp đồng, nên trưa cô không phải đến công ty ăn cơm cùng anh, liền cầm máy đi dạo thành phố.,
Quả thực tiền nào của đó, và với mức độ chuyên nghiệp của cô thì cái máy này phải làm việc hết công xuất của mình, cô rất hài lòng với cái máy này. Đi dạo cả buổi sáng, liền đến công viên nơi lần đầu tiên cô đến đây đàn guitar. Cô cầm máy nhìn rất nhìn rồi chụp chụp, thật sự hôm nay mục đích của cô là muốn đi kiếm ý tưởng mới cho đám ekip lộn xộn kia của cô.
Đi cũng được vòng công viên. Cô đã đến nơi cô trước đây ngồi đàn, đúng vậy, nhìn từ xa nơi ấy thật sự rất đẹp. cô liền chụp lại. khẽ cười nhớ lại lời anh nói, thì ra đây là nơi anh thấy cô lần đầu tiên và đã yêu cô. Cô không thể nào hanh phúc hơn.
Mãi mê chụp, điện thoai cô reng lên. À là anh gọi, anh nói đã ký hợp đồng xong, hiện đang rất rãnh, muốn cùng đón cô đi chơi. Cô liền nói cô đang ở Công viên, anh liền chạy đến đón cô.
Suoota buổi chiều họ hạnh phúc bên nhau. Cô cũng thuận tiện chỉ anh chụp hình, giải thích cho anh về chức năng máy. Các set máy, lúc này anh cũng đã có phần bị thu hút vào cái cục đen xì này rồi. Anh liền hiểu vì sao cô lại chọn nhiếp ảnh làm điểm dừng chân. Anh tập chụp những tấm hình đầu tiên, trong lòng thật có chút hứng thú, xem ra anh phải nghiên cứu thêm về cái vấn đề này mới được.
Đang lúc rất vui, điện thoại của anh reng lên. Anh nhìn số điện thoại có phần khá lạ, cũng tính không bắt máy, nhưng cô lại bảo phải lịch sự nên anh nghe theo. Vừa bắt máy, anh đang trong trạng thái cười vui vẻ thì nụ cười của anh chợt tắt, đầu dây bên kia là.
_ Khang! Em đã về. Em đang ở trước cửa Viên gia, em chờ anh về. - Nhu Diệp Loan, người con gái anh yêu năm nào, bỏ anh để đi theo ước moe nay đã trở về.
"......." anh không trả lời đứng cứng đơ.
_ Khang! anh sao vậy? Công ty có việc gì sao? - Hồng Nhi bên này đang coi cái giang hàng kẹp tóc khá vui vẻ nhưng khi nhìn lại thấy anh đứng im.
_ À không.... không có việc gì! - anh chợt tỉnh. Liền tắc máy.
Thiên đàn anh vừa tìm được thì cô gái kia lại xuất hiện, mọi việc sao lại trở nên rắc rối thế này.. tâm trạng anh đang rất tốt, nhưng lại bị kéo xuống, sắc mặt anh biến đổi, Hồng Nhi ngồi kế bên xe không dám mở lời. Cô không biết anh bị gì nhưng với ánh nhìn của cô thì anh đang rất bực mình nên không dám đụng đến.
" Làm sao để nói với Hồng Nhi là Diệp Loan đã trở về đây? " anh lòng đầy vướng bận.
_ Hồng Nhi!....... - anh nói tiếng.
_ Dạ! - cô đang im lặng nghe tiếng anh kêu liền có chút giật mình quay sang nhìn anh.
_ Chỉ là. Ngày trước, ba có nhận nuôi cô gái. Tên cô ấy là Nhu Diệp Loan, cô ấy đi du học ở nước ngoài, giờ đã trở về và đang đợi anh ở nhà. Anh sẽ giới thiệu em với cô ấy. - anh khó khăn nói lên từng chữ. muốn nói cô biết đón là người anh yêu đã bỏ đi như anh đã nói trước đó nhưng lại sợ coi bi thảm.
_ Oa! Sao anh không nói điều này với em sớm, em thế này gặp cô ấy liệu có được không? - cô nghe anh nói liền tự nhìn bản thân mình hiện giờ. Sự thật quá tầm thường.
________
Cách đây năm, mẹ của anh trên đường đi đón ba vừa đi công tác về. Trên đường về, xe của họ đã đụng phải Nhu Diệp Loan. Liền đưa cô ấy đến bệnh viện, sau khi biết cô ấy là trẻ mồ côi nên đã muốn bù đấp cho cô, mẹ anh rất thích có con gái nhưng vì bác sĩ nói là cơ bà rất yếu, sinh lần này thôi còn nếu sinh nữa không đảm bảo tính mạng nên ba của anh đã đi thắt của mình để bà không thể có thai ngoài ý muốn. Năm đó anh tuổi còn cô tuổi, cô được ba mẹ mang về và làm em gái của anh, cô bé đến bên anh thật rất bất ngờ, biết anh không thích cô bé vẫn làm, nói chung cô bé thường làm trái ngược với những gì anh ghét, nhưng trong đêm anh tình cờ tỉnh lại khát nước đi ra ngoài liền đi ngang qua phòng cô nghe tiếng thúc thích, anh đẩy cửa vào liền nghe thấy tiếng khóc nghẹ theo tiếng nói " Mẹ! Huhuhu ức.. ức... Nhu Nhi nhớ mẹ lắm.. ức... ức... Nhu Nhi sợ lắm.... ức ức " tiếng kêu mẹ đau thương của cô bé đã làm cho con tim của anh chợt đau nhói. Thì ra cô bé không phải ương bướng mọi thứ cô làm đều là vì muốn được anh chơi đùa cùng để không phải thấy cô đơn nữa. Sau này, anh lại dịu dàng hơn với Nhu Nhi, chịu chơi đùa với cô, và đã yêu cô từ lúc nào không hay. Sau đó khi cô bé lên tuổi, cô bé đã nói muốn được thành nhà thiết kế thời trang, và đã kệ anh dù anh năng nỉ, quỳ van xin nhưng cô vẫn quyết tâm đi. Gần ấy năm đau khổ lạnh giá. Cho đến khi Hồng Nhi xuất hiện, anh mới lại có thể yêu thương như bây giờ.
