Bây giờ trước cửa phòng cấp cứu đã có mặt của anh em, Thành, Minh,An, My và Long. Người bị thương cũng như ko bị thương, tất cả đều chung tâm trạng đó là lo lắng, người chị, ân nhân và là người bạn, người luôn nghĩ cho người khác, đến cả mạng sống của mình mà vẫn ko tiếc.
_ “mà cho tôi hỏi câu được ko?” Long lên tiếng
_ “anh hỏi gì?” Nhất
_ “biết lúc này ko phải lúc, nhưng tôi muốn hỏi về NHI, sao tôi liên lạc ko được với cô ấy… mấy cậu có biết tin tức gì ko?” Long
_ “anh ko có xem tin tức à.?” NHị
_ “chuyện gì?” Long
_ “chị ấy..xxxx?&…….” Ngũ kể lại việc lúc Nhi thực hiện nhưng bị sa bẫy của Hân
_ “như vậy….như vậy…là..cô ấy…..đã……..” Long như sụp đỗ lần nữa
_ “ê....chưa xong đâu anh Long” Tam lên tiếng
_ “ông làm gì kể tới đó là ngưng rồi…” Tứ nạt Ngũ
_ “anh bình tĩnh đi, nhưng ông trời còn có mắt anh à, chị ấy đã được cứu hiện tại đang ở bệnh viện này, vì nhiều chuyện xảy ra quá nên tụi em chưa nói cho anh biết được. nhưng…….” Tam
_ “sao…cô ấy vẫn còn sống, vậy nhưng cái gì nữa, cậu nói đi,…” Long
_ “nhưng chị ấy vẫn chưa tỉnh lại, chị XU cũng ko chắc là chị ấy có tỉnh lại được hay ko nữa, vì khi gặp chị ấy thì dường như chị ấy chỉ còn được nửa mạng sống mà thôi” Tam
_ “cô ấy đang nằm ở đâu” Long
_ “Tứ, đưa anh ấy đến gặp chị Nhi đi” Tam
Long theo Tứ đến phòng Nhi, những bước chân nặng nề được anh chàng nhấc lên cách khó khăn, có lẽ nào quá khứ sẽ lập lại, người Long yêu sẽ lại ra đi, bỏ lại Long……
Chủ nhật
Cả người, Xu, Tam và Tứ đang cùng nhau đang tìm đường để trở về họp mặt với mọi người, lúc đó, XU vẫn chưa thấy đường, Tam và Tứ thay phiên nhau cõng cô ấy
_ “chị khát chưa?” Tam
_ “được rồi. chị chưa khát, nhưng thả chị xuống, chúng ta ngồi nghỉ lát đi” Xu
Tam thả Xu xuống, người cùng ngồi bên cạnh gốc cây lớn để nghỉ
_ “ đứa chắc mệt lắm hả? chị nặng quá mà.hi” XU hỏi nhưng miệng vẫn cười, bây giờ có thể nói chỉ có nụ cười mới là liều thuốc cho tất cả
_ “tụi em khoẻ như voi ấy, đâu có mệt gì đâu chị” Tứ
_ “ừ. Biết đứa mà. ừ. Giải quyết chuyện này xong, đứa hãy nói thật với mọi người về tình cảm của cả đi, họ sẽ chấp nhận mà. Sau đó hãy thực hiện ước mơ của mình” Xu
Tam và Tứ ko nói gì, chỉ nhìn nhau rồi nhìn XU
_ “chị chỉ nói vậy thôi.còn quyết định là do cả mà.” Xu
_”tụi em biết chị lo cho tụi em, nhưng….” Tam
_ “thôi ko nhắc nữa” XU gạt ngang.
