Câu nói của anh khiến cho Hàn Hồng Nhi như người trên mây. Sau khi ăn bữa tối cùng gia đình, Hồng Nhi cùng anh đem hành lý của mình đến khách sạn của anh. Nới khách sạn anh đã thu xếp phòng ngủ kế bên phòng của anh. Xe đỗ trước cửa khách sạn, anh dìu cô xuống xe, ném chìa khóa cho nhân viên hành lý cũng để đó để bọn họ tự mang lên, anh nắm tay cô đi lên phòng trước.
_ Phòng em ở đây! chúng ta sẽ ở đây tuần, em hãy sắp xếp công việc của em, nếu có thể em hãy cho nó ngừng hoạt động đi, vì có khả năng em sẽ không quay lại đây nữa. - Anh dẫn cô tới phòng, sau đó giọng nói khá lạnh ra lệnh cho cô. tay vẫn nắm lấy đôi vai gầy của cô mắt hướng về căn phòng ngủ.
_ Làm! làm sao có thể ngưng hoạt động được. Em em đã mất năm trời để tạo dựng nó. - Cô buồn rầu trả lời.
_ Vậy chuyển nhượng lại cho ai khác làm thay. Em không còn lựa chọn nào nữa đâu! - Anh nhìn cô, thấp giọng khi nghe cô phản đối.
_ À! để chút em thu xếp. Vậy còn việc học? - Cô đầu óc rối mù khi nghe thấy sự sắp xếp có phần vô lý của anh.
_ Thủ tục của em đã được chuyển sang Thượng Hải, sau khi qua đó, tháng sau khi em làm quen được với nhịp sống bên đó rồi, em sẽ được đi học - anh không nhìn cô, tiến tới cửa sổ nói cho cô biết về sự việc của anh đã làm cho cô.
_ Ả! Anh làm lúc nào? - Cô càng khó tin hơn khi nghe anh nói.
_ Cách đây tiếng, lúc em đang thu dọn hành lý. - Anh quay sang nhìn cô, nhếch môi cười.
Cô không thể nói gì được nữ vì mọi việc đã sắp đặc xong. Chỉ lẳng lặng ngồi đó có vẻ rầu rĩ.
_ Yên tâm! anh sẽ đối sử với em như bảo bối, sẽ không để em chịu khổ ngày nào. Hãy tin anh. - Anh biết cô đang lo lắng điều gì, liền đi lại nắm lấy vai cô nhìn thẳng vào mắt cô, nói giọng nói đầy ấm áp.
Cô nghe anh nói liền có phần yên tâm nên gật đầu nở nụ cười thật tươi, tỏa sáng hơn bao giờ hết. Anh không thể nào cưỡng lại nụ cười đầy sức mê người kia liền cuối xuống hôn vào đôi môi mềm mại của cô, hồi lâu mới quyến luyến ngừng lại, không chịu dứt, trước khi rời đôi môi anh còn dùng lưỡi mình liếm lấy đôi môi ngọt mịn của cô làm cô xấu hổ vô cùng. Anh khẽ nói nhỏ bên tai cô " Em biết không? Môi em ngọt hơn kẹo, anh không thể rời " câu nói bá đạo này của anh càng làm cô xấu hổ hơn nữa. Thấy cô như vậy anh tỏ vẻ cười đắt chí, xoay người cô lại, bảo cô đi tắm trước. Cô nghe lời liền bước vào nhà tắm, p sau, cô lại bước ra, anh tròn mắt nhìn cô vẫn còn y nguyên. À thì ra cô xấu hổ quá không thể nhớ được là chưa lấy đồ ngủ. Đứng trong đó cho đỡ xấu hổ rồi lại bước ra.
Cô cười ngựng nhìn anh rồi đi vào phòng ngủ, lục vali, lấy bộ đồ ngủ, chạy như bay qua khỏi ghế sofa nơi anh đang bắt chéo chân ngồi coi phim, thấy dịu bộ đáng yêu của cô, anh cười rất hạnh phúc. Cuối cùng anh và cô cũng đã ở chung một chỗ rồi, tháng ngày sau này sẽ rất vui vẻ đây. p sau, cô từ nhà tắm đi ra, nhìn đang coi tivi nghe thấy tiếng cửa nhà tắm mở ra, liền quay đầu sang nhìn cô, và rồi nơi đàn ông kia lại Ố Yea khi thấy cô mặt chiếc áo sơmi màu hồng của con trai, dài xuống qua mông, do quần đuồi bên trong khá ngắn nên thoáng chốc anh tưởng cô không mặt quần bên trong ý chứ ( Ôi! mấy ông này tưởng tượng ghê quá). Anh đứng bật dậy, đi thẳng về phía cô đang đứng lau khô tóc, ôm cô vào lòng, ngửi lấy mùi thơm sữa tắm của cô, khiến anh càng không thể kềm xuống. Cô nào biết, ngay lúc này cô thật sự rất quyến rủ.
