ả linda chới với giữa mực nước sâu vì ả ko biết bơi, ngoi lên ngụp xuống mấy chục lần uống bao nhiêu lít nước vào bụng. ả anna và tina cũng ko biết bơi mà còn nhiệt tình nhảy tủm xuống thế là đứa quay vòng vòng giữa hồ. vất vả lắm mới leo lên được
còn nó thì đã được học bơi từ nhỏ để tập luyện trong các khóa huấn luyện FBI và CIA nên nó bước lên bờ dễ dàng. Tuy nhiên. Nó đang gặp vấn đề lớn hơn đây….
“ chết..chết… làm ơn đi! Làm ơn….”
Nó vừa túm váy vừa chạy thật chậm vì …ko được vận động mạnh lúc này…. đôi mắt nó liếc ngang liếc dọc và miệng ko ngừng lẩm bẩm cầu xin “ làm ơn…. Chết tiệt! …...”
Toàn thân từ trên xuống dưới ướt sũng nước. mái tóc ướt dính chặt vào cổ đến khó chịu nhưng nó ko quan tâm. Đúng hơn là ko còn tâm trí nào để lo việc đó nữa
Nó chạy lòng vòng trong sân sau trường và núp vào phía dưới cầu thang. Nó mong là ko ai nhìn thấy nó. Sờ soạng khắp người, lục hết túi này túi nọ nó vẫn ko tìm thấy được cái điện thoại của nó. Một chuỗi hình ảnh chạy xẹt ngang trong đầu. Nó . tay giữ chặt và đang vò muốn nát luôn cái váy, tay còn lại thì đập thẳng vào khuôn mặt cái “bốp!” nó thở dài tự trách
“ giá như lúc nãy mang điện thoại theo là được ròi. Bây giờ sao mà gọi cho mon đây! “
Nó nhìn xuống cái đồng hồ của nó
“ tới giờ vào lớp rồi sao chưa reng chuông vậy! reng chuông cho vào lớp đi trời ơi! Năn nỉ đó! Chuông ơi mày reng lên dùm tao đi chuông!.......”
RENGGGGGGGGGG RENGGGGGGGG
“ phù! May quá! Ít ra cái chuông còn thương mình. Đợi một chút khi học sinh vào lớp hết rồi mình sẽ ra ngoài và vào WC! Đúng ròi! Ráng chút nữa !”
Bao nhiêu khí chất lạnh lung của nó giờ tan hết. chỉ còn lại nỗi lo lắng sợ hãi
phút sau
“ học sinh lên lớp hết chưa nhỉ!” nó thò đầu ra ngoài ngó nghiêng
Ko thấy ai, nó mới đứng lên, bước chậm chậm ra ngoài, tay vẫn giữ chặt cái váy. Nó quan sát kĩ một lần nữa. hít hơi thật sâu. Nó bước đi. Đôi mắt hoạt động hết công suất để tìm kiếm. nó thở dài.
“ A! thấy rồi! “
Nó mừng rỡ và chạy đến đứng trước cửa phòng WC. Lấy tay vặn cánh cửa
“sao ko mở ra được? mở ra đi tao năn nỉ mày mở ra dùm tao!”
Nó vừa lẩm bẩm vừa giựt giựt cánh cửa nhưng cánh cửa vẫn ko chịu mở ra.
“haizzz. Đáng ra tao sẽ mở được mày dễ dàng chỉ với cú đạp. nhưng hôm nay….”
Nó mệt mỏi bước đi tìm phòng WC khác. Đang đi thì nó thoáng thấy bóng của bà cô Hóa.
“ hả?! bà này nổi tiếng hung dữ. gặp bả lại phải đứng lại cho bả tra hỏi tại sao giờ chưa lên lớp. mà....”
Tiếng giày gõ trên nền gạch càng to hơn. Nó vội nép đằng sau bức tường
“ tui ko có thời gian giải thích với bà đâu! Đi lẹ lên đi! “
Nó hồi hộp
Bả bước thẳng qua bức tường mà ko để ý thấy nó. Thế là nó lẻn ra sau lưng bà ta và chạy biến!
Chạy mãi nó lại trở về sân sau
“ hả? sân sau? Chết tiệt!”
Nó đành đi thẳng về phía trước thì thấy người con gái đang đi lạng quạng tiến về phía mình.
Nó vô cùng sốc : linda, anna và tina ướt như con chuột lột đang tiến về phía nó. Nó hoảng lên vội ngồi thụp xuống sau lùm cây. ả đi qua, nó nghĩ
‘ ‘ nảy giờ mới ngoi lên được khỏi cái hồ bơi đó sao ! chỉ có m thoy mà ! đâu có sâu lắm đâu ! mà làm ơn đi nhanh nhanh dùm tui đi trời !’’
