Vừa thấy bóng người thấp thoáng, Mông Bất Danh ngoắc tay ra sau làm hiệu, ba người thụp đầu xuống khuất dưới mắt dòm xuyên qua kẽ lá của mấy chậu hoa, và thấy rất rõ con người từ đại sảnh đi vào.
Đó là một người trung niên mặc áo vàng, có dóc dáng lỏng khỏng như cây tre, dưới cằm chứa hàm râu sơn dương thưa thớt.
Hắn bước vào gõ nhẹ bốn tiếng vào khung cửa của gian phòng có tiếng dế gáy te le khi nãy.
Bên trong có giọng khao khao như vịt đực, không cần giới thiệu, nghe qua là biết giọng của một gã hoạn quan :
- Cứ vào.
Tên áo vàng xô nhẹ cánh cửa và giọng khao khao bên trong lại hỏi :
- Sai ai đi?
Tên áo vàng trả lời :
- Triệu Hoằng và Phan Gia Long.
Giọng khao khao lại hỏi :
- Xem chừng tin đó có chắc không?
Tên áo vàng đáp :
- Rất đáng tin, Ngô Tam Quế quả có trong tay một binh lực đáng kể, nhưng theo tôi biết thì mang quân về không phải hoàn toàn là để báo cừu cho Sùng Trình đâu.
Giọng khao khao hỏi :
- Ngươi xem hắn còn có mục đích gì nữa?
Tên áo vàng nói :
- Cha của Ngô Tam Quế và ái thiếp của hắn là Trần Viên Viên đều đang bị giữ tại Bắc Kinh.
Ngừng lại một lúc lâu, giọng khao khao nói :
- Bất luận là vì lẽ gì, nhưng nếu Ngô Tam Quế cử binh về là bất lợi cho ta, phải không?
Tên áo vàng nói :
- Đã đành là như thế, nhưng Ngô Tam Quế muốn đánh thắng Sấm Vương cũng không dễ dàng gì đâu... Mà cho dầu Ngô Tam Quế có đánh đuổi Sấm Vương ra khỏi Kinh sư, cũng không chắc là hắn quyết tâm khôi phục cơ nghiệp cho Minh triều.
Giọng khao khao hỏi :
- Ý ngươi muốn nói Ngô Tam Quế sẽ thừa cơ soán đoạt luôn phải không?
Tên áo vàng đáp :
- Cũng không phải thế, Ngô Tam Quế không có gan làm thế đâu, tôi nói đây là bọn Mãn Châu. Công Công nghĩ xem, muốn đánh bại được Sấm Vương là Ngô Tam Quế phải dốc cả lực lượng, nhưng cũng chưa chắc thắng trong khi đó Mãn Châu đang dàn quân hùng hổ dọc biên cảnh, chúng lại để cho nhà họ Minh có cơ hội lấy hơi sao?
Lẽ tất nhiên, chúng xua binh xâm nhập, lúc bây giờ, cho dầu Ngô Tam Quế có thắng được Sấm Vương cũng không còn sức để mà đương cự, giang sơn nhà Minh sẽ lọt vào tay Mãn Châu một cách dễ dàng.
Mông Bất Danh, Dương Mẫn Tuệ và cả tên áo xanh đều toát mồ hôi...
Sự phân tách tình hình của tên áo vàng thật rõ y như thế cờ giàn ra trước mặt, sự việc mặc dầu chưa hoàn toàn như thế, nhưng đúng hết chín phần mười.
Thế của Mãn Châu bây giờ là thế Ngư ông, còn Ngô Tam Quế và Lý Tự Thành thật không khác Ngao, Cò.
Hình như con người có giọng khao khao vẫn còn cố bám vào hy vọng, hắn hỏi :
- Nhưng nếu Ngô Tam Quế không thắng được Sấm Vương thì sao?
Tên áo vàng đáp :
- Tôi đã nói rồi, nó cũng thế thôi, Sấm Vương thắng nổi Ngô Tam Quế thì cũng phải trong tình trạng bở hai tai. “Nai dạt móng thì chó cũng le lưỡi”, đàng nào cũng không thể thoát khỏi cái lưới đang giương sẵn của Mãn Châu.