Anh ráng kềm cái đàn ông thú tính xuống, giọng nói khó khăn, lên tiếng " Vì sao em lại ăn mặc như vậy? Đồ ngủ em đâu? "
Cô thật sự chỉ là cô bé tuổi, dù có học giáo dục giới tính, nhưng khi đến tình huống thế này thật sự cô không kịp phản ứng, cũng không nghĩ đến mức độ nguy hiểm hiện tại của mình, nên cứ thản nhiên mà trả lời " Đây là đồ ngủ của em nè "
Anh ráng buông cô ra, gương mặt mỹ nam ngạc nhiên khi nghe cô nói bộ đồ đó là đồ ngủ của cô. " Đồ ngủ của em? " - " Dạ! " câu hỏi lập lại, câu trả lời vẫn ngây thơ. Thật sự con Cừu đang thử thách lòng kiên nhẫn của con sói mà.
_ Vì sao em lại mặc thế này ngủ? Áo này ai mua cho em? Em mặc thế này từ khi nào? - Anh không thể nào chấp nhận được tình huống quyến rủ này, nhưng vẫn rất thích cô mặc thế này vì nó quá quyến rủ.
_ À! hồi đó đi cắm trại ở trường, em quên mang theo đồ ngủ, nên đã mượn áo sơmi đồng phục của anh Nhật Hiên, mặc lần em thấy thoải mái, nên em đã về lấy hết mấy áo sơmi củ của Nhật Hiên và ba em ra làm đồ ngủ. - Quả thật là con cừu này không sợ sói mà. Trả lời còn rành rọt, giải thích cực cặn kẽ nữa chứ.
_ Vậy? Áo sơmi em đang mặc này là của ai? - Nhật Hiên, mặc áo của Nhật Hiên? sắc mặt của anh còn đen hơn cả trời đêm nữa.
_ À! Áo này của Nhật Hiên, em mang theo cái, còn cái nữa của ba. - Cừu con vẫn cứ trả lời vô tư lự.
Không cần nghe cô nói nữa. Anh buông cô ra, kéo cô vào trong phòng mình, mở tủ đồ ra, hơn áo sơmi đủ màu của anh đem ra, liện lên người cô, sau đó quay trở lại phòng của cô lục hết đồ trong vali, cái áo sơmi ( đồ ngủ) đang nằm trong đó, anh lấy cái bao bỏ hết tất cả vào đó sau đó đem ra ngoài dụt chúng vào thùng rác, quay lại thấy cô vẫn còn đang đứng ngơ ngát ôm đống áo của mình và mặt cái áo sơmi của Nhật Hiên, anh tức giận " Cho em giây để cởi cái áo đó ra và thay áo này vào ".
_ Vì vì sao? _ thấy anh giận dữ vô cớ, cô không hiểu tại sao, ráng nuốt nước bọt hỏi nhỏ.
_ Em muốn tự cởi, anh là anh cởi giùm? - Anh không muốn nói thêm gì chỉ gầm lên với cô.
_ Em... em... tự cởi... để em... về phòng cởi. - nói xong, cô để đống áo sơmi của anh ở lại trên giường rồi ba chân cắn chạy như bay, nhưng chạy mãi không ra khỏi phòng, cô liền quay đầu lại thì lấy cổ áo sơmi đang bị anh nắm lại, ánh mắt như dao gâm nhìn cô.
_ Em.... Em... về bên đó thay.! - Cô ráng lập lại câu nói nhìn anh với nét cừu con tội lỗi vô cùng.
_ Đem đống áo này qua đó, từ nay những cái áo sơmi này sẽ là đồ ngủ của em! - Anh với tay lấy tiếp đống áo sơmi trên giường, ném lên tay cô và nói.
_ Dạ! Dạ.... - cô ôm đống áo, cuối mặt xuống. nói khẽ rồi đi ra, quay về phòng thay đồ. để anh đứng mình bên này, vẻ mặt tức giận cũng vơi đi phần vì cô bé còn quá nhỏ chưa hiểu chuyện gì.
_ Em... Em thay xong rồi! - Anh thôi dòng suy nghĩ, nghe thấy tiếng cô nói, liền sải bước chân đi ra khỏi phòng ngủ của mình, quẹo trái về hướng phòng cô.
