Chu Nam Kinh lại mở khung hộp thoại ra, rê rê con chuột, rốt cuộc không biết nên làm gì.
Cuối cùng, hắn lại gõ cửa chim cánh cụt của tổng biên tập của hắn.
Chu Nam Kinh: Lý Qua Qua, tin nhắn riêng tư của weibo ở chỗ nào vậy? Tôi tìm không thấy.
Lý Qua Qua: [╯‵□′]╯︵┻━┻ Nãy cậu tìm thấy thế nào thì giờ tìm như vậy.
Chu Nam Kinh: Vừa rồi tôi còn gửi tin nhắn riêng tư cho Sở Các, thế nhưng một lát sau tôi phát hiện cậu ta để chế độ không nhận tin nhắn của người lạ.
Lý Qua Qua: Cậu nghĩ ông đây là Tinker Bell sao? Tôi– không– biết– nói.
Chu Nam Kinh: Thế có nói không?
Lý Qua Qua: Ông đây khó chịu, không muốn nói, cậu làm gì được nào?
Chu Nam Kinh: … Sẽ khiến cậu rất thích.
Lý Qua Qua: …
Lý Qua Qua: Cậu muốn cho tôi thích thế nào?
Chu Nam Kinh: Vứt hố bỏ chạy, cậu thấy thế nào?
(Vứt hố bỏ chạy = không có hoa hồng = Bị ông chủ đuổi việc = Không thể ôm chân đại thần = Không còn được các em gái quấn chân hỏi thăm về đại thần – Chú thích của tác giả)
Lý Qua Qua vốn bề ngoài hùng hồn nhưng nội tâm mềm mại nhất thời không giữ nổi bình tĩnh.
Lúc ban đầu mới hợp tác với Chu Nam Kinh, cậu mới là biên tập thực tập, kết quả là cuốn sách của Chu Nam Kinh được mọi người ủng hộ nhiệt liệt, chẳng những bán được tám nghìn cuốn mà còn đứng đầu các bảng xếp hạng trong hai, ba tháng.
Trên trang Thất điểm trung văn (Vâng, chính là thất điểm trung văn [:з」∠], tác giả lại đùa rồi) luôn luôn có một dòng “Buổi sáng bảy giờ dậy sớm viết văn, buổi tối bảy giờ đã có chương dài ba vạn chữ phục vụ bạn đọc”. Đội quân Chu Nam Kinh cứ như vậy mà tăng lên, khiến Lý Qua Qua khó mà tin được.
Nếu mình không nhầm thì đó là một trang web văn học rất nổi tiếng ở TQ
Sau đó, quyển sau còn nổi hơn quyển trước.
Cũng không phải không có biên tập nào khác đến đề nghị hợp tác, mà chỉ vì một lời nói đùa mà Chu Nam Kinh quyết định sẽ hợp đồng với Lý Qua Qua đến hết đời.
Đại khái là vậy.
Lý Qua Qua: Đại nhân, hợp đồng hai chúng ta đã kí kéo đến tận đũng quần rồi, tâm của tôi thật đau a a a
Chu Nam Kinh: Đau cái gì?
Lý Qua Qua: Không có cậu, tiền hoa hồng của tôi ít đi đến ba phần tư. Không có cậu, lòng tôi tràn ngập ưu thương. Không có cậu, tôi… tôi muốn chết!
Chu Nam Kinh: Thì thôi, không kí nữa.
Lý Qua Qua: Không kí thế nào được, anh ta là đại biên tập đấy!
Chu Nam Kinh: Sau đó…
Lý Qua Qua: Có cả một danh sách cái tốt của người ta nữa mà! Đại nhân
Chu Nam Kinh: Tôi cần gì mấy cái danh sách ấy.
Lý Qua Qua: Nhưng mà anh ta là fan cuồng của cậu mà…
Chu Nam Kinh: Không phải cậu cũng là fan cuồng tôi sao?
Lý Qua Qua:…
Đợi đã Đại thần nha Người ta đã giấu đi rồi sao lại nói thẳng toẹt ra như thế chứ Thật ngại lắm đó
Lý Qua Qua: Đại nhân, cậu không định đi thật sao?
