Tui tên là Lý Hiên…. Tên thật là Lý Hiên, không có bút danh, nhũ danh, đại danh chi hết, quá lắm thì bị người ta gọi là Hiên Hiên.
Mọi người đều biết, tui chỉ là một thằng biên tập viên quèn, lệ thuộc hoàn toàn vào một vị thủ trưởng tên Triệu Tinh Hoa, tên biên tập là Trường Kiếm.
“Trường kiếm xuất thiên nhai”, năm chữ nghe mới khí khái võ hiệp đậm nồng làm sao, vừa nghe đã biết là một biên tập nam.
Nhưng tại sao tui lại nhắc đến anh ta ư…. Cái loại chuyện khiến người ta cúc hoa đau đớn này bắt đầu từ tầm một hai tháng trước.
Lý Hiên không nhịn được quay đầu nhìn sang bên. Triệu Tinh Hoa đang ngồi uống cà phê, trên tay là một tờ báo số mới nhất.
Đây là lần thứ mười một cậu gặp gỡ anh ta trong tháng này, đồng thời cũng là lần thứ mười một cậu đi xem mắt.
Điều này có nghĩa… cả mười lần trước cậu đều thất bại! Mỗi lần đều bị từ chối bằng những lý do rất dị. Thậm chí có một lần, bên gái nghe được cậu làm bên Thất điểm, còn là biên tập của “Nam Kinh”, liền bày ra vẻ mặt ”đã hiểu”, “A! Anh chính là anh biên tập có tay rất đẹp!”
Nụ cười của Lý Hiên lập tức cứng lại trên mặt, ánh mắt chuyển hướng sang nhìn Triệu Tinh Hoa đang uống trà. Tay anh ta có đeo nhẫn,nhưng không hiểu sao lúc đeo lên, không hề phá hư mỹ cảm của bàn tay, mà lại giống như dương chi bạch ngọc, thiêu muốn mù hai con mắt.
Bên nhà gái lại đưa mắt sang nhìn tay cậu, “Hử, nhìn rất bình thường….”
Sau đó… cổ uống xong với cậu một ly trà, rồi không hề liên hệ gì nữa.
Đây thực sự là một câu chuyện bi thương! Lý Qua Qua thầm nghĩ trong lòng.
Phải làm thế nào để diễn tả cảm xúc của cậu khi thấy Triệu Tinh Hoa bây giờ? Ờ, giống hệt lần đầu cậu lén xem phim xếch trong phòng làm việc, vừa quay đầu lại Triệu Tinh Hoa đứng ngay sau mình từ lúc nào. Đứng sau không nói, ảnh còn bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói, “Đừng có xem nữa, bộ này tôi xem rồi, nhìn y hệt mấy con búp bê vậy, đã thế còn trông như thể rắn đánh nhau với ngựa.”
Ý của Lý Hiên là, nghĩ một chút thôi là hiểu ngay.
Cậu liếc Triệu Tinh Hoa một cái, anh ta vẫn đang đọc báo, cậu lại quay đầu về với ly cà phê của mình. Lúc cậu không để ý, Triệu Tinh Hoa liền ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Đây là ngày cuối cùng trong tháng, cũng là lần cuối cùng cậu đi xem mắt. Văn phòng môi giới có chế độ nộp phí tháng, không làm hội viên thì sẽ không sắp xếp cho. Hội viên còn chia ra kim cương hồng, kim cương đỏ, kim cương lam, kim cương lục, kim cương tím gì đó…. Hội viên cấp nào thì sắp xếp cho xứng với kiểu ấy…. Khụ, ý tui là, đối tượng hẹn hò phù hợp.
Người Lý Qua Qua đang đợi là một cô người mới còn đang kim cương hồng…. Không, là một viên kim cương hồng bạch phú mỹ.
Bạch phú mỹ đúng là bạch phú mỹ. Trắng ư, đưa tayra, để lộ một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu nữ. Đẹp ư, quan niệm cái đẹp từ già đến trẻ…. Vừa nhìn đã biết là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi nhan sắc mặn mà.
…. Lý Hiên thựcra cũng không đặt yêu cầu tuổi tác gì cho cam, cứ theo quan niệm truyền thống mà tiến, đẻ được nuôi được là duyệt.
