Mười giờ tối, Đức Bành tỉnh lại, không ngờ lại nhìn thấy Tiểu mễ ngủ ở bên cạnh giường, trên người còn có một chiếc áo khoác của đàn ông. Hai mắt sưng lên, vẫn còn lưu lại nước mắt, cô đã khóc rất nhiều.
“Đứa ngốc này.” Đưa tay vuốt nhẹ đầu cô, ông không muốn nhìn thấy cảnh cô thương tâm như thế, càng như vậy lại càng khiến hắn không an tâm, trong lòng ông cảm thấy chua xót.
Có cảm giác bị đụng vào người, Tiểu Mễ tỉnh dậy, thấy ông nội đã tỉnh.
“Ông nôi ____” không đợi ông trả lời, cô đã nhào vào lòng ông khóc lớn “….Ô ô….Ô ô…”.
“Đừng khóc, Mễ Nhi không khóc, ông nội không có việc gì cả.” Ông vội vàng an ủi cô.
Lẫm Lạc im lặng đứng dựa vào vách tường ngoài cửa nghe âm thanh bên trong, ánh mắt nhìn vào trong phòng bệnh, thấy hai người đã tỉnh, nhưng chưa đi vào, chỉ là lẳng lặng đứng ở ngoài.
Lúc chín giờ tối, trong lòng Lẫm Lạc cảm thấy bất an, Tiểu Mễ luôn về nhà đúng giờ, lần này đã quá giờ mà vẫn chứ thấy cô trở về. Hắn liền gọi điện cho Lam Ngọc, biết tình hình cụ thể, không nói một cậu liền chạy xe đến thẳng bệnh viện. Hắn phát hiện hắn đôi với cô là cực kì lo lắng, con người cô bất tri bất giác đã lấp đầy trái tim hắn, không thể chấp nhận người thứ hai.
Mấy ngày gần đây, sau giờ hcoj Tiểu Mễ liền đến bệnh viện. Bây giờ đối với cô không có việc gì quan trọng bằng việc chăm sóc ông nội, đây là chuyện duy nhất cô muốn làm.Ngoài trừ ông nội cô đã không còn ai là người nàh, từ nhỏ đã không có cha mẹ yêu thương, bây giờ ông nội lại bị bệnh, chuyện này đã đả kích rất lớn đối với cô. Có mấy ngày mà cô đã gầy hẳn đi, có chút tiều tụy.
“Tiểu Mễ, dì hầm canh gà cho ông nội và con cùng nhau ăn, con cũng nên bồi bổ đi.” Dì Dương cầm một bình thủy tinh, cười nói.
“Con không đói bụng, để ông nội ăn đi.” Cô không có tâm trạng ăn uống.
“Mễ Nhi ăn chút đi, như vậy ông nội sẽ rất lo lắng.” Đức Bành thấy cô cháu gái như vậy thực sự đau lòng muốn chết.
Tạ Khải đi tới, “A~ Thơm quá a, dì Dương lại mang thức ăn đến cho bác Mạt a.”
Trước đây, Tiểu Mễ đem chuyện Tạ Khải là thiên sứ ca ca nói cho bọn họ nghe, hơn nữa còn thương xuyên nói chuyện tán gẫu vơi hắn, thực sự rất hợp. Tạ Khải là em họ của Lẫm Lạc, là người phụ trách bệnh tình của ông.
“Tới đúng lúc lắm, giúp ta khuyên nhủ Tiểu Mễ uống chút canh gà, nó luôn không ăn uống gì, như vậy cũng sẽ bị bệnh mất.” Dì Dương không đành lòng nhìn bộ dạng yếu ớt của Tiểu Mễ.
“Mễ Nhi, như vậy là không được đâu. Em nghĩ xem, nếu em bị bệnh, ai sẽ chăm sóc ông nội đây? Nếu em bị ốm, ông nội sẽ rất đau lòng, bệnh tình lại nặng thêm. Cái nào thiệt cái nào hơn, em nói xem?” Tạ Khải kiên nhẫn giảng giải cho cô, vẻ mặt ôn nhu, bàn tay to nhẹ xoa tóc cô.
“Dì Dương, múc giúp con một chén.” Tiểu Mễ cuối cùng cũng nghe lời.
“Được, bây giờ mới ngoan a.” Dì Dương lập tức múc cho cô một bát, xem ra sức hấp dẫn của thiên sứ ca ca thật là lớn.
“Tiểu Mễ rất ngoan, Thụy ca ca ngày mai đưa em đi chơi, được không?” Thấy Tiểu Mễ nghe lời như vậy, trong lòng sung sướng muốn chết.
“Đi đâu vậy?”
“Đi đến nơi mà em cảm thấy vui vẻ là được.” Tạ Khải tràn đầy tự tin nói, “Anh còn có việc, anh đi trước đây.” Nói xong liền đi ra cửa.
Ngoài cửa vang lên âm thánh: “Tốt nhất là cách xa cô ấy một chút, cô ấy không phải loại người em thích đâu.” Tạ Khải là một cao thủ tình trường, một đợi phong lưu, Tiểu Mễ ở cùng môt chỗ với hắn nhất định sẽ bị tổn thương.
“Ác? Ca thật hiểu em nha, nhưng đành phải làm anh thất vọng rồi, em thực sự rất thích cô ấy.” Tạ Khả cố ý trêu chọc cũng nhìn cô gái hiện lên trong mắt con người lạnh lùng này.
“Nếu cậu có gan dám động đến một sợi tơ của cô ấy, đừng có trách tôi.” Ánh mắt thu hồi sau đó liền ném cho em họ một cái nhìn đầy sát khí.
“Con người lạnh lùng cũng có thể nói như vậy, yên tâm đi, cô ấy là một cô gái tốt, em sẽ không làm gì cô ấy.” Tạ Khải cảm thấy cảm thấy tức giận, kỳ thực chính là ghen tị với anh họ, người anh họ này đối với Tiểu Mễ cũng không chỉ đơn thuần là chăm sóc em gái, tình cảm hắn bộc lộ mãnh liệt, không biết Tiểu Mễ có cảm giác gì không?
“Tốt nhất là như vậy.” Xoay người bước vào phòng bệnh.
Tạ Khải một mình đứng ngoài phòng bệnh, trong lòng có vị chua, chẳng lẽ anh họ với cô ấy lại…. Cô ấy đơn thuần, đáng yêu như vậy, đúng vậy, ai nhìn thấy cũng đều yêu mến, núi băng kia cũng không ngoại lệ, mặt không chút thay đổi, nở một nụ cười anh tuấn, như đang chờ xem kịch vui.