Chu Nam Kinh: Tôi đổi qua sáu người, chỉ có cậu kí với tôi.
Trong nháy mắt, Lý Qua Qua cảm giác lệ dâng đầy khóe mắt, một cảm giác bi thương lại cảm động khiến hắn cảm thấy đại thần là người tốt …. Ừm, là ảo giác.
Đại thần rất tốt, đại thần chưa bao giờ làm những hành động dễ thương, đại thần rất dễ nói chuyện, đại thần rất ít nói với người ngoài, đại thần thích tỏ vẻ thần bí, đại thần chưa bao giờ tham gia hội nghị các tác giả, đại thần không tự xử lí công việc, tất cả đều do một tay cậu giải quyết.
Thế nhưng Lý Qua Qua cậu đây… vui vẻ chịu đựng … cái rắm!!!!
Chỉ cần hỏi qua một chút từ các độc giả, cũng đủ biết công việc biên tập của hắn hết sức bi kịch. Chạy vạy giúp Chu Nam Kinh suốt bảy năm trời, hỏi xem có bi kịch không???
Lý Qua Qua lau lau khóe mắt.
Lý Qua Qua: Đại nhân, hiện tại tôi rất sẵn sàng giúp ngài về tin nhắn gì đó mà.
Lý Qua Qua: Đầu tiên là vào đây … sau đó vào đây ….
Dựa theo chỉ dẫn của Qua Qua, Chu Nam Kinh mở ra được giao diện, lập tức bị một đống tin nhắn riêng tư hù chết.
Thế nhưng…
Sở Các đâu???
Tìm nửa ngày mới lật lên đến tận trên cùng thì thấy tin nhắn mình gửi cho Sở Các vẫn còn nguyên.
Liền lóc cóc gửi lại cho người ta thì vẫn nhận được thông báo như cũ: Đối phương từ chối tin nhắn của người lạ.
Được lắm, người lạ cơ à.
Chu Nam Kinh liền mở weibo của Sở Các, nhấn vào nút ”follow”.
Hôm nay, Ôn Hướng Hoa đều nhận được kinh hỉ cùng đả kích quá lớn, khiến cảm giác bản thân làm gì cũng chẳng xong.
Nói cũng khéo, vốn dĩ cậu là một đại thần giới võng phối, vô cùng nổi danh, hầu như ngày nào cũng có người gửi tin nhắn đến, đại loại như xã đoàn xx mời, xã đoàn yy có kế hoạch, xã đoàn zz có kịch bản…. Ngẫu nhiên cũng có lúc Ôn Hướng Hoa mở hòm thư ra xem, thế nhưng phần lớn thời gian không để mắt đến. Cậu là một đại phần, fan hâm mộ cùng kịch bản các thứ đều đầy đủ cả, tất yếu sẽ không cần phải xem weibo.
Hòm thư weibo hai ba tháng nay không hề nhòm ngó qua, đều đã chật cứng, Ôm Hướng Hoa không chú ý lắm liền đem xóa hết.
Xong xuôi, weibo hiện lên thông báo đã hoàn thành, vừa nhấn chuột một cái, đã có một tin nhắn nữa đến.
[:з」∠] Tiểu yêu tinh nghịch ngợm, tay ta cũng phát chua rồi này, còn tới nữa sao???
Ôn Hướng Hoa nhấn √ vào ô “Nhận tin nhắn của người lạ”, mới vừa thấy tên người gửi, toàn thân đã choáng váng.
Là mình mở weibo không đúng hay mình mở nhầm tin nhắn của ai hay mình bị hoa mắt… Nhất định là thế rồi!!!
Chắc chắn là có sai sót ở đâu đó, chứ làm gì có chuyện Nam Kinh đại nhân gửi tin nhắn cho mình được!!!!
Ôn Hướng Hoa tâm run rẩy tay cũng run lẩy, rê rê chuột không biết làm sao, cuối cùng đành chụp ảnh màn hình, đăng lên xã đoàn.
CV Sở Các: Nói đi, là ai đã giả mạo tôi??? [Đính kèm hình ảnh]
CV Mạc Nhiễm Thanh Hoa: =口=!!! Trời đất, mắt chó của tuôi! Sở Các à, cậu đâu cần phải tự an ủi bản thân như thế chứ.
Hậu kì vũ hóa: +! Sở Các à, chúng tôi đều biết cậu rất mệt nhọc, thế nhưng chúng ta không thể dừng bây giờ được.
CV Sở Các: Ai trêu chọc tôi kẻ ấy là thụ, nói thật đó!!! Tôi sợ có ai trêu tôi, cảm giác vừa “high” một chút lại phát hiện tất cả chỉ là mộng thì thà tôi đập đầu vào WC cho rồi!!!
Mỹ công kì ba quân: Sở Các, dũng cảm lên! Biết đâu Nam Kinh đại thần đột ngột phát hiện ra tình cảm nồng đậm của cậu suốt bảy năm trời kia mà lệ nóng doanh tròng, sau đó liền gửi đi một cái tin không?
CV Sở Các: OO Tôi đi ra đây chút đã. @Mỹ công hoa sinh tương @Mỹ công Kava @Mỹ công Địch Địch Tang @Mỹ công phiêu vũ @Mỹ công tôi thật đẹp trai …. Các người không trêu tôi đấy chứ?
Mỹ công Địch Địch Tang: Chuyện gì xảy ra vậy =.=”?
…
Ôn Hướng Hoa tâm tình kích động mở tin nhắn ra xem. Đọc đến chữ cuối cùng, gương mặt đang tươi tắn rạng rỡ trở nên héo quắt.
Ôn Hướng Hoa suy nghĩ một lúc lâu, quyết định viết thư giải thích. Cậu mở txt ra, gõ đi gõ lại, chỉnh sửa từng lỗi chính tả một, cẩn thận từng câu chữ, ngay cả lời thổ lộ cũng phải bóp chết ngay từ cổ họng.
Đúng thế, đại thần đâu có cong. Nam Kinh đại thần đâu có biết yêu, tháp Lôi Phong cũng sẽ không bao giờ đổ.
Muốn biết thêm thông tin chi tiết xin vào đây
Thế nhưng vẫn không buông ý nghĩ tiếp cận đại thần, cho nên mới nói câu cuối cùng kia. Phải biết từ lúc là một fan vô hình đến giờ, cậu chưa từng ăn nói khép nép đến thế.
Thế nhưng nửa giờ trôi qua, đại thần vẫn chưa hồi âm.
Nhất định là anh rất chán ghét cậu rồi….
Không kiên nhẫn đợi nữa, Ôn Hướng Hoa nhấn vào phần tùy chỉnh người sử dụng, hồn không biết thả đến chỗ nào.
Cho đến khi thấy danh sách những người theo dõi nhiều lên một cái avatar…
Là chữ kiểu cổ, Nam Kinh, nam. Bên dưới avatar còn có một cái huy chương vàng óng.
Ôn Hướng Hoa nháy mắt dừng lại, nhìn không chớp mắt.
Nam Kinh đại nhân nhất định là đã cảm nhận được tình yêu của mình qua từng câu chữ rồi đúng không đúng không???
Không thì anh ấy theo dõi mình làm gì làm gì làm gì!!!!
Ôn Hướng Hoa một bên nhảy nhót tưng bừng, một bên lo được lo mất. Ai hài tử ngốc nghếch của đại thần chính là đang rất cao hứng đó
Tâm tình của cậu càng lúc càng mất kiểm soát, thế nên buổi tối, lúc lên YY tập lời thoại cùng mọi người, nói chuyện rất không lưu loát.
Ví dụ nguyên văn lời nhân vật là “Hughes, tôi đang yêu.”
Ôn Hướng Hoa nhất thời não rỗng không, phun ra một câu, “Hughes, tôi mang thai.”
Hậu kì ngồi một bên: …
Fan cuồng ngồi một bên: …
Dầu máy ngồi một bên: …