Ôn Hướng Hoa cảm thấy nấu cơm là một chuyện khủng khiếp. Khủng khiếp lắm í, khủng khiếp cực kì, trẻ ngoan đừng học nấu cơm làm gì
Nhìn xem dầu ăn kia kìa, nhiệt dung riêng thấp thấy bà, vươn mặt lại gần không chừng sẽ bị hủy dung đó. À không, còn không bằng dầu cống… Nhắc đến dầu cống mới nhớ đến cái món quẩy sáng nay ăn. Bánh quẩy trông rõ to, chẳng lẽ là rán trong dầu cống đã bỏ vào bột giặt? Thật kinh dị, nấu cơm hay ăn cơm đều khủng khiếp như nhau!!!
Nếu không phải tại hôm nay trót lấy lò vi sóng ra để hâm nóng trứng gà, sau lại lười dọn lò đi, chứ nếu không đừng hòng cậu cho cháu đi ăn bánh quẩy ‘bột giặt’, bánh bao ‘nhân thịt thối’, sữa đậu nành ‘bột màu pha nước đường’.
Ôn Hướng Hoa rửa hai tép tỏi, vỏ cũng chẳng bóc ném tọt vào trong. À đúng rồi, phải xào thức ăn trước hay chiên thịt trước? Ôn Hướng Hoa rửa tay, cầm điện thoại di động lên.
Ôn: Sài sài sài, xào thức ăn trước hay chiên thịt trước?
Bán nữ hài lão sài: Thịt đi.
Ôn: Vì sao QvQ
Bán nữ hài lão sài: Vì tôi thích thế = =
Đây là sinh hoạt thường thức đó cậu biết không? Cái đơn giản thế này cậu phải biết chứ đúng không? Cậu không biết, chứ thực ra cậu là người hỏa tinh đến đúng không? Trái Đất có đẹp không????
Ôn: Lão sài ơi tôi làm phiền cậu quá!
Bán nữ hài lão sài: Không khách sáo!
Sau đó rất lâu không thấy có trả lời.
Chu Nam Kinh bình tĩnh đợi một lúc, sau đó xác định là một thời gian tiếp không có trả lời, liền mở trang văn bản. Thần kì là lần này cảm hứng tuôn trào như nước, gõ lưu loát một giờ được sáu nghìn chữ.
Nhưng cuối cùng vẫn bị tiếng “tích tích” phá ngang.
Đờ mờ, lại cái gì nữa vậy????
Chu Nam Kinh cảm giác trong người mình nổi lên một ngọn lửa vô danh. Tĩnh tâm, gõ chữ, Chu Nam Kinh niệm bốn chữ này trong đầu, gõ tiếp.
Kết quả, vừa mới được ba bốn dòng, thanh âm “tích tích tích” lại vang lên. Sao mà mày phiền thế hả chim cánh cụtttttttttttttttttt????
Icon biểu tượng ủa QQ là hình chim cánh cụt.
Kêu “tích tích tích” không nói, nó lại bắt đầu liên hồi tích tích tích tích tích tích tích tích….
Chu Nam Kinh buộc phải lưu lại chương truyện, mở ra giao diện trò chuyện với đầu sỏ.
Ôn Hê hê hê hê lão sài, tôi cuối cùng cũng nấu cơm xong rồi!!! Vui quá đi, kích động quá đi Tuôi đúng là đàn ông tốt của thế kỉ mới!!!!
Ôn: Hử, không có đây sao? QAQ Còn tưởng cho cậu thưởng thức một chút.
Ôn: Ôi đệt!!!! Cháu tôi lúc ăn cơm hắt xì một cái, rơi cả nước mũi vào bát!!!! Thế này tôi làm sao mà ăn cơm được!!!! Đờ mờ nước mũi còn dây trên mặt đờ mờ…..!!!!
Ôn: Vẫn không có đấy hở… Vậy tôi đưa cháu đi rửa mặt đã rồi nói tiếp… …
Ôn: Lão sài!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đệt mợ dao cạo râu bằng điện của tôi đầy lông luôn!!!! Lông con chó của tôi!!!!