Mông Bất Danh đưa mắt nhìn Dương Mẫn Tuệ.
Họ cùng ý thức được cái nguy hiểm của tình hình.
Giọng khao khao lại nói :
- Cứ như thế thì bất luận là Ngô Tam Quế thắng hay Lý Tự Thành thắng, Bắc Kinh chắc chắn cũng sẽ lọt vào tay của Mãn Châu có phải thế không?
Tên áo vàng nói :
- Đó cũng chỉ là dự đoán, nhưng tôi thấy dự đoán đó không thể sai chạy mấy.
Trong phòng lại im lặng một lúc nữa và cuối cùng giọng nói khao khao mới nổi lên chậm chậm :
- Ta nghĩ ra rồi, chúng ta nội trong đêm nay phải lìa khỏi nơi nầy, phải ra vùng biên giới, phải nắm chắc tình hình mới quyết định được. Lát nữa, khi Phan Gia Long và Triệu Hoằng trở về là chúng ta đi ngay. Bây giờ ngươi tìm cách dẫn dụ mấy tên Hoàng Y Kiếm Sĩ của Lý Tự Thành ra khỏi nơi này đi, ta thu xếp và chờ đợi...
Tên áo vàng tuân lịnh lui ra.
Mông Bất Danh và Mẫn Tuệ biết ngay tên có giọng nói khao khao đó là Tào Hóa Thuần, là tên rất thông minh, mà cũng chứng tỏ là thứ cỏ mọc đầu tường, hắn đang chờ xem gió.
Hắn định ra biên giới là hắn nhón tình thế, nếu quả Mãn Châu làm chủ tình hình là hắn sẽ ngã ngay theo chúng.
Mông Bất Danh ngoắc tay ra phía sau lưng, cả ba cùng thụp xuống.
Có tiếng động nơi cánh cửa, tên áo vàng bước ra ngoài.
Chờ cho tiếng bước chân của hắn xa lần ra phía trước, Mông Bất Danh lại ngoắc tay và bước nhanh lên.
Ông ta đi vòng qua phía cửa, hai cánh cửa chỉ khép hờ, dòm theo khe hở, thấy một gã trung niên bụng phệ, mặt đầy thịt, nước da bạc chảng, đang đứng bên ghế dựa cửa cầm cái hộp khều khều, có lẽ đó là hộp dế.
Hắn mặc chiếc áo gấm thêu bông bạc, tay áo rộng hẳn lên, tay hắn tròn vo, mấy ngón tay giống như những trái chuối lột vỏ, no tròn.
Cánh cửa khua động, tên áo vàng giật mình quay lại.
Mông Bất Danh bước vào như một con mèo, lão nắm ngang cổ tay của tên áo gấm, nghe mềm mụp như tay con gái.
Tên áo vàng trừng mắt nhưng Mông Bất Danh đã toét miệng cười :
- Tào Công Công đây phải không?
Tên áo gấm ấp úng :
- Ngươi là...
Mông Bất Danh nói :
- Đừng có hỏi, cứ trả lời. Có phải ngươi là Tào Hóa Thuần, người đã thông đồng với giặc để ám hại Dương đô đốc và là người mở cửa thành để rước Sấm tặc chiếm Kinh sư không?
Tên áo gấm vốn đã trắng, bây giờ da mặt hắn xuống màu xanh, tay cầm hộp dế của hắn sụp xuống làm rơi cái hộp, mấy con dế nhảy tưng tưng chun lút xuống gầm giường...
Những tay mê đá dế thật kỳ, họ xem dế của họ như vàng ngọc, có thể còn hơn thế nữa, vì trong cảnh kinh hoàng như thế mà khi cái hộp văng ra và thấy dế nhảy mất, tên áo gấm lật đật khom mình xuống chụp lia :
- Bắt, bắt nó cho ta... bắt...
Hắn nhìn Mông Bất Danh và bỗng nhớ lại thực tại, hắn đứng bật lên run rẩy.