Thật sự cô rất nhỏ so với cái áo của anh quá to, nhưng không hiểu sao nó lại quyến rũ đến thế, cô thật biết giết người mà, anh nhìn cô đang thẹn thùng tay để sau mông, chân trái đang gãy gãy sau gót chân phải, thật sự đáng yêu đến chết người. Anh đi thẳng vào phòng cô, cầm chiếc áo sơmi của Nhật Hiên, quay trở ra, và xé nó ngay trước mặt cô. Cô ngẫn lên, thật sự rất kinh ngạc với hành động ghen tức của anh, nó khiến cô khá sợ hãi. Sau khi xé xong anh đi vào phòng bếp, mở thùng rác ra liện chiếc áo bị rác nát kia vào không thương tiếc. Quay lại phía cô anh nắm lấy đôi tay của cô kéo cô đi lại ghế sofa, bắt cô ngồi đó, rồi tự mình lại tiếp tục đi vào nhà bếp, lấy chiếc đĩa tròn khá lớn, mở tủ lạnh, lấy đống trái cây trong đó, có cả con dao ra, đi quay lại phòng khách đặc trên bàn kiếng trước mặt cô, sau đó ngồi xuống kế bên cô, bắt chéo chân, quay sang nhìn cô. Hiểu ý, cô khom người tới lấy trái bom, cùng con dao và cái đĩa trắng tròn kia để trên người, bắt đầu gọt trái cây.
Cô gọt trái cây rất rành chứng tỏ việc này cô thường xuyên làm, anh từ khi nhìn tivi lại quay sang nhìn cô, dáng vẻ cô đang tập trung gọt trái cây thật sự rất hấp dẫn và đáng yêu, anh với tay kéo lọn tóc đang che lấy mặt cô lên xếp nó ở trên tai cô, sau đó nhìn cô với ánh mắt cưng chiều cực kì,. Cô sau khi gọt xong, cắt làm sau đó đưa anh, anh không lấy tay nhận lấy mà dùng miệng cắn hẳng miếng táo cô đưa cho, tỏ vẻ rất hài lòng. Cô ngựng đỏ mặt, sau đó để miếng thừa còn lại trên đĩa tròn cho anh, chuẩn bị lấy miếng khác ăn " Ăn miếng đó đi ", miếng táo vừa được đưa lên miệng thì nghe thấy tiếng anh nói, cô miệng còn hả, miếng táo đang nằm lơ lững giữa vòm miệng nhìn anh, anh liết xuồng nhìn miếng Táo của anh đã cắn phân nữa nói với cô " Ăn miếng đó đi "
Cô không hiểu vì sao nhưng vẫn cứ làm theo, ngựng ngùng bỏ miếng táo lơ lững đó xuống, cầm miếng tao anh ăn phân nữa lên, ngập ngừng bỏ vào miệng, khá là miễn cưỡng. Sau đó cô đưa miếng táo khác cho anh. Anh chỉ nhìn cô, sau đó lấy tay cầm lấy miếng táo đưa ngược về hướng cô, ý bảo cô ăn trước, nhưng trong miệng vẫn còn miếng táo kia đang nhai, cô lắc đầu, nhưng anh nhăn mặt, biết không thể kháng cự nên đã hả miệng ra cắn lấy phân nữa, sau đó phân nữa còn lại anh đưa hẳng vào miệng " Uhm! Ngọt hơn rồi đó " Mặt cô hiện tại là đỏ bằng với trái táo đó rồi.
Và cứ thế gọt vỏ xong, cô cắn trước nữa miếng, nữa miếng còn lại đưa anh. Đào, Lê, Táo, Nho đều y chan như vậy. Sau khi tận hưởng hết đĩa trái cây hạng sang kia, anh bế cô đi vào nhà tắm, cùng cô đánh răng, rửa mặt, rồi sau đó bế cô về phòng của cô, đắp chăn cho cô rất kỹ hôn nhẹ lên tráng cô, chúc cô ngủ ngon rồi sau đó mới đi ra khỏi phòng, quay về phòng ngủ của mình.
h sáng. Phòng ngủ của anh khẽ mở cửa, bóng người nhè nhẹ đi vào, đôi tay nhỏ nhắn lây lây đôi vai của anh khiến anh giật mình, quay sang nhìn thì ra là cô, " Sao em không ngủ? " anh thấy cô, liền với tay bật lấy đèn ngủ sau đó ngồi hẳn dậy, đưa tay lên để lên mặt cô, giọng nói cưng chiều.
_ Ứm! Em không ngủ được, phòng lớn quá, em sợ - cô thật sự rất sợ, phòng ngủ của cô thật sự chỉ bằng / của căn phòng này cho nên cô không thể nào chợp mắt, cộng thêm ảnh hưởng sợ ma nên làm cho cơn sợ của cô càng không thể khốn chế, không thể làm được gì nên đã chạy đi tìm anh
_ Ngoan! không sao đâu. Để em đưa em về phòng ngủ - Anh thấy cô sợ, an ủi cô rồi xoay người dậy chuẩn bị bế cô về phòng.
