Mọi người trao đổi.
Lần này Tiểu Mễ rất tỉnh táo, cô cảm thấy khóc, đau lòng sẽ chẳng có tác dụng gì, sẽ chỉ làm ngưởi khác lo lắng thêm cho mình, cho nên cô phải kiên cường, không để ảnh hưởng đến mọi người.
“Ba mẹ, hai người về trước đi, có việc gì con sẽ gọi hai người. Con sẽ trông ông nội, hai người yên tâm đi.” Miệng cười nói, cô tỏ vẻ như không có vấn đề gì.
Nghe tiếng nói, bọn họ đều đưa mắt nhìn Tiểu Mễ.
“Hai người yên tâm, có cháu ở đây.” Tạ Khải cũng lên tiếng.
“Được rồi, vậy chúng ta về trước, có việc gì thì gọi cho chúng ta.” Tiểu Mạn xoa xoa đầu Tiểu Mễ, thoáng nhìn qua phòng bệnh, rồi rời đi.
“Cảm ơn Thụy ca ca, một mình em có thể làm được, anh mau đi làm việc đi.” Trong thời gian này cô đã gây cho hắn đủ phiền toái rồi, cô vô cùng cảm kích hắn. Cô nợ hắn nhiều lắm, đời này sao có thể báo đáp hết đây.
“Em không cần khách khí với anh, không cần tính toán với anh, kỳ thật anh cũng không có việc gì để làm a.” Nhìn ra vẻ mặt cảm kích của cô, vẻ mặt hắn ảm đạm, giải thích. Chẳng lẽ cô đối với hắn chỉ có cảm kích thôi sao? Lòng của cô rốt cuộc ở nơi đâu? Hắn hi vọng trong lòng cô có sự tồn tại của hắn.
“Ha ha, Thụy ca ca thật khiêm tốn quá, em đi vào xem ông nội trước.” Cô nở nụ cười, hướng hắn đáp lời, sau đó liền vào phòng bệnh.
Nụ cười trong veo, vẻ mặt Tạ Khải thay đổi, đã vài ngày chưa nhìn thấy nụ cười của cô. Hắn thích nhìn cô cười, chú ý từng cử động của cô, hắn giống như đã thật sự yêu thích cô.
Hắn không theo cô vào phòng, vẫn chỉ đứng ngoài nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, im lặng nhìn cô. Sau đó, trở về làm công việc của mình.
Sắc mặt Đức Bành tái nhợt không một chút máu, mơ màng nằm trên giường. Trong phòng hơi thở yếu ớt lan tràn, thật thê lương đáng sợ, ông giống như sắp sang thế giới bên kia, cách xa một thế giới.
“Ông nội, ông thấy thế nào?” Tiểu Mễ giả bộ chín chắn, không khóc lóc, mà là điềm tĩnh hỏi. Cô không lúc này không thể để ông nội nhìn thấy mình đau lòng thế nào, bằng không ông sẽ không yên tâm.
Nghe tiếng nói, Đức Bành nhẹ nhàng mở mắt, chứng kiến nụ cười kiên cường vui vẻ của Tiểu Mễ, bởi vì ông ngay cả cười cũng không còn khí lực, ông biết mình sắp không còn được lâu nữa, thầm nghĩ kéo nhẹ tay cô, muốn nói với cô một chuyện.
“Mễ nhi, cháu gái nhỏ của ta.” Đức Bành khàn khàn lên tiếng, theo bên gối lấy ra một túi hương màu đỏ nho nhỏ, đặt lên tay Tiểu mễ, còn nói: “Đây là bùa hộ mệnh, nó sẽ thay ông phù hộ cháu. Ai~~ ông nội còn một tâm nguyện chưa xong, không bỏ cháu đi được.” Đức Bành thở dài, đáng tiếc đợi không được ngày đó.
Tay Tiểu Mễ nắm chặt túi hương, một tay cầm bàn tay thô to của ông vội vàng hỏi: “Ông nội còn có tâm nguyện gì? Mễ nhi nhất định sẽ giúp ông hoàn thành.”
“Thật sao? Tâm nguyện của ông nội chính là cháu, ông nội hi vọng tận mắt nhìn thấy cháu và A Lạc kết hôn, đây là tâm nguyện của ông nội, chính là … Khụ … Khụ… Chính là ông nội chỉ sợ không thể tận mắt nhìn thấy…” Thanh âm của ông khàn khàn vô lực, dùng hết khí lực để nói chuyện.
“Cùng Thích Lẫm Lạc tiên sinh kết hôn? Được, con sẽ đi tìm anh ấy, tất cả mọi người, con sẽ lập tức trở lại, nhất định phải chờ con trở lại.” Cô không nghĩ ngợi liền đáp ứng, nói xong liền chạy ra ngoài. Vì hoàn thành tâm nguyện của ông nọi, bất kể như thế nào đều phải thực hiện.