�N ĐAM MỸ.
Cùng lúc đó, Ôn Hướng Hoa cũng lên tiếng.
Ôn: Sài sài! Chị họ tôi nói bả cho tôi đưa cháu đến Hàng Châu chơi!
Bán nữ hài lão sài: Chúc mừng.
Ôn: Tôi nói với bả là tôi đi họp lớp OTL Tôi có dự cảm, nếu tôi nói mình đi gặp đám “bạn tốt” của mình, bả nhất định sẽ lao từ đảo Jersey về nhìn tôi cùng đàn ông hôn hít!
Bán nữ hài lão sài: ….
Hôn hít cái em gái cậu! Chu Nam Kinh nhúm mớ vỏ trứng vứt vào thùng rác, còn không quên bóp nát rồi mới vứt.
Ôn: Cậu không đến thật đáng tiếc, Hàng Châu thiệt nhiều món ngon [¯﹃¯] Ngày còn đi học tôi thích nhất là ăn sinh tiên bao cùng cơm bảo tử.
Các bác tự sớt GG với từ khóa 生煎包 với 仔饭了 nhé, em tìm mà zớt nước miếng đó:v
Bán nữ hài lão sài: Ừ.
Ôn: Sài sài, cậu hôm nay nói thật ít.
Hắn cũng đâu có thói quen lảm nhảm, đương nhiên là ít. Nhà mi cho rằng ai cũng như nhà mi sao, gặp người là phun ra một đống câu. Điểm này giống hệt ông nội hắn, có thể nói từ Thần Châu V đến Hồng quân ăn cỏ Tuyết sơn… Có giời mới biết ngoại trừ đều về “Đảng Cộng sản Trung Quốc” ra thì chả có liên hệ gì hết.
Là tàu vũ trụ có người lái đầu tiên của TQ.
Mặc dù vậy, Chu Nam Kinh vẫn dùng một tay gõ lên bàn phím: Có chút bận.
Ôn: Cậu đánh chữ một tay hay hai tay?
Chu Nam Kinh trả lời: Một tay.
Một tay kia còn đang cầm trứng gà, đương nhiên là gõ một tay.
Ôn: … Tôi biết rồi, vậy cậu cứ đi làm việc ‘bận rộn’ đi… Nhưng mà Lão sài, một tay của cậu cũng bận quá nhỉ?
Sau câu này nghe không thích hợp ở đâu nhỉ…
Nhưng mà gõ chữ một tay thì làm sao =L= …. Mùa đông hắn cũng thường xuyên gõ chữ một tay mà.
Bán nữ hài lão sài: Vậy tôi đi làm việc ‘bận rộn’ đây, đi Hàng Châu vui nhé.
Ôn: Ừ OvO Cậu có thích nhân vật anime nào hông, tuôi mua cho?
Bán nữ hài lão sài: Tôi không thích manga Nhật Bản.
Ôn: Đừng nói cậu chưa xem Astro Boy, Digimon, Dragon Ball, Saint Seiya nhé?
Bán nữ hài lão sài: Trước đây nhà tôi không có TV, gia giáo rất nghiêm, ngày nhỏ chỉ biết có làm bài tập. Đến lúc có TV rồi thì không còn ở nhà nữa.
Ôn: Ra ngoài đi học?
Bán nữ hài lão sài: Ừ, trên huyện. Thành tích tiểu học không tệ, cũng thi được lên trường huyện, sau đó ở nội trú. Ngày ấy chỉ ước lớn lên làm luật sư hay bác sĩ, nhưng tiếng Anh lại không theo kịp, thành tích trung học không tốt lắm. Bố tôi khi ấy biết chuyện liền từ trấn trên xuống, đánh tôi một trận, nói tôi không có tiền đồ, phải chăm chỉ đọc sách.
Bố của Chu Nam Kinh cũng là giáo viên, nhưng là ở một trường tiểu học nông thôn, dạy toán và ngữ văn. Nhưng mà ngày ấy ngoài toán và ngữ văn ra thì chỉ có môn thể dục, nên cũng chẳng có gì đáng nói.
Ôn: … Sau đó?
Sau đó hắn chăm chỉ đọc sách chứ sao, tuy rằng không đi thi trường trung học khác, nhưng cũng đã ở huyện này học một thời gian, chất lượng dạy học cũng không tệ lắm. Cuối cùng lúc thi đại học, hắn đứng đầu huyện, nhì thành phố, ba mươi hai toàn tỉnh. Cũng vì muốn làm giáo viên, nên thi ngay vào trường sư phạm tốt nhất cả nước.
Đương nhiên, việc này không thể nói cho Ôn Hướng Hoa biết.
