Ngày thứ tư Ôn Hướng Hoa ở Hàng Châu.
Chi Tử Hoàng: Tù Ca nói muốn đi dạo Tây Hồ, Sở Các đảm nhiệm vai trò hướng dẫn viên du lịch. Khiến tuôi đau lòng chính là, bon họ coi tuôi như bóng đèn, hất một phát đi xa, cả con cái cũng không quan tâm! Tuôi đang cùng cháu của Ôn Hướng Hoa ngồi xem Turbo trong rạp emo ngọn nến
Đúng là đôi cẩu nam nam! Vừa gặp bạn mạng cái gì mà cả trẻ con cũng ném sau đầu như vậy???
Trẻ con như vậy trong lòng sợ hãi biết bao nhiêu Ôn Hướng Hoa làm giám hộ kiểu gì vậy???
Chu Nam Kinh ngồi trước màn hình nhíu mày.
…
Ôn Hướng Hoa: “Cháu này, mai chú muốn đi chơi Tây Hồ cùng bạn, cháu đi không?”
Trần Ôn nằm lăn xuống giường mở to mắt, “Chú Cháu không muốn đi, cái chỗ kia đi không biết bao nhiêu lần Cháu muốn đi với chị Chi Tử Hoàng cơ”
“Cô ấy đã hai mươi sáu, phải gọi là dì”, Ôn Hướng Hoa ôm lấy Trần Ôn, đặt lên đùi mình.
Trần Ôn lao vào lòng cậu uốn éo làm nũng, nắm lấy tay chú mình lay lay, “Nhưng nếu cháu gọi là dì thì sau này cháu làm sao cưới được chị ấy!!”
Ôn Hướng Hoa: “…” Cháu đang suy nghĩ cái quỷ gì vậy????
…
Ngày thứ năm Ôn Hướng Hoa ở Hàng Châu.
Chi Tử Hoàng: Hôm qua mười giờ tối Sở Các mới về đến nhà, quần áo xộc xệch… Hai người rốt cuộc đã làm cái gì!! @Sở Các @Tù Ca.
Bình luận phía dưới cuồn cuộn như dòng nước xiết, đương nhiên hầu hết là tưởng tượng gắn mác R của các chị em hủ nữ.
Ôn Hướng Hoa cảm giác hôm nay quả thật xui con mẹ nó xẻo.
Trương Văn tự dưng nói muốn đi chèo thuyền, Ôn Hướng Hoa cũng thấy cảnh sắc Tây Hồ cũng có thể ngồi trên thuyền ngắm được, liền đi mua hai vé. Trương Văn đột nhiên bảo muốn chụp ảnh, cậu cũng đạp một chân lên thuyền, chuẩn bị tạo dáng POSE ảnh SO COOL, cái con mẹ nó tự dưng trượt chân ngã bà nó xuống nước!
Trương Văn cùng đồng bọn chỉ biết ngây ngốc ra mà nhìn.
May mắn là chỉ ngã ngay bên bờ, Ôn Hướng Hoa quào quào vài cái là lên được bờ, bộ dáng siêu chật vật.
Trương Văn hơi xấu hổ buông máy ảnh xuống, “Hay mình về nhà cậu một chút, đi thay quần áo đã?”
Ôn Hướng Hoa mặt ngơ ngơ ra hồn nhiên đáp, “Không sao, hôm nay nắng to mà, không sợ!”
Trương Văn, “…”
Nếu Trương Văn là nữ, Ôn Hướng Hoa là nam, đây chắc là chuyện cười cho mọi người nhất định cô độc một đời.
Khiến cho Ôn Hướng Hoa đau lòng là điện thoại dính nước tạm thời không dùng được. Mà cái này không quan trọng, thế này thì làm sao đọc truyện của Chu đại đại?
Sớm biết thế đã không ngại phiền mang theo notebook đi…. Hơn chín giờ sáng, lúc đi mua di động Ôn Hướng Hoa đã nghĩ vậy.