ả đi rồi nó mới đứng dậy đi tiếp. thật là khổ sở ! phóng tầm mắt sang bên kia. Xaxa có cái WC. Nó bước tới trong niềm hân hoan hi vọng nhưng khi tới gần nó mới phát hiện ra. Trước mặt nó là bức tường cao m. có nghĩa là phòng WC ở tại vị trí trên kia. Cách mặt đất hiện tại của nó m. mà cái cầu thag thì đâu mất tiêu gòi nhỉ ?
‘ ‘ haizzz muốn đi qua cầu thang thì phải vòng đường kia nữa ! mà… ya ! cái trường ai thiết kế mà rắc rối quá !’’
Nó vừa nói vừa vò đầu bức tai. Mặc dù người thiết kế ngôi trường này là nó! Nó thở dài. Cái cảm giác khó chịu… nó nhìn xuống và … nó nhìn thấy trên váy nó…một thứ….
‘ ‘ AAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!’’
Nó thật sự muốn hét lên nhưng đã bình tĩnh lại được. và bây giờ mới thật sự bắt đầu hành trình của nó
Một tay túm váy. Nó chạy lòng vòng trong tường. giờ đầu óc nó như ko hoạt động nữa. hoảng loạn quá. Nó cứ chạy đại tùm lum. Chân thì cứ chạy, mắt cứ nhìn nhưng hoàn toàn ko biết mình chạy đi đâu. Cuối cùng nó lại trở về sân sau!
Quá mệt mỏi, nó ngồi thụp xuống thở dốc. lần đầu tiên nó cảm thấy hối hận vì đã thiết kế ngôi trường bự khủng bố lại còn ngõ ngách quằn quèo như cái mê cung này. Đi vòng vòng hồi cũng về chỗ! Haizzz. Nó tự đánh vào đầu mình cốp cốp
“ hoạt động đi não! IQ chạy đâu hết trơn rồi? WC ở đâu mất tiêu rồi ! mày kiếm WC dùm tao đi não ơi! Tỉnh táo nào! Tỉnh lên! A ! nhớ rồi!”
Hình ảnh cái WC hiện lên trong đầu nó. Xác định được vị trí cần tìm, nó vội đứng dậy chạy thẳng tới. nhưng vừa quọe trái thì nó bắt gặp ngay người con trai từ trong đi ra. Nó vội thắng lại và hét lên
-AAAAAA
-Kim? K …Kim?
-K…Ken….Ken à…à… - nó hoảng sợ vội quay lưng vào bức tường ko cho Ken thấy…phía sau. Ít ra nó cũng biết ơn chính mình vì đã thiết kế đồng phục màu đen nên khó thấy! nếu nó cho màu trắng thì bây giờ chết mất !
-Em làm gì ở đây vậy? sau ko vào lớp? – ken nhìn nó lo lắng hỏi
-Hả? à..à tôi…đi chơi! Mà sao anh ra đây làm gì?
-Tại lâu quá ko thấy em nên tôi đi kiếm – hoàng tử nhà ta lo cho kim à nha! ^ ^
-À…à…anh lên lớp đi tôi …rửa mặt chút rồi lên sau! Hen?
-Nhưng nhìn em lạ quá! Bình thường em ..lạnh lùng lắm chứ đâu có như vầy! em sao vậy?
-Đã nói..là ko sao mà! Anh tránh ra cho tôi đi nào! – cái cảm giác khó chịu trong người làm nó hoảng sợ
-Ko! Em phải giải thích tôi nghe đã! – ken chống tay lên bức tường, ngăn ko cho nó đi qua
-Tôi…tránh ra! – ko dùng chân bây giờ được nên nó lấy vai đẩy mạnh hắn sang bên rồi chạy thẳng vào phòng vệ sinh để hắn ngơ ngơ hồi rồi cũng lên lớp
Trong phòng vệ sinh
“ ashhh! Tên phiền phức! tự nhiên…Á !!!!!!!!!!”
Tình hình tệ hơn nó nghĩ!
Nó hiện tại. ko biết làm gì đành ngồi thụp xuống thở dài. Trong đầu nghĩ
“ chắc phải đợi tiếng nữa khi tan học có thể Mon sẽ đi tìm mình nếu ko thấy! haizz”
Chợt nó liếc nhìn thấy cái đồng hồ trên tay
ý nghĩ lóe lên và nó vui sướng! vây mà nãy giờ…tại hoảng loạn làm nó ngu đột xuất thoy! Nó nhìn vào cái đồng hồ và gửi SOS cho Mon!
