Sáng hôm sau nhận được cuộc điện thoại sớm và phải nên công ty gấp.
Vì còn sớm nên anh không muốn đánh thức cô chỉ dặn quản gia chăm sóc cô.
- Cô ta nghĩ mình là ai chứ mới về được có mấy hôm mà đã chảnh choẹ, ông chủ đi làm rồi mà cô ta vẫn ngủ. - Giúp việc A nói.
- Phải đấy cô ta như vậy sớm muộn gì ông chủ cũng chán cô ta.- Giúp việc B nói.
- Cô ta tưởng được ông chủ sủng mãi sao. Mà tại sao mẹ cô ta lại được ở đấy chứ. Hừ. - Giúp việc A nói tiếp.
- Mà nghe nói tại cô ta mà gia đình cô ta mới ra vậy đấy. Đúng là sao chổi. - Giúp việc B.
Họ cứ thản nhiên nói chuyện mà không hề để ý đến thần ảnh gầy gò đang cứng đờ người ở cửa.
- Này cô đoán xem có phải mẹ cô ta cũng dụ dỗ đàn ông như cô ta không. - Giúp việc B lại nói tiếp.
- Cô đang nói cái gì vậy hả?- Tiếng nói của cô phát ra từ ccửa nhà bếp.
Cô đã xuống nhà từ lâu và đã nghe hết câu chuyện của họ. Cô không thể chịu nổi bất cứ ai nói xấu về mẹ cô.
- Chúng tôi chỉ nói chuyện vu vơ thôi, đâu liên quan gì tới cô đâu. - Giúp việc A đanh đá nói.
-Sao cô lại nói xấu mẹ tôi các cô đâu biết bà ấy mà nói vậy chứ.- Cô tức giận nói.
- Tôi cũng chỉ đoán là như vậy thôi, con gái tthường theo gen mẹ mà. - Giúp việc A.
Đang cãi nhau bỗng cô giúp việc quỳ xuống hốt hoảng:
- Cô chủ tôi xin lỗi lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn. Xin cô đừng đuổi tôi.hu hu
Cô đang ngạc nhiên thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh:
- Chuyện gì xảy ra?
Cô quay lại nhìn anh ngạc nhiên. Còn cô giúp vviệc kia lại càng hốt hoảng chạy tới quỳ dưới chân anh khóc lóc:
- Ông chủ xin ông tha cho tôi lần sau tôi sẽ cẩn thận xin ông đừng đuổi tôi.hu
Thấy bạn mình đang diễn cô giúp việc còn lại cũng chạy lại thành khẩn nói với anh:
- Ông chủ cô ấy chỉ lỡ va vào cô chủ làm cô chủ nổi giận mắng cô ấy xin ông làm chủ cho chúng tôi.
Nghe giúp việc nói vậy anh nhìn sang cô.
Thấy anh không nói gì mà lại nhìn cô cô thấy có gì đó rất chua xót. Ánh mắt ấy có phải là anh không tin tưởng cô. Nghĩ vậy cô càng thấy xót hơn và cuối cùng cô quay đi bỏ chạy ra vườn.
Anh thấy cô bỏ đi thì vội chạy theo ra tới vườn thì thấy cô ngồi thận thờ ở ghế. Anh vội đi lại:
- Em sao vậy? Không khỏe sao?
-Anh không tin em phải không? - Cô không trả lời mà hỏi ngược lại anh.
Anh thở phào hóa ra là cô hiểu lầm anh anh còn tưởng cô làm sao.
-Anh không tin em lúc nào. Bảo bối, anh luôn tin em. Làm anh thật sợ hóa ra là hiểu lầm anh.- Anh nhẹ nhàng ôm cô giải thích cho cô. Mà anh cũng thấy rất vui vì cô đã chịu để ý đến cảm xúc của anh.
Thấy anh nói vậy cô vòng tay ôm anh thật chặt nghẹn ngào:
- Em sợ lắm em chỉ còn mỗi anh là người thân duy nhất. Sợ anh không tin em sợ anh sẽ bỏ em như họ nói. Em thực sự thực sự rất sợ.
- Ngoan nào đừng khóc eme khóc anh sẽ rất đau lòng. Anh sẽ không bao giờ bỏ em. Đừng khóc. Đừng lo lắng gì cả chỉ cần ngoan ngoãn yêu anh làm vợ anh là được.
Nghe anh nói vậy cô lại càng xúc động vùi sâu vào lòng anh thút thít.
Một lúc sau cô ngừng khóc và ngước mặt lên nhìn anh.
Anh nhìn khuôn mặt nhem nhuốc mà không khỏi trêu ghẹo:
- Vợ à sao em hiền quá vậy. Để cho giúp việc trêu chọc rồi đến rúc vào lòng anh là sao?
Anh lại gọi như vậy. Mỗi lần anh gọi cô như thế tìm cô đều đập rất nhanh.
Đang lúc không biết phải làm sao thì tiếng bụng kêu làm cô càng bối rối hơn.
Anh phì cười:
- Đi thôi vào nhà ăn nào. Từ hôm qua em chưa ăn mà.
Rồi anh cầm tay cô vào nhà.