…
Ngày thứ sáu Ôn Hướng Hoa ở Hàng Châu.
Chi Tử Hoàng: Ú ú ú hôm nay phải về Đế Đô. Tiếc thật ấy, mấy CV cũng đi cả rồi. Sở Các với Tù Ca còn ở Mặc Tích, nghe nói họ đi Phi Lai Phong. Mở ngoặc, lần này có mang con theo, đóng ngoặc.
Phi Lai Phong là một điểm du lịch nổi tiếng ở Hàng Châu
Chu đại đại ngồi trước máy tính phun trào: Phi Lai Phong!!! Là leo núi đúng không??? Trên núi sương mù lớn như vậy, trẻ con làm sao chịu được!!!! Leo núi thì bò bao lâu mới hết, giữa trưa ăn cái gì, đừng có để trẻ con bị đói!!! [Xin chào chư vị đại gia em là nội tâm Chu đại đại sau khi đã thôi miên: Tôi thật sự không có gì khác với cháu bé ngoài tình yêu !←←]
Trương Văn đỏ mặt nhìn cậu trai bên cạnh.
Ôn Hướng Hoa cười rộ lên nhìn rất đẹp, khiến cậu cảm giác mặt mình hồng hết cả lên.
Như vừa nãy vậy, Ôn Hướng Hoa cười cười quay sang hỏi, “Không cần ngồi cáp treo đâu, leo núi nhìn phong cảnh cũng rất đẹp mà.”
Cậu quay đầu lại mình người đã đỏ mặt tưng bừng sau mình.
Trời ạ, sao bây giờ thể chất bọn con trai kém vậy, mới leo núi một tí đã đỏ hết cả mặt, chả trách cao có mét bảy… Hay là kéo người ta lên? …. Mà vậy dễ bị người ta hiểu lầm lắm….
Nhưng mà nói thật nhìn cậu ta leo núi thật khổ sở mà, thôi thì mở miệng, “Hay là đi cáp treo? Ngắm cảnh cũng được mà.”
Cháu nhỏ đứng một bên vỗ tay rầm rầm, “Được đó! Đi cáp treo cơ”
…
Ngày thứ bảy Ôn Hướng Hoa ở Hàng Châu.
Chi Tử Hoàng: Sở Các nói cuối cùng cậu ta cũng bay từ Hàng Châu về. Chỉ tiếc là không về cùng Tù Ca…
Cuối cùng cũng về Nam Kinh rồi sao…
Chu Nam Kinh phun một ngụm khói thuốc lên màn hình. Cậu còn không trở về, tôi còn nghĩ cậu an gia luôn ở Hàng Châu đấy.
Hắn dụi mẩu thuốc lá, mở WPS điên cuồng gõ chữ.
Ôn Hướng Hoa cũng về đúng ngày đó.
Lý Qua Qua: Ê sao chương này nam chính không nhớ nam phụ nữa?
Chu Nam Kinh: Chẳng lẽ mấy chương trước của tôi lúc nào cũng có cảnh nam chính nhớ nam phụ à?
Lý Qua Qua: Chả nhẽ hông đúng?
Chu Nam Kinh: Không thể nào.
Lý Qua Qua: Là thật mà [:з」∠]
Chu Nam Kinh: … Sao tôi không phát hiện.
Lý Qua Qua: emo ngọn nến
Bên kia lại vang lên tiếng “tích tích tích” quen thuộc.
Ôn: Sài sài, tôi đã về
Bán nữ hài lão sài: Ừ.
Ôn: Nhớ tuôi hông
Bán nữ hài lão sài: Không.
Ôn: QAQ … Tuôi đau nòng wớ Tuôi muốn lăn đi đọc tiểu thuyết của Nam Kinh đại đại để xoa dịu vết thương nòng
Bán nữ hài lão sài: Vậy thì đi.
Ôn: Tuôi đi trước đây Sài sài ơi
Bán nữ hài lão sài: Đã bảo đừng gọi tôi là Sài sài rồi cơ mà ==
Tôi là Chu Nam Kinh, là Chu Nam Kinh!!! Chu Nam Kinh đó!!!!! (Đương nhiên chúng ta không biết câu rít gào đó của Chu đại đại).