Ôn: Hóa ra lúc tôi nấu cơm cháu tôi vào WC cạo lông cho chó!!! Tôi phắc QAQ Hu hu hu chó săn của tôi Bây giờ lông nó xấu hoắc! QAQ!!!
Ông đây còn chưa nói cái gì, câu rên rỉ lắm thế.
Bán nữ hài lão sài: …
ÔN: Sài sài cậu đến rồi ππ Tôi hu hu hu… Tôi muốn oánh cháu tôi mấy cái quá… …
Bán nữ hài lão sài: Không phải chỉ là lông thôi sao, rồi sẽ mọc lại thôi mà.
Ôn: Nhưng mà đấy là lông đuôi QAQ
Bán nữ hài lão sài: Vậy thì nghiêng nghiêng một bên mông mà đi chơi.
Ôn: QAQ Cậu bắt nạt tôi.
Ông đây bị cậu tra tấn ngày đêm như vậy, không bắt nạt cậu thì bắt nạt ai =L=
Bán nữ hài lão sài: Chó săn là cái gì =.=
Ôn: Không phải nói rồi sao, là giống Labrador! Màu chô cô na nha Dễ thương lắm nha
Thỉnh tự GG con chó:v
Bán nữ hài lão sài: Sao gọi nó là chó săn?
Ôn: Cậu không thấy cái tên “chó săn của Sở Các” nghe rất có khí thế sao?
Bán nữ hài lão sài: Tên thật của cậu cũng có phải Sở Các đâu ==
Ôn: Sao cậu biết tên thật của tôi không phải Sở Các?
Ờ nhể, Bán nữ hài lão sài có biết Ôn không tên Sở Các đâu.
Nội tâm Chu Nam Kinh: = 口 =
Biểu cảm trên mặt Chu Nam Kinh: ‘’
Phát hiện ra, IQ thực ra rất quan trọng.
Bán nữ hài lão sài: Thì bình thường trên mạng có mấy ai lấy tên thật của mình ra đâu, chả ai ngốc thế hết!
Ôn Hướng Hoa cầm di động mổ mổ mổ màn hình, cuối cùng chỉ đành lặng lẽ xóa sạch.
Ôn: Thực ra trước đây tôi có nuôi thỏ, trắng trắng mềm mềm, tên gọi để phân biệt là thỏ lớn chết bầm, thỏ hai chết bầm, thỏ ba chết bầm, thỏ bốn chết bầm… Tôi còn nuôi một con rùa, đặt tên là vương bát độc tử.
Bán nữ hài lão sài: Cậu đặt tên thật độc đáo.
Ôn: Tôi cũng có cảm giác thế. Bốn con cũng không phải nuôi cùng lúc, bởi vì thỏ mệnh đoản… Ngày trước ở quê nuôi một con, lên sơ trung nuôi một con, lên trung học nuôi một con, lên đại học nuôi một con nữa.
Bán nữ hài lão sài: Đều chết?
Ôn: Chết ba con. Con đầu tiên bị đói mà chết, con thứ hai là do tôi chuyển trường đi khiến ông ngoại đau lòng, giết luôn con thỏ hầm lên cho tôi ăn chia tay…
Bán nữ hài lão sài: … …
Ôn: Con thứ ba là vượt ngục mà ra, không biết đi đâu, sáng hôm sau nhà hàng xóm xách sang cho tôi một con thỏ chết.
Ôn: Con cuối cùng là lúc học đại học, tôi cùng bạn nuôi, sau được bạn mang đi ^^
Bán nữ hài lão sài: Được bạn cậu mang đi chính là may mắn của nó =L=
Ôn Tôi…. đáng sợ như vậy sao……
Tiềm lực của cậu còn kinh dị hơn cả sức mạnh bộc lộ ra ngoài. Mở ngoặc, ít nhất Chu Nam Kinh đây còn chưa thấy ai lấy lò vi sóng để luộc trứng như cậu cả, đóng ngoặc.
Não Chu Nam Kinh tự dưng cảm thấy man mát như có gió thổi qua.
Bán nữ hài lão sài: Cháu đâu rồi?
Ê đợi đã, sao cậu có thể thốt lên chữ “cháu” tự nhiên thế hả? … Cũng có phải cháu cậu đâu!
Ôn: Tìm nó làm gì?
Bán nữ hài lão sài: Nghe một chút, bảo nó nói nói mấy câu đi.
Ôn: … Nam nhân thô tục! Tôi không đem cháu tôi tặng cậu đâu [••」∠] Cậu không phải si tâm vọng tưởng!
Bán nữ hài lão sài: … …
Ôn Hướng Hoa không nói gì nữa, chắc là đi ăn cơm hoặc vuốt lông chó.
Chu Nam Kinh đốt một điếu thuốc, lại mở bản thảo ra viết tiếp.
Cả một ngày, âm thanh “tích tích” khiến người ta bực mình không còn nữa. Đến tận chín rưỡi tối, Ôn Hướng Hoa mới lại u buồn đạp vào mặt con chim cánh cụt của Chu Nam Kinh tinh phân.
Ôn: Sài sài, sao hôm nay Nam Kinh đại đại hông ra chương mới… …
Nội tâm Chu Nam Kinh: Còn không phải do cậu hả.
Bán nữ hài lão sài: Có lẽ gần đây anh ta bận rộn gì đó.
Ôn: Bận rộn gì chứ, ấy ấy sao?
Bán nữ hài lão sài Trong đầu cậu ngoài mấy cái đấy ra không còn gì nữa sao?
Ôn: Có mà.
Ôn: Sài sài, cậu thích đọc manga không?
Bán nữ hài lão sài: Tôi ghét Nhật Bản.
Ôn: … Vậy thích xem phim Mỹ hông?
Bán nữ hài lão sài: Tôi ghét USA.
Ôn: Vậy xem truyện Chân Huyên hông?
Đề tài nội cung đấu đá, thỉnh GG để biết thêm thông tin chi tiết
Bán nữ hài lão sài: Tôi ghét chính quyền nhà Thanh.
Ôn: …
Ôn: Sài sài, cậu thật hài hước… Vậy cậu thích cái gì?
Bán nữ hài lão sài: Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Ôn: Vậy cậu thích tôi hông ==
Bán nữ hài lão sài: Không thích.
Ôn: Thật thẳng thắn QAQ Thật tổn thương.
Bán nữ hài lão sài: Với cả, đừng gọi tôi là Sài sài.
Ôn: Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài Sài
Bán nữ hài lão sài: Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi Đi chết đi.
Ôn Hướng Hoa ngồi trước màn hình lộ vẻ mặt suy sụp.
Ôn: Chu đại đại hông ra chương mới. Hôm nay thiệt thương tâm Tôi đi ngủ đây, mai gặp lại
Bán nữ hài lão sài: Gặp lại!
Ôn Hướng Hoa lại nghĩ đến câu mình định gửi qua nhưng lại xoá đi: Đại đại, anh muốn gạt em đến khi nào…?
…
Tác giả có lời muốn nói.
Ôn Hướng Hoa: Sài sài, cậu muốn gạt tôi đến khi nào?
Chu Nam Kinh: …
Ôn Hướng Hoa: Sài sài, cậu thích tôi đúng không? QAQ
Chu Nam Kinh: …
Ôn Hướng Hoa: Sài sài, tôi thích cậu, cậu thích tôi không?
Chu Nam Kinh: ….. Vì sao lại thích tôi?
Ôn Hướng Hoa: Vì cậu mông cong ngực nẩy tự nhiên a!
Chu Nam Kinh: ……….
[Ôn Hướng Hoa, mất, hưởng thọ tuổi]
Đây đều là tưởng tượng trong đầu thôi ╰[ωo] xoa xoa cúc