Tôi hiện tại không có cảm giác gì cả, cũng chẳng có suy nghĩ gì cả. Tôi không hiểu nổi rốt cuộc mình đang bị cái quái gì nữa. Tôi muốn điên lên vì cái tình trạng này của mình, nhưng cơ thể tôi lại không nhúc nhích hay cử động gì cả. Cái cảm giác khó chịu này cứ vậy giày vò tôi. Và những giọt mưa mát lạnh không hóa giải được bao nhiêu đau đớn.
Sấm chớp đánh xuống, sáng lập lòe và kèm theo một tiếng sấm vang dội. Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy mây đen u ám. Thời tiết thật...
Tôi bật người đứng dậy và ững người nhìn những viên đá và nhánh cây đáng ra phải nằm dưới đất đang được bọc trong một lớp hào quang mờ màu tím nhạt bay lơ lửng. Tôi ngẩn ra trong mấy giây, não bộ mới kịp phản ứng hét lên một tiếng.
Tại sao chúng lại bay như thế? Không đúng! Nhất định là có ai đó hoặc cái gì đó làm ra việc này. Tôi nhìn quanh, cố gắng cảm nhận xung quanh. Không có ai hay cái gì khác thường cả, chỉ có tôi...
Là do tôi...
Sao...???
Tôi lùi lại mấy bước. Tôi cố gắng tìm cách nào cho những viên đá và nhánh cây rơi xuống, nhưng chúng lại càng bay lên cao hơn. Tôi phát hoảng, gió thổi mạnh hơn, tới mức những giọt mưa không chỉ là nước mà còn là một thứ vũ khí nguy hiểm.
Quay về... Phải quay về... Nếu cứ thế này tôi đến phát điên lên mất...!
Tôi quay về phía trại, nơi mọi người đang tập trung. Gió quá lớn, có vẻ như cái trại họ dựng đều sắp đổ cả rồi. Tôi vội bước tới, gió thổi đến mức bước chân tôi không còn bước vững nữa.
Kaori loáng thoáng đã nhìn thấy tôi. Cậu ấy thấy tôi đã tới gần, vội chạy tới.
-Yuri, cậu không sao chứ? Cậu đã đi đâu vậy?
Thấy Kaori chạy tới, não bộ chưa kịp phản ứng thì cơ thể tôi đã nhanh chóng tránh xa cậu ấy. Đến khi nhận ra, khoảng cách giữa chúng tôi, cả tình cảm và thực tại, đều đã cách xa thêm một chút.
Gió thổi qua thật mạnh, làm Kaori kêu lên một tiếng. Tôi hơi sững người, lại cúi đầu không nói.
-Yuri à...
Tôi quay lưng đi chạy đi. Mọi người đều cố chống lại cơn bão, không ai để ý tới chỗ tôi cả. Vì thế cũng không ai nói gì.
Sớm nên nhận ra, tôi không được lại gần ai cả.
"Rắc!"
Gió đưa âm thanh truyền vào tai. Tôi dừng lại, cảm thấy có gì đó không đúng.
Tôi quay lại. Một gốc cây bị bật gốc, đổ xuống phía khu trại. Lúc này não bộ của tôi lại hoạt động rất nhanh, nói rằng tôi phải làm gì đó.
Cũng không biết là do não điều khiển hay do bản năng, tôi giơ hai tay nhanh chóng cố gắng dừng gốc cây lại. Nếu như tôi có khả năng nâng đồ vật, vậy thì chắc chắn có thể nâng được gốc cây này. Hay ít nhất thì cũng có thể giữ nó cho đến khi mọi người tránh xa.
Gốc cây thật sự dừng lại trong quá trình rơi khi tôi hé mắt nhìn. Tôi thở phào. Thật may... quá...
Tôi ngẩn ra bỏ cả dòng suy nghĩ dở dang. Cái gốc cây đó đang rung nhẹ. Tại sao tôi lại... cảm thấy một dự cảm không đúng...?!
Gốc cây rung lên, đột nhiên những cành cây phát triển, gốc cây nhanh chóng lớn lên. Tôi giật mình, hoảng hốt thả lỏng tay. Hai cánh tay rơi xuống buông thõng một cách vô lực như bị gãy.
Gốc cây đổ xuống. May mà mọi người đều đã tránh xa. Nhưng tôi vẫn nghe loáng thoáng tiếng la hét. Hẳn là cũng có một vài người bị thương...
Tôi phát hoảng, lui lại vài bước. Tôi vấp ngã, hai tay chống xuống đất. Cỏ đột nhiên mọc cao lên, bay theo chiều gió. Tôi run rẩy nhận thấy một khe nứt kì lạ như một con rắn đen từ tay mình dần lan ra khắp xung quanh. Nó gây ra những chấn động như một trận động đất.
Tôi vội vã thu tay, kinh hoảng nhìn vết nứt không gian kia lan về phía khu trại. Tôi đứng trân trối nhìn vết nứt kia, sự sợ hãi khiến tôi quay lưng.
Tôi vội quay đầu bỏ chạy. Đáng lẽ tôi không nên quay về chỗ này. Đáng lẽ tôi nên... nên...
Tôi nên làm gì đây?
Tôi cứ chạy. Nhưng tôi căn bản không hiểu. Cuối cùng mình vì sao lại chạy, chạy khỏi cái gì và chạy đi đâu, tôi đều không biết. Cái tôi biết, có lẽ là tôi đang sợ...
Tôi chạy mãi trong rừng. Tôi không xác định rõ phương hướng nữa, và chạy đến tận khi tôi tới một khoảng trống. Tôi nhìn xung quanh, nơi cây cối đều ngã do gió.
Tôi ngẩn ra. Rồi hoảng loạn nhìn quanh.
Là do gió? Là tôi... là tôi làm sao? Không... Không phải... Không phải tôi! Thật sự không phải tôi! Tôi rõ ràng không có làm! Tôi không có làm gì cả mà...
Tôi sợ hãi lùi lại mấy bước rồi ngã xuống đất. Tôi nhìn đôi bàn tay của mình, bất giác gào lên.
Tôi sợ! Rất sợ! Tôi sợ chính bản thân của mình. Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Tôi không biết, cũng không muốn biết. Nếu tôi không nghĩ ra chuyến đi chơi này, nếu như tôi tỉnh táo một chút, nếu như tôi sớm rời khỏi người khác,... Vậy thì chắc có lẽ sẽ không như vậy.
Giữa màn mưa, gió thổi lớn hơn. Bầu trời u ám và những gốc cây bắt đầu rục rịch lớn. Tôi hoảng sợ.
"Cậu đã đi quá xa rồi!"
"Chuyện này thật điên rồ!"
"Mọi chuyện là do cậu!"
Tôi run rẩy.
"Sự tồn tại của cậu chính là sai lầm lớn nhất!"
Tôi sững lại khi lời nói kia vang lên trong đầu. Con ngươi co lại chứa đầy hỗn loạn, tôi rơi nước mắt.
-Không... Không thể như vậy... Sự tồn tại của mình... KHÔNGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!
Giọng nói vọng trong mưa, vang mãi trong không gian. Những cái cây phát triển nhanh, tôi lại lui bước, không biết là bước thứ bao nhiêu.
-Á!
Tôi vội tránh ra và nhìn cái cây đổ xuống trước mặt. Tôi đưa tay sờ vết thương bên tay và cố làm sao để có thể nhìn rõ vết thương sau lưng. Cái cây đột nhiên phát triển, và những cành cây đâm vào người tôi. Sau đó, gió thổi khiến nó ngã xuống. Tôi đã kịp tránh xa khỏi đó, nhưng có thứ tôi không thể tránh được.
Đến cả tôi cũng không thể làm gì. Tôi không thể trốn tránh bản thân, và nhận ra có một cách rất đơn giản để kết thúc tất cả...
Tôi kinh hãi nhìn quanh. Nổi sợ hãi bùng lên gặm nhấm tâm hồn tôi khi bầu trời đầy những đám mây tích điện với gió mạnh, và kèm theo đó là một vài thứ đồ lơ lửng trên không cùng với những cái cây như quái vật không ngừng lớn. Trước mắt tôi phủ một lớp sương mù.
Những cái cây phát triển nhanh, biến thành một cái lồng giam giữ những nỗi sợ hãi. Tiếng động của mưa gió bên ngoài làm thế giới bên trong như tách biệt. Tiếng động của những cái cây không hề khó chịu, và những chiếc lá như một chiếc giường êm ái.
Sao... lại cảm thấy buồn ngủ thế nhỉ? Giá mà có thể ngủ một giấc...
Cảnh vật chìm vào bóng đêm sau khi mọi thứ trong mắt tôi mờ đến mức không nhận ra cái gì với cái gì. Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng động và một giọng nói rất quen:
-Đúng là một cô gái ngốc nghếch mà...!
----------- -----------
Tôi nhận thấy có ai đó đang bế mình đi. Tôi không rõ là đang đi đâu, nhưng cảm giác thì có vẻ vẫn ở trong rừng.
Tôi cố mở mắt, nhưng đôi mắt chỉ hé mở một chút rồi lại nặng nề đóng lại khi tôi chưa kịp thấy gì cả. Cảm giác mơ hồ làm tôi cảm thấy nghi ngờ. Đây có phải hay không là ở trong mơ?
Tôi cố cử động cơ thể, nhưng thứ cảm nhận được chỉ là những cơn đau truyền vào não. Tôi khẽ rên một tiếng.
-Đừng động.
Tôi không hiểu là vì sợ đau hay sao đó mà tôi lại ngoan ngoãn nghe lời, không cử động nữa. Tôi nửa tỉnh nửa mê không nhúc nhích. Lát sau, người kia đặt tôi xuống.
Tôi cử động bàn tay, nhíu mày muốn mở mắt. Vừa lúc đó, giống như trọng lực của Trái Đất đột nhiên tăng vậy, tôi cảm thấy thật nặng nề. Cảm giác bức bách đầy đe dọa này làm tôi run lên, cổ họng khô khốc phát ra tiếng động sợ hãi theo bản năng. Áp lực không hiểu sao liền đó biến mất.
Có tiếng động sột soạt, hình như là có người tới.
Hình như người kia nhận ra, hừ khẽ một tiếng rồi tôi chỉ cảm nhận được một luồng gió nhẹ nhàng đánh vào người và không cảm thấy người kia nữa. Tôi nghe thấy tiếng động càng lúc càng gần.
-Này, tìm thấy cô bé đó rồi.
-Thật không? Sao cô bé này đi xa tới tận đây được thế nhỉ?
-Ừ, hôm đó gió to thế cơ mà.
Một bàn tay sờ cổ tôi, có vẻ là để kiểm tra xem còn sống không.
-Cô bé cũng thật may, vẫn còn sống.
-Mau đưa cô bé ra khỏi đây.
Tôi mơ hồ cảm thấy trời đất nghiên ngả, rồi nhận thức lại chìm vào màn đêm...
----------- ----------
Tg: cuối cùng cũng ra chap được rồi. Mọi người đoán xem, người giúp Yuri là ai?! Haha là một đoạn tình cảm rắc rối đấy. Nhân đây mình xin chân thành gửi lời cảm ơn tới bạn Ngọc Xiêm đã giúp mình rất nhiều trong việc hoàn thành chap này.