túc quá ko chịu nổi
ổng nhắm vào con nhỏ nhởn nhơ ngồi cuối lớp kia ( kim)
- này. em học sinh kia! đứng dậy cho tôi bảo!
nó miễn cưỡng đứng dậy. cố gắng kiềm chế. nó muốn điên rồi đấy. tốt nhất đừng đụng chạm gì, đừng làm ảnh hưởng gì tới nó khi nó đang thả hồn vào thế giới tiểu thuyết của mình
- em! em làm gì chăm chú dưới hộc bàn vậy hả. trong bàn có gì! giơ lên cho tôi xem!
tất cả ánh mắt dồn về phía nó. mon , ken và jen cũng vậy
nó điềm nhiên giơ cuốn tiểu thuyết lên cho ông thầy xem
- em! em... hừ! để đó! em lên bảng làm hết bài tập này cho tôi! rồi tôi sẽ tính chuyện với em sau!
ông ta chỉ lên tấm bảng đầy những bài tập mà ông đã nặn hết óc suy nghĩ từ tối hôm qua
nó nhếch môi cười nhẹ nhưng ko ai nhận ra điều đó
chỉ có nhỏ mon cười khúc khích vì chưa thấy ai ngu như ông thầy này
hừ. ông ta đang đùa nó ư? đây là môn tiếng anh. có thể xem là tiếng mẹ đẻ của nó đấy! ( tại mẹ nó người anh) nó thành thạo nghe ,nói ,đọc ,viết tiếng anh từ hồi tủi cơ! vậy mà ông ta đem những câu này ra làm khó nó sao! ông đang tự biến mình thành trò hề à?!
nó bình thản đi lên bảng. cầm viên phấn.
cạch cạch cạch.....rẹt rẹt
nó làm mà ko cần dừng giây khiến cả lớp trố mắt ra nhìn còn ông thầy muốn rớt nguyên hàm răng giả
phút. chính xác là phút. nó hoàn thành nguyên cái bảng bài tập rồi thảy viên phấn vào khay. thản nhiên phủi bụi phấn trên tay và ung dung bước xuống. ko lời nói với ông thầy
ông ta ko thể chịu thua trước nhỏ học sinh thế này được! ko thể!
- khoan! tôi kiểm tra khả năng giao tiếp tiếng anh của em đã!
hơ hơ cái này càng khiến nhỏ mon cười sặc sụa hơn
nghĩ sao zậy
thi nói tiếng anh với nó á!?
hơ! được! nó tức lắm rồi đấy. dạy cho ông ta bài học
nó quay người
- topic? (nó hỏi nói theo chủ đề hả)
- em.. em dám ăn nói với tôi vậy hả! được rồi! xong bài nói em sẽ biết tay tôi!
nó im lặng tay đút vào túi nhìn ông thầy với vẻ mặt ko cảm xúc
- hừ! em sẽ đối thoại với tôi. yêu cầu là phải phản xạ nhanh. đúng ngữ pháp và cách phát âm
và ông ta bắt đầu huyên thuyên những câu nói mà ông ta cho là cao siêu nhất. ông ta còn cố tình nói thật nhanh để nó ko thể nghe
nhưng. mỗi câu trả lời của nó chỉ là , từ sắc lạnh mà cực kì chuẩn khiến ổng cứng họng
kết thúc đoạn đối thoại
ông ta như sôi máu lên, thở hồng hộc như con bò tót
- em... em! hừ ! à! sao em đi học mà dám đeo găng tay như vậy? ( ổng thoáng phát hiện ra cái găng tay của nó) có biết như vậy là vô lễ ko? giải thích cho tôi nghe tại sao em đeo cái găng tay đó!
- thích! - nó hoàn toàn mất kiên nhẫn. điên lắm nhưng mặt vẫn ko cảm xúc. đôi môi đỏ hồng quyến rũ tự nhiên của nó phát ra chữ nhẹ nhưng....
- tôi ko chịu thêm được nữa!
ông thầy dùng cây thước quất vào vai nó khiến cả lớp thốt lên nhưng đối với nó chả có tí cảm giác gọi là đau đớn. lực đánh quá nhẹ so với những gì nó đã tập luyện
thấy nó ko có biểu hiện đau đớn hay hối lỗi
ông ta trợn mắt, quát
- em đi với tôi xuống phòng hiệu trưởng! tôi sẽ cho em ra khỏi trường này!
nhỏ mon nghe vậy cười khúc khích thành tiếng
hay anh chàng bàn trên quay xuống ngạc nhiên
- sao lại cười?
- haha chưa biết ai bị đuổi khỏi trường đâu! haha