Cô Gái Thông Linh Sư

chương 18: tử khí nhập thể, điềm đại hung (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mắt Tô Vĩnh sáng lên, ít đi mấy phần khúm núm trong ngày thường, nói: “Đúng rồi, Sao có thể quên Trương đại sư? Trương đại sư mà anh biết, chính là cao nhân có danh tiếng hiển hách của trấn Thanh Sơn chúng ta!”

“Anh sẽ đi mời Trương đại sư liền!” Tô Vĩnh nói xong, vội vàng đạp xe rời đi .

“Đi, chị dâu, chúng ta vào bệnh viện chăm sóc Tiểu Nam!” Trong lòng Tô Tuyết Dung không yên lòng, luôn thấp thỏm bất an, vội vàng nói.

Vào lúc này, Lý Hà đã không còn thành kiến gì đối với mẹ con Tô Tuyết Dung nữa, cùng mẹ con Tô Tuyết Dung vội vàng đi về phía bệnh viện.

Không lâu lắm, Tô Vũ lại một lần nữa đi tới lầu ba bệnh viện, cách lần trước ở đây gặp phải nữ quỷ Hồng Y đã trôi qua hơn một tuần lễ, nên hiển nhiên, trong lòng Tô Tuyết Dung vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn nhắm mắt đi tới.

Lý Hà mở cửa phòng bệnh, mẹ con Tô Vũ đi vào, nằm trên giường bệnh là một thiếu niên mười tám mười chín tuổi, sắc mặt trắng bệch, bên cạnh thiếu niên là một bà lão hơn sáu mươi tuổi, chính là bà ngoại Tô Vũ!

“Mẹ!” Tim Tô Tuyết Dung như bị dao cắt, hô một tiếng.

“Tiểu Dung!” Bà ngoại Tô Vũ quay đầu, kinh ngạc một chút, từ khi Tô Tuyết Dung chưa kết hôn mà có con, con dâu liền nhất định không cho bọn họ lui tới, trước đây bà còn có thể lén lén lút lút đến thăm con gái, bây giờ già cả, đi đứng bất tiện, muốn gặp con gái cũng không dễ dàng .

“Tiểu Vũ của chúng ta đã trổ mã thành cô gái rồi!” Bà ngoại Tô Vũ thân mật lôi kéo Tô Vũ, trên mặt hơi lộ ra vẻ vui mừng.

Tô Vũ hỏi thăm một tiếng: “Dạ, bà ngoại khỏe!”

Tô Tuyết Dung cắn môi, nói: “Mẹ, khoảng thời gian này mẹ có khỏe không?”

“Mẹ vẫn còn tốt lắm!” Bà ngoại Tô Vũ gật gù, ánh mắt nhìn vào Tô Nam trên giường bệnh, suýt chút nữa rơi nước mắt: “Chỉ là, Tiểu Nam, nó. . . . . . ,Tô gia chúng ta đến cùng tạo ra cái nghiệt gì, đứa con độc đinh duy nhất lại thành bộ dạng này. . . . . .”

Tô Tuyết Dung đi lên, sờ sờ cái trán Tô Nam, sắc mặt trắng bệch không hề có một chút máu, hơi thở mong manh, xem ra thật sự không tốt.

Tô Vũ cũng liếc nhìn Tô Nam, ấn đường màu đen, tử khí quấn quanh, hỏa khí yếu ớt, ba hồn bảy vía rời thể, rõ ràng là điềm đại hung, không còn sống bao lâu nữa .

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tô Nam không sống quá mười hai giờ khuya đêm nay.

Lý Hà nhìn thấy bộ dáng con trai mình lúc này, cũng không có đứng lên, nằm nhoài trên giường bệnh, gào khóc: ” Con trai yêu của mẹ, nếu con thật sự xảy ra chuyện, mẹ cũng không muốn sống nữa!”

Tô Tuyết Dung nhanh chóng an ủi chị dâu, trong lòng cũng không khỏi sốt ruột, tuy nhiều năm nay, người nhà mẹ đẻ đối xử với bà không được tốt, nhưng trong lòng Tô Tuyết Dung vẫn tồn tại hình bóng của bọn họ.

Không lâu lắm, cửa phòng bệnh mở ra, hóa ra Tô Vĩnh mang theo Trương đại sư đến, lần trước Trương đại sư suýt chút nữa bại lộ mặt thật, cũng không dám tiếp tục giả thần giả quỷ gạt người, nhưng không chịu được Tô Vĩnh khổ sở cầu xin, nên mới đến đây.

Lúc tiến vào phòng bệnh, Trương đại sư liền nhìn thấy Tô Vũ, không nhịn được mặt già đỏ ửng, vô cùng ngại ngùng khi đứng đây.

Tô Tuyết Dung, Lý Hà và mọi người không biết nguyên nhân, chỉ biết Trương đại sư là cao nhân chân chính, vội vã đau khổ cầu xin: “Trương đại sư, cầu xin ngài cứu đứa nhỏ này, hắn mới mười tám tuổi, là dòng độc đinh của Tô gia chúng tôi, không thể để nó chết như thế này, cầu xin ngài.”

Trương đại sư chột dạ, không nói gì, quay đầu nhìn về phía Tô Vũ.

