Edit: thienbao
“Ông chủ Lưu, ông cũng có nghiên cứu đổ thạch sao?” Tô Vũ hỏi.
Lưu Chí Quân cười khổ một tiếng, đáp: “Diễm tiểu thư, mặc kệ là đổ thạch hay đồ cổ, nhãn lực mặc dù quan trọng, nhưng quan trọng hơn là vận may. Có người có thể giàu lên trong một đêm ở đây, cũng có người một đêm biến thành nghèo rớt mồng tơi, thua mất hết vốn liếng.”
Nói tới chỗ này, trong lòng Lưu Chí Quân vẫn như trước còn sợ hãi, chính vì bị thua mất hết tất cả, hắn mới phải quay trở về trấn Thanh Sơn bắt đầu lại, sau đó gặp phải Tô Vũ, cá mặn xoay người, có ngày hôm nay.
“Không sao, chúng ta đi xem thử một chút!” Tô Vũ nói, ngón tay chỉ về phía tảng đá được trưng bày ở quầy hàng, nói: “Ông chủ Lưu, ông cảm thấy món hàng thô này thế nào?”
Nghe Tô Vũ hỏi, Lưu Chí Quân hít sâu một hơi, nói: “Khối đá này có màu vàng như vỏ lê, bình thường mà nói, những khối đá có màu vỏ lê thường cho ra vật phẩm rất cao, hơn nữa hoa văn nhẵn nhụi, tinh tế, nhưng vẫn còn một ít màu xanh đen phân bố ở khắp nơi, khả năng bị hỏng vẫn khá cao, kết quả cuối cùng ra làm sao, tôi cũng không dám chắc chắn, đổ thạch nói trắng ra là chính là đánh bạc, sao có thể tự tin trăm phần trăm đây?”
Kỳ thật, đại hội đổ thạch cũng giống như là đánh bạc vậy, nhìn giống thật nhưng lại là giả, khiến người ta không nhìn ra được thật giả, nhưng giá lại quá cao, không cẩn thận mấy trăm ngàn hoặc mấy triệu như nước trôi đi.
Tô Vũ khẽ mỉm cười: “Không liên quan, ngày hôm nay chính là ngày mà đồ cổ Trai chúng ta chân chính phát triển!”
Đang nói chuyện, con ngươi bên trái của Tô Vũ đã biến thành một tia sáng, nhìn về tảng đá trước mắt, nhất thời, trong mắt Tô Vũ hiện lên một khối đá to bằng móng tay, bên ngoài có một lớp bụi màu xanh lục mỏng manh, rất rõ ràng, món hàng thô này không có hàng bên trong, ai mua sẽ phải chịu lỗ.
Lập tức, đôi mắt Tô Vũ khôi phục nguyên dạng, cô ngẩng đầu lên, phát hiện cách đó không xa có một tủ trưng bầy đang được nhiều người vây quanh, Tô Vũ liền nói: “Ông chủ Lưu, bên kia hình như rất náo nhiệt, chúng ta qua xem một chút đi!”
Sau khi nói xong, hai người đi tới, chen qua đám người, phát hiện ở phía trong tủ trưng bày có để một khối đá to bằng cái chậu rửa mặt, không thể không nói, ngoại hình của khối đá thô này thật sự không dễ nhìn, có màu xám đen, còn có vài chỗ loang lổ lốm đốm, màu sắc thưa thớt, vừa nhìn liền biết là phế liệu, nhưng ở giữa khối đá lại nứt ra một cái khe, bên trong khe hở lại lộ ra một ít màu xanh biếc, vừa nhìn thật giống như có hàng, vì lẽ đó, làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn .
“Ông chủ Ngô, ông cảm thấy thế nào?” Lưu Chí Quân mở miệng hỏi, ông chủ Ngô cũng là thương nhân buôn bán đồ cổ có tiếng, rất có nhãn lực, dựa vào đổ thạch, kiếm được không ít tiền.
Ông chủ Ngô ngẩng đầu nhìn một chút, lắc đầu nói“A, hóa ra là ông chủ Lưu, lâu rồi chưa gặp ông nha!”
Đổ thạch chính là như vậy, khiến người ta cực kỳ xoắn xuýt, lại cực kỳ kích thích, vì thế, có rất nhiều người sa vào, muốn ngừng mà ngừng không được.
Tô Vũ lại một lần nữa mở ra mắt trái linh đồng, nhìn về phía khối đá khủng lồ này, kết quả lại khiến người ta dở khóc dở cười, bên trong vết nứt có một tầng lục chất to bằng cái móng tay, để lộ ra một màu xanh biếc, mê hoặc mọi người, nhưng lại không phải phỉ thúy thật, đồ vật chân chính chính là nằm ở chỗ sâu của khối đá, đó là một khối phỉ thúy màu xanh nhạt to bằng đầu ngón tay, mặc dù chất lượng không phải tốt nhất, không thể so sánh với đế vương lục hoặc ngọc lục bảo nhưng phẩm chất cũng không tính là quá kém.
Tô Vũ nhìn giá tiền của khối đá này, vừa đúng ba mươi vạn. Cô thở dài một tiếng, cửa hàng của Lưu Chí Quân vừa mới đi vào quỹ đạo, ngày hôm qua mua nữ thi Đại Tống đã tốn không ít tiền, nên hôm nay tham gia đại hội đổ thạch cũng chỉ mang theo mười vạn đồng, thật sự mua không nổi khối đá này.
Ngay lúc Tô Vũ muốn từ bỏ, bỗng, ông chủ Ngô cắn chặt răng, giống như là hạ quyết tâm, nói: “Mua, không phải chỉ có ba mươi vạn thôi sao, nếu hôm nay bỏ qua, thì không biết tới khi nào mới gặp được khối đá như vầy?”
