Là Nguyễn Trọng Nam! Chẳng phải hắn nói là tuần sau nữa mới về sao?!
Chưa kịp suy nghĩ hay suy nghĩ mà Lạc Mẫn cảm thấy toàn thân mình hai cánh tay bị kéo quặp ra sau lưng, cảm giác từng hơi thở lạnh lẽo như muốn xuyên qua từng lỗ chân lông của cô. Giọng Nguyễn Trọng Nam lại vang lên sau tai:
-Người đầy hơi thở tươi trẻ nhỉ?! Em chê tôi già à?!
Hai câu hỏi bâng quơ, làm Lạc Mẫn gần như giãy dụa càng ghê hơn. Nếu cô cảm giác không lầm thì đây là điềm báo trước cho ngọn lửa giận của người mà cô phải gọi bằng chồng này.
Lạc Mẫn quả nhiên không sai, giây tiếp theo cô cảm nhận được cái đau điếng trên vai. Hắn cắn cô! Cắn cô một cái đau điếng, làm Lạc Mẫn bất giác hét lên:
-Đau… Anh điên à?! Anh là chó à?! Á… Anh muốn làm gì đó?!
Nguyễn Trọng Nam cười khẽ, vừa đẩy ngã cô xuống chiếc ghế sofa to lớn, vừa nhanh nhẹn chuyển qua cố định hai tay cô lên đỉnh đầu, dùng cả thân người to lớn chèn ép viên thịt nhỏ nộn thịt là cô!
-Tôi không chỉ là chó, mà còn là chó sói nếu em dám lén phén cùng thằng khác! Tôi sẽ xé nát cả hai!
Hai chứ “lén phén” thật sự làm Lạc Mẫn có phần chột dạ, nhưng tức giận thì nhiều hơn, cô hét đến khàn cả giọng:
-Anh là đồ điên! Chỉ có anh cùng người khác! Đừng có nổi điên lên rồi cắn bậy, nếu không vừa lòng thì ly hôn đi!
Ly hôn – hai chữ này đối với Lạc Mẫn kiếp này nhẹ tựa như hồng, trong khi lúc trước chỉ cần có người thấp thoáng nói hai từ này về cuộc hôn nhân của cô thì Lạc Mẫn đã khóc thút thít rồi. Còn đối với Nguyễn Trọng Nam thì hai từ này chọc hắn giận không ít. Bao nhiêu mơ ước một đêm lãng mạn bên vợ đã bay sau đầu. Giờ hắn mới hiểu trong tình yêu, ai yêu nhiều, ai quan tâm nhiều thật sự đã thua! Bây giờ hắn thua trắng tay! Mọi công sức chuẩn bị từ hoa, đồ trang sức, quần áo mới thêm hai tấm vé đi Mỹ hưởng tuần trăng mật xem như bị người vợ nhỏ này xem như rác rưởi!!!
Không! Hắn không tin hắn không trị nổi cô!
Lạc Mẫn cảm thấy ánh mắt của Nguyễn Trọng Nam có sự biến chuyển từ tuyệt vọng sang bi thương rồi bây giờ quay về giá lạnh, đáy lòng đã sợ có điều không may, nhưng không hiểu sao lá gan cô lại tiếp thêm để cô hét lên sau cái hôn gần như là ngậm cắn cổ cô:
-Dì Nhàn ơi… Cứu con!!! Cứu con với!!!
Nguyễn Trọng Nam nhếch mép, đưa môi đến bên tai Lạc Mẫn:
-Em cứ kêu dì ấy ra đây xem tôi trực tiếp làm em đi! Có người xem tôi cũng không ngại!
Lạc Mẫn quả nhiên im bặt, cô la hét nhưng bị đổi lại bằng nụ hôn nóng bỏng. Bàn tay hắn gấp gáp sờ đến hai khỏa to lớn trước ngực Lạc Mẫn, hơi thở càng ngày càng dồn dập, mặc kệ cô khóc la, giãy dụa đến mức cấu hắn bị thương trên cánh tay! Xúc cảm mềm mại, cảm giác man mát làm hắn nhớ như phát điên, lửa nóng rạo rực khắp cả cơ thể, nơi nào cũng tự ý mà chào cờ chuẩn bị xông trận.
-Anh… Anh hứa nếu tôi không muốn sẽ không làm… Á… Ahh….
Lạc Mẫn chưa dứt câu Nguyễn Trọng Nam đã nhịn không nổi mà cắn vào một đóa anh đào của cô, tư thế trên ghế làm cho Lạc Mẫn cựa quậy phải ưỡn cả người dậy, làm hắn dễ dàng liếm láp nơi tròn đầy, làm nó ướt át thêm dưới ánh đèn trắng sáng. Nguyễn Trọng Nam nghe cô nhắc đến chỉ ngóc đầu lên mà khinh bỉ:
-Đó là khi em ngoan kìa… Còn bây giờ em không ngoan a.
-Không!!! Đừng!!!
