Giờ hẹn là ba rưỡi chiều. Lúc Chu Nam Kinh nhìn thấy Chu Nhã, quả thật khó có thể tưởng tượng đó là người trong trí nhớ của hắn.
Tóc đen dài trở thành tóc phiếm hồng lượn sóng, còn đeo kính đen, giống kiểu con gái thành thị thành thục nữ tính, son môi đỏ tươi, gương mặt được phủ một lớp phấn trắng, đúng là chịu đựng đủ kiểu tàn phá da thịt để trông mình trẻ trung hơn một chút.
Chu Nam Kinh nhìn thật kĩ, mới dám xác định đây chính là Chu Nhã hắn quen.
Cô hình như đến đây đã lâu, cuốn sách trên tay sắp đọc xong, bìa màu đen nổi lên tựa đề “Triết học”. Ba chữ dập nổi chói mắt, khiến Chu Nam Kinh không nhịn được nhìn lại mấy lần.
Chu Nhã tháo kính xuống, lộ ra nụ cười nhẹ, “Anh, đến rồi sao?”
Hắn thực ra chỉ lớn hơn cô có ba tháng, hiện tại chữ kia nghe vào tai thật…
“Ừ…” Chu Nam Kinh há miệng thở dốc, giống như muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn khép miệng lại.
Chu Nhã hỏi hắn muốn uống gì, hắn nhìn nhìn thực đơn, cuối cùng vẫn rút từ túi ra một hộp sữa, cắm ống mút cái “xoạch”.
Bồi bàn đứng một bên “…”, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của bản thân.
“Đến Starbuck mà anh còn tự mang “rượu” đi theo sao?” Chu Nhã bưng tách cà phê, mắt cười loan loan.
“Không còn cách khác, anh cũng không uống cà phê.” …Vừa đắng lại vừa khó uống, hiệu quả nâng cao tinh thần còn chẳng bằng trà xanh.
Hơn nữa quán này có quy định tự mang theo sữa là xâm phạm quyền tiêu thụ sản phẩm đâu?
Mặc kệ cà phê hay là rượu, Ran Asakawa hay Aoi Sora, Chu Nam Kinh ngoài việc hút thuốc ra hầu như đều giống đàn ông bình thường.
Hai nữ dv JAV nổi tiếng =))
Thực ra lúc hắn học trung học, còn có một sở thích đặc biệt tao nhã, ấy là làm thơ. Thế như cho dù có viết thế nào, cũng không thể thoát khỏi ý “Buổi chiều ra ruộng sờ dưa”. Nhân tiện, ngày trước Chu Nam Kinh viết thơ thế này.
“Thiên tinh sa thu – Chu Nam Kinh”.
Vi ba nhất kiểu kim sa
Tà phong tế vũ vãn hạ
Cô chu thoa lạp ngư gia
Vân tháp thương hà
Tà dương mộ hạ mạc qua
Sóng lớn vàng kim
Cuối hè mưa tuôn rả rích
Chiếc thuyền lẻ loi khẽ khàng khua cá
Vân tháp Thương Hà
Dưới ánh chiều tà ra ruộng sờ dưa =))
Lúc ấy giáo viên dạy văn đã đánh giá: Câu cuối quá sát văn phong sinh hoạt, sửa lại.
Thế là một loạt “Trăng thanh ra ruộng sờ dưa, “Gió mát ra ruộng sờ dưa”, “Từ nam ra bắc sờ dưa”… Cuối cùng giáo viên ngữ văn mới buông tay với kế hoạch trị liệu Chu Nam Kinh, hơn nữa, trong một thời gian dài, còn tưởng nhà hắn vốn là một hộ trồng dưa….
Không cẩn thận nghĩ miên man… Chu Nam Kinh phục hồi tinh thần, xin lỗi Chu Nhã, cười cười, “Ờ… Em vừa nói gì anh không nghe rõ, nói lại lần nữa xem nào?”
Chu Nhã khẽ rũ tóc, “Vâng, Lưu Tương kết hôn rồi.”
À, Lưu Tương ư, chính là cô gái ngày trước đã đi với em sao… Cô gái này hắn biết, không phải ngoại hình giống hệt con trai sao, thế nào mà gả đi được vậy?
Bên trên chính là suy nghĩ trong đầu Chu Nam Kinh.
“Không nghĩ tới cô ấy lại kết hôn. Lúc trước, khi mới tốt nghiệp, em có công tác tại tòa soạn báo Nhân dân một thời gian. Sau đó đó do không chịu nổi không khí ở đó, em mới chuyển đến nhà xuất bản văn hóa Thiên Thời. Anh cũng biết nơi đó mà, mấy bộ truyện của anh đều thông qua xuất bản ở đấy cả.”
‘Ban đầu, bọn em hai đứa chẳng có gì hết, ngày nào cũng tường an vô sự, giống hệt trạng thái thất niên chi dương, chỉ nhìn qua ánh mắt cử chỉ của đối phương đều biết đang nghĩ gì. Em vốn nghĩ bọn em sẽ ở bên nhau cả đời. Thế rồi, cô ấy đi phỏng vấn tại tập đoàn An Đạt được thông qua, bọn em nói chuyện ngày càng ít. Tháng trước cô ấy chuyển ra ngoài ở, còn nói cho em biết mình muốn kết hôn.
