Quay lại với phòng của Uyên. Giờ đây, trong phòng chỉ còn lại Đức và Uyên. Uyên tức giận cầm cái chăn kéo lên che kín hết cả người giả vờ ngủ. Đức bước đến cầm lấy dĩa trái cây, nói:
- Cô ăn trái cây không? Tôi gọt rồi này..
- Không, không cần, không ăn.
- Ăn đi, trái cây tốt cho sức khỏe lắm đấy. – Đức cầm lấy một miếng đưa ra trước mặt Uyên.
- Không ăn. – Uyên kiên quyết.
- Ăn đi, ngon lắm đấy.
- Tôi đã nói là không ăn cơ mà, sao anh cứ lì thế? – Uyên quát.
- Cô sao vậy?
- Không sao cả.
- Tôi làm gì sai à?
- Anh không làm sai gì cả. Anh đừng chăm sóc tôi nữa, đi lo cho Ánh Ngọc của anh đi.
- Sao tôi lại phải lo cho Ánh Ngọc?
- Tại anh thích cô ta với lại cô ta là vị hôn thê của anh.
- Ai nói với cô là cô ta là vị hôn thê của tôi thì tôi sẽ thích cô ta?
- Không cần ai nói cả, rõ ràng là vậy.
- Tôi không thích Ánh Ngọc, người tôi thích là một người khác.
- Anh nói dối, anh có giỏi thì nói anh thích ai đi.
- Được, tôi nói. Tôi thích cô. Cô làm bạn gái của tôi được chứ. – Đức nói.
Cả không gian chìm vào im lặng hoàn toàn. Không ai trong cả hai người lên tiếng cả, chỉ lặng lẽ nhìn nhau. Uyên có nghe lầm không, Đức nói thích cô đấy…
….
. a.m Tại bệnh viện.
Thấm thoát mới đây mà Uyên đã ở bệnh viện ba ngày rồi. Hôm nay là ngày mà nhỏ xuất viện. Hôm nay, nó, hắn và cả…Đức đều đến để giúp nhỏ. Uyên đang loay hoay để thu dọn đồ đạc của mình nhưng tâm hồn thì cứ như đang lơ lửng trên mây vậy, quên đủ thứ chuyện. Không ai biết được nhỏ hôm nay bị gì mà lơ mơ đến thế trừ Đức.
Nhỏ đang suy nghĩ về những gì mà Đức đã nói. Đức nói thích nhỏ, nhỏ cũng chẳng biết đó là sự thật hay chỉ là nhỏ đang mơ hay đơn giản là Đức chỉ lừa nhỏ, Uyên không biết phải làm gì hơn là chỉ có thể im lặng. Nhỏ quả thật đang rất rối rắm, nhỏ không biết làm gì cả khi Đức lại nói thích nhỏ trong khi anh đã có một người hôn thê là Ánh Ngọc rồi.
- Uyên, xong rồi. Chúng ta về thôi. – Nó bước đến nói với nhỏ.
- À, ừm. – Nhỏ giật mình nói.
- Mày sao vậy?
- À, không có gì.
- Vậy thì tốt.
- Mày đi dạo với tao được chứ?
- Nhưng mày vừa mới khỏe lại mà.
- Không sao đâu.
- Ừm, thôi cũng được.
Nó nói rồi bước đến chỗ hắn và Đức đang đứng, nói:
- Hai anh về trước đi, tôi với Uyên đi dạo một chút đã.
- Ừm. – Hắn nói.
- Uyên, chúng ta đi thôi. – Nó quay lại chỗ Uyên đang đứng.
- Ừm.
Nó cùng Uyên bước đi. Giờ đây trong căn phòng chỉ còn lại hắn và Đức. Hắn quay qua nhìn ánh mắt Đức, nói:
- Người ta đi rồi, không cần nhìn nữa?
- Ờ, ừm. – Đức giật mình.
- Mày có muốn nói với tao gì không?
- Nói gì?
- Mày và Uyên.
- Mày biết rồi à?
- Ừm.
- Tao tỏ tình với nhỏ rồi.
- Nhỏ nói sao?
- Không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn tao.
- Vậy thì tốt.
- Tốt cái gì?
- Nhỏ vẫn chưa từ chối mày, Uyên chỉ đang suy nghĩ có nghĩa là rất có thể Uyên sẽ nhận lời mày.
- Ừm nhưng điều là tao lo nhất đó chính là Ánh Ngọc, tao sợ Uyên sẽ vì Ánh Ngọc mà…
- Mày đừng nghĩ vậy, mà tao hỏi mày một câu. Mày có yêu Ánh Ngọc không?
- Không, tao không hề yêu Ánh Ngọc.
- Vậy mày yêu Uyên nhiều đến bao nhiêu?
- Tao cũng không biết nữa.
- Thế mày hãy hỏi trái tim của mình vì trong những lúc như thế này chỉ có trái tim mới có câu trả lời thỏa đáng nhất.
- Hỏi trái tim mình?
- Ừm. Thôi, mày bớt ủ dột dùm tao. Tao quen nhìn mày tươi rồi.
- Cái thằng này. – Đức đánh vào vai hắn một cái, cười nói.
- Thôi, về.
- Ừm.
…
Nó và Uyên đang đi dạo trên bờ sông lọng gió. Gió thổi qua nhè nhẹ giúp mái tóc dài của hai cô nàng xinh đẹp tung bay trong gió khiến bao chàng trai có mặt ở đó đều phải ngất ngây trước vẻ đẹp của hai cô nàng. Trong khi mái tóc cứ đang vui vẻ với gió trời thì những người chủ của nó chẳng giống vậy chút nào, mặt Uyên cứ đầy ắp những tâm sự. Uyên bước đến dựa mình vào lan can để gió thổi vào người mong có thể xoa dịu được tâm sự trong lòng nhỏ. Nó bước đến, đứng sát Uyên, hỏi:
- Mày có chuyện gì à?
- Mày nghĩ sao khi một người đã có hôn ước lại đi tỏ tình với một người khác?
- Có hôn ước cũng chưa chắc người đó đã yêu người ta. Đức tỏ tình với mày đúng không?
- Ừm.
- Mày trả lời chưa?
- Vẫn chưa, tao không biết phải trả lời như thế nào.
- Mày có thích Đức không?
- Tao cũng không biết nhưng tao cảm thấy rất khó chịu khi Ánh Ngọc ở bên Đức và cả khi tao biết họ có hôn ước.
- Mày đã hỏi trái tim của mình chưa?
- Hỏi trái tim của mình?
- Đúng vậy, những lúc như thế này chỉ có trái tim mới có câu trả lời thỏa đáng nhất… (Hai người này nói giống nhau thật)
…
Đã khuya, khi tất cả mọi người đều đã ngủ say thì ở trong một căn phòng có một cô gái xinh đẹp vẫn chưa ngủ. Nhỏ cứ trở mình qua lại mà chẳng thể nào ngủ được, câu nói của nó cứ liên tục xuất hiện trong đầu nhỏ, chỉ có trái tim mới có câu trả lời thỏa đáng nhất ư, nhỏ quả thật không hiểu. Và cũng ở một nơi khác, cũng có một chàng trai cũng gặp trường hợp tương tự như vậy, anh cũng đang suy nghĩ về những gì mà hắn nói…
....
Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang web của mình : munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài của mình và cả các truyện mình sưu tầm được. Mời các bạn ghé qua.