TẠI LỚP B
Hiếm thấy hôm nào nó có hứng học như hôm nay, nhất là trong tiết văn chán ngấy đó. Khác với mọi ngày, hôm nay nó không cắm đầu nghịch điện thoại hay ngủ nữa, bởi vì lí do rất chi là phi lí: Nó đã nhờ người điều tra Minh Nhật và phát hiện ra rằng anh chỉ thích con gái chăm chỉ, đúng mực những cô nàng của thế kỉ : hiền lành, lễ phép và thục nữ...........
Đang nghe cô giáo say sưa giảng bài, thì cánh tay chạm khẽ vào khuỷu tay nó, hơi bực vì bị tụt hứng nó quay xuống trừng mắt. Daniel nở nụ cười tươi roi rói, nhét vội mẩu giấy vào tay nó rồi nháy mắt ra hiệu cô giáo đang nhìn. Mẩu giấy vẻn vẹn chữ: My love I am sorry...Chắc mọi người cũng biết vẻ mặt nó bây giờ trông đáng sợ đến mức nào...
-"Hân, bạn có biết sao Vy lại nghỉ học không?" cô nàng mọt sách Thùy Dung quay xuống hỏi nó.
Nó im lặng chút vừa lật vở vừa đáp lạnh lùng:
-"Không."
Thùy Dung ngán ngẫm quay lên, chỉnh lại gọng kính rồi lại cắm cúi chép bài.
Nó đeo tai nghe, tay hí hoáy bấm điện thoại rảo bước về phía căng-tin. Cái đuôi Daniel thì cứ bám riết nó từ nãy đến giờ:
-"My love, giận hả? I am so sorry."
-"..."
-"Tình yêu lớn nhất đời tôi à? đừng giận mà, năn nỉ đấy. Hôm qua là tại Tuấn bitch đó gây sự trước mà." Nhắc đến Hoàng Tuấn, Daniel lại bực mình, cũng phải, hôm qua hắn đấm cậu đau như vậy, thế mà ai đó còn nhẫn tâm cắm phi tiêu vào tay cậu, cũng may vết thương không sâu lắm.
-"..."
-"Lâm Khả Hân, cậu khinh tôi à?" Daniel hét ầm lên khiến mọi người đều nhìn cậu như vật thể lạ vậy.
Nó vẫn cắm mặt vào điện thoại, hoàn toàn không để ý đến "Vua lải nhải" kia. Bực mình, Daniel kéo tay nó, giật chiếc điện thoại rồi lấy sức ghì chặt tay nó vào góc tường. Nó mở to mắt, hơi sốc nhìn Daniel:
-"Bỏ ra." nó nói phũ phàng.
Daniel lần này không hề có dấu hiệu nhường nó:
-"KHÔNG THÍCH."
Dứt lời Daniel càng ghì chặt tay nó hơn, mọi người đổ xô lại phía nó, tiếng xì xào lại nổi lên. Nó cảm nhận được thứ chất lỏng đang rỉ ra thấm vào tay áo mình nhưng Daniel thì dường như không đủ tinh ý để nhận ra điều đó. Vừa đau vừa bực mình, nó giơ chân thúc lên bụng Daniel rồi vùng tay ra khỏi bàn tay cậu, đập mạnh xuống lưng ai đó. Daniel bị đánh bất ngờ khụy xuống, mặt tái sắc. Nó lầm lì bước qua khỏi đám đông đó, chỉ còn Daniel mặt đỏ rần vì xấu hổ, dù sao cậu cũng là đấng nam nhi vậy mà Khả Hân kia dám đánh gục cậu như vậy. Thật quá mất mặt..
Từ đắng xa khuôn mặt ai đó khẽ mỉm cười, đút tay vào túi quần rồi đi về phía lớp, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc...
Nhật Nam đang hí hoáy vẽ cái gì đó thì điện thoại reo lên, phút sau cậu vội vàng cầm lấy cặp nó chạy đi. Hoàng Tuấn đứng dậy kéo tay Nhật Nam:
-"Cậu sao vậy?"
-"Tôi có việc, bỏ ra."
Vì là buổi trưa nên sân thể dục của trường rất vắng, mọi người đều tụ tập ở căng-tin chứ không ai rãnh rỗi mà ra ngoài sân làm gì, duy chỉ có bóng hình nhỏ bé của nó in dài trên mặt đất nóng bỏng.
Gương mặt Nhật Nam lả chả mồ hôi, cậu hỏi dồn:
-"Hân, cậu sao rồi? sao vết thương lại bị bung ra nữa? Cậu không biết quí trọng thân xác mình à?"
-"Cậu bớt nói đi, trong cặp tôi có bông băng đấy, băng lại giúp tôi." Nó đáp hờ hững, mắt nhìn về hàng cây trước mặt.
Nhật Nam khẽ kéo tay áo nó lên, không khỏi đau lòng khi thấy máu đã thấm đỏ băng quấn, cậu gỡ nhẹ, nó hơi cau mày:
-"Đau lắm hả?"
-"Cũng hơi, mà cậu làm nhanh đi, tôi đói quá."
Nhật Nam thở dài rồi tiếp tục công việc của mình. Ở bên kia mặt ai đó đỏ rần, tay nắm chặt lặng lẽ nhìn cảnh trước mặt. người vừa băng vết thương vừa nhìn trìu mến người kia. Còn người thì cứ giương mắt nhìn về phía hàng cây xanh rì..nơi đó có hàng lưu ly tím...
Hoàng Tuấn thúc vào khuỷu tay Nhật Nam cái rồi đưa mẩu giấy cho cậu. Không biết từ khi nào mà trò truyền giấy này đã dần phổ biến ở trong cái xứ này...Nhật Nam mở tờ giấy ra rồi chau mày:
-"Sao Hân lại bị thương?"
Người kia lấy bút ghi gì đó rồi chuyển lại. Hoàng Tuấn lặng lẽ mở ra, đúng như cậu đoán:
-"Bị ngã."
"Hừ, xem ra cậu cố tình không nói." Hoàng Tuấn gằn giọng rồi lại nhìn lên đứa bàn trên. Nó vẫn rất bình thản nhưng nếu chịu khó quan sát thì không khó để thấy cánh tay nó hơi run lên. Trong lòng Hoàng Tuấn dâng lên cảm xúc khó tả.