Cả im lặng lúc rồi Tam lên tiếng
_ “theo tình hình này, thì chúng ta sắp thoát ra khỏi khu rừng này rồi, nếu em nhớ ko nhằm thì chỉ cần đi khoản tiếng nữa là chúng ta thoát khỏi đây” Tam
_ “ừ! Vậy nghỉ ngơi chút đi rồi mình đi tiếp” Xu
Cả cùng nhau nghỉ ngơi rồi lại tiếp tục đi. Và điều là trời xui đất khiến như thế nào chẳng biết mà lại cho cả ba gặp được Nhi
_ “Tam ơi. Nhìn giống đội trưởng đang nằm đó quá vậy?” Tứ
Tam đang cõng XU cũng nhìn chăm chú vào người đang nằm dưới đất, trên người thì bê bết máu
_ “hình như là đúng đó.” Tam
_ “thả chị xuống, xem coi phải cô ấy ko?” XU
_ “đúng là đội trưởng chị à” Tam
_ “cô ấy bị sao vậy?” XU
_ “ chiếc phi tiêu cắm vào vai, cắm vào ngực trái và ở chân, mất máu rất nhiều, hơi thở rất là yếu ớt chị ơi” Tam
_ “đưa chị lại gần cô ấy, đưa tay của cô ấy cho chị” XU ngồi xuống cạnh NHị, bắt mạch cho cô ấy
_ “đúng là mạch đập rất yếu, lúc có, lúc ko. Sao lại bị thương đến thế chứ, ở đây lại ko có thuốc, phải chi máu của chị còn có tác dụng thì đỡ rồi” XU
_ “bây giờ, mình phải làm thế nào đây chị?” Tứ
_ “chị phải thử xem sao.” Xu
_ “chị định làm gì?” Tam
_ “đưa chị con dao” XU
_ “ko được. bà đã nói máu chị hết tác dụng rồi” Tứ
_ “chị chỉ thử thôi, chứ bây giờ còn cách nào nữa đâu. Đưa cho chị” Xu
_ “ko. Chị cũng đang bị thương đấy” Tam
_ “ko lẽ để cô ấy chết sao?” Xu
_ “nhưng/…..” Tam
_ “ko nhưng gì cả, Tứ, đưa dao đây” Xu
_ “nhưng…” Tứ nhìn Tam
_ “em mà cũng ko nghe lời chị à” Xu
_ “em….” Tứ lại nhìn Tam
_ “đưa cho chị ấy đi…..” Tam.
Tứ làm theo lời, đưa dao cho XU
_ “hãy để máu rơi vào miệng của cô ấy, chị chỉ muốn kéo dài sự sống cho cô ấy thôi” Xu
_ “dạ” Tam, Tứ
Xu lấy dao cắt tay của mình, máu bắt đầu chảy vào miệng của Nhi
_ “được rồi chị” Tứ xót xa khi thấy từng giọt máu của Xu dần mất đi
_ “ừ!” đợi xem phản ứng của cô ấy” Xu
Tam lấy mảnh khăn trên người mình, băng bó lại cho XU
_ “chị thật là ngốc đây” Tam
_ “ơ, nay dám nói chị ngốc à” Xu cười lấy tay cốc đầu Tam nhưng bị hụt
_ “đây nè chị” Tam lấy tay XU để ngay đầu mình
_ “ừ. Dám nói chị ngốc nè.” XU
_ “chị ơi…chị ơi…mạch đập đều hơn rồi nè chị” Tứ nãy giờ ngồi bắt mạch sẵn cho Nhi
_ “ko ngoài dự đoán của chị mà” XU cười
_ “chị đoán gì vậy?” Tam
_ “chị nghĩ bà chỉ lo cho chị, sợ chị lấy máu của mình để cứu người khác thì sẽ hạ đến bản thân nên bà nói dối là máu chị hết tác dụng làm thuốc rồi” XU
_ “vậy mà chị cũng đoán được, vài bữa chị đừng làm chủ tịch của star, cũng như đừng làm bang chủ star nữa nha, chị chuyển nghề đi..” Tam
_ “nghề gì vậy, cho Tứ làm với” Tứ
_ “nghề thầy bói…..đó…hehe/…” Tam
_ “cái thằng nhóc này…thôi…ko đùa nữa….chuẩn bị bế cô ấy nha, vì bây giờ chị ko thấy gì nên ko thể rút mấy chiếc phi tiêu ra cho cô ấy được, chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi nơi đây rồi đưa cô ấy vào bệnh viện” Xu
_ “dạ” Tam, Tứ
Thế là Tam lại cõng XU, Tứ thì bế Nhi, sợ chạm đến vết thương của cô nàng nên họ phải đi rất chậm.