Đáng tiếc là lần hẹn gặp mặt này cũng không kéo dài được lâu. Bên nhà gái ban đầu là hỏi tuổi. Lý Hiên đoan đoan chính chính trả lời, “Hai mươi sáu”. Bên kia đáp lại, “Ba mươi sáu.”
Bên gái nói, tôi còn cómột con trai, cũng ngoan, cậu có thấy ngại không.
Lý Hiên trả lời, không ngại.
Người khác xem mắt kiểu gì cũng sẽ giẫm vào vài ba đám cặn bã… Trừ Lý Hiên.Mà thựcra cậu ta cũng gặp phải vô số bi kịchrồi.
Theo lý thuyết thì loại bạch phú mỹ như cô đây không thể lại có cấp ”kim cương hồng được”. Phải biết bây giờ để đạt được cấp đó thì nộp hết mười đồng, nhưng kim cương tím, đen gì thì cũng là ba mươi thôi mà. Nhưng ý đồ của cô nàng này hình như không phải để kết thân, cô biết rõ phương thức xem mắt, cô cốt là muốn tìm một người con nuôi thì đúng hơn, cảm thấy Lý Hiên khá phù hợp.
Lý Hiên nói, cậu ta muốn tìm người có thể cùng mình kí lên giấy tờ. Cụ Mao đã dạy, yêu mà không cưới thì chỉ có đùa giỡn lưu manh! (Đúng vậy, sau một tháng, mục tiêu của Lý Hiên đã đổi từ ”hết tân” sang ”kết hôn”, thật đáng mừng!)
Cô bạch phú mỹ nhìn cậu thật lâu, sau đó mỉm cười, duyên dáng rời đi.
Triệu Tinh Hoa từ từ đứng lên, vỗ vỗ Lý Hiên đang bụm tay ôm đầu, thô bạo nói, “Đứng lên đi, tôi đưa emvề nhà.”
Gặp gỡ một người đàn ông tốt như thế này, hay mà mình gả quách cho anh ta luôn cho rồi.
Khi ở trên xe, Lý Hiên không nhịn đượclại oán trách, “Anh nói xem, em tam quan đoan chính, ngoại hình cũng được, trong nhà mặc dù không có xe nhưng cóphòng đangthuê, lại có công việc ổn định. Tại sao không cô nào muốn phát triển quan hệ với em?”
Triệu Tinh Hoa nâng kính lên, “Bởi vì emxứng đáng người tốt hơn.”
Bởi vì những lời này của Triệu Tinh Hoa, Lý Hiên một mực tin rằng, cậu sẽ có một cơ hội tốt hơn… nhỉ?
Cậu mở danh sách mới liên lạc gần đây, tìm được một người bạn, bắt đầu ”giãi bày” nỗi khổ tâm.
Lý Qua Qua: Nam Kinh! Hôm nay tôi lại xem mắt thất bại rồi!! QAQ
Chu Nam Kinh: Chúc mừng.
Lý Qua Qua: Gì cơ… Chúc mừng cái đầu cậu! QAQ Oa oa oa!! Không tìm được cô nữa chắc tui thành thánh sĩ mất!! Còn là phiên bản vàng nữa!!
Chu Nam Kinh: Nhóc ranh ngốc nghếch, cậu cho rằng ai cũng dễ dàng lên phiên bản vàng sao?
Lý Qua Qua: Cậu nói xem tại sao tôi lại hông có ai yêu QAQ
Chu Nam Kinh: . Không có tiền . Không có ngoại hình . Không có IQ
Lý Qua Qua: Cái đệt mợ!!! Cậu mới là kẻ không có IQ!!!
Chu Nam Kinh: . Hay chửi tục.
Lý Qua Qua: ….
Chu Nam Kinh: Em giai, em rất có thiên phú, hay là đi làm GAY đii!╰(*°▽°*)╯
Lý Qua Qua: ……. Cậu là ai?
Chu Nam Kinh: Tôi là chồng của Chu Nam Kinh! Vợ tôi đang nấu cơm!
Lý Qua Qua: Sặc….
Chu Nam Kinh: Thật ra trước đây vợ tôi lấy căn cước của tôi để ký hợpđồng. Bởi vì vợ tôi nói Thất điểm khá kì thị tác giả nữ, cho nên mấy lần họp hàng năm trước của diễn đàn cổ không đi. Năm nay do cậu lôi kéo nhiều quá nên mới nói tôi đi thay.