Nói chung, mở cùng một lúc hai nick QQ giờ đã thành thói quen của Chu Nam Kinh.
Hắn vẫn viết từ chín giờ sáng đến sáu giờ tối, viết xong chương lại lên QQ, bao giờ cũng sẽ có Ôn Hướng Hoa đợi sẵn. Cảnh này đã kéo dài vài tháng, từ lúc biết nhau đến bây giờ. Đương nhiên trừ tuần Ôn Hướng Hoa đi Hàng Châu ra.
Hôm nay tự dưng không có chương mới.
Ôn: Lão sài cậu có đây hông? ┭┮﹏┭┮
Ôn: Sài sài cứu mạng!!! Tuôi bị đánh úp!!!
Bấy giờ là khoảng , giờ chiều.
Bán nữ hài lão sài: Lại muốn chết?
Ôn: Sài sài cậu phải giúp tôi QAQ
Bán nữ hài lão sài: Chuyện gì?
Ôn: Cậu biết Tù Ca không?
Trong đầu Chu Nam Kinh lập tức vang lên giai điệu mà giáo viên ngữ văn cùng lịch sử của mình đã dạy:
Tù Ca by Diệp Đĩnh
Người đàn ông nhìn cánh cửa khóa chặt
Lỗ chó mở rộng trước mắt
Một thanh âm cao vút
Hãy bò ra đi, đi tìm đến tự do!
…
Các bác tìm hiểu thêm tại đây. Cái đoạn trên cũng là em dịch bậy cả:”>
Bán nữ hài lão sài: Biết, trong sách giáo khoa tiểu học có mà. Diệp tướng quân viết đó.
Ôn: Không phải Tù ca ấy!!! Là CV cơ mà = 口 =!!!
A, là người khiến cậu quần áo xộc xệch đi về đó hả (Ê này Chu đại đại cậu chỉ nhớ mỗi cái đó thôi hả [:з」∠])
Chu Nam Kinh im lặng nghĩ.
Bán nữ hài lão sài: Làm sao?
Ôn: Cậu ta cậu ta cậu ta cậu ta thổ lộ với tôi!!! QAQ
Làm hắn cứ tưởng chuyện gì, hóa ra là thổ lộ! Từ lúc học trung học đến giờ không biết bao nhiêu người thổ lộ với hắn rồi đó! Ngạc nhiên…
Khoan đã, thổ lộ…
Tù Ca là nam đúng không?
Ôn Hướng Hoa cũng là nam đúng không?
Chu Nam Kinh lúc ấy miệng còn đang ngậm thuốc lá, thấy tin này lập tức đánh rơi điếu thuốc xuống bàn máy tính. Khi hắn xác định mắt mình không bị hoa, trong đầu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ: Hóa ra cậu đúng là ra ngoài tìm giai hôn nhé? Chúng ta quả thật không hiểu não Chu đại đại hoạt động theo cái hướng gì nữa
Thế nhưng Nam Kinh lại rất trấn định gõ: Sau đó thì sao?
Ôn: Tôi tôi tôi tôi tôi không biết từ chối thế nào QAQ!!!!
Bán nữ hài lão sài: Cho nó cái thẻ tốt đi!
Chính là cái câu “Bạn rất tốt nhưng tớ rất tiếc ấy =))
Ôn: “Cậu rất tốt nhưng hai chúng ta không hợp”?
Bán nữ hài lão sài: Ừ.
Vài phút sau.
Ôn: Sài sài sài sài!!!! QAQ Tù Ca bảo tôi chưa từng thử qua sao biết là không hợp!!!
Bán nữ hài lão sài: Ý tứ từ chối rõ rệt thế, chẳng lẽ cậu ta mù rồi sao? =L=
Ôn: A a a a cậu ta bảo cậu ta bị đục thủy tinh thể…. Hiện giờ tôi phải làm sao QAQ
Bán nữ hài lão sài: Vậy cho nó thẻ khuê mật đi.