Giới hạn của tình yêu của nhiều người. Nếu hai người vượt qua được thời gian này sẽ có được một tình yêu bền vững, nếu không thì tình yêu sẽ đổ vỡ.
“Em còn nghĩ mình sẽ khóc một trận lớn, hóa ra bản thân so với tưởng tượng mạnh mẽ hơn nhiều… Anh à, sau này anh không được yêu đàn ông đâu đấy.”
“Anh không thích đàn ông.” Hắn nói chắc chắn như chém đinh chặt sắt.
Chu Nhã hơi nheo nheo mắt, nhìn thẳng vào Chu Nam Kinh, “Không không, trước khi chúng ta gặp được tình yêu chân chính của mình, sẽ vĩnh viễn không biết được rốt cuộc mình là đồng tính hay dị tính… Tháng sau em sẽ về quê, Bắc Kinh chỉ có một mình, nhớ nhà lắm.”
Cô nói tiếp, “Ngược lại anh đó, nếu đã viết văn chuyên nghiệp, sao không về qua nhà?”
Chu Nam Kinh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, ngậm ở khóe miệng, “Không ngại anh hút thuốc chứ?”
Chu Nhã tỏ vẻ không vấn đề.
“Anh làm sao có thể cả đời là tác gia Internet, bản thân còn chưa có tam hiểm cơ mà. Đợi đến khi ba mươi tuổi, chắc là sẽ đi dạy văn ở trường trung học gần nhà thôi. Từ nhỏ anh đã muốn thành giáo viên rồi. Tiểu học lên sơ trung lên đến trung học đều có chủ nhiệm là giáo viên ngữ văn… Đại học lại không có khoa Ngữ văn.”
Là loại bảo hiểm: Hưu trí, thất nghiệp, y tế.
Chu Nhã nhìn hắn một cái, lại không để ý cúi đầu xuống, “Thực ra em cũng viết tiểu thuyết trên mạng, chẳng qua tiền kiếm được không đủ trang trải phí sinh hoạt tại Bắc Kinh, trả tiền thuê nhà đều là trả nửa một…”
“Viết những gì?”
Chu Nhã mặt không đổi sắc trả lời, “Triết học nam nam.”
Triết học hắn biết, nam nam hắn… miễn cưỡng biết, thế nhưng nếu đặt gần nhau thì hắn chẳng hiểu gì cả, “Đấy là cái gì?”
Chu Nhã lấy cuốn sách trong tay giơ lên trước mặt, thẳng với Chu Nam Kinh, “Làm cơ đó, hiểu không?”
Cơ là GAY đó =))
Làm cơ sao, cũng có phải chưa làm qua đâu [?]
Chu Nam Kinh đưa mắt nhìn cái bìa, miệng phun một ngụm khói thuốc, “Cái này à.”
Nam phục vụ từ đâu đi ra, “Thưa anh, nơi này không được phép hút thuốc.”
Chu Nam Kinh vừa xin lỗi vừa ném vội tàn thuốc vào thùng rác, “Anh hỏi, bút danh của em là gì?”
Chu Nhã đần mặt phun ra ba chữ, “Chi Tử Hoàng.”
Hình như đã nghe qua ở đâu rồi ấy nhỉ?
Ầy, chuyện nhỏ này, bỏ qua đi emo ngọn nến.
Hai người nói chuyện cũng đến hồi kết thúc.
“Tối nay có muốn cùng ăn một bữa cơm không?” Chu Nhã mỉm cười hỏi hắn.
Chu Nam Kinh cau mày do dự một lát.
Hôm nay là sinh nhật Ôn Hướng Hoa nhỉ, chương mới đã hứa hình như chưa viết nhỉ, bút danh văn mới còn chưa công bố nhỉ, Lý Qua Qua chắc lại lải nhải đây nhỉ…
Thế nhưng người thì đã bị kéo ra ngoài…
Thậm chí còn bị bắt đi mua sắm một vòng, mua một bộ quần áo thay luôn tại chỗ, còn cả notebook mới, hãng Apple, tính năng đầy đủ. Máy tính ở nhà dùng đã bảy năm, cũng đã đến lúc phải thay rồi…
Vội vội vàng vàng cũng đến chín rưỡi tối, hai người đến một nhà hàng không tệ lắm dùng cơm. Chu Nhã quả thật đói lắm rồi.
Chu Nam Kinh gẩy gẩy miếng thịt mỡ béo ngậy, nghĩ nghĩ, muộn thêm tí nữa thì đi thuê phòng là vừa đấy.
Cơm nước xong xuôi, Chu Nhã chỉ chỉ trạm xe buýt gần đấy, chặn luôn suy nghĩ hoang đường kia, “Kia là trạm xe công cộng, em không đưa anh được.”
Tốt xấu gì Chu Nam Kinh hắn cũng có thể trạng “không chạy với tốc độ chó điên thì cũng như cắm bình ga vào đuýt”, còn cần con gái đưa về sao?
Hắn cầm bao thuốc đi tới trạm xe công cộng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Chu Nhã gọi, “Anh, quay đầu lại.”
Chu Nam Kinh nghe gọi quay đầu, Chu Nhã cầm điện thoại, vừa vặn chụp được.
====================
Đoạn đầu cảm giác như ê đuýt ngôn tình, đoạn sau không khỏi cảm thán trái đất này thật nhỏ bé =))