Mông Bất Danh kéo mạnh một cái làm cho hắn chúi nhủi, ông ta gằn giọng :
- Hãy lo cho mình đừng lo mấy con dế nữa. Ta hỏi, ngươi là Tào Hóa Thuần phải không?
Tên áo gấm lập cập :
- Ta không phải là Tào Hóa Thuần... ta không phải... ngươi lầm...
Mông Bất Danh kéo hắn lại gần cửa sổ và đưa tay vén tấm màn :
- Cô nương, hắn là thằng chó nào vậy he?
Từ ngoài cửa sổ, Mẫn Tuệ ló đầu dòm vào, tên áo gấm thấy nàng là điếng hồn, hắn há miệng định la...
Nhưng Mông Bất Danh đã chìa một ngón tay vào ngay “Á Huyệt” của hắn, đồng thời ông ta chụp vào ngực áo giựt mạnh làm cho hắn nhủi đầu...
Hắn bị điểm vào á huyệt, hắn la không được, hắn chỉ run khan và Mông Bất Danh bỗng nghe tiếng lạ, ông ta dòm xuống, cặp mắt ông ta thồ lộ...
Mông Bất Danh nhăn nhăn mũi và vụt xáng cho hắn một tát tai té nhủi.
Chỗ chân hắn đứng nãy giờ có một vũng nước khai rình.
Vói tay nắm áo hắn kéo lên, Mông Bất Danh văng tục :
- Mẹ nó, đồ chết dầm...
Ông ta đẩy hắn ra cửa, tên áo xanh đứng ngoài nắm lấy đẩy tuốt xuống sân lộ thiên và ba người, kẻ kéo người đẩy đem hắn ra khỏi vòng tường một cách im rơ.
Tên áo xanh nói :
- Tôi thuộc đường, để tôi đi trước.
Hắn kê vai xốc Tào Hóa Thuần và đi thẳng ra phía sau.
Tên áo xanh quả có sức mạnh hơn người, cái “bị thịt” Tào Hóa Thuần nặng như thế mà hắn chỉ lao thẳng một hơi là đã cách bờ biển hơn một dặm.
Hắn vác đi thêm một đỗi nữa, đến một khu rừng rậm mới chịu dừng chân.
Hắn quăng Tào Hóa Thuần y như quăng bao cát. Có lẽ những ngày ra đây nhờ vào gió biển, cá tươi, nên Tào Công Công xem chừng mập hơn lúc trước khá nhiều, nước da trắng đỏ.
Tên áo xanh lấy ống tay áo lau mồ hôi và nói với Mông Bất Danh :
- Nghỉ tạm chỗ này, ở đây yên tịnh lắm.
Mông Bất Danh dùng mũi chân đá vô hông của Tào Hóa Thuần để giải huyệt cho hắn và nói :
- Tào Công Công, ngồi dậy nói chuyện chơi hè.
Tào Hóa Thuần lóp ngóp ngồi lên, da mặt hắn không còn chút máu, nhưng hắn vẫn há miệng định la.
Mông Bất Danh đặt tay lên vai hắn :
- Đừng, Tào Công Công, mình nói chuyện chơi mà, la chi?
Ông ta đặt tay thật nhẹ, nhưng Tào Hóa Thuần nghe như xương vai gãy lọi, hắn sụn người xuống rên rỉ :
- Ối... không có la... ối cha... không có la...
Mông Bất Danh cười cười :
- Vậy có phải thế không? Ngồi tử tế lại đi.
Và ông ta quay lại nói vơi Mẫn Tuệ :
- Dương cô nương, xin giao lại.
Mẫn Tuệ mím môi, sát khí bựt ra ngoài mắt, nàng cho tay vào lưng rút ra một ngọn chủy thủ sáng ngời...
Tào Hóa Thuần chỏi tay xuống đất lết ngược ra sau, hắn muốn kêu van, nhưng hắn chỉ hả họng chớ không kêu ra tiếng...
Tên áo xanh lấy chân đẩy hắn ra phía trước không cho hắn lùi lại nữa.
Tào Hóa Thuần giật mình la lên một tiếng nho nhỏ, rồi quì mọp dập đầu xuống đất :
- Trăm lạy tiểu thơ, ngày lạy tiểu thơ xin dung mạng...