_ “cô gái!” giọng nói phát ra từ sau gốc cây, cả ba liền nhìn xung quanh đê kiếm
_ “ta ở đây.” Người đó ko biết đi đường nào mà lại đang đứng trước mặt Tam làm cậu ta và Tứ giật cả mình
_ “bà…bà…là….” Tứ ấp úng
_ “cô gái ko nhớ ta à?” bà lão
_ « chị ấy ko nhìn thấy bà đâu » Tam
_ « thả chị xuống » XU
« bà là ai vậy ? » Xu
_ « haha. con bé ngày xưa, càng ngày càng xinh đẹp nhỉ » bà lão
_ “dạ. xin lỗi, cháu ko thể nhìn thấy mặt của bà, bà là….” Xu
_ “cháu còn nhớ người đã đưa quyển nhật ký của mẹ cháu cho cháu ko?” bà lão
_ “là bà sao. Lúc đó, bà đi lẹ quá, cháu ko kịp thấy mặt bà, và bây giờ cháu cũng ko thể thấy mặt bà nữa rồi” Xu
_ “con gái ngốc….” bà lão xoa đầu Xu
_ “ê. Nói nhỏ cậu nghe nè” Bà lão kéo Tam lại gần
_ “dạ” Tam
_ “cậu muốn mắt cô gái đó sáng lại ko” Bà lão nói vào tai Tam
_ “dạ muốn ạ” Tam
_ “suỵt, đừng la lớn nha…hehe” bây giờ nhìn bà lão, dáng thì lão nhưng hành động và cử chỉ giống như đứa trẻ vậy đó
_ “dạ” Tam
_ “cậu lấy mắt mình thay cho cô ấy là được à” Bà lão
_ “hả?” Tam hơi ngạc nhiên
_ “sao? Ko muốn à, ui. Biết mà. Cũng toàn tham sống sợ chết ko à, xí…. » bà lão ngoảnh mặt chỗ khác nhưng lại len lén nhìn lại, xem thái độ của Tam
_ “bà nói thật chứ?” Tam
Nghe Tam hỏi, bà lão liền quay lại, tươi cười
_ “nói thật, ai nói xạo ăn gạo suốt đời” bà lão
_ “hả?” Tam
_ “à…ko…ko….ai nói xạo…thì….nhịn đói suốt đời.hihi” bà lão quay mặt chỗ khác thì thầm “ta có ăn gì đâu mà nhịn đói..hehe”
_ “vậy được” Tam nói rồi bước lại chỗ Tứ
_ “nãy giờ người nói gì vậy?” Tứ
_ “ko có gì. Cho tôi mượn con dao” Tam
_ “ ở trong túi nà, cậu định làm gì?” Tứ
_ “ko có gì.” Tam bước lại chỗ bà lão đưa con dao cho bà ấy
_ “dao đây, bà lấy mắt cháu đi” Tam
Tứ thì quan sát xem Tam đang định làm gì
_ “ơ! Cậu muốn tôi mang tội sát nhân à, tự làm lấy đi” bà đẩy con dao ra
_ “vậy được, cháu sẽ tự làm, bà hứa là làm mắt chị ấy nhìn thấy nha. Ko là, cháu ko tha cho bà đâu” Tam đe doạ
_ “ô…sợ quá…em biết rồi…nói nhiều, có làm ko” bà lão
_ “được” Tam đưa con dao lên mắt của mình
_ “ê..cậu làm gì vậy” tứ hét lên
_ “chuyện gì vậy?” Xu
_ “dừng lại ngay, cậu ta lấy dao đình đâm vào mắt mình kìa chị ơi” Tứ liền bỏ Nhi xuống chạy đến cản Tam
_ “buông ra” Tứ giật lại con dao
_ “dừng lại” Xu lên tiếng, cả ko giằng co nữa. Xu đi từ từ đến người họ
_ “chị cẩn thận” Tứ chạy lại đỡ Xu vì cô ấy vừa vấp phải gốc cây
_ “cám ơn” Xu
_ “Tam đâu?” Xu
_ “em đây chị” Tam nắm lấy tay Xu đặt lên vai mình
Chát…… cái tát tay của Xu đã dành cho Tam
_ “em định làm gì?” Xu tức giận,
_ “em…..” Tam
_ “quên lời chị nói rồi à, ko còn xem chị là chị nữa à.?” Xu
_ “dạ. em ko quên…tại….” Tam
_ “chị đã nói gì?” Xu
_ “ phải biết lo cho bản thân. Dù ở hoàn cảnh nào cũng…” Tam cuối đầu
_ “vậy mà bây giờ em định làm gì vậy hả?” Xu
_ “em…..” Tam
“em ko đành lòng nhìn chị như vậy. chị kêu bọn em phải lo cho bản thân, vậy còn chị, chị đã lo cho bản thân mình chưa? Chị chỉ biết hi sinh vì người khác? Lo lắng cho người khác, khi nào chị mới sống vì bản thân mình hả?” Tam nói và nước mắt anh chàng cũng đã rơi, Tứ cũng vậy. Xu nghe, Xu hiểu, nhưng Xu ko muốn người thân của cô xảy ra bất cứ chuyện gì cả….