____________________
Xe về đến biệt thự, Anh cùng Hồng Nhi xuống xe. Hồng Nhi sửa soạn lại quần áo của mình, rồi mới gật đầu cùng anh tiến vào nhà..
Đến trước cửa nhà. Đã nghe thấy tiếng cười rộ lớn lên của người, tiếng trầm của Viên lão gia và tiếng lãnh lót của cô gái trẻ, đích thực là Nhu Nhi, Anh chợt dừng lại, lòng không khỏi hổn loạn anh. Anh sợ trái tim mình lại loạn lên vì thấy Nhu Nhi. Anh đang cảm thán trong lòng.
Nhưng việc gì đến thì cũng đến anh cũng phải vào nhà, nên đã nhắm mắt lại, hít nhẹ hơi sau đó tay nắm tay của Hồng Nhi rất chặc như đang tự nói với bản thân " Cô gái kế bên này mới là người của anh ".
_ Há há há, vậy chắc cậu ta rất thích con đúng không? - tiếng cười của Viên lão gia đang nói cùng con gái nuôi của ông.
_ Dạ heheheehe, anh ta có những hành động mắc cười thưa ba, anh ta cứ nhảy như con khỉ vậy đó ba - cô gái đáng yêu kia đang ngồi ôm lấy tay ông cười vui vẻ.
_Á! Khang, anh đã về - đang ôm lấy tay của Viên lão gia, cô nghe tiếng bước chân ngoài cửa liền quay qua nhìn la lên, rời bỏ cánh tay của Viên lão gia, chạy nhue bay thẳng đến ôm lấy anh.
_ Ờ! Ờ, em mới về hả! - anh cứng đơ người nhẹ giọng lấp bấp trả lời.
Hồng Nhi đứng bên cạnh có chút kinh ngạc, vì đó giờ cô nghe anh chưa hề để người phụ nữ nào khác đụng đến mình, nhưng lúc này ngay lúc này đây cô đang thật sự đứng hình. cánh tay bị anh nắm tự dưng theo quán tính rút lại. Nhưng không được, anh đang nắm chặc hơn, trong tim anh đang cảm thán.
Lấy tay còn lại đẩy nhẹ Nhu Nhi ra, xoa đầu cô, rồi đưa mắt nhìn Hồng Nhi đang đứng ngây người kế bên, mở miệng.
_ Nhu Nhi! Đây là Hồng Nhi, cô ấy là vị hôn thê của anh, tháng nữa bọn anh sẽ kết hôn. - anh đưa tay ra nắm lấy tay Hồng Nhi nói với Nhu Nhi.
_ Á! Chào chị, em là em gái NUÔI của anh Khang, sau này mong chị chỉ giáo.- ánh mắt của Nhu Nhi đang cười, liền đứng lại, nhưng hành động rất lẹ nên không ai có thể thấy được, nuốt cục nghẹn, nặng ra nụ cười đưa tay ra chào hỏi.
_ Chào em! Chị là Hồng Nhi, mong em chỉ giáo - đưing nhiên Hồng Nhi biết được ánh mắt yêu thương của Nhu Nhi nhìn Phúc Khang cô đã hiểu ra được tí chuyện nhưng vẫn vui vẻ.
Nói xong, Viên lão gia liền lên tiếng bảo mọi người cùng vào ăn cơm. buổi tối cũng rất vui nhưng người không vui ở đây là Hồng Nhi, cô hầu như không thể nào xen vào cuộc nói chuyện giữa ba người, Nhu Nhi thì cứ luyên thuyên nhắc về chuyện ngày xưa, Viên lão gia cũng vừa kể lại vừa cười, Viên Khang cũng đã như hòa nhập vào với những kí ức yêu thương ngày xưa, chỉ có mình Hồng Nhi ngồi bên, cuối xuống ăn hết phần cơm của mình, sau đó đứng lên tính rằng lên tiếng nói đi trước nhưng họ không hề quay về phía cô mãi nói chuyện với nhau, nên cô tự im lặng tự đi về phòng., mở máy tính, chép hết hình vào máy, rồi ngồi tự coi lại hình, nhưng cô không thể tập trung như mọi ngày, cứ thoáng chóc lại nhìn ra cửa mong chờ ai đó sẽ bước vào nhue mọi ngày.