Dương Mẫn Tuệ gằn giọng :
- Tào Hóa Thuần, ngươi nên biết rằng ngươi hại chết không phải chỉ là một mình cha ta mà muôn vạn bá tánh, cả giang sơn Đại Minh triều cũng bị hủy vào tay ngươi.
Nhưng thôi, những gì thuộc về quá khứ ta không hỏi, ta chỉ hỏi quân giặc hãm thành, ngươi lẻn trộm Cửu Long Quan đem giấu ở đâu?
Tào Hóa Thuần lắc đầu nguầy nguậy :
- Không biết... tôi không biết... Cửu Long Quan nào đâu? Tôi đâu biết...
Mông Bất Danh cười gằn :
- Đúng là một tên lẻo mép.
Tên áo xanh nhích tới lạnh lùng :
- Tào Công Công, chuyện người khác không biết nhưng tôi thì tôi biết rõ ràng.
Tào Hóa Thuần hất mặt :
- Vương Đồng, ta đãi ngươi quá hậu, thế sao ngươi lại hại ta, ngươi...
Đúng là giọng hiệu của... thái giám, đến bây giờ, trong một cảnh như thế này mà hắn vẫn còn hoạch họe.
Vương Đồng cười khẩy :
- Tào Hóa Thuần, ta đã phải mang cái tội danh bất trung, bất nghĩa là ngươi tròng lên đầu ta để trốn chui trốn nhủi bao nhiêu lâu nay, không dám ngửa mặt nhìn người, đó là ta hại ngươi hay ngươi đã hại ta? Tào Hóa Thuần, ta khuyên ngươi hãy khôn ngoan chỉ chỗ giấu Cửu Long Quan cho mau, ta nói cho ngươi biết, Lý Tự Thành còn có chỗ nương ngươi, vì hắn là một tên giặc còn mong lợi dụng ngươi, chớ Mông lão gia và Dương tiểu thơ đây không phải như thế đâu, ngươi hãy liệu hồn.
Tào Hóa Thuần xuống giọng :
- Ta... ta đâu có... ta đã giao Cửu Long Quan cho Lý Tự Thành rồi.
Vương Đồng dợn nói nhưng Mông Bất Danh đã lừ mắt :
- Thôi, thất công lắm mà cũng mất thì giờ quá đi thôi, giết mẹ nó cho rồi. Vả lại, hắn đã dâng Cửu Long Quan cho Lý Tự Thành rồi thì có để hắn lại cũng là vô ích.
Ông ta xòa tay nói với Mẫn Tuệ :
- Dương cô nương trao ngọn chủy thủ cho tôi, tính sớm để rồi còn đi sớm.
Mẫn Tuệ chưa trao ngọn chủy thủ mà Tào Hóa Thuần đã xám mặt kêu lên :
- Không... không có đâu... tôi chưa có đưa, tôi chưa có đưa Cửu Long Quan cho Lý Tự Thành...
Mông Bất Danh hất mặt :
- Chưa đưa thì ngươi giấu ở đâu? Nói mau.
Tào Hóa Thuần run rẩy :
- Tôi... tôi nói... mà nói rồi chư vị tha cho tôi... tôi chỉ chỗ giấu Cửu Long Quan rồi chư vị đừng có giết tôi...
Mông Bất Danh nạt :
- Được rồi, nhưng ngươi cũng đừng tưởng chúng ta cần cái thứ đó nghe chưa. Có cũng được, không cũng được, miễn đừng lọt vào tay Lý Tự Thành thì thôi, nói đi.
Tào Hóa Thuần chớp mắt :
- Vừa rồi... vừa rồi...
Mông Bất Danh trừng mắt :
- Đừng có lộn xộn, mẹ cha nó, giỏi cho ngươi gian trá nghe, gian trá nghe...
Vừa nói ông ta vừa chụp vào vai hắn bấu một cái mạnh.
Tào Hóa Thuần dầu có da đồng xương sắt cũng không chịu nổi cái bóp đó của Mông Bất Danh, hắn duỗi chân ra giãy đành đạch và run lên từng chập.