_ “xin lỗi! Xu ôm Tam…chị xin lỗi…có đau lắm ko” nước mắt Xu cũng đang rơi
“chị biết em muốn tốt cho chị, nhưng làm gì em phải lấy dao đâm vào mắt mình vậy chứ?”
_ “tại bà ấy nói là sẽ giúp chị sáng mắt” Tam
_ “bà lão à” XU bỏ Tam ra
_ « ơ….ơ….ta chỉ đùa thôi,,…ai ngờ cậu ấy làm thật đâu » bà lão quay mặt chỗ khác
_ “sao bà lại….” Tam định bước đến gần bà lão nhưng bj XU cản lại
_ « thôi. Nếu ko có gì thì chúng ta đi tiếp. đừng làm chuyện như vậy nữa nha. »
« chào bà. Bọn cháu đi » Xu
_ “ê. Chưa gì mà vội đi rồi” bà lão cản lại
_ “ có chuyện gì nữa ko bà?” Xu
_ “thôi. Đùa với các ngươi thôi, ko vui gì hết…ko chơi nữa….cho người cái này” bà lão đưa cho XU lọ thuốc
_ “đây là…” Xu
_ “thuốc độc…con gái xinh đẹp của ta mà mất đi đôi mắt thì tiếc lắm..tặng con đó” bà lão
_ “thuốc độc sao?” Tứ
_ “ừ. Ko chơi nữa,…chúng ta sẽ còn gặp nhau…..tạm biệt con…” vừa nói dứt câu, nhìn qua nhìn lại….chẳng thấy bà lão đâu hết, Tam và Tứ lại phen ngạc nhiên
_ “ tìm cái gì. ta đây nè….híc” nghe giọng nói nhưng Tứ và Tam chẳng thấy người đâu, liền nhìn xuống đất, thì ôi thôi, bà ấy đang nằm dài ra kia kìa…
Tam liền đỡ bà cụ dậy.
_ “cám ơn con trai….” Bà đứng dậy
« công nhận con trai đẹp trai lăm á..hé hé.. » lần này là bà lão biến đâu mất thiệt luôn nè,
Tam thì rùng mình cái vì nhớ đến lời nói và nụ cười ớn lạnh của bà ấy
_ « lấy nước mà rửa mắt nha con gái… » âm thanh vang vọng từ xa
_ “có nên tin bà ấy ko?” Tứ
_ “tôi nghĩ có thể tin.” Tam
_ “chị cũng nghĩ như vậy” Xu
_ “vậy chị thử rửa mắt xem” Tứ
Xu lấy nước trong lọ thoa lên mắt của mình, Tam và Tứ, cố hít thật sâu chờ đợi
_ “sao..sao rồi chị…có cảm giác gì ko?” Tứ
_ “cậu từ từ coi, làm gì nôn nóng vậy” Tam
_ “tại tôi lo chứ bộ” Tứ
_ “chị thấy sao. Mở mắt thử xem” Tam
Xu từ từ mở mắt và mờ mờ,ảo ảo,,,Xu lắc đầu, cố chớp mắt vài cái và
_ “chị….chị thấy em ko?” Tam
_ “chị thấy em ko?” Tứ. cả đang rất nôn nóng
_ “chị…chị… ko thấy gì cả” Xu
_ “hả/” Tứ thất vọng. Tam cũng thế, nhưng biết làm sao bây giờ
_ “ko sao đâu chị, khi về mình sẽ tìm cách khác” Tam
_ “đúng rồi đó chị, ko sao cả.hihi” Tứ vui vẻ, vừa nói Tứ vừa nựng má Xu
Xu cốc đầu Tứ “dám nựng chị hả?”