Ôn: “Với tôi cậu chỉ như một người bạn”?
Bán nữ hài lão sài: Ừ.
Lại vài phút sau.
Ôn: Sài sài sài sài QAQ!!!! Không được rồi, cậu ta bảo cậu ta cũng coi tôi như bạn bè!!!!
Bán nữ hài lão sài: … Thế cậu ta thổ lộ với cậu thế nào? =L=
Ôn: Vừa nhìn liền biết cậu không lên weibo QAQ
Hắn không thường dùng weibo mà emo ngọn nến Có QQ xài nhiều rồi cần gì weibo emo ngọn nến
Chu Nam Kinh mở trình duyệt, đăng nhập nick weibo “Sài khả phu thủ tê kê”, tìm cái tên Tù Ca nhấn vào.
Tù Ca: @Sở Các @Sở Các @Sở Các [đính kèm tập tin mp]
Like [] Share [] Comment []
Chỉ là ait ba lần thôi mà, có cái gì đâu!
Chu Nam Kinh mờ mịt nhấn vào link mp đính kèm của Tù Ca, nhạc bắt đầu nổi lên, giai điệu nghe khá vui tai. Là giọng nam, nghe có cảm giác hơi trung tính.
“Dare demo ii kara tsuki aitai
dare demo ii kara tsuki aitai
dare demo ii kara tsuki aitai……”
Là bài hát cùng tên của Cà tiểu công, khá kawaii, sớt nghe thử đi:”>
Nghe như tiếng trym vậy, chắc là tiếng Nhật, thế thì có cái gì đâu??? ==
Chu Nam Kinh tĩnh tọa nghe non nửa phút, định nhấp chuột tắt đi thì một thanh âm công kích lỗ tai:
“Sở Các Sở Các Sở Các xin hãy hẹn hò với tôi!
Sở Các Sở Các Sở Các xin hãy hẹn hò với tôi!
Sở Các Sở Các Sở Các xin hãy hẹn hò với tôi!
Mặc kệ thế nào cũng như vậy!”
…. À, thì ra là thế
Chu Nam Kinh bừng tỉnh đại ngộ tắt nhạc đi, nhân tiện ghé qua weibo Sở Các.
Sở Các: =皿= Tôi bị chấn kinh!
Thời gian là khoảng ba giờ trước, sau weibo của Tù Ca mấy phút.
Bình luận bên dưới, không phải share lại thì cũng là một loạt nhốn nháo: “Chúc mừng Sở Các đại đại và Tù Ca đại đại trở thành thân thích!”, “”Hẹn hò hẹn hò!”, “Bạn của bạn của bạn của bạn tôi đều bảo đây là tỏ tình của Tù Ca!”
…
Chu Nam Kinh cảm giác rất thân thuộc, lại chuyện này rất nhàm chán, vì cái gì mà vẫn có người phản ứng lại =L= Cái kiểu lấy lòng người khác này thì chỉ có Thanh minh năm sau nhiều lên một nén hương thôi.
Bán nữ hài lão sài: Đừng để ý nữa.
Ôn: Tôi… hắn đang gọi QQ tôi…
Bán nữ hài lão sài: Ẩn đi. Rồi bảo bị mất điện.
Ôn: … Cậu ta có số di động của tôi.
Bán nữ hài lão sài: Di động hôm qua quên sạc giờ hết pin.
Ôn: Hiện tại cậu ta đang gọi cho tôi rồi.
Bán nữ hài lão sài: Di động không cẩn thận vứt ở nhà bạn.
Ôn: Nhưng mà tôi lỡ tay nhấn nút nghe rồi … QAQ
Bán nữ hài lão sài: … Thế cậu muốn gì?
Ôn: Tôi vừa mới treo điện thoại…
Ôn: Sài sài, chúng ta thương lượng chút đi?
Bán nữ hài lão sài: Cậu định làm gì?