Làm như không nghe thấy, Mông Bất Danh cứ bóp riết một hồi cho đến lúc Tào Hóa Thuần kêu xin nói, ông ta mới chịu buông ra và gằn giọng :
- Ở đâu? Cửu Long Quan giấu đâu?
Tào Hóa Thuần run bần bật như thằn lằn đứt đuôi, mồ hôi trên trán hắn đổ ra từng cục, nước mắt hắn cũng trào ra, nước mũi chảy ròng ròng :
- Tôi nói, tôi nói... tôi giấu Cửu Long Quan ở tại Từ Bi am...
Tuy đã từng ở trong cung, nhưng vì ít đi chơi cho nên Mẫn Tuệ không biết, nàng hỏi :
- Từ Bi am ở đâu?
Mông Bất Danh nói :
- Tôi biết, Từ Bi am ở tại phía Nam Hữu Am Môn, Am đó dựng lên từ đời Kim Nguyên, bây giờ thì hình như không còn hương khói. Từ Bi am cách đây không xa lắm đâu, chúng ta đi ngay.
Mông Bất Danh chưa nói dứt thì Vương Đồng đã cúi xuống, hắn nắm hai cánh tay của Tào Hóa Thuần giở hổng lên như xách một con gà chết và hất luôn lên vai một cách nhẹ nhàng, trong khi đó thì Mông lão đã điểm ngay vào á huyệt của tên thái giám.
Trời đã về khuya, sương xuống mù mù.
Từ khu rừng vượt qua vòng thành đổ xuống phía Nam, bọn Mông Bất Danh không gặp một trở ngại nào.
Thời loạn có nhiều việc cũng đỡ phiền, bây giờ không một ai ra ngoài, khách giang hồ trừ phi cần yếu phải nhắm vào cái đích nào đó thôi chớ cũng không ai muốn lộ tung tích cả.
Nhắm vào một vùng khá hoang vu, Mông Bất Danh dừng lại chỉ tay về hướng trước :
- Đó, Từ Bi am ở đó.
Mẫn Tuệ nhìn tới, nàng thấy chỗ đó rừng chồi lúp xúp rộng có mấy mẫu và phía bên kia xa nữa thì mù mù có lẽ là rừng lớn, bây giờ nàng mới biết trong vòng thành vẫn có khu hoang vu tịch mịch, trước kia, khi còn vào cung với Công chúa Trường Bình, nàng cứ tưởng vòng thành đều là đường phố, nhà cửa không thôi.
Tiến lên được chừng vài mươi trượng nữa, Mông Bất Danh vùng dừng lại đưa tay ra hiệu...
Mẫn Tuệ bước lên hỏi :
- Mông lão, sao đó?
Mông Bất Danh chớp đôi mắt sáng ngời :
- Phía trước có người. Không biết phe nào, hình như họ bố trí cả trạm canh.
Mẫn Tuệ biến sắc :
- Hay là họ phát giác được chuyện Cửu Long Quan...
Mông Bất Danh lắc đầu :
- Không hiểu, nhưng chắc chắn là phe nhóm giang hồ chớ không phải quan quân.
Thây kệ, cứ tới nơi cho họ ra mặt rồi hãy tính sau.
Ông ta bảo Vương Đồng chầm chậm lại sau rồi bước nhanh tới trước.
Mẫn Tuệ thấy Mông Bất Danh bước đi cũng y như hồi nãy, nhưng bộ pháp đã đổi thay, chứng tỏ ông ta đã ngầm vận công chuẩn bị. Nàng cũng vội vận công bám sát theo sau.
Quả nhiên, khi còn cách chừng mười trượng, chợt nghe phía trước có giọng quát trầm trầm :
- Xin chư vị hãy dừng lại.
Tuy vẫn là giọng quát, nhưng hình như người ấy cố không làm kinh động, chứng tỏ họ không phải là phe giặc.
Mông Bất Danh vừa dừng lại thì ba bóng người phía trước đã lao tới thật nhanh.