Trong lớp. mon đang ngồi chơi game ngon lành và hạnh phúc với Jen. Hắn cũng đã yên vị tại chỗ ngồi rồi
Chợt đồng hồ kêu lên khiến Mon giựt mình
“hả? SOS? Từ Kim á???”
Nhỏ đẩy ghế đứng dậy.
-Xin lỗi Jen! Mình có chuyện gấp
Rồi nhỏ chạy thẳng ra ngoài với tốc độ tên lửa ko them nhìn bà cô khiến bả tức xì khói còn chàng ta thì ngẩn ngẩn ngơ ngơ
-Sao tự nhiên lạ vậy? – Jen
-Ai biết? cô gái hôm nay sao ấy! lúc nãy tao gặp Kim. Cô ấy kì lắm!
-Haizzz. Con gái đúng là sinh vật khó hiểu nhứt trên đời!
Về phần Mon thì…nhỏ đang chạy như điên. Gặp thầy cô trên đường ko them nói gì mà tung vào luôn. Trong đầu nhỏ biết bao nhiêu lo lắng:
“ tại…sao kim lại phải gửi SOSchứ! Bộ gặp nguy hiểm sao? Mà đối với kim thì nguy hiểm gì được chứ!”
Mon nhìn lại GPS trong đồng hồ
“ sắp tới rồi”
Và… mon dừng lại trước ...cửa nhà vệ sinh
“hả? WC???”
Nhìn xuống đồng hồ lần nữa. đúng là ở trong WC. Nhưng…
“ nếu trong đây thì quân địch chỉ có thể là con gái. Mà tụi tiểu thư này đâu phải đối thủ của Kim! Cần gì gửi SOS nhỉ???”
Nghĩ vậy nhưng mon vẫn bước vào trong và cất tiếng gọi
-KIM!!!!!!!!!!
Kim đang buồn….ngủ tới mức ngủ gật trong phòng vệ sinh luôn. Nghe thấy tiếng Mon, nó mừng rỡ
-Mon! tao ở đây nè!
-Hả ? đâu ! mở cửa ra !
Kim mở cửa phòng ra và mon vội chạy tới hỏi với khuôn mặt lo lắng
-Này bị sao vậy ? bị thương nặng lắm hả ?
-Ko ! tao chỉ gặp …. ‘ ‘ đèn…đỏ’’ bất thình lình thoy !
RẦM !!!!
Mon muốn sụp đổ hoàn toàn !
Dứng dậy, mon chỉ vào mặt nó
-Con nhỏ hâm kia ! chuyện có thế thoy mà mày gửi SOS ! mày biết SOS là tin nhắn cầu cứu khẩn cấp ko ! làm tao lo muốn chết tưởng mày die luôn ròi ! ai ngờ….
-Hì hì. Thoy mày đi lấy đồ cho tao đi !
-Hừ ! đợi chút ! thiệt tình !
Mon đi ra ngoài và phút sau đã có mặt và đưa ‘ ‘ đồ’’ cho nó
-Thanks ! đứng đợi tao đi ! Kim nói rồi đóng cửa lại thực hiện ‘ ‘ phi vụ’’
Mon thì đứng ngoài này lầm bầm cằn nhằn tội con bạn đã làm nhỏ phen hú vía!
Một lúc sau
-Ê mày. Cái váy tao ‘ ‘ dính đạn’’ rồi phải làm sao?
-Thì lấy cái áo khoác buộc ngang eo là xong chứ gì
-Oh! Thong minh!
Nó mở cửa bước ra cười tươi
-Ko phải tao thong minh mà là mày ngu đột xuất!
-ừ! Lúc nãy tao chạy mấy chục vòng mới kiếm ra cái nhà vệ sinh đó!
-Thiệt là… mày …. Chuyện hàng tháng mà mày làm dữ vậy! cứ mỗi khi “dính đạn” là làm quá lên!
-HÌ! IQ cũng chạy đâu mất tiêu luôn! – nó cười trừ
-Cái vẻ lạnh lùng cũng mất luôn hen!
-Hì. Tại “ ra trận” đột xuất quá quên mang “áo giáp”
-Haizz. Xong chưa? Lên lớp thoy!
-Ok!
-Lo tút lại cái vẻ lạnh lung của mày đi thế nào bà cô Hóa cũng khảo sát mày đó!
-Ok!
Thế là đứa ung dung lên lớp. thiệt là một ngày dài và khổ sở với nó!