_ “ủa…sao chị cốc trúng đầu em hay vậy, em cao hơn chị mà” Tứ
_ “ko lẽ chị….” Tam
XU tươi cười
_ “a…haha…..chị nhìn thấy rồi…thấy rồi….” Tứ nhảy lên nhảy xuống. Tam thì đứng nhìn Xu, cười thật hạnh phúc…
_ “được rồi….được rồi…. chúng ta mau về thôi, còn vết thương của đội trưởng nữa” Xu
_ “mà khoan, trước khi đi, em muốn làm việc…” Tứ
_ “????” Xu
_ “em ôm chị miếng nha” Tứ liền ôm Xu vào lòng, dù nhỏ tuổi hơn nhưng với thân hình cao to như thế thì Xu cũng giống như đứa em thôi….Xu cũng ôm lại Tứ và kéo Tam vào, giống như lâu lắm rồi mấy chị em mới gặp nhau vậy đó.
Mọi chuyện cũng xong, họ tiếp tục lên đường, và cả người đã có mặt tại bệnh viện T lúc h đêm ngày chủ nhật, liên lạc với viện trưởng, Xu cùng với viện trưởng đã cố gắn cứu Nhi, nhưng kết quả thì phải chờ đợi….lúc đó…Xu cũng ko cho Tam và Tứ liên lạc với mọi người…để cậu ấy tịnh dưỡng.
Thứ . Hôm mà Kiệt cũng với Hân(xu giả) đính hôn, qua tìm hiểu Xu cũng đã biết toàn bộ sự việc, nhưng vì ko muốn bứt dây động rừng nên XU đành để mọi chuyện theo sự sắp xếp của Hân.
Và đến khi Xu biết My mất tích thì cô nàng mới có ý nghĩ sẽ ra mặt sớm hơn. Đêm đó. Xu đã liên lạc với Minh, nhưng chỉ với Minh, cô nàng vẫn chưa thể ra mặt.
Sáng thứ
Minh được Trân đón từ sân bay, về đến nhà thì họ đã gặp được Xu, Tam và Tứ. cứ như đang mơ, họ lại được đoàn tụ, sau bao ngày xa cách, tưởng chừng sẽ ko bao giờ gặp lại. Nhưng khi vào nhà thì họ đã ko thấy Thành đâu cả, lập tức liên lạc với người còn lại, Nhất, NHỊ, Ngũ…. chàng trai khi biết tin Xu và người họ còn sống thì tức tốc quay về nhà
_ “chị…” Ngũ chạy vào trước, ôm chầm lấy XU
_ “đúng là chị mà…. người nữa” NHị cũng ôm lấy tam và Tứ
_ “đúng thật là….” NHất như ko nói nên lời, những giọt nước mắt vui mừng lại lăn dài xuống má.
_ “các cậu nè. Bây giờ có chuyện quan trọng đây.” Minh
_ “chuyện gì?” Nhất
_ “Thành đã bị mất tích, ko biết cậu ấy có gặp chuyện gì ko?” Minh
_ “anh ấy đi rồi à…nhưng ko sao đâu…. NHị” NHất
“máy tính cậu đâu?”
_ “đây.” Nhị
_ “cậu định làm gì?” Tam
_ “hôm qua, sợ anh ấy sẽ đi lung tung, hay nghĩ ko thông suốt….đề phòng bất trắc nên tôi lén cài chiếc định vị mà chúng ta chế vào đồng hồ của anh ấy rồi” Nhất
_ “tốt. vậy cậu xem thử coi cậu ta ở đâu” Minh
_ “đây…tính hiệu cho thấy anh ấy đang ở khu rừng…….”
Thế là cả nhóm lần theo tính hiệu đến chỗ Thành, các sự việc kế tiếp thì như mọi người đã thấy rồi đấy.>>