Thấy họ ăn mặc theo lối thương buôn, Mông Bất Danh cau mặt :
- Lạ quá, sao lại không giống nhân vật giang hồ...
Dẫn đầu ba người là một trung niên cao ốm, hắn đứng lại vòng tay :
- Chẳng hay chư vị là bằng hữu ở đâu, đến đây có chuyện chi?
Hình như họ rất chú ý đến Vương Đồng, vì hắn đang vác gã họ Tào.
Mông Bất Danh nói :
- Chúng tôi đến Từ Bi am có chút việc riêng, chẳng hay ba bị cản lại là có ý gì?
Người trung niên đáp :
- Tại hạ xin lỗi trước cùng chư vị, vì chúng tôi đã tạm mượn chỗ nầy để khai hội, hiện đã tụ họp đủ rồi, xin chư vị vui lòng tìm chỗ khác.
Đó là qui củ giang hồ, bất cứ ai cũng không thể phạm trừ trường hợp muốn gây sự, còn không thì không ai cố chen vào chỗ đã có người chiếm trước.
Không phải riêng Mông Bất Danh mà chính Mẫn Tuệ cũng biết qui củ đó.
Nàng cau mặt nói :
- Như thế thì quả thật là phiền...
Mông Bất Danh nói :
- Chư vị bằng hữu thuộc phái nào, chẳng hay có thể cho chúng tôi biết được chăng?
Người trung niên đáp :
- Xin lỗi, thật chúng tôi lấy làm không phải mà không thể đáp phúc được câu hỏi của tiền bối, giang hồ bằng hữu ai ai cũng đều cố kỵ khi chưa được biết rõ nhau, chúng tại hạ không có quyền nói ra điều đó, mong tiền bối lượng thứ.
Nhứt định đây không phải là tà phái, vì bằng vào giọng điệu và cử chỉ, họ có vẻ rất ôn hòa...
Mông Bất Danh chắc lưỡi :
- Như thế thật là phiền, chúng tôi có chút việc cần ở nơi đây...
Người trung niên cau mặt :
- Đây là qui củ, mong tiền bối cũng nên nể tình, nếu không thì thật chuyện không đáng mà có thể sinh phiền phức, mong chư vị nghĩ cho.
Hắn vòng tay và ra hiệu cho đồng bọn lùi trở lại.
Thật là rõ ràng, người trong giang hồ tự nhiên là phải biết như thế, không ai có thể tiến lên, vì tiến lên là mặc nhiên cố tình gây sự.
Nhưng cũng ngay lúc đó, Mông Bất Danh chợt phát giác ra điều lạ.
Khi gã trung niên tung mình trở lại thì dưới vạt áo hắn bỗng lòi ra một vật. Vật đó đối với Mông Bất Danh vốn rất... quen.
Ông ta lên tiếng :
- A... ông bạn “gậy bị”, dừng lại đã...
Người trung niên dừng lại chăm chú nhìn vào mặt Mông Bất Danh :
- Xin lỗi, tiền bối gọi là “bị gậy”.
Mông Bất Danh cười khà :
- Đừng có bày đặt mang mặt nạ chớ, bạn? Hãy cho ông bạn nào lớn nhứt ở đây biết là có Dương cô nương hỏi thăm.
Người trung niên ngạc nhiên :
- Ai là Dương cô nương? Thế còn tiền bối...
Mông Bất Danh cười :
- Bị gậy thì đã “không có vốn” rồi, thế nhưng ông bạn có biết ai “Cùng” hơn nữa không hè?
Người trung niên nhìn sững Mông Bất Danh và vụt kêu lên :
- Mông lão...
Mông Bất Danh gật gật :
- Đúng rồi, bọn mình mà!
Ngay lúc đó chợt nghe phía trong có tiếng kêu :
- Bang chủ ra lịnh thỉnh khách vào trong.
Người trung niên lật đật vòng tay :
- Mông lão, Dương cô nương, tại hạ xin thỉnh.
Mông Bất Danh vừa bước theo vừa cười :
- Mẹ họ, xách bị gặp ăn mày mà không chịu nhìn cho sớm.
Mẫn Tuệ bước theo nói :
- Mông lão, Bang chủ “Cùng Gia bang” tại sao cũng...