Lạc Mẫn hét chói tai khi bàn tay thô to của Nguyễn Trọng Nam không kiêng kị mở khóa và luôn tay vào xoa bóp nơi vùng tam giác thần bí!!! Nhưng cô cảm giác có gì không đúng…
-Miệng trên thì nói không, miệng dưới thì đã ẩm ướt đến thế này…
Rút cánh tay lên thì gương mặt cả hai đều biến dạng: Lạc Mẫn thì đỏ thẹn, Nguyễn Trọng Nam thì dường như là cứng đờ…
___
Lần này Lạc Mẫn cũng nhìn lịch đoán được là ngày đèn đỏ của mình đến đúng ngày. Bình thường cô hơi bị ghét những ngày phiền phức này, nhưng hiện thời cô cảm thấy nó cũng tốt quá đấy chứ! Nếu không hôm nay hắn có nổi điên lên mà… Lạc Mẫn cứ tưởng Nguyễn Trọng Nam không thỏa mãn thú tính cũng sẽ mặc kệ cô, đi ra ngoài tìm niềm vui mới hay gì tương tự nhưng hắn chỉ bỏ lên lầu, đi tắm rồi đi ngủ như sinh hoạt bình thường.
-Em có tắt đèn đi ngủ không?! Không thì tôi không ngại dạy em một số thứ tới sáng đâu.
Quả nhiên ánh đèn ngủ lờ mờ cũng tắt nốt, nhưng người ngồi ngẩn người nãy giờ vẫn không muốn nằm xuống cạnh con người điên cuồng kia. Cô chẳng biết sao bây giờ chỉ cần hắn có mặt trong nhà dù không làm gì được cô nhưng phải như là keo dính, chỉ trừ lúc đi tắm cô kiên quyết khóa trái cửa! Nếu không ai biết hắn có muốn tắm chung không?
-Tôi chưa buồn ngủ. Tôi qua phòng sách đọc sách.
-Em có giấy báo thi đại học rồi.
Câu nói này thật sự kéo tâm trí của Lạc Mẫn lại, nói thật ra cô chỉ muốn qua phòng đọc sách rồi ngủ lại đó cho tới sáng. Cô muốn tránh hắn lúc nào thì tránh mà thôi… Nhưng giờ hắn nói vậy chẳng phải nhắc cô nếu cô còn lộn xộn thì… Mà chẳng phải bây giờ chưa tới ngày sao?
Lạc Mẫn đang ngồi suy nghĩ thì vòng tay rắn chắc đã choàng ra sau eo cô, ôm chặt cô vào lòng, nhịp thở đều đặn. Lúc này, dường như Nguyễn Trọng Nam đã quá mệt mỏi sau những ngày làm việc, đi công tác tất bật mà không quan tâm nổi cô vợ nhỏ của mình cựa quẫy nổi, chỉ một mực ôm cô rồi chìm vào giấc ngủ.
___
Buổi sáng Lạc Mẫn thức dậy thì Nguyễn Trọng Nam đã rời giường, cô chưa kịp dụi mắt thì dì Nhàn đã lên mời cô xuống lầu dùng bữa sáng.
Không khí buổi cơm vô cùng nặng nề, rõ ràng chỉ là một chiếc bàn tròn với thức ăn cùng hai vợ chồng vừa cưới nhưng lại chẳng hề có một tiếng nói. Lạc Mẫn bỗng nhớ đến tờ giấy báo đậu đại học kia mà bạo dạn lên tiếng:
-Tối qua, anh có nói với tôi về tờ giấy báo đại học.
Quả nhiên lời nói thành công làm cho Nguyễn Trọng Nam ngước mắt lên nhìn Lạc Mẫn, nhưng nói đúng hơn là nhìn vào chén cơm vừa ăn xong của mình.
-Xúc giúp tôi bát cơm.
Dì Nhàn đứng cạnh bên vừa đưa tay định xới cơm thì Nguyễn Trọng Nam bỗng nheo đôi mắt nhìn về phía Lạc Mẫn:
-Dì đi xuống đi. Tôi bảo cô ấy.
Lạc Mẫn nhìn dì Nhàn khó xử không biết làm sao đành cười hiền với bà rồi đứng dậy cầm chén của người đối diện.
-Bới nhiều quá.
Lạc Mẫn vừa quay lại múc ít cơm ra, chưa kịp đặt xuống bàn thì hắn lại nói:
-Ít quá, tôi ăn không phải ngửi.
Lạc Mẫn thở một hơi thật sâu, bưng cả thố cơm đến bên tay hắn:
-Anh muốn ăn ra sao thì tự mà bới.
-Tôi cưới nàng dâu, không phải cưới bà dâu. Hay em muốn tôi điện về nói chuyện với cha vợ.
Nói với Lạc Thổ Trọng chẳng khác gì lão ta sẽ làm khổ mẹ cô. Lạc Mẫn nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng:
-Anh muốn cái gì đây, Nguyễn Trọng Nam?
Rốt cuộc hắn cũng không lên tiếng làm khó cô nữa, nhưng cả buổi cũng không trả lời cô về giấy báo điểm đại học. Lạc Mẫn cũng tức giận vì dường như hắn cố tình làm khó cô đủ mọi điều.
Đến lúc dùng sữa tươi buổi sáng, hắn quay sang nói với dì Nhàn:
-Từ nay về sau việc nhà dì không cần làm nữa, vợ tôi sẽ làm. Dì chỉ cần trông coi nhà, mua nguyên vật liệu về cho cô ấy nấu ăn thôi. Nếu tôi biết dì giúp cô ấy làm gì tôi đảm bảo dì sẽ không đi làm được nữa!
Lạc Mẫn lặng im, đối với cô làm việc nhà không phải là chuyện khó, dù sao cô cũng chỉ cần dì ấy bầu bạn cùng mình mà thôi. Thấy dì Nhàn định ghi gì lên sổ tay, Nguyễn Trọng Nam ra hiệu tay bảo không cần, hắn quay sang nhìn Lạc Mẫn, huơ huơ trước mắt cô là chiếc chìa khóa xe, làm Lạc Mẫn không khỏi hoảng hồn:
-Từ nay về sau, em không cần tự đi xe nữa, muốn đi đâu tôi cũng đã thuê tài xế cho em rồi. Còn về trường đại học thì tôi đã chọn cho em trường quốc tế, còn khoa em có thể tự mình chọn, ban chiều sẽ có người đến đưa cho em giấy nhập học, em chỉ cần điền thông tin vào là xong. Tuần trăng mật tôi đã định đi Mỹ vào cuối tuần này.
Rồi hắn dứt khoát mà lấy áo khoác đi thẳng ra cửa. Lạc Mẫn gần như là phát hỏa, cô đứng phắt dậy:
-Tôi không muốn!!!! Tôi muốn tự đi xe! Trường tôi cũng muốn tự chọn! Còn nữa, là tôi không muốn đi Mỹ!!! Anh thích thì tự mà đi!
Quả nhiên Nguyễn Trọng Nam chỉ cười khẩy, quay sang nắm lấy cằm của người đuổi theo mình ra tận cửa:
-Tôi đây là thông báo cho em biết, không phải hỏi ý kiến em.
Rồi không chờ Lạc Mẫn có phản ứng đã phắt tay làm cô dường như hơi choáng váng.
Chỉ trong một buổi sáng có cần đem đến cho cô thái độ như vậy không?! Nguyễn Trọng Nam chỉ thiếu lấy xích xiềng cô lại thôi, mà cô phản kháng không lại. Nói đúng hơn là không thể phản kháng, hắn ban nãy đã nhắc nhở cô, gia đình cô vẫn còn nằm trong tay hắn! Căn nhà và cuộc sống bây giờ của bọn họ lẫn cô là hắn bố thí cho… Không! Là cô bán thân đổi được! Bán thân cho một kẻ mà cô căm hận lẫn chán ghét!
Dì Nhàn chỉ biết quay lưng bỏ đi, bà thật không hiểu nổi hai người trẻ này. Rõ ràng tổng giám đốc Nam vô cùng yêu thương vợ mình, chỉ vừa quay lưng đi là đã nhắn tin cho bà rằng hãy chăm sóc cho tốt phu nhân, đừng để cô ấy làm việc gì quá sức. Lời nói ngắn gọn nhưng là toàn tâm toàn ý lo cho vợ. Thêm nữa, hôm qua cậu ấy về cũng vô cùng sớm, còn xách cả va li quà cho cô, còn có cả hoa hồng, định chờ cô về sẽ tạo bất ngờ. Nào ngờ, chờ hoài, chờ hoài đến tận h cậu ấy lo lắng đến mức gọi điện hỏi thử xem có vụ tai nạn nào không? Lo lắng đến tận h cậu ấy vẫn không dùng cơm thì phu nhân về, còn là nhờ một thanh niên đưa đến tận gần cửa. Tổng giám đốc nổi điên đến mức quăng luôn cả bó hoa hồng, rồi mới xuất hiện cả đống việc làm khó làm dễ sáng nay. Haiz…
Nguyễn Trọng Nam ngồi trên xe đến công ty trong lòng vẫn không thể nào yên, tâm tư và ý nghĩ đều là gương mặt giận dữ đỏ hồng của cô vợ của hắn, rồi lại nghĩ tới việc cô đi đến Trần gia, bên cạnh có tên Trần thiếu khốn kiếp. Dù biết là có thể chỉ là cô thích ăn bánh ngọt nên đến nhà họ, nhưng hắn vẫn không thể nào chịu nổi cô có liên hệ cùng người đàn ông khác không phải mình. Chỉ tiếc hắn quá thương cô mà cho cô tự do không ai theo dõi nên giờ mới ngồi ấm ức đến thế này! Lật chiếc bóp da ra, hắn tự thầm nói với mình: “Lạc Mẫn, chỉ cần em thay đổi anh cũng sẽ thay đổi…”