Lý Qua Qua: Thiệt hông!!!!
Chu Nam Kinh: Thật mà,vợ tôi không thích nói chuyện, là bởi vì suy nghĩcủa cổ không giống như con trai, sợ lộ thân phận. Vợ tôi thật đáng thương, nghĩ đi nghĩ lại xem có nên nói thật với cậu không. Dạo này cổ còn đến kì mãn kinh, tóc lơ thơ vài sợi bạcrồi, tôi không đành lòng mới nói cho cậu biết đấy!
Lý Qua Qua: Hử? Thật á?
Lý Hiên nghe qua đã biết % là giả, nhưng nếu % là thật, thì nhiều chuyện có thể được làm sáng tỏ…
Giả thiết này khiến cậu ta mồ hôi lạnh đổ ào ào.
Lý Qua Qua: Anh gì đó còn ở đó không?
Lý Qua Qua: Anh xưng hô thế nào vậy ạ?
Lý Qua Qua: Ê ê?
Khung trò chuyện, mấy giờ sau không có ai đáp lời.
Nửa đêm, từ đó mới nhảy ra một dòng.
Chu Nam Kinh: Vợ nghịch quá, làm cậu chê cười rồi.
Chu Nam Kinh: Tôi là Chu Nam Kinh, không phải nữ.
Lý Qua Qua: Ồ…. Vậy cô ấy đâu?
Chu Nam Kinh: Đang độ mãn kinh nằm trên giường không nhúc nhích được.
Ôn Hướng Hoa buồn buồn không vui cuốn chăn bọc quanh mình, y hệt một con sâu nhỏ. Một lúc lâu sau, cậu ta mới ngoi lên từ tầng tầng lớp chăn, túm lấy một cái gối ném thẳng vào ót Chu Nam Kinh.
“Chu Nam Kinh!! Em cảnh cáo anh một lần!!! Con mẹ nó lần sau anh dám không dùng bao em sẽ cầm nguyên cục tiền năm tệ đập chết anh!!!”
Ồ, quả nhiên đúng với phong phạm của một ”đại gia”, có điều hình như loại tiền năm tệ mới được ban hành mà nhỉ, số lượng cũng không nhiều đâu ha? Có thể đập chết nổi người ta không?
Chu Nam Kinh liếc cậu một cái, “Em còn lấy thêm gối ném tôi, tôi sẽ viết cho Lý Thượng Thiên sống lại.”
Lý Thượng Thiên là ai ư…. Đó chính là một trong số những nam phụ trong cuốn tiểu thuyết mới nhất của hắn. Trước đó mấy hôm, Ôn Hướng Hoa từng lên weibo nói thích nhân vật này.
Ôn Hướng Hoa rõ ràng trông rất ngạc nhiên, sau mới nói, “Được đó, em thích nhân vật này lắm!” (Không biết mọi người còn nhớ ven hồ Đại Minh năm ấy, kĩ năng nho nhỏ của Ôn Hướng Hoa, ghét nhân vật nào thì lên weibo tung hô nhân vật đó, sau đó chờ Chu Nam Kinh viết cho chết.)
Chu Nam Kinh mỉm cười nhìn cậu, “Em nghĩ tôi ngu như Lý Qua Qua vậy sao?”
Tâm trạng khá tốt, cho chết luôn mấy thằng, là (xóa) tình thú (xóa), là (xóa) cưng chiều (xóa)….
Tâm trạng không tốt, thì sẽ lộ cái trò này ra, kkhông mong em thỏa hiệp, chỉ biết tôi cũng yêu em là được rồi.
Ôn Hướng Hoa ban đầu rất ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới gào lên.
“Không quan tâm anh viết chết hay sống, giờanh bưng cơm vào đây cho em ăn mau!!!”
Lý Qua Qua lại nhìn vào màn hình, thở dài một hơi.
Ngay cả Chu Nam Kinh cũng đã kết hôn, mệt cảm không yêu…. mình cũng không muốn tin vào tình yêu nữa đâu!!! Lý Qua Qua nằm bẹp xuống bàn máy tính, thở dài thêm một lần nữa.
Thiệt đau trứng hết sức! Tại sao tui cứ mãi cô độc thế này!!!
Chẳng lẽ tại tui không sáng tác!!! Chẳng lẽ do tui không đẹp lạnh lùng cao quý!! Chẳng lẽ lại do là nam phụ!