_ Ứm! Em.... em.... có thể ngủ với anh không? Em sợ lắm... Em hứa em sẽ ngoan, không làm phiền giất ngủ của anh đâu huhuhuhu - Đến lúc này cô đã khóc thật rồi. Nghĩ đến mình trong căn phòng lớn kia, nó làm cô sợ đến không thể tưởng.
_ Em không sợ anh? - Anh nghe cô nói thật sự anh chỉ sợ bản thân anh không thể kềm mình được mà làm hại đến cô
_ Em tin anh! - cô ngước lên, nước mắt cộng nước mũi nhiễu nhão, nhìn anh thúc thích.
_ Ờ! Được, vậy thôi vào đây ngủ đi. ngoan.! - Thật sự lúc đầu anh còn có hứng, nhưng sau khi thấy cô ngước mặt lên thì thôi rồi, cái mặt đầy con nít kia đã đánh bại dục vọng của cô, anh tự nhủ, cứ mỗi lần lên mà gặp cái mặt này thì chắc chắn là không bao giờ có con được!
Sau đó, như thói quen, cô thường ôm gói ôm ngủ nên vừa nằm xuống là cô đã ôm lấy người anh cứng ngắt không buông ( Đang thử thách lòng sói). Anh muốn khóc cũng không xong, thật sự, cái ngoan của cô làm khổ anh lắm đó. Anh quay sang tính mắng cô trận mà ngờ đây cô đã ngủ mất tiêu rồi. dùng tay đẩy cô ra xa hơn để đảm bảo an toàn, nhưng rồi vô ít. Đây đâu phải lần đầu người ngủ chung, vậy mà sao cảm giác bây giờ lại khác xa cảm giác kia vậy. Nó làm anh muốn có cô bằng mọi giá, làm anh cảm giác hạnh phúc đến khó tả, vật nam kia lại Ố Yea vì cái chân đáng yêu của cô cứ cạ lên cạ xuống, thật sự cô ngoan đến mức khiến người khác muốn ăn cô ngay thôi.
Cố gắng gạt bỏ đi cái suy nghĩ biến thái tiêu cực kia, anh lại đọc câu thần chú " Kim, mọc, thủy, hỏa, thổ...." hơn tiếng sau mới có thể đi vào giất ngủ. Đêm nay, có người đang thật ấm áp, ôm nhau ngủ như đôi vợ chồng mới cưới không thể tách rời.
Một ngày mới lại đến trên khung cửa sổ phòng anh, ánh nắng buổi sáng ấm áp chíu vào anh, làm anh khá khó chịu, tỉnh dậy,, xoay người sang bên kia, khẽ lười biếng mở mắt, dường như tìm kiếm thứ gì đó bên cạnh, nhưng lại không thấy đâu, anh chợt tỉnh giất ngồi dậy nhìn bên, không thấy cô đâu, trạng thái khá hoảng hốt tính chạy đi kiếm cô nhưng nào ngờ, mũi anh thoang thoảng mùi thức ăn thơm ngon, anh đứng dậy mở cửa ra ngoài, theo hướng mùi thơm đang tỏa ra, đi thẳng vào nhà bếp. Anh thấy bóng dáng người con gái tóc đen dài, gợn sóng tự nhiên cùng chiếc áo sơ mi màu vàng của anh to hơn người, đang sắn tay áo, tất bật trong bếp, cô chạy qua rồi chạy lại, lâu lâu lại vung tay lên lấy hủ gia vị trên cao, nhướng tay lên, liền hé bên dưới đuồi lộ ra quần short thun màu trắng của cô đang ôm lấy cặp mông căn tròn đầy sức sống của cô thật sự rất quyến rủ,
Anh đứng dựa vào cửa nhìn cô, chạy qua chạy lại, bộ dạng vào bếp của cô thật sự rất đáng yêu, anh đứng khoanh tay dựa vào cửa nhìn cô gái nhỏ đang chuẩn bị bữa sáng cho anh, lòng cực kì hạnh phúc, lúc này đây anh cảm thấy rằng, anh và vô thật sự là vợ chồng, nó làm cho anh càng muốn chiếm hữu cô hơn thế nữa.
Nghe thấy tiếng động nhẹ, cô gái liền quay lại, tay phải cầm đũa, tay trái cầm xẻng, nhìn anh, cười chào buổi sáng " Hi! Anh đi VSCN đi, bữa sáng sắp xong rồi " cô nói xong liền quay lại, đảo lấy cái trứng ốp la. Anh cười thật sự rất hạnh phúc khi được cô nói như vợ bảo chồng phải làm gì. gật đầu quay lưng đi, miệng không ngừng cười.