Mọi người chung quanh dồn dập khen hay, bọn họ cũng muốn biết kết quả của lần đổ thạch này ra sao. Đương nhiên, hai người Tô Vũ, Lưu Chí Quân cũng theo dòng người đi tới máy cắt đá bên cạnh, yên lặng theo dõi diễn biến.
Nhân viên cắt đá hỏi: “Xin hỏi, ông chủ Ngô muốn cắt khối đá này như thế nào?”
“Đương nhiên là cắt theo vết nứt này!” Ông chủ Ngô không chút nghĩ ngợi trả lời.
Rất nhanh, nhân viên liền bắt đầu công việc, tiếng máy cắt đá vang lên, cắt khối đá thành hai nửa, một tầng lục chất bên trong vết nứt hiện ra, nhưng không có gì cả, tầng lục chất đó chỉ là chất thải màu xanh mà thôi, nhất thời, khuôn mặt ông chủ xám như tro tàn, chung quanh truyền đến từng tiếng thở dài.
“Tôi đã nói rồi, tư chất của khối hàng thô này thô ráp, làm sao có khả năng ra hàng?”
“Ai, ba mươi vạn liền như nước trôi sông, ông chủ Ngô làm sao chịu nổi!”
. . . . . .
Bên tai nghe những lời bàn luận như vậy, ông chủ Ngô có chút buồn bực, hắn tuyệt vọng với khối hàng thô này rồi, luồn ra khỏi đám người, chuẩn bị rời đi nơi này .
"Chờ chút!” Tô Vũ đột nhiên nói: “Ông chủ Ngô, tôi cảm thấy khối hàng thô này rất có thể còn có hàng, tôi trả ngàn, ông bán hai khối hàng thô này cho tôi đi!”
Ông chủ Ngô ngạc nhiên, thậm chí, mọi người chung quanh cũng kinh ngạc đến ngây người, cô bé này không hề đùa giỡn, còn bỏ tiền mua hai khối phế liệu này, thật sự là tiền nhiều nên không có chỗ tiêu đi!
Mà Lưu Chí Quân hơi suy nghĩ, hắn đã chứng kiến qua những thủ đoạn phi phàm của Tô Vũ, trong lòng không nhịn được phỏng đoán: “Chẳng lẽ, bên trong hai khối hàng thô này còn có thứ tốt?”
“Ông chủ Ngô, rốt cuộc ông có bán hay không?” Tô Vũ hơi thiếu kiên nhẫn hỏi lại:
“Nếu như ông không bán, hay cả ngàn ông cũng không lấy lại được, ông hãy suy nghĩ kĩ đi!”
Tô Vũ cũng là đang đánh cược, đánh cược ông chủ Ngô có chịu bán lại hay không, hơn nữa ông ấy có thể lấy lại ngàn đồng, cũng coi như là một chuyện tốt.
Ông chủ Ngô chần chờ nhìn Tô Vũ, lại nhìn hai khối hàng thô trong tay, hắn không có nhìn lầm, xác thực chỉ có một tầng lục chất mỏng manh, hơn nữa còn có tro trộn lẫn trong đó. Chốc lát sau, hắn thở dài một tiếng, nói: “Thôi, ngàn đồng, tôi bán!”
Tô Vũ khẽ mỉm cười, gọi Lưu Chí Quân đưa tiền, sau đó lại dặn dò nhân viên cắt đá làm việc. Lúc này, đám người hồi nãy lại một lần nữa xông tới, ngay cả ông chủ Ngô cũng có hứng thú đứng ở một bên. Nhân viên cắt đá dựa theo lời dặn dò của Tô Vũ, cắt hai khối hàng thô ra thành nhiều khối, kết quả chẳng mò ra được cái gì.
“Hóa ra, thật sự chẳng có cái gì cả!” Tô Vũ cố ý thở dài, thật ra đồ vật thật chính là nằm ở bên trong khối hàng thô kia.
Đám người chung quanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra, Tô Vũ chính là một đứa con nít không hiểu chuyện, ngay cả ông chủ Ngô cũng có chút cười trên sự đau khổ của người khác, nếu như Tô Vũ cắt được hàng, hắn thật sự sẽ hối hận chết.
“Phiền anh, cắt khối đá này dùm tôi!” Tô Vũ nói, nếu cắt một đường ở trên khối đá này, sẽ không làm thương tổn đến phỉ thúy bên trong, đồng thời có thể làm lộ ra một ít da lông của phỉ thúy.
“Răng rắc!” Lại một đao đi xuống, hàng thô chia làm ra hai nửa, một tầng lục chất hiện ra.
Lập tức, tất cả mọi người trợn mắt há mồm. Đặc biệt là ông chủ Ngô, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trông rất đẹp mắt.
Đổ thạch: đổ là đặt cược, thạch là đá ~> đặt cược vào mấy tảng đá =)) trong một lô một lốc đá thương nhân bán ra, sẽ có khả năng trong tảng đá nào đó có ngọc bích, phỉ thúy …… người ta dựa vào màu sắc, đường vân… để đánh giá xem tảng đá có khả năng chứa phỉ thúy ko, rồi mua, khi tách tảng đá đó ra nếu bên trong có phỉ thúy với chất lượng tốt -> thì đem bán phỉ thúy đi ->chúc mừng bạn đã có khoản $ kha khá, còn nếu tách ra mà bên trong chả có khỉ gì thì -> xin chia buồn hẹn gặp lại lần sau @@ (Giải thích từ nhà Nastsu)