Bán nữ hài lão sài: Còn sau đó cái gì, giáo viên ngữ văn nhìn không được nữa, đã nâng đỡ tôi lên một chút, nhưng thành tích vẫn chẳng khá lên được, cuối cùng vào một trường đại học hạng ba. Bố tôi vẫn chửi mắng sao lại sinh ra đứa con ngu dốt như vậy.
Giáo viên ngữ văn thực ra là một thầy giáo ngoài lạnh trong nóng, mới nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng tâm rất mềm, đi trên đường gặp ăn xin sẽ quyên cho người ta một khối tiền. Mà lúc ấy một khối tiền cũng là quý lắm.
Sau đó ông bị ung thư phổi mà chết, khi ấy mới chỉ ba mươi ba tuổi. Lúc đó Chu Nam Kinh đang học lớp , vừa nghe tin đã cảm giác như một nửa bầu trời của mình sụp đổ.
Hắn còn nghe nói, những giờ phút cuối cùng thầy nằm trong viện, luôn mong muốn có học sinh đến thăm, tiếc rằng một người cũng không có. Thầy còn nói, mình đã dạy qua một học sinh vô cùng đặc biệt, tên là Chu Nam Kinh, thành tích rất tốt, làm người cũng kiên định, thậm chí qua ngòi bút có thể hôn môi với nàng thơ.
Đấy là hắn nghe được từ các giáo viên khác kể lại.
Sau khi thi đại học, bố hắn vẫn muốn con mình theo học đại học Bách khoa Hồng Kông nhưng Chu Nam Kinh vẫn mang chí nguyện vào đại học sư phạm. Bố hắn nhất quyết không đồng ý, còn bảo sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con với hắn, cuối cùng đoạn thật, cả tết âm lịch cũng không điện thoại đến một lần, chỉ có mẹ hắn đến Bắc Kinh ở cùng mà thôi.
Ôn: Sài sài, cậu cố lên!
Bán nữ hài lão sài: =L= Đáng thương thế sao?
Ôn: Đừng có sợ, ca ca thương em QAQ
Chu Nam Kinh hai mươi bảy, Ôn Hướng Hoa hai mươi sáu, nhưng chúng ta đều biết Bán nữ hài lão sài chỉ mới hai tư, là thanh niên mới tốt nghiệp đại học.
Chu Nam Kinh bị người lôi đến máy tính đến ê cả răng, cuối cùng chỉ gõ mấy chữ: … Cút, cháu trai.
Ôn Hướng Hoa liền cút thật.
Ôn: Tôi hảo tâm an ủi cậu, sao cậu nỡ bảo tôi cút! Thương tâm chạy đi Cuối tuần chúng ta gặp lại! QAQ
Đợi đã, cậu đi Hàng Châu một tuần sao? Fes gì đó không phải chỉ , ngày thôi sao, đi lâu vậy làm gì… Đốt pháo sao?
Đáng tiếc avatar của Ôn Hướng Hoa đã xám lại, vấn đề của Chu Nam Kinh theo gió bay đi, không người thăm hỏi, thật đáng thương.
Nội tâm Chu Nam Kinh điên cuồng g lộn chửi bới: Cậu con mẹ nó cút xa thế làm gì, mau quay về đây cho ông!!!
Đáng tiếc, có lẽ Ôn Hướng Hoa cút hơi bị xa, cả một tuần không hề lên mạng.
Chu Nam Kinh thậm chí còn lục trong đống tin nhắn bình luận, bởi vì số tin nhắn quá nhiều, nên Chu Nam Kinh phải kiên trì tìm hơn mười phút.
Được rồi giỏi lắm, đi fes phải không? Có giỏi thì mang notebook đi, không mang notebook hả, thì lên di động sẽ chết chắc?
Sẽ chết chắc, là chết, chính làm đi tìm chết!!!
Chu Nam Kinh oán niệm đến mức suýt nữa cắn nát bàn phím.
Mãi đến cuối cùng, Lý Qua Qua mới phát hiện ra chỗ không thích hợp.
Lý Qua Qua: Nam Kinh, vì sao nam nhân vật chính chương nào cũng đều thương nhớ nam phụ thế?
Chu Nam Kinh: Để nhấn mạnh sự tồn tại của nam phụ.
Lý Qua Qua: Nhưng mà nam phụ nổi bật quá, không cần thiết như vậy.
Chu Nam Kinh: Tôi thích.
Lý Qua Qua: … Vậy lúc nào nữ chính xuất hiện?
Chu Nam Kinh: Còn xa lắm.
Lý Qua Qua: … Nam Kinh, nói thật với tôi đi, cậu chuyển sang viết đam mỹ đúng không?
Chu Nam Kinh tại bàn phím lời ít ý nhiều mà gõ: Đi mẹ cậu đi!