Ôn: Cậu giả làm Sipi với tôi nhá?
Chu Nam Kinh cảm giác mấy lời này quen quen.
Nếu Chu Nam Kinh biết Sipi = CP, trong một khắc này đây, hắn đã có thể cảm nhận cảm giác vi diệu mà Lý Qua Qua đã trải qua. Thế nhưng Chu Nam Kinh hoàn toàn không có ấn tượng gì với cái màn ‘phổ cập giáo dục’ kia của Lý Qua Qua.
(CP là nhà xuất bản thương mại (Commercial Press))
Bán nữ hài lão sài: Sipi?
Ôn: Ừ!
Bán nữ hài lão sài: Đó là cái gì?
Ôn: CP ấy!
Bán nữ hài lão sài: Nhà xuất bản thương mại?
Ôn Hướng Hoa cảm giác như bị thụi một cú vào đầu gối, không biết có nên bày ra vẻ mặt bi thương không nữa.
Ôn: Không phải.
Bán nữ hài lão sài: Thế là gì?
Ôn: Vì sao chúng ta không thể trao đổi … QAQ
Ôn: Onl weibo không?
Bán nữ hài lão sài: Có.
Vừa mới nhìn bài đăng của Tù Ca mà, đã thoát đâu.
Ôn: Tôi ait cậu, cậu châm chước bình luận một chút. Chỉ cần không nói “Ông đây không phải đồng tính luyến ái” hay ‘Sở Các này là thằng nào”… đều được!!!
Bán nữ hài lão sài: Cậu muốn làm gì ==
Ôn: Đùa giỡn cậu đó!
Bán nữ hài lão sài: Điêu dân to gan!
Ôn: Lão sài, tôi ait cậu rồi đó.
Chu Nam Kinh nhận được.
Sở Các: Thịnh tình của Tù Ca tôi không dám chối từ [:з」∠] Chẳng qua lão hủ đã có CP! Chính là @Sài khả phu thủ tê kê == Các vị đừng ồn ào Sở ca gì đó! Chúng tôi giờ rất hiện sung! Chẳng may bà xã tôi nghe được thì sao OTL
[Chu Nam Kinh cùng Lý Qua Qua tiến hành trò chơi một hỏi một đáp]
Chu Nam Kinh: Hiện sung là gì?
Lý Qua Qua: Cậu viết truyện đi rồi tôi nói [:з」∠]
Chu Nam Kinh: Cậu không nói tôi càng không viết.
Lý Qua Qua: … Nghĩa là “hiện tại rất thỏa mãn”.
Chu Nam Kinh: Ra thế.
Hắn còn tưởng nó có nghĩa là “hiện tại đang ở cùng nhau” cơ! Lại tự mình đa tình lần nữa.
Phiền quá à.
Phiền quá nha.
Phiền ơi là phiền.
Chu Nam Kinh gõ gõ bàn phím, không quên vài phút lại ngó qua weibo một lần.
“Êu, gà này từ bụng nào mọc ra vậy?” – “Tôi từ bụng mẹ tôi ra đấy!” – Chỉ gà mới từ bụng gà mà ra chứ.
“Trời trời trời thiêu cháy!! Thiêu cháy!!! CP của tôi đi tìm chết đây!” – “Tôi cũng đâu phải gà nướng!” – Cho nên trẻ ngoan không nên thiêu hắn.
“Này đừng nói là clone Sở Các đấy nhá ==!” – “Clone là cái gì?” – Có ăn được không?
“Hai người bên nhau từ bao giờ – “Mấy tháng trước” – Nếu tính từ lúc gặp nhau.
“Bạn là nam sao?” – “Ừ”. hắn có ghi trong profile rồi mà, không biết tự xem sao?
“Cậu thật sự là CP với Sở Các đại đại?” “Hẳn là vậy” – Thật là nhiều chuyện.
Phiền quá à.
Phiền quá nha.
Phiền ơi là phiền.
Nhiều chuyện, tốt nhất là tắt weibo đi, tay cũng chua cả ra rồi.