Mông Bất Danh lắc đầu :
- Không biết đâu, chuyện làm ăn của họ mình chịu thua luôn.
Đi vào được nửa trượng thì từ trong bóng tối có mấy người bước mau ra và Mông Bất Danh dừng lại trố mắt :
- Hắn kìa...
Mẫn Tuệ nhìn tới trước và vùng chạy lại :
- Lý huynh...
Bằng vào danh phận, từ trước đến nay Mẫn Tuệ rất thận trọng khi gặp Lý Đức Uy, nhưng trong trường hợp nầy, nàng mừng quá nên quên bẵng đi sự e dè...
Đám người đi ra, dẫn đầu là Đức Uy và một lão già chừng năm mươi tuổi, râu dài phủ ngực, vóc dáng dình dàng, theo sau là bốn gã thanh niên.
Đức Uy lên tiếng trước :
- Mông lão, Dương muội, đây là Mạnh Bang chủ.
Lão già có râu vòng tay :
- Mạnh Nguyên xin tham kiến Mông lão và Dương cô nương.
Cho dầu tuổi có nhỏ hơn và danh vọng có thấp hơn nhưng lại là đương kim Bang chủ của một bang phái lớn, đáng lý không nên quá lễ như thế, vì vậy Mông Bất Danh lật đật bước lên :
- Không nên, không nên, Bang chủ, xin thứ lỗi cho bọn nầy nghe.
Mẫn Tuệ cũng vội vàng quay lại vòng tay cung kính :
- Trường An Dương Mẫn Tuệ xin tham kiến Bang chủ.
Mạnh Nguyên vòng tay :
- Xin thỉnh Mông lão và chư vị vào trong.
Đức Uy liếc về phía Vương Đồng và kể chuyện mình đến Thập Sát Hải để tìm bắt Tào Hóa Thuần. Mẫn Tuệ cũng nói rõ chuyện đến Từ Bi am để kiếm Cửu Long Quan...
Gương mặt của Đức Uy đanh lại :
- Tốt lắm, bao nhiêu lâu nay thật không biết làm sao tìm hắn. Đêm nay phải lấy thủ cấp của hắn để tế cờ, phải moi gan hắn để tạ Tiên Vương và anh linh Dương đô đốc và nạn dân bá tánh...
Mạnh Nguyên trầm giọng :
- Hãy mang hắn vào đây...
Hai thanh niên đệ tử “Cùng Gia bang” vâng lịnh xốc ra tiếp bắt Tào Hóa Thuần từ nơi tay của Vương Đồng. Tên thái giám gian ác thấy Đức Uy và nghe hắn nói là đã điếng hồn bất tỉnh...
Mạnh Nguyên đưa bọn Mông Bất Danh vào đại điện của Từ Bi am. Tất cả các vị đường chủ và bang chúng Cùng Gia bang thảy đều có mặt.
Mông Bất Danh nói :
- Trước nhứt phải cho hắn tỉnh lại để hỏi xem Cửu Long Quan giấu chỗ nào.
Các cao đệ Cùng Gia bang tạt nước vào mặt Tào Hóa Thuần và khai huyệt cho hắn tỉnh dậy, họ xô hắn nằm một đống ngay trước bệ thờ.
Mông Bất Danh trầm giọng :
- Tào Hóa Thuần, đã đến Từ Bi am, ngươi hãy chỉ chỗ giấu Cửu Long Quan.
Bây giờ thì tên thái giám quả không còn hồn vía, hắn run rẩy chỉ tay xuống đất :
- Ở... ngay trước bệ thờ...
Mạnh Nguyên nhìn xuống và ông ta đã biết ngay.
Đại điện của Từ Bi am khá rộng, trước bệ thờ lót bằng những khối đá xanh mong mỏng để thay cho gạch, nó không phải trát ở dưới như gạch mà lót bằng cách khối nầy kèn sát với khối kia, trên mặt trơn bóng, nếu vô ý tưởng chừng như đó là một khối kín nguyên.
Các đệ tử Cùng Gia bang được lịnh đào lên...