Tô Vũ thở dài một hơi, ý tứ Trương đại sư rất rõ ràng, nếu Tô Vũ có yêu cầu, hắn có thể phối hợp một lần, Tô Vũ suy nghĩ một lúc, tuy rằng cô rất không thích Lý Hà hung hăng càn quấy, nhưng nể mặt mẹ mình, nên giúp một lần đi.

Sau đó, Tô Vũ cũng nói theo: “Trương đại sư, cầu xin ngài , giúp anh họ của tôi đi!”

Trương đại sư hiểu ý, suy nghĩ một chút, nói: “Bần đạo sẽ bắt đầu ngay bây giờ, sự tình của đứa nhỏ này không phải chuyện nhỏ, tất cả mọi người trước tiên rời khỏi phòng bệnh, đứa bé này tuổi còn nhỏ, Thiên Nhãn chưa đóng, ở lại giúp đỡ ta đi!”

“Cảm ơn, cảm ơn Trương đại sư, cảm ơn Tô Vũ, nhiều năm như vậy, chúng tôi có lỗi với hai người rồi!” Lý Hà lau nước mắt, liên tục nói cám ơn. Không ngờ lúc này, lương tâm Lý Hà lại trổi dậy.

Tô Tuyết Dung do dự một chút, thật ra, bà không muốn con gái liên quan đến những chuyện như vầy, thế nhưng, nếu không làm như vậy, Tô Nam liền. . . . . .

Tô Vũ lại nói: “Mẹ, con không sao đâu, mọi người ra ngoài trước đi!”

Tô Tuyết Dung có chút yên tâm, cuối cùng, bị Lý Hà và mọi người lôi ra ngoài, cứ như vậy, bên trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tô Vũ và Trương đại sư.

Tô Vũ đi tới, trong nháy mắt, mắt phải đã biến thành quỷ đồng đỏ như máu, một đạo hào quang đỏ ngòm rơi vào trên người Tô Nam, nếu người bình thường bị quang mang màu đỏ này chiếu vào, sẽ có một loại cảm giác bị bỏng đến từ sâu trong linh hồn, thế nhưng, Tô Nam một chút động tĩnh đều không có.

Điều này có thể nói rõ, hồn phách Tô Nam đã rời đi thân thể, chính xác mà nói, là bị vật bẩn thỉu câu đi rồi!

Nếu muốn Tô Nam trở về, phải dùng chiêu hồn thuật, nhưng Tô Vũ không dự định làm như thế, bởi vì, chiêu hồn có thể tìm về hồn phách, nhưng cũng sẽ chiêu những hồn phách khác mà tà vật câu đi, vì lẽ đó, chỉ có thể dùng biện pháp khác.

Tô Vũ mở miệng nói chuyện: “Trương đại sư, ông đi lấy vài giọt máu và một ít tóc của cha mẹ đứa trẻ này lại đây, tay đứt ruột xót, dùng máu ở đầu ngón tay là được rồi!”

Trương đại sư nghe thấy Tô Vũ dặn dò, không dám thất lễ, bởi vì hắn biết Tô Vũ là một người có bản lãnh, không giống như hắn, chỉ là vị thần côn, chỉ biết dưỡng quỷ, lừa gạt tiền thôi.

Không lâu sau, Trương đại sư cầm ly trà, phải vất vả lắm mới lấy được nửa chén máu trở về, trong ly trà là hỗn hợp máu của Lý Hà và Tô Vĩnh, còn có hai lọn tóc.

Tô Vũ cầm lấy ly trà, dùng sức hất ra, nửa chén máu quỷ dị bay ở giữa không trung, Tô Vũ tùy tiện vạch một đường nơi ngón tay, trong chớp mắt, vẽ ra một tấm bùa chú quỷ dị.

Tiếp theo, Tô Vũ ném hai lọn tóc vào trong bùa chú, hồng quang quanh bùa chú ngày càng lớn hơn, phát ra từng trận âm thanh xì xì, lại một lúc, hai lọn tóc biến thành một sợi tơ, sợi tơ đỏ như máu tung bay ở không trung.

“Xong rồi!” Tô Vũ khẽ mỉm cười, cái mà cô luyện hóa chính là bùa chú mẫu tử liên tâm, sợi tơ này sẽ mang bọn họ tìm tới vị trí hồn phách của Tô Nam.

Trương đại sư đã bị chiêu thức ấy của Tô Vũ làm cho kinh sợ, giờ phút này, hắn càng thêm khâm phục Tô Vũ, thậm chí, có chút ước ao, đây mới là một phong thái của một Thiên Sứ chân chính!

Vẻ mặt Tô Vũ hờ hững, nói: “Trương đại sư, tôi nói ông cái này, hồn phách Tô Nam đã bị vật bẩn thỉu câu đi rồi, ngày hôm nay trước mười hai giờ nhất định phải tìm trở về, bằng không, Tô Nam chắc chắn phải chết, ông đã biết cách tìm tới vị trí hồn phách của hắn, ông nhất định phải cùng với tôi đi tìm hồn phách Tô Nam trở về!”

“Tôi biết rồi!” Trương đại sư gật đầu, hắn mở cửa phòng, dựa vào lời bàn giao của Tô Vũ nói rõ ràng mười mươi một lần.

Lý Hà và mọi người tự nhiên không chút hoài nghi, sau đó, Tô Vũ dựa vào đầu ngón tay, sợi tơ máu bay ra ngoài phòng bệnh, mang theo hai người đi đến nơi hồn phách của Tô Nam.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio