Ánh mặt trời dần dần mờ nhạt, đã là hoàng hôn.
"..." Lúc này Bạch Hi đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất, ánh mắt không có tiêu cự, trên đầu đã có một đống mồ hôi, chân tay bủn rủn vô lực.
"Phạn Phạn... Tôi rất mệt... Có thể ăn cơm chưa...?" Bạch Hi uể oải nói.
"Ăn đi, nhưng hôm nay nâng thêm một hạng mục." Phạn Phạn nhàn nhã chống hai tay ở trên một tảng đá.
"Cái gì?" Lúc ăn cơm còn nâng thêm hạng mục, là về ăn uống sao?
"Nhìn." Phạn Phạn lấy một cái chén để lên trên tảng đá.
"Bốp!" Phạn Phạn đánh một cái lên tảng đá.
"Vù vù" Vật kia bay lên trên trời, thước, thước, thước, mãi cho đến khi thước mới ngừng lại.
Dừng lại trong không trung hai giây sau đó vô lực rơi xuống.
“Bộp!” Phạn Phạn không ngẩng đầu lên mà cứ thế bắt lấy vật kia từ trên trời rơi xuống.
Rất nhẹ, nhưng là từ độ cao mét rơi xuống trọng lực sẽ gia tăng.
Ví dụ như vật thể có khối lượng kg rơi từ độ cao thước xuống, trọng lực đại khái là N.
“Cho nhóc.” Phạn Phạn cầm lấy cái chén trong tay đưa cho Bạch Hi.
“Không được ăn, phải làm giống như tôi vậy, nếu không bắt được nó mà để rơi vỡ trên mặt đất, như vậy nhóc cũng đừng hòng ăn nữa,bây giờ tùy nhóc đập thế nào cũng được, nhưng nếu vỡ rồi thì không còn nữa đâu.”
“Vâng!” Bạch Hi trả lời một tiếng.
Bạch Hi dùng sức đập vật kia bay lên trên.
“Choang!” Tiếng rơi vỡ nặng nề khiến cậu đau lòng không thôi.
Không bắt được... Bạch Hi đáng thương tội nghiệp nhìn thoáng qua Phạn Phạn.
Tiếp tục đập.
“Vút, choang!”
“Đau quá!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nhăn lại, cậu ôm tay thổi vù vù, chẳng qua là cứ đụng vào lại đau, ôm lấy tay...... Có phải tay cậu sưng lên rồi hay không?
“Được rồi, nhóc tiếp tục luyện đi, tôi đi ra ngoài một lát.” Phạn Phạn biến mất khỏi hang động.
Bạch Hi như trước ở tại chỗ tiếp tục đập.
“Cộp cộp.” Tiếng bước chân vang lên dồn dập, cô gái tóc đuôi ngựa chun chun cái mũi.
“Bên kia.” Vẫn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Đã ba ngày rồi chưa “ăn cơm”, trong cơ thể truyền ra cảm giác hơi hơi trống rỗng.
Tuy rằng vẫn có thể tiếp tục không “ăn cơm”, nhưng là vì ở trong không gian huấn luyện Bạch Hi đã lâu, vẫn nên thỉnh thoảng bổ sung chút năng lượng thì tốt hơn.
Rốt cục Phạn Phạn tiến đến một mảnh đất có người ở.
Chu cái mũi lên, Phạn Phạn đi qua khu vực có rải rác vài con Zombie.
Chính là nơi này. Phạn Phạn lập tức đi vào căn phòng có nguy cơ bị zombie phá hư.
À, là một biệt thự nhỏ, phòng khách rộng rãi, đẹp mắt, sạch sẽ và có cầu thang xoắn ốc. Phạn Phạn chậm rãi đi xuống tầng hầm ngầm. Thảo nào có thể trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này còn có thể sống sót lâu như vậy, hẳn là trước đây đã chuẩn bị rất nhiều đồ đi.
“Kẽo kẹt, kẽo kẹt.” Cầu thang bằng gỗ không chịu nổi gánh nặng nên phát ra tiếng kêu rợn người.
Đi đến cuối cầu thang, xuất hiện trước mặt là một cánh cửa bằng thép, trên cửa có dấu vết cào cấu lộn xộn, có thể nhìn ra được là phần đông zombie truy bắt mà bọn họ vẫn còn may mắn sống ở dưới cánh cửa.
“Hụt.” Phạn Phạn hít sâu một hơi.
“Boong!” Phạn Phạn nắm cú đấm đánh về phía cánh cửa thép.
Cánh cửa vang lên tiếng trả lời là tiếng vỡ tan.
Phạn Phạn thong thả tiến vào, lỗ tai nhỏ hơi động.
“Tiểu Khê! Chạy mau! Zombie vào rồi, con và mẹ mau chạy ra cửa sau! Cha đi đuổi Zombie!” Giọng nói run run dữ dội cố gắng muốn xoa dịu người vợ và đứa con gái đang la hét chói tai.
Phạn Phạn đi qua một khúc cua rồi tiến vào khu vực trung tâm của tầng hầm, đập vào mi mắt chính là một người đàn ông cứng tuổi với bộ tóc xơ xác ít ỏi đang chắn trước vợ và đứa con gái.
Đang làm cái gì thế? Muốn hy sinh chính mình để vợ và con rời đi sao? Con người chính là yếu ớt như vậy, gặp nguy hiểm cũng chỉ có thể hy sinh, lại là hy sinh......
“Lại?” Phạn Phạn dừng bước chân. Vì sao lại là lại?
“Zombie...... Hai mẹ con đi mau!” Người đàn ông rốt cục cũng phát hiện Phạn Phạn đã đến.
Người đàn ông cố gắng đẩy vợ và con ra sau cánh cửa rồi đóng lại. Chỉ cần bọn họ rời đi...... Là tốt rồi.
Phạn Phạn phục hồi lại tinh thần.
Có chút nhịn không được, thân thể đang rục rịch. Màu đỏ trong mắt Phạn Phạn càng lúc càng đậm.
“Grét......” Cổ họng mơ hồ tru lên, ở cùng Bạch Hi, mỗi một ngày, mỗi một giờ, cô đều áp chế. Bây giờ mạch máu đang chảy trong cơ thể người đàn ông trước mặt với tốc độ rất nhanh, nhịp tim đập truyền đến trong tai càng phóng đại vô hạn.
“Thình! Thịch!”
Muốn...... Muốn dòng máu ấm áp ngọt lành kia nhuộm đầy môi mình.
Xé xác hắn đi!
“Ngao!” Phạn Phạn dữ tợn nhìn chằm chằm người đàn ông.
“Tiểu Khê...... Con nhất định phải sống. Cha đã sống đủ rồi, sẽ không trốn tránh nữa......” Từ trước đến giờ Zombie thường xuyên “hỏi thăm” khiến tinh thần của bọn họ sắp không trụ nổi nữa, giờ đây đã được phóng thích.Người đàn ông cứng tuổi bình tĩnh nhắm mắt mỉm cười đối mặt với sự “giải thoát” sắp đến. Phạn Phạn chợt ngẩn ra, màu đỏ trong mắt lóe lên. Hắn đang làm cái gì thế? Vì sao trước khi chết còn muốn nhắc tới tên của con gái, vì sao còn có thể mỉm cười đối mặt với cái chết?
Ta hình như đã quên mất điều gì đó...... Một vài chuyện đối ta mà nói rất quan trọng. Phạn Phạn kinh ngạc nhìn người đàn ông kia, trong mắt có chất lỏng trong suốt rớt xuống.
Nước mắt...... Zombie sẽ không có nước mắt! Zombie là sinh vật bị người ta vứt bỏ giống như bị thượng đế vứt bỏ! Nếu nói con người là kết tinh của tình yêu giữa Adam cùng Eve, nếu nhân loại là tượng đất do Nữ Oa nặn ra, nếu con người là đứa con bọn họ yêu thương nhất, như vậy Zombie, chính là đứa con bọn họ chán ghét nhất!
Trong mắt Phạn Phạn tràn ngập chán ghét, nhìn người đàn ông trước mặt đang chờ đợi cái chết.
Muốn chết ư? Ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Lúc này, trong chiếc nhẫn không gian.
“Phạn Phạn vì sao còn chưa về nhỉ?” Đôi mắt trong suốt của Bạch Hi đang chống má hiện lên trầm tư.
Ánh mặt trời lên giữa đỉnh đầu, nắng gay gắt.
Bạch Hi cùng Phạn Phạn tu luyện ở trong không gian đã được một năm rưỡi.
“Hô, ha.” Bạch Hi cõng Phạn Phạn sải bước chạy.
Phạn Phạn vẫn là cô gái với tóc cột đuôi ngựa, nhưng dưới ánh mặt trời đang chiếu sáng gay gắt, cơ bắp của cô đang phình lên chứng tỏ cô đang dồn khí đan điền để gia tăng sức nặng của mình, gia tăng độ khó huấn luyện cho Bạch Hi.
Có thể thấy rõ những nơi Bạch Hi chạy qua có dấu chân chi chít lúc nông lúc sâu.
Dấu chân của Bạch Hi ngay ngắn có trật tự, cước bộ đâu vào đấy, hít ra thở vào lúc ngắn lúc dài, lộ ra cánh tay cùng bắp đùi khỏe mạnh, có lực, không gầy cũng không mập, thỉnh thoảng còn có cơ bắp nổi lên lúc dùng lực.
.
.
.
.
.
“Ha!” Bạch Hi cùng Phạn Phạn ở trong không gian tìm được một rừng cây tươi tốt, hoa cỏ màu xanh, bạt ngàn khắp nơi. Từng cây đại thụ cách xa nhau đón ánh nắng mặt trời.
“Bịch bịch bịch!” Bàn chân vững chắc của Bạch Hi đạp lên trên thân cây để mượn lực nhảy lên cành cây.
“Chít chít.” “Ào ào!” Trong rừng cây, chim chóc bị hoảng sợ rời khỏi tổ bay về phía phương xa.
Hai mắt Phạn Phạn lóe lên tia sáng có chút vui mừng, cô đứng dưới bóng mát, hai tay khoang trước ngực nhìn cậu bé đang ở trên cây.
“Tốt lắm, Bạch Hi, đói bụng không, đi ra ngoài tìm đồ ăn.”
“Bịch!” Bạch Hi lên tiếng trả lời bằng cách từ trên cây nhảy xuống mặt đất.
“Được.” Dưới ánh mặt trời là khuôn mặt non nớt của cậu bé, trong mắt tản ra tia sáng khác hẳn với năm nào.
So với một năm rưỡi trước kia, làn da mềm mại của trẻ con được tắm dưới ánh mặt trời trở nên thô ráp hơn rất nhiều, vốn màu da trắng nõn cũng đã biến thành màu lúa mì khỏe mạnh. Đường cong nhấp nhô của cánh tay khiến người ta hoa mắt, dưới ánh mặt trời cơ bắp ẩn hiện hơi hơi gồng lại, giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Dưới ánh mắt soi mói kỹ càng Bạch Hi của Phạn Phạn, cô ở trong lòng âm thầm khen ngợi, tuy rằng so với ta thì vẫn còn kém đến một vạn tám ngàn dặm, nhưng đối với một cậu bé mới chín tuổi đã là không tệ rồi.
Chẳng qua là......
Hai hàng mi thanh tú của Phạn Phạn hơi nhíu lại, tưởng tượng đến lúc Bạch Hi cao bằng mình, trong khi giờ chỉ mới đến bụng cô mà thôi.
“Đi thôi.” Không biết suy nghĩ trong lòng Phạn Phạn, Bạch Hi lộ ra một cái răng nanh trắng đi đến bên người Phạn Phạn cười nói.
“Ừ.”
“Hô.” Hít một hơi không khí bên ngoài thật sâu, lần trước đi ra đã là hai tháng trước, không gian mặc dù yên bình nhưng dù sao nó vẫn chỉ là không gian, bên trong trừ bỏ chim chóc, côn trùng cùng cây cối thì sẽ chẳng còn gì khác nữa, từng nghĩ là sẽ bắt chim để nướng ăn, lại không hiểu vì sao bắt mãi không được. Là không gian không cho phép sao? Không gian có ý thức hay không cũng là một vấn đề không nên mang ra tìm hiểu làm gì, cho nên vấn đề này sẽ không thể nào biết được.
Phạn Phạn cùng Bạch Hi xuất hiện tại địa phương lần trước từng tới, khu .
Trong khoảng thời gian một năm rưỡi ở đây, lâu lâu bọn họ sẽ rời không gian đi ra bên ngoài tìm kiếm đồ ăn. Khu an toàn bị bỏ hoang xơ xác mà trống rỗng, cho đến bây giờ, bọn họ đã đi qua qua khu , khu , khu . Tuy rằng lộ trình kéo dài đến mức buồn tẻ vô vị, nhưng Phạn Phạn nói khi đi đường yên tĩnh, sẽ có trợ giúp cho tu hành tâm tính, đi qua nơi nào một lần, nếu đi lần thứ hai, sẽ có cảm giác khác biệt, hơn nữa tầm nhìn nếu được mở rộng thì lòng dạ cũng sẽ trở nên rộng mở. Mặc dù không biết rõ là Phạn Phạn học được ở đâu mấy câu nói có hàm súc như thế, nhưng Bạch Hi vẫn tin tưởng lão sư của mình! Nghe lời lão sư, chỉ có đúng chứ không có sai.
Bạch Hi tự mình đi tìm đồ ăn, một chút cũng không sợ hãi. Bởi vì Phạn Phạn vẫn luôn theo dõi cậu bé ở trong tầm mắt của mình, tuy rằng rất muốn tự lập tự trở nên mạnh mẽ, thậm chí trái lại còn muốn bảo vệ Phạn Phạn. Chỉ khổ một nỗi bây giờ cậu không có năng lực làm được điều đó.
Sau khi giải quyết xong hai ba con zombie thì Bạch Hi tìm được một siêu thị còn sót lại, tiếng mở rương vang lên ken két.
Kho hàng tối tăm mà hỗn độn, Bạch Hi chuyên chú tìm kiếm.
“Uông! Gâu gâu!” Thình lình có tiếng chó sủa hướng tới gần Bạch Hi.
Ánh mắt Bạch Hi có chút dại ra nhìn một con chó nhỏ có năm màu lông nhảy vào trong ngực mình.
Đây là...... Chó? Nơi này làm sao có thể có một con chó còn hơi ấm? Không phải là bị ăn luôn sao?
Chẳng lẽ là...... Chó Zombie Bị zombie lây nhiễm?! Nhưng vì sao lại có độ ấm...?? Nghĩ đến đây, Bạch Hi lập tức đứng dậy đuổi con chó ở trên người ra.
“Oẳng......” Con chó nhỏ bị rớt xuống tủi thân kêu.
“Bạch Hi, làm sao thế?” Thanh âm của Phạn Phạn từ phía sau truyền đến.
“Không biết, ở đây có một con chó nhỏ.” Bạch Hi cảnh giác nhìn chằm chằm con chó nhiều màu cách mình không xa.
Phạn Phạn đi đến bên cạnh Bạch Hi.
“Chó?” Phạn Phạn nhìn con chó nhiều màu suy tư một lát.
“Không cần để ý đến nó, tìm được đồ ăn chưa, tìm được thì đi thôi.” Phạn Phạn nói với Bạch Hi xong, thì dẫn đầu đi ra ngoài.
“A, được, được.” Bạch Hi có chút tò mò phản ứng của Phạn Phạn, nếu là zombie, thì đã sớm đã bị Phạn Phạn giải quyết, chẳng lẽ đây thật sự là một con chó bình thường?
Lại nhìn thoáng qua con chó nhiều màu trên đất, hai mắt ướt sũng nhìn chằm chằm Bạch Hi.
Này thật đúng là “bình thường”...... Con chó nhỏ màu sắc như thế thật đúng là đủ “bình thường” ......
“Đừng có nhìn ta, lão đại ở phía trước đi mất rồi, ta không làm chủ được.” Bạch Hi lắc đầu rồi không để ý tới nó nữa, cuối cùng nhìn lướt qua, tuy rằng nhìn thấy một động vật nhỏ nhắn cậu sẽ có xúc động muốn vuốt ve, nhưng lai lịch của nó lại là một cái dấu chấm hỏi ở trên, nên tốt hơn vẫn là không nên hành động tùy tiện.
Sắp xếp lại đống đồ ăn mới tìm được, Bạch Hi ôm một bao thức ăn lớn rời khỏi nơi này.
“Ẳng......” Hai mắt con chó nhỏ lóe ra tia sáng, chuyển động, không biết đang nghĩ cái gì.
“Phạn Phạn, chúng ta đi thôi.” Nhìn thấy Phạn Phạn đang đứng ở trước cửa siêu thị, Bạch Hi bước nhanh đến.
“Ừ.”
Phạn Phạn cùng Bạch Hi tập trung tư tưởng nghĩ đến không gian.
.
.
.
.
.
Thật lâu sau.
“Ủa?? Hang động đâu?” Lúc này vốn hang động nên xuất hiện lại chậm chạp không chịu xuất hiện, Bạch Hi nghiêng cái đầu nhìn Phạn Phạn.
Phạn Phạn nhíu mày.
“Tôi cũng không biết, tôi vẫn cảm nhận được liên hệ với không gian, nhưng là vô luận như thế nào kích thích nó đều không có phản ứng.”
Sao lại thế này? Không gian biến mất ư? Bạch Hi nhìn chiếc nhẫn trong tay, ánh sáng kỳ lạ trên bề mặt chiếc tuy rằng mỏng manh, nhưng vẫn có tồn tại cơ mà.
Không gian làm sao thế?
Vì sao không vào được không gian? Bạch Hi sốt ruột đi đi lại lại suy nghĩ.
“Gấp cái gì mà gấp, vào không được thì vào không được.” Phạn Phạn thật sự chịu không được lên tiếng ngăn lại Bạch Hi đang xoay đi xoay lại trước mặt mình.
Một cơn gió thổi qua.
“Vù....” Phạn Phạn bất thình lình xoay người.
“À há, tổ hợp cô bé zombie cùng tiểu tử nhân loại.” Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông đang bước lại gần, vừa đi vừa nói.
Gío thổi vù vù, có thể cảm thấy được không khí ở nơi này không thích hợp.
“Rất có sáng tạo nhỉ? Nhóc con này, ngươi không sợ một ngày nào đó cô bé bên cạnh ngươi ăn ngươi chứ?” Gương mặt của người đàn ông lạnh tanh, hai mắt híp lại đánh giá đôi nam nữ này, khóe miệng gợi lên mỉm cười như có như không.
“Phạn Phạn sẽ không đâu!” Vẻ mặt Bạch Hi ngưng trọng, người đàn ông trước mặt xuất hiện không hề gây ra tiếng động, cậu không cảm giác được có người ở gần đây.
“......”
“Bạch Hi, lui ra phía sau.” Phạn Phạn trầm giọng nói, từ trước một khắc người đàn ông xuất hiện cô mới phát hiện có người đến. Nếu không phải là người kia để lộ ra một chút sát khí, chỉ sợ hai người sẽ bị đánh lén!
“Vâng.” Biết thực lực của mình không đủ, Bạch Hi thành thật chấp nhận.
“Vèo!” Tiếng xé gió vang lên, Phạn Phạn công kích trước tiên.
“Ba ba!” Cú đấm của Phạn Phạn bay nhanh tới, mỗi một quyền đều mang theo một tàn ảnh, quyền phong sắc bén, truyền ra tiếng xé gió.
“Này, bé con hoang dã từ đâu đến thế, động thủ trước cũng không tự báo tên họ sao?”
Người đàn ông lạnh lùng kia thoải mái đỡ lại cú đấm của Phạn Phạn, trong lúc đánh nhau còn nhàn nhã trêu chọc Phạn Phạn đang liều mạng đánh, mỗi một cú đấm tựa hồ dùng sức lực toàn thân mà đánh!
“Ta nè, ta là Cơ Lạp, ta biết cô bé đấy, cô bé là Phạn Phạn, còn cậu bé kia là Bạch Hi, kỳ thật ta đã theo dõi hai đứa rất lâu rồi.”
“Giao chiếc nhẫn không gian ra đây!”
Câu nói trước còn thoải mái vô cùng, câu nói sau liền lộ ra mục đích của mình!
“Cút!” Phạn Phạn rốt cục nói chuyện.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Rốt cục, người đàn ông hoàn toàn để lộ ra vẻ dữ tợn!
Dùng sức bay lên một cước đạp về phía Phạn Phạn.
“Pặp!” Phạn Phạn nhanh chóng phản ứng thu hồi nắm tay đỡ phía dưới.
“Vù vù” Gío lớn nổi lên bốn phía. Mặc dù Phạn Phạn đỡ được một cú đá ác liệt này nhưng vẫn bị lực đá đánh bay!
“Bạch Hi, chạy!” Phạn Phạn té ngã trên đất nhảy bật dậy.
“Tôi......” Hai mắt Bạch Hi lóe lên sự không chắc chắn, Phạn Phạn đang ở thế hạ phong, muốn hỗ trợ...... Nhưng chỉ khổ là thực lực của cậu không đủ, nếu cứ ở trong này chung quy sẽ làm Phạn Phạn phân tâm.
Hạ quyết tâm.
Bạch Hi chạy về phía sau.
Nhất định phải thắng...... Tôi nhất định sẽ trở về tìm cô.
Cậu bé chạy đi để lại bóng lưng quay về phía Phạn Phạn.
“Tốt lắm, nhóc đi rồi, ta cũng có thể thoải mái ra tay.” Nhìn bóng lưng cậu bé rời đi Phạn Phạn thì thào tự nói.
“A, đừng ra vẻ, ta đã quan sát các ngươi lâu rồi, ngươi không có chiêu!” Cơ Lạp thuận miệng nói. Lúc Phạn Phạn không chú ý tay hắn đã tung ra vật thể gì đó, vật kia sau khi tiếp xúc mặt đất thì im hơi lặng tiếng nhanh chóng chui vào mặt đất đi về phía Bạch Hi vừa chạy!
“Boong, rắc, thùng!”
“Cái tiếng gì thế?” Sau khi Cơ Lạp thả vật kia xong thì nghe được tiếng xương va chạm.
Đồng tử chậm rãi thu nhỏ lại, không thể tin nhìn cô gái trước mặt...... Không, đã không thể gọi là cô gái nữa, “sinh vật” trước mặt đột nhiên thân thể to lên, cơ bắp ngùn ngụt dưới ánh mặt trời sáng lên lấp lánh......
“Ngươi...... Rốt cuộc là thứ gì?”
“A, đã bao lâu rồi chưa thấy hình dạng này?” Gân cốt họat động răng rắc. “Nếu ngươi đã thấy...... Thì nhất định phải chết.”
“Grét...!” Tiếng thét từ trong cổ họng Phạn Phạn phát ra!
Phù, phù.” Bạch Hi chạy trốn, có chút thở hổn hển.
“Không biết Phạn Phạn sao rồi, chết tiệt, tại sao chiếc nhẫn không gian lại không dùng được! Nếu Phạn Phạn cùng mình trốn vào thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy xa!” Bạch Hi vừa chạy vừa lảm nhảm.
“Phốc!” Tiếng vang rất nhỏ truyền đến, sau đó lớn thêm rất nhiều lần!
“Sột sọat, tạch.” Cả người Bạch Hi toát ra mồ hôi lạnh.
Có người...... Sau lưng khó chịu giống như bị kim đâm. Sát khí......!
Bạch Hi bỗng nhiên quay đầu.
Khung cảnh phía sau và phía trước vẫn giống nhau như lúc ban đầu, nhưng thần kinh lại nhảy lên một cái, nhất định có người...... Đang nhìn chăm chú vào mình!
Ở nơi nào......
Bạch Hi nhìn quanh bốn phía, nơi này bằng phẳng, cái gì cũng không có, đến nỗi ngay cả cỏ nhỏ thưa thớt cũng có thể đếm được.
“Ai! Ai ở nơi đó!” Chịu được không được sự yên tĩnh Bạch Hi liền hô to.
“Đứng có trốn! Ta, ta thấy ngươi rồi!”
Mồ hôi lạnh vẫn như cũ không có dấu hiệu đình chỉ, tim đập thình thịch, bên tai chỉ có tiếng tim của chính mình, tựa hồ còn có thể cảm giác được máu đang chảy trong người......
“Vù vù.” Gió thổi qua mảnh đất hoang vu này.
Chẳng lẽ là ảo giác sao.
Bạch Hi chậm rãi xoay người chuẩn bị đổi hướng đi.
“Anh bạn nhỏ.” Không có bất kỳ dấu hiệu nào mà cứ vang lên như vậy!
“Ai!” Bạch Hi kinh hãi, sắc mặt trầm xuống, quả nhiên có người.
“Ta là đại nhân Đông Chức vĩ đại.” Cách đó không xa không có một bóng người.
Hả?! Con ngươi Bạch Hi hơi co lại. Trước mặt từ từ xuất hiện một cái đầu, sau đó là cổ, bả vai, nửa người trên...... Từng phần từng phần đến khi cả người hiện rõ ra. Nhưng cả người lại tòan là màu xanh.
Đây là cái gì?! Làm sao có thể ẩn thân?!
“Ha ha, đừng kinh ngạc như vậy, ta là một con tắc kè hoa, sau khi ăn nhầm phải thịt thối của Zombie rồi may mắn bộc phát thành tắc kè hoa dị năng.” Đông Chức nói giống như đang tán gẫu cùng bạn tốt của mình.
Cái gì? Hóa ra là một con động vật?...... Bạch Hi nhớ lại lời Phạn Phạn từng nói.
“Bây giờ thế giới đã thay đổi. Một con chim nhỏ, hoặc là một cây cổ thụ ngàn năm che trời, đều có thể trong hoàn cảnh kỳ dị ăn phải thứ đồ ăn gì đó lạ mà phát sinh biến dị, có thể tiến hóa ra linh trí rời khỏi thân thể ban đầu, thậm chí là bộc phát ra dị năng.”
Nhìn xem một con tắc kè hoa ăn nhầm phải thịt thối của Zombie mà phát sinh biến dị......
“Vậy tại sao ngươi lại theo dõi ta!” Bạch Hi không hề bị Đông Chức đánh lừa.
“Ai này này, đừng nói khó như vậy nghe mà, ta chỉ là phụng mệnh làm việc, phải theo dõi ngươi.” Đông Chức giống như nói rất nghiêm túc.
“Có ý tứ gì?...... Ngươi là một đội với cái tên ẻo lả kia?!” Nghe thấy Đông Chức nói như vậy, Bạch Hi nhanh nhạy bắt được then chốt.
“Ha ha ha ha ha...... Ẻo lả? Cách gọi không tồi.” Đông Chức cười cười.
Chạy trốn? Không, nếu thật sự chạy trốn sẽ khó tránh khỏi việc người trước mặt này sẽ trở về giúp Cơ Lạp. Như vậy...... Đánh bại hắn?
Ta...... Có thể làm được sao?
“Thế nào, anh bạn nhỏ, là ngoan ngoãn theo ta ở trong này nói chuyện một lát chờ Cơ Lạp giải quyết xong đồng bạn của ngươi, hay là…” Đông Chức bình thản nhìn Bạch Hi, giống như chưa từng coi Bạch Hi là một đối thủ, mà là em trai nhỏ trong nhà của hắn.
“Muốn không biết tự lượng sức mình công kích ta? Sau đó bị ta đả bại sao?”
“Tắc kè hoa! Đừng coi ta là một đứa bé không làm được cái gì!” Bạch Hi giống như bị đụng vào chỗ hiểm mà nhảy dựng lên! Đừng coi thường ta, không sai, hiện tại ta quá yếu, nhưng cho dù bị ngươi đả bại, chế phục. Ta cũng sẽ không khuất phục! Chẳng lẽ đánh không lại ngươi ta còn không thể cắn ngươi một ngụm sao?
“Không được gọi ta là tắc kè hoa!! Ta là đại nhân Đông Chức vĩ đại!” Đông Chức gượng gạo thanh minh.
Mặc dù sau khi biến dị sẽ thoát ly hình dạng của động vật, nhưng vẫn không thể thoát được màu da xanh biếc này. Không phải hai tay của con người mà là chi trước của tắc kè hoa, ba ngón trước quặp vào bên trong, bốn, năm ngón còn lại quay ra bên ngoài. Chi sau đầu tiên, hai ngón tạo thành một nhóm, ba ngón tạo thành một ngóm hướng ra bên ngoài kỳ lạ. Đông Chức miễn cưỡng đã có hình dạng trưởng thành, nhưng khi di chuyển với tốc độ nhanh vẫn sẽ theo thói quen nằm sấp trên mặt đất. Một đôi mắt kỳ dị, mi mắt rất dày, hình vòng tròn, hai mắt lồi ra, trái phải một trăm tám mươi độ. Còn có cái đuôi cuộn lại. Vì thế ngày thường hắn ghét nhất người khác gọi hắn là tắc kè hoa!!
Hai người đều đang tức giận nhanh như chớp chuẩn bị chiến đấu!
Đông Chức nhanh chóng nhằm về phía Bạch Hi, thân thể đang tiến về phía trước đột nhiên biến mất.
Con ngươi Bạch Hi hơi co lại.
Lại ẩn thân! Không đúng, là tắc kè hoa dị năng, có thể ở từng hoàn cảnh khác nhau mà nhanh chóng điều động tế bào sắc tố bên ngoài thân thể dung nhập với môi trường xung quanh.
“Bốp!” Bạch Hi bị một cái đuôi theo bên cạnh người chậm rãi hiển lộ ra nguyên hình đánh bay!
Làm sao bây giờ? Không nhìn thấy kẻ thù thì làm sao có thể chiến đấu?!
“Bốp!” Bạch Hi vừa bò lên thì lại bị cái đuôi hiện hình đánh trúng mặt.
Lại bò dậy lần nữa, xoa xoa khóe miệng đang chảy ra máu tươi, má phải sưng đỏ. Như vậy không được, chẳng lẽ chỉ có thể bị động để bị hắn đánh sao?!
Bạch Hi nhắm mắt lại, nhớ lại lời Phạn Phạn từng dạy.
“Hôm nay sẽ nói với nhóc một chút như thế nào là ý thức chiến đấu.”
Cô gái tóc đuôi ngựa hai tay ôm ngực ngồi xếp bằng với nói cậu bé.
“Ý thức chiến đấu, không chỉ dùng trong lúc chiến đấu, không phải lúc nào cũng để lộ ra khí của mình.”
“Thế nào là khí?”
“Trong cơ thể tất cả sinh vật đều có khí tồn tại, tôi, nhóc, chim chóc, Zombie, chỉ cần là sinh vật có suy nghĩ, đều có khí.” Chỉ vào chính mình, sau đó lại chỉ Bạch Hi, cuối cùng chỉ lên chim đang bay ở trên trời.
“Khí là tượng trưng cho năng lượng của một sinh vật, ở trong cuộc sống, khí thường xuyên biến mất lúc ăn cơm, chạy bộ, thậm chí là ngủ. Không có khí, thì đã đại biểu cho người này xong rồi, sắp đi đời. Nhưng nếu có người nguyện ý lấy khí của mình chuyển sang cho người sắp chết, như vậy người kia sẽ căn cứ vào số lượng của quá trình chuyển đối khí, chất lượng quyết định thời gian sống sót.”
“Muốn làm cho khí của mình hung hậu lớn mạnh, thì cần phải tu luyện. Tu luyện xong giai đoạn đầu, khí của nhóc sẽ tốt lên. Sau đó chính là có thể kéo dài thời gian nhóc chiến đấu, duy trì dị năng. Sau này còn có thể kéo dài sinh mệnh của nhóc. Đến một bước cuối cùng kia, nhóc liền có thể thay đổi sinh khí của một mảnh đất, khiến trời sắp mưa cũng có thế biến thành sáng sủa. Đương nhiên, điều này với nhóc vẫn còn quá sớm.”
“Khí trong cơ thể nhóc đang chạy tán loạn, giống như ngọn lửa đang bùng cháy. Nếu nhóc châm thêm củi vào trong ngọn lửa, lửa sẽ càng cháy mạnh, ngược lại, thời gian dài nếu không được cung cấp diêm hay những nhiên liệu có thể cháy, lửa sẽ từ từ biến mất cho đến lúc hầu như không còn. Khí cũng có đạo lý như thế.”
“Lệch đề tài rồi, hiện tại tiếp tục.”
“Ý thức chiến đấu, là như thế này, giống như việc động vật cảm giác được uy hiếp sẽ chạy trốn, khả năng nhạy cảm của động vật so với con người, zombie đều cao hơn.”
“Ý thức chiến đấu chính là phóng ra khí của chính mình, khiến khí vây quanh noiư khu vực nhóc đang đứng, từng ngọn cây cọng cỏ, dù là một bông hoa lay động hay cả thế giới xung quanh, nhóc đều có thể cảm nhận được tất cả sự vật trong khu vực đó.Nó cũng giống như một người mù sẽ căn cứ vào cảm giác của chính mình cùng cây gậy dò đường để đi. Thính giác, khứu giác, cảm giác, đều phải phóng đại vô hạn. Gió thổi cỏ lay đều nằm trong sự khống chế của người đó.”
“Còn lại phải do nhóc tự lĩnh ngộ trong chiến đấu, mỗi người đều có lĩnh ngộ của bản thân, tôi không thể đem lĩnh ngộ của tôi mà áp đặt cho nhóc được.”
“Còn lại , liền dựa vào chính bản thân nhóc rồi.”
Khuôn mặt của cô gái xinh đẹp tuyệt trần với tóc cột đuôi ngựa dần mờ đi, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dần dần biến mất.
Bây giờ, phải dựa vào chính thời cơ của mình rồi, rốt cuộc cũng có một trận chiến nghiêm túc để cậu tự mình trải nghiệm.
Bạch Hi nắm chặt tay, trong lòng có một ngọn lửa đang từ từ dâng lên.
Trong đầu đang tái hiện lại những cảnh tượng xung quanh, bên này có một bụi cỏ nhỏ, bên kia có một tảng đá.
“Bốp!” Đột nhiên bị công kích khiến Bạch Hi bị gián đoạn suy nghĩ trong đầu.
“Khụ......” Một tay chống đỡ thân thể, tay còn lại nâng lên, lấy mu bàn tay xoa xoa máu tươi đang tràn ra từ khóe miệng.
Một cái đuôi màu xanh từ từ biến mất trong không khí.
Nhắm hai mắt lại rồi ngồi xếp bằng, cấp tốc tái hiện lại cảnh tượng vừa rồi, Bạch Hi nhớ kỹ nơi mà cái đuôi kia vừa biến mất, mô phỏng bóng dáng của Đông Chức.
“Bốp!” Đầu bị đánh một cái thật mạnh.
Thân thể bị đánh nghiêng lại lập tức ngồi thẳng lại, cảnh tượng bị cắt đứt cũng nhanh chóng được tái hiện một lần nữa.
“Bụp!” Lại bị một cú đánh vào bụng.
“Phốc!” Bạch Hi phun ra một ngụm máu tươi.
“Em trai nhỏ này, có phải ngươi đang hướng ta cầu xin tha thứ không? Không nhúc nhích mà đọc kinh sám hối vũ nhục hành động của ta à? Ha ha ha ha!” Khi tiếng cười nhạo của Đông Chức vang lên, thân thể đang che giấu hơi hơi hiện ra vài giây rồi lại hòa vào cảnh vật xung quanh.
Nhanh lên...... Nhanh lên...... Nhanh hơn nữa! Trong đầu nhanh chóng tái hiện vị trí bóng dáng của Đông Chức.
Bốp!” Lại bị đánh một cú.
Bạch Hi chưa bao giờ bị công kích như vậy nên mày nhíu chặt lại.
Như vậy không được! Nếu cư tiếp tục như thế mình sẽ chết mất!
Khí...... Khí...... Cố gằng cảm giác sự tồn tại của khí.
Đột nhiên! Trong đầu có một vùng đất trống tản ra năng lượng dao động ở môi trường xung quanh, bóng dáng của Đông Chức thoáng hiện lên.
Ở bên phải! Bạch Hi mở to mắt ngửa về phía sau.
“Vụt!” Lần này không phải là Bạch Hi bị đánh trúng mà là công kích thất bại dẫn đến tiếng xé gió.
“Ủa?” Thanh âm nghi hoặc của Đông Chức vang lên, cả người dần dần hiện lên, nhìn cậu bé trước mặt. Là trùng hợp ư? Lại có thể tránh được, thằng bé đó không phải là nên khóc lóc nức nở quỳ xuống cầu xin đại nhân Đông Chức buông tha cho mình sao? Tuy rằng đại nhân Đông Chức ta sẽ không tha cho hắn, chưa từng có một người nào gọi ta là tắc kè hoa mà còn sống được đâu...... Hắc hắc hắc hắc......
Đông Chức lại ẩn thân.
Bạch Hi ngay sau đó nhắm hai mắt lại tiếp tục cảm ứng.
Bốp!” Cái đuôi lại xuất hiện.
Cậu bé khống chế thân thể đang vặn vẹo mạnh mẽ, tại thời điểm cái đuôi xuất hiện trước mặt mình, tình huống ngàn cân treo sợi tóc mà tóm được cái đuôi to lớn kia!
“Hí!”
Đông Chức muốn buông Bạch Hi ra, nhưng lại không ngờ rằng cậu bé này mặc dù không có vẻ gì là cường tráng, ngược lại có chút gầy yếu lại có sức mạnh không ăn khớp với vẻ bên ngoài như thế!
Trán Đông Chức nổi lên gân xanh,hắn sử dụng toàn bộ sức lực cuối cùng cũng tránh thoát được sự giam cầm của Bạch Hi.
“A!” Đông Chức mạnh mẽ rút ra rồi cầm cái đuôi lên thổi thổi, duỗi thẳng đầu lưỡi liếm liếm miệng vết thương bị rách do bị xiết chặt, thịt non màu hồng lộ ra bên ngoài, có chút máu màu xanh đang thẩm thấu.
“Thắng oắt con khốn kiếp! Mày cư nhiên dám làm đuôi của đại nhân Đông Chức bị thương, không giết mày thì thật xin lỗi cái đuôi xinh đẹp của ta!” Hai mắt Đông Chức đỏ lên mà rống lớn!
“Vèo!” Tiếng gió vang lên, cái đuôi to lớn theo gió đánh tới.
“Xoẹt!” Bạch Hi tránh thoát được, nhưng ngay sau đó.
“Bốp!” Cái đuôi quay lại đánh trúng lưng của cậu!
“Phốc!” Phun ra một ngụm máu. Chết tiệt...... Tốc độ của con tắc kè hoa này quá nhanh, mình không kịp cảm ứng.
“Bốp!”“Chát!”“Phanh!” Đông Chức đang điên cuồng chẳng quan tâm xem thân hình của mình có đang ẩn nấp hay không, hai mắt cứ nhìn chằm chằm tên đầu sỏ khiến cái đuôi của hắn thành như vậy! Công kích liên tiếp tạo thành một vòng vây bên người Bạch Hi.
Bạch Hi trong lần công kích ban đầu chỉ tránh được một cú trong năm cú đánh, chẳng qua về sau mười cú đã tránh được hơn nửa. Nhưng cả người Bạch Hi đều là vết thương, quần áo dính máu tươi có vài chỗ bị rách ra. Nếu tình hình cứ như bây giờ, Bạch Hi sẽ không thể sống nổi quá phút!
“Hô, bốp.” Tiếng hít thở nặng nề cùng với tiếng thân thể bị đánh trúng vang lên, Bạch Hi ngưng thần, không gian di động, xuất hiện!
“Vèo!” Bạch Hi trong nháy mắt rời khỏi vòng vây, xuất hiện ở phía bên trái cách mười thước.
“Ồ ồ, không nhìn ra được tên nhóc con ngươi, cư nhiên còn có dị năng?”“Xùy! Dị năng không gian? Tác dụng cái rắm! Ngươi còn chưa tu luyện ở nhà nên không thể dùng dị năng không gian để chạy được đâu, ngươi trốn không quá năm mươi thước sẽ bị ta đuổi theo mà thôi! Hơn nữa khí của ngươi cũng không chống đỡ được việc liên tục phát động dị năng.” Tiếng cười nhạo của Đông Chức vang lên.
Bạch Hi không nói một lời nào.Đúng vậy, trong cơ thể đang truyền tới từng trận cảm giác trống rỗng chứng tỏ khí còn thừa không còn bao nhiêu nữa.
Nhưng mà, ánh mắt kiên nghị của cậu. Mới như vậy mà đã muốn ta từ bỏ sao? Không khỏi quá sớm một chút đi! Ta vẫn còn muốn sống trở về tìm Phạn Phạn nữa!
Khí thế của Bạch Hi không hề giảm, ngược lại còn liên tục tăng lên.
“Hừ! Đừng đau khổ vùng vẫy nữa! Vô dụng!” Đông Chức dữ tợn đánh về phía Bạch Hi.
“Uông!” Một bóng dáng năm màu sắc xoẹt qua.
Con tôm? Bạch Hi có cảm giác dao động ở trong gió. Con chó đốm nhỏ kia? Nó làm sao có thể xuất hiện ở đây?
“Uông gâu! uông gâu!” Con chó đốm nhỏ nhe răng trợn mắt với Đông Chức.
“Hừ! Súc sinh từ đâu đến! Xem ta có bầm thây vạn đoạn mày hay không!” Đông Chức tạm dừng một chút sau đó lại tấn công tới.
“Ô...... Uông!!” Con chó đốm thu một hơi sau đó rống to một tiếng vang động cả trời, tiếng con chó sủa lại mang theo tiếng gầm thét của rồng. Đôi mắt ẩm ướt có ánh sáng phát ra.
Đông Chức quá sợ hãi, dừng lại. Sao lại thế này? Này giống như là tiếng tru xuyên thấu linh hồn hắn, từ trong căn nguyên của thân thể phát ra từng đợt run rẩy khiến thân thể hắn không thể động đậy, uy áp khiến cho hắn cực kỳ khiếp đảm.
Nó là cái gì vậy? Hai mắt của Đông Chức hiện lên kinh ngạc.
Lui, hay là tiến công? Căn nguyên của thân thể đang thúc giục hắn, tựa hồ qua một lát nữa sẽ nổ tung.
Hạ quyết tâm, trốn!
Bạch Hi ngây ngốc nhìn con tắc kè hoa bốn chân chạy như bay, bởi vì tốc độ rất nhanh khiến gió nổi lên làm bụi bay mù mịt.
“Này! Tắc kè hoa! Chạy rồi thì đừng nên trở lại! Nếu còn trở lại ta cho nổ nát đầu ngươi!” Bạch Hi giương nanh múa vuốt hô to trong cơn gió bụi.
Bạch Hi nhìn Đông Chức một lát, sau đó xoay người đánh giá con chó nhỏ đốm trước mặt.
Cậu đương nhiên biết Đông Chức chạy trốn là do tiểu gia hỏa t này làm, nhưng rõ ràng tiểu gia hỏa này vẫn chưa từng làm cái làm, chỉ dựa vào một tiếng sủa mà cũng không giống tiếng chó sủa, tiếng rồng thét cũng không phải rồng thét, thế mà lại có thể dọa Đông Chức chạy mất. Đúng thế, chính là dọa chạy?
Vì sao nó lại muốn tới nơi này? Là đi theo mình ư? Nhưng vì sao một chút cậu lại không hề cảm giác được, Đông Chức cũng như thế. Tiểu gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Bạch Hi suy nghĩ.
Một mùi máu tanh tưởi tập ngay vào mũi, đột nhiên bắp chân có một cỗ cảm giác ấm nóng, giống như là......Đúng, giống như là đi tiểu vậy. Nhưng là, vì sao nó lại tiểu trên người của cậu cơ chứ?!
“Con chó ngu ngốc! Mày làm gì thế, tuy rằng tao không ghét mày nhưng mày cũng không thể như vậy a, a a a.” Bạch Hi nhảy chân lên rồi la to.
Phục hồi tinh thần lại nhìn con chó đốm biết vâng lời cúi đầu trước mặt mình, tự dưng lại có cảm giác liệu mình có phải có chút quá đáng hay không ......? Nó chỉ là một con vật nhỏ, sẽ không giống con người mà biết suy nghĩ vấn đề, nổi giận với nó không phải là đàn gảy tai trâu sao? Hơn nữa nó lại đáng yêu như vậy......
“Nếu mày đã đi theo tao đến đây, như vậy tao sẽ chịu trách nhiệm đến cùng!” Bạch Hi xoa xoa cái hông nhỏ của mình.
“Tuy rằng chúng ta là bạn, nhưng mới vừa rồi, mày đi tiểu lên người tao!! Đây là hành vi vô lễ, mày sẽ phải phụ trách với hành vi vô lễ này! Về sau mày liền mang họ của tao, gọi là Bạch Tiểu Hoa.” Một câu trước lời nói còn nghiêm túc, mà câu nói sau liền thay đổi giọng điệu, cấp tốc kết luận cho con chó đốm một cái tên. Không sai, hiện tại nó đã là Bạch Tiểu Hoa.
“Gâu gâu.” Con chó đốm cái gì cũng không hiểu chỉ lộ ra đôi mắt to trong suốt.
“Bạch Hi.” Giọng nói lành lạnh trong trẻo lại vang lên.
“Phạn Phạn!” Bạch Hi kinh hỉ nhìn Phạn Phạn từ từ đi tới, vốn thân thể cố nén đau đớn bây giờ lại đột nhiên đau lại.
“Phạn Phạn, Bạch Hi rất lợi hại, tôi cảm giác được sự tồn tại của khí rồi đấy.” Bạch Hi bé đột nhiên nhào vào trong ngực Phạn Phạn, cơ thể mềm mềm thơm thơm của cô khiến cậu bé nở một nụ cười ranh mãnh nghịch ngợm.( ^O^ Đã biết ăn đậu hũ)
Có một ý thức sở hữu mãnh liệt, thân thể thả lỏng lại sau đó đau đớn lại úp tới, hai mắt Bạch Hi rời tạc, dần dần nhắm lại.
Thật là mệt...... Ngủ một giấc đi, ngủ một giấc thì tốt rồi.
Phạn Phạn ôm lấy Bạch Hi, đi được vài bước sau đó lại đột nhiên quay đầu.
“Nếu ngươi đã đi theo đến đây để chọn hắn, ta cũng sẽ không can thiệp cái gì.” Dường như cô gái tự nói, nói xong lại về phía trước.
Con chó đốm cái hiểu cái không đi theo phía sau Phạn Phạn.
Trong cơ thể con chó đốm có ánh sáng chợt lóe lên, nháy mắt hiện lên hình ảnh của một cô gái trong cơ thể nó,mà cô gái ấy đang cuộn mình giống như một đứa trẻ.
“Ưhm.” Bạch Hi ưm một tiếng, chậm rãi tỉnh lại.
Trong mắt mê mang còn mang theo sương mù, mơ hồ thấy một cô gái tóc ngắn nhiều màu sắc đang nằm trên ngực mình.
“Hồ.” Cô gái nọ phả hơi ấm lên, khiến cả người Bạch Hi tê dại một trận.
Hai má truyền đến cảm giác ướt át khiến Bạch Hi choáng váng đầu óc, mơ mơ hồ hồ vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Tại sao lại có một em gái đang ở trên người cậu? Có em gái thì cũng phải là Phạn Phạn mới đúng...... Phi phi phi! Nhất định là cậu tỉnh dậy không đúng cách rồi, Bạch Hi lại nhắm mắt lại một lần nữa.
Chờ một lát nữa, cái gì đang nghịch thế?!
“Bạch Tiểu Hoa! Tránh ra cho tao!” Bạch Hi bỗng nhiên thanh tỉnh, hai mắt nhìn con chó đốm đang nằm trên ngực mình.
“Gâu! Gâu!” Con chó đốm nhỏ,. à mà không, bây giờ phải gọi nó là Bạch Tiểu Hoa mới đúng.
Hai mắt Bạch Tiểu Hoa ướt nhẹp nhìn chằm chằm Bạch Hi.
Một giây, hai giây, ba giây sau......
“Ứ ứ… Bạch Tiểu Hoa nhấc cái cẳng chân mập mạp lên miệng Bạch Hi, đạp một cái.
“A!!!!!!” Bạch Hi nhảy dựng lên như con cá chép bị câu rời khỏi mặt nước, đây là? Này, này, này, cái nụ hôn đầu cư nhiên cho Bạch Tiểu Hoa? Cho một con chó? Hơn nữa còn là con chó ngay cả giống đực hay giống cái còn chưa xác định rõ?!!
“Răng rắc.” Nhẹ nhàng mà, nhẹ nhàng mà hình như có cái gì đó bị đập vỡ.
Nằm xuống đất cho tao! Cái bị bể đó chính là trái tim mỏng manh của cậu a!! Đồ chết tiệt! Đúng thế! Con chó hỗn xược, con chó thối tha, con chó hư hỏng, sớm biết như vậy sẽ không đem nó tới đây rồi, đúng rồi, cũng không phải là cậu mang nó tới, sớm biết như thế lúc đó thì đã đồng quy vu tận cùng Đông Chức cho rồi, đúng không!??
Đúng rồi.
“Đây là đâu?” Bạch Hi bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại. Cũng không trông cậy vào Bạch Tiểu Hoa đang nằm trên đất có trả lời được câu hỏi của mình không, cậu nhìn không gian xung quanh mình.
Nơi này...... Là ở trong không gian sao?
Cách đó không xa có một dòng suối trong vắt như trước, đất đai vẫn phì nhiêu như cũ, Bạch Hi vươn tay muốn bắt lấy chim chóc, vẫn như trước......
Ơ? Có thể bắt rồi ư? Có thể nướng ăn sao?? Bạch Hi cảm giác miệng của mình đang chảy nước miếng.
“Ực.” Tiếng nuốt nước miếng ở trong không gian an tĩnh bị phóng đại vô hạn.
“Ủa, Phạn Phạn đâu?” Bạch Hi hỏi Bạch Tiểu Hoa.
Bạch Tiểu Hoa lắc đầu.
Cái gì thế?! Động tác lắc đầu rất có nhân tính như thế làm sao nó làm được? Là vô ý thức hay là nghe hiểu?
“Mày...... Nghe hiểu được?”
Gật đầu.
Chuyện xảy ra hôm nay đã rất không thể tưởng tượng được nữa rồi, nụ hôn đầu tiên của cậu không còn, không gian có thể sử dụng,. chính cậu trong lúc vô ý mang về một con chó nhỏ cư nhiên lại có thể nghe hiểu cậu nói chuyện? Nhất định là do cậu tỉnh dậy sai phương thức rồi......
“Làm sao thế?” Bỗng nhiên trong không gian có năng lượng dao động, bóng dáng Phạn Phạn theo đó hiện lên.
“Phạn Phạn, Tiểu Hoa hiểu được lời nói của tôi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hi nhăn lại, cậu nói với Phạn Phạn.
“Nó là dị thú, đương nhiên hiểu được.” Phạn Phạn vẫn nói ít như ngày thường.
“Dị thú? Là dã thú biến dị ư? Con chó nhỏ cũng coi như là thú ư?” Bạch Hi nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Hoa, lông tơ ngắn mềm mại, bộ lông năm màu sắc, hai cái tai dựng thẳng liên tục động đậy, một cái đuôi nhỏ nhỏ nhắn đáng yêu, bốn chân ngắn cũn cỡn...... Trừ bỏ màu lông đặc biệt ra thì chỗ nào cũng bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa. Bạch Hi trợn mắt xem thường.
“Nhóc đừng coi thường nó, nó cũng không phải là dị thú tầm thường, về sau nhóc sẽ từ từ hiểu rõ.” Phạn Phạn lần đầu tiên cười thần bí, nụ cười giống như Mona Lisa khiến tâm trí người ta rơi vào trong quên lãng......
Phạn Phạn nhà mình thật xinh đẹp...... Về sau có phải Phạn Phạn sẽ tìm một Zombie nam gả không nhỉ? Nói như vậy...... Cậu chính là em vợ rồi? Nghĩ đến đỉểm này, trong lòng Bạch Hi đã có cảm giác kỳ quái không nói rõ thành lời, cho tới nay đều chỉ có Phạn Phạn và cậu, nếu đột nhiên có thêm một người đàn ông cùng ở nữa, vậy còn cậu thì sao? Phạn Phạn có phải sẽ không để ý đến cậu nữa không?
“Bạch Hi, Bạch Hi?” Nhìn ánh mắt tan rã không tập trung của Bạch Hi, Phạn Phạn gọi vài tiếng.
“Sao? Hả?” Phục hồi tinh thần lại.
“Không gian khôi phục có thể sử dụng .” Phạn Phạn nói.“Nhưng nếu cứ tiếp tục ở trong này sẽ không có trợ giúp tu luyện nhiều với nhóc lắm, là rời khỏi không gian an bình này hay là ra bên ngoài thám hiểm thế giới?”
“......” Bạch Hi trầm tư.“Không có trợ giúp nhiều lắm sao, như vậy thì ra bên ngoài thôi!” Bạch Hi lộ ra một cái răng nanh trắng, híp hai mắt lại nói với Phạn Phạn.
“Được.” Phạn Phạn chưa từng có nghĩ tới lý do vì sao phải giúp cậu bé này, có thể là trải qua một thời gian dài sống cuộc sống cô đơn mất cảm giác nên khiến tim cô có một chút khát vọng đi. Khát vọng có người có thể làm bạn với chính mình để vượt qua cuộc sống không biết khi nào mới có thể ngừng lại.
Phạn Phạn, Bạch Hi, cùng Bạch Tiểu Hoa lần lượt rời khỏi không gian, tiến vào thế giới mạo hiểm cùng kích thích.
Bọn họ đi tới trước một khu nhà an toàn cách đó m, khu này có tên là thành phố Hi Vọng.
“Phạn Phạn, chúng ta làm sao đi vào được, mắt của cô......” Bạch Hi có chút lo lắng.
Phạn Phạn không nói, nhắm mắt lại.
Một lát sau mở hai mắt ra. Vốn con ngươi màu đỏ lại biến mất, màu đen dần dần chiếm cứ hầu hết diện tích, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể nhìn ra đây là một đôi mắt của một Zombie.
“Đi thôi.” Phạn Phạn nói xong, lập tức đi về phía thành phố cách đó không xa.
Bạch Hi vừa đi vừa nho nhỏ tán thưởng một tiếng, chuyện này cũng quá dễ dàng, làm sao làm được?
Bọn họ đi vào thành phố Hi Vọng. Bức tường sắt cao tới m, bao trọn toàn bộ thành phố giống như một cái nhà giam đang được bảo vệ, chỉ có một chỗ cánh cửa thép kiên cố tạo thành cổng để đi vào thành phố. Phía trên cổng vào có vài anh lính đang đứng thẳng nghiêm ngặt phòng thủ.
“Đứng lại! Nếu tiến thêm một bước sẽ nổ súng !” Binh lính trên tường thành nhắm ngay ống kính của súng, đối với hai người dưới thành kêu gọi.
“Chúng tôi tới từ từ khu an toàn bị bỏ hoang!. Chúng tôi không có ác ý!” Bạch Hi hô lên.
“Đứng ở đó, đừng nhúc nhích!” Binh lính thấy mặc dù đoàn người Bạch Hi quần áo có cát bụi nhưng trông lại rất bình thường, liền chuẩn bị xuống dưới thăm dò một chút.
Năm anh lính khỏe mạnh có khuôn mặt nghiêm túc, làn da ngăm đen cầm súng máy trong tay đi đến trước mặt đoàn người Bạch Hi.
“Lộ mắt ra.” Một anh lính nhìn kỹ đám người Bạch Hi.
“Nam cởi áo, nữ lộ ra cổ tay. Hai người có từng bị Zombie cắn qua hay không? Hoặc là ăn phải đồ ăn kỳ quái gì đó.” Một người lính lấy ra một quyển sách vẽ, trên đó vẽ một vài đồ ăn có thể khiến con người biến dị, trở nên có tính công kích tính cực mạnh. Một anh lính mới với vóc người gầy yếu ngồi xổm xuống bới bộ lông của Bạch Tiểu Hoa, Bạch Tiểu Hoa nhịn không được nhe răng.
Bạch Hi mở to mắt nhìn cuốn sách vẽ trong tay người lính kia.
Tử yêu hoa: Một loại hoa độc màu tím. Trên cánh hoa có hoa văn lòe loẹt, khiến tâm trí người ta điên đảo, không tự chủ được mà ăn. Sau khí ăn xong sẽ dần dần bị hoa chiếm cứ thân thể, ăn thịt người để sống.
Mức độ độ nguy hiểm: Ba sao.
Khu vực đã biết: Hòn đảo Mê Da Độc ở Phương Tây.
Mê hồn thảo sáu sao: Một loại cỏ vô cùng bình thường, khó phân biệt với các loại cỏ khác. Điểm khác nhau duy nhất chính là trên lá có những đốm màu vàng li ti, điểm phát sáng rất nhỏ, không cẩn thận nhìn căn bản sẽ không thể nhận biết. Người ăn phải sẽ không có biến hóa gì, nhưng nó sẽ khiến người bên cạnh bị bao vây trong trạng thái hung ác, dần dần bao phủ tinh thần.
Mức độ nguy hiểm: Hai sao.
Khu vực đã biết: Gần sa mạc Sa ha phía Tây khu Đông Bắc.
.
.
.
.
.
“Ồ, hoa này thật là đẹp”. Bạch Hi nhìn đến tờ cuối cùng trên quyển sách vẽ có một đóa hoa màu trắng muốt.
Thần hoa: Một loại hoa có màu sắc và hoa văn, có mùi hương rất thơm, hoa màu trắng muốt. Đã giám định vì nó là hoa biến dị, hoa này có thể làm thay đổi thành hình dạng con người, vô cùng ác độc, yêu thích xử nam thuần dương. Sau khi biến thành hình người dụ hoặc xử nam ân ái, Thần hoa sẽ tàn nhẫn cắn nuốt khí trong cơ thể xử nam, chuyển hóa thành chất dinh dưỡng cho chính mình.
Mức độ nguy hiểm: Cực kỳ nguy hiểm! Gặp nhất định phải tránh!!!!
Khu vực đã biết: Không biết, thần hoa có thể rời đi căn nguyên, hơn nữa còn có dị năng.
“Chậc chậc...... Loài hoa này thật đáng sợ ......” Bạch Hi không khỏi chậc chậc nêu rõ sự tò mò.
“Chúng tôi chưa từng bị Zombie cắn qua cũng chưa ăn nhầm phải thứ này, xin hỏi chúng tôi có thể đi vào sao?” Bạch Hi hỏi.
“Có thể, đăng ký vào trong đây.” Một tên lính truyền tin đưa tới một quyển danh sách.
“Nếu như muốn sống lâu dài ở thành phố Hi Vọng còn cần phải được kiểm tra kỹ càng, để có chứng nhận dân cư sống lâu dài ở đây. Đây là chứng nhận tạm thời của các ngươi, nhớ cất cho kỹ.” Bọn lính làm một cái lễ chào quân nhân với đám người Bạch Hi sau đó mở cửa thành ra.
“Oa oa......” Bạch Hi giống như nông dân vào thành thị mà nhìn chung quanh. Thành phố được bao bọc bởi tòan bộ kim loại, hai bên con đường có không ít các cửa hàng đang mở cửa đón khách.. Người đi đường tấp nập, mỗi người đều có mục đích của mình, có người không quấy rầy ai nhưng cũng có người đi tìm bạn, khắp nơi đều là tiếng mọi người nói chuyện với nhau.
Bạch Hi có cảm giác trở lại đồng loại của mình, ở nơi này, tướng mạo mỗi người mỗi vẻ, màu da cùng kiểu tóc cũng không hề giống nhau, nhưng đều có một đôi mắt một cái cái mũi và một cái miệng.
“Tuyệt quá......” Bạch Hi hoa cả mắt đến nỗi thậm chí có người khác đụng vào mình cũng không thẻm để ý.
“Ăn mày từ chỗ nào đến, cút ngay cút ngay, đừng cản trở ông đây làm ăn buôn bán!” Đột nhiên một giọng nói không quá thân thiện vang lên. Là ông chủ cửa hàng với khuôn mặt ngạo mạn đang hét lên với Bạch Hi.
Ăn mày......? Bạch Hi nghi ngờ nhìn lại mình.
Một đường đi đến đây, áo T – shirt trắng đã có chút cũ nát, cái quần nhăn nhúm còn có bùn bắn lên tung tóe...... Ách...... Này...... Bạch Hi nhìn trời, quả thật có một cảm giác na ná ăn mày.
Quay đầu lại nhìn Phạn Phạn cùng Bạch Tiểu Hoa. Phạn Phạn vẫn là một cái áo T – shirt màu trắng cùng quần jeans, còn Bạch Tiểu Hoa...... Vô cùng thê thảm, dọc đường đi gió thổi nắng chiếu lên khiến bộ lông của nó trở nên rít cục lại, vốn màu lông rất xinh đẹp hiện tại trở nên đen thui xấu xí đến nỗi không thể xấu hơn được nữa.
Trong lòng Bạch Hi có chút áy náy, trong bọn họ chỉ có mỗi cậu là nam giới, nhưng lại không chăm sóc tốt hai cô gái này. Đúng rồi, Bạch Tiểu Hoa sau khi được Bạch Hi xem xét kỹ đã được xác định là giống cái, vì thế Bạch Hi bị Bạch Tiểu Hoa đá một cái vô ngực, đến bây giờ vẫn còn rất đau.
“Ông chủ, ông có bán quần áo bán không?” Bạch Hi ngẩng đầu lên hỏi người đàn ông vừa gọi cậu là ăn xin hồi nãy.
“Chuyện gì? Mày có tiền mua không?” Người đàn ông gầy gầy nghe thấy vậy liền hoài nghi nhìn Bạch Hi, cái tên ăn mày này, sẽ có tiền đê mua quần áo ư? Đừng làm ô uế quần áo của ông mày.
Người đàn ông thấy Bạch Hi ngượng ngùng trái móc phải sờ nhưng một cục thép cũng không móc ra được bèn cả giận nói:“Thằng nhóc ăn mày này tính giỡn ông hả?! Không có tiền thì cút đi, nếu không thì lát nữa đi bên ngoài đánh Zombie trở về rồi đổi tiền mà mua.”
“Anh trai nảy, xin hỏi lấy Zombie đổi tiền vàng là gì thế? Em mới đến có chút không rõ, hắc hắc......” Bạch Hi xoa xoa tay khiêm tốn hỏi.
Người đàn ông nhìn Bạch Hi bộ dáng dân quê, nhưng vẫn nói cho bọn họ. Xem ra ông chủ này tuy con mắt có cao một chút, ngạo mạn một chút, lén lút thậm thụt một chút, nhưng vẫn có thể coi là người tốt.[ Này, đã không có ưu điểm thì thôi đi!]
“Muốn biết vì sao Zombie có thể đổi tiền vàng hả? Quên đi, dân quê như các ngươi sẽ không biết đâu.”
Bạch Hi bĩu môi tiếp tục nghe.
“ Mặc dù thân thể Zombie có độc tính, nhưng bán vào sở nghiên cứu vẫn có thể được không ít tiền, chẳng qua Zombie cấp thấp bọn họ lại chẳng cần, càng là Zombie cấp cao thì giá bán lại càng cao.”
“Zombie còn có một loại tác dụng để bán đó chính là năng lượng đồng tinh khiết trong cơ thể chúng, nhóm người tu hành cần năng lượng đồng tinh khiết của Zombie để hấp thu khí, khuếch trương số lượng cũng như chất lượng khí của mình. Bán cho người tu hành cũng là một thu hoạch xa xỉ, nhưng chỉ có Zombie trải qua ba lần biến dị mới có được năng lượng đồng tinh khiết. Hơn nữa hấp thu cũng có xác suất thất bại cùng tự bạo không phải là ít, cho dù là năng lượng đồng tinh khiết cũng có độc tính của Zombie.”
Miệng của Bạch Hi lúc này đã biến thành chữ O. Zombie có tác dụng lớn như vậy sao? Lại có thể hỗ trợ tu luyện??
Hai mắt Bạch Hi xuất hiện ký hiệu¥¥, nếu săn được rất nhiều Zombie cấp cao, như vậy có thể biến thành triệu phú rồi không?
Nhưng chính mình còn không chư bao giờ giao đấu với Zombie, không biết có thể săn vài con cấp cao không đây?
“Phạn Phạn......” Bạch Hi hi vọng nhìn Phạn Phạn.
Phạn Phạn nhìn Bạch Hi.“Tôi có mấy thi thể Zombie cấp cao ở trong không gian giới chỉ.”
Cái gì? Hạnh phúc đến đột nhiên như thế...... Chính mình mới vừa rồi còn đang suy nghĩ xem làm thế nào lợi dụng Zombie để phát tài,. có thể dụ Phạn Phạn cùng chính mình đi săn Zombie để đổi lấy tiền vàng hay không, mới đó mà Phạn Phạn đã nói cô có thi thể của Zombie cấp cao rồi?
“Phạn Phạn, tôi có thể hấp thu năng lượng đồng tinh khiết trong cơ thể Zombie không?” Vẫn là phải tăng lên thực lực của chính mình trước đã, kiếm tiền là rất cần thiết, nhưng cũng phải có mệnh mà hưởng mới được, đúng không?
“Nhóc bây giờ vẫn chưa thể hấp thu, thực lực quá thấp.” Mặc dù Bạch Hi có nghĩ tới câu trả lời này, nhưng thực lực ngay tại trong tầm tay lại không có cách nào sử dụng vẫn khiến cậu cúi thấp đầu xuống.
“Gâu! Gâu!” Bạch Tiểu Hoa vặn vẹo thân hình giống như muốn nói với Bạch Hi đừng chán nản.
“À, vậy bây giờ chúng ta bán thi thể Zombie trước đi. Sau đó lại đi mua quần áo! Tuy rằng mấy thứ này chỉ là vật ngoài thân nhưng đi ra bên ngoài cũng phải ăn mặc sạch sẽ một chút, có đúng không?” Bạch Hi nhấc chân liền chuẩn bị đi, nhưng là...... Chính mình cũng không biết sở nghiên cứu ở đâu, cũng không biết người tu hành giao dịch năng lượng đồng tinh khiết của Zombie ở đâu, chẳng lẽ ở trên đường cái túm đại một người rồi hỏi “Xin hỏi anh có mua Zombie không?” à.
“Ha ha a...... Vị này......” Bạch Hi còn chưa nói xong.
"Khỏi cần nói, ta biết nhóc muốn hỏi điều gì, sở nghiên cứu chính là cái tòa nhà cao nhất trong thành phố ấy, nhóm người tu hành đều tiến hành giao dịch ở phòng đấu giá Mi Na. Mau cút đi! Có tiền thì hãy tới!" Người đàn ông gầy gộc sau khi nói rất nhanh liền đưa đoàn người của Bạch Hi rời khỏi cửa hàng, sau đó còn lẩm bà lẩm bẩm.
"Mẹ nó, sáng sớm đã xui xẻo. Một cuộc làm ăn còn chưa có, lại còn còn lãng phí nhiều nước miếng như vậy..."
Nửa giờ sau, Bạch Hi, Phạn Phạn, Bạch Tiểu Hoa lại đứng trước cửa hàng ông chủ quán ban nãy. Nhưng điều khác đó chính là trong tay Bạch Hi có một cái túi nặng trịch phát ra tiếng leng keng leng keng biểu hiện cho sự giàu có.
"Ông chủ, chúng ta lại tới nữa." Bạch Hi toét miệng cười, lộ ra một cái răng nanh trắng.
"... " " Được, muốn hỏi cái gì cứ việc hỏi đi, tôi là chủ cửa hàng này tên là Phổ Tư Kỳ, cái quán nhỏ của tôi không có đầy dủ mọi thứ nhưng mấy thứ đồ tầm thường cũng không thiếu." Phổ Tư Kỷ bĩu môi nói với vẻ hơi lịch sự, nửa tiếng trước tên tiểu tử còn bị hắn thét lớn là đồ nhà quê nghèo bây giờ đột nhiên quay lại biến thành khách quý khiến hắn phải nghiêm túc đối đãi, cái cảm giác này, vừa bực lại vừa vui...
Bạch Hi cùng Phạn Phạn, Bạch Tiểu Hoa tiến vào cửa hàng, trang trí cũng bình bình thường, nhưng nhiều loại hàng hóa khiến cho không gian vốn rộng rãi trở nên có vẻ chật chội.
Trước mắt là quần áo quý hiếm, súng ống đạn dược khiến người ta nhìn mãi không hết.
"Phổ Tư Kỳ, quần áo dành cho cô gái này ở nơi nào?" Bạch Hi dụi dụi mắt dứt khoát không nhìn, hỏi Phổ Tư Kỳ có lẽ sẽ tiện hơn một chút.
"Ở bên cạnh." Phổ Tư Kỳ dẫn đầu đi vào trong.
Cửa hàng trong có nhiều thứ hơn nữa, không khí chật chội bỗng chốc thoải mái được một ít, khu vực này đều bày quần áo dành cho nữ giới.
"Phạn Phạn, cô lại đây nhìn xem, có thứ đồ chúng ta thích, chúng ta có tiền mà." Bạch Hi lặng lẽ nói với Phạn Phạn, sau đó đi theo Phổ Tư Kỳ đến chỗ bán quần áo dành cho nam giới.
"Phổ Tư Kỳ, thành phố này có cái gì mà đám người tu hành cần sao?" Còn chưa tới khu quần áo nam giới, Bạch Hi đã bắt đầu hỏi Phổ Tư Kỳ về thông tin của thành phố này, đến một địa phương xa lạ cái gì cũng không biết, tuy rằng không đến mức sợ hãi, nhưng vẫn còn có chút không hiểu. Từ đó đến nay đều là cùng Phạn Phạn ở trong không gian tu luyện, rất ít ở nơi có con người, thật đúng là có chút cảm giác nhà quê. Bạch Hi tự giễu cười sờ sờ đầu.
"Đương nhiên là có rồi! Người tu hành nhưng là bức tường bảo vệ vững chắc nhất trong mỗi trong thành phố, thành phố không có người tu hành thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị Zombie đánh chiếm. Tương đối mà nói đãi ngộ của người tu hành không tồi đâu.” Phổ Tư Kỳ tựa hồ rất kính ngưỡng đám người tu hành kia, lần này lại không tự chủ được nói thao thao bất tuyệt.
“Hầu hết trong thành phố đều là người thường, không có dị năng cũng không hiểu tu hành. Chỉ có khoảnng % là người tu hành, tất cả mọi người đều rất coi trọng bọn họ. Người tu hành được trang bị vũ khí tốt nhất, thiết bị chữa bệnh, ngay cả nhà trọ tiền ăn cũng đều có người khác đặc biệt phục vụ miễn phí cho bọn họ. Điều này cũng khiến cho tất cả mọi người đều hăng hái nỗ lực muốn dẫn phát ra dị năng, đi làm người tu hành.” “Ai, đáng tiếc, xem ra cả đời này tôi vô duyên với người tu hành, thôi thì an phận làm ông chủ cửa hàng này vậy......”
Nói tới đây, Phổ Tư Kỳ có chút mất vui, nhưng đạo lý khách hàng là thượng đến hắn vẫn biết rõ.
“Đến quầy bán đồ nam giới, khách nhân tôn quý, mời từ từ chọn lựa.” Phổ Tư Lỳ mỉm cười đưa Bạch Hi vào khu bán quần áo nam, còn có một ít khách hàng cùng nhân viên cũng đang ở đó.
Bạch Hi đi qua khu bán đồ nam giới được bố trí gọn gàng.
Kìa, Âu phục? Vẫn còn có người mặc đồ như thời trước đây, nhưng quần áo được may vừa vặn thật sự không thích hợp làm quần áo cho người tu hành đâu.
Hắc, cái áo khoác này màu trắng này không tệ, thiết kế hiện đại hơi rộng một chút, bên trong có một cái túi dùng để cất dao găm, mấy vũ khí đánh bất ngờ như súng lục, đơn giản nhưng vẫn không mất đi sự tiện lợi.
“Cái áo khoác này đi.” Bạch Hi có chút nhảy nhót, đã bao nhiêu lâu rồi chưa được mặc mấy thứ đồ như thế này.
“Được chứ.”“Tiểu Lục, gói lại cho khách.” Phổ Tư Kỳ nhỏ giọng nói với nhân viên nữ bán hàng.
Sau đó Bạch Hi lại nhìn trúng một bộ quần áo thích hợp cho người tu hành mặc, cùng với một ít vật dụng có thể giặt tẩy quần áo. Không thể không nói đến việc thế giới này đã thay đổi, những kiểu dáng quần áo sớm đã bị đào thải hiện tại lại rất được ưa chuộng.
“Đi nhìn xem Phạn Phạn chọn thế nào đi ......” Bạch Hi tự nói, dựa theo trí nhớ đi trở về đường lúc mới đến, Phổ Tư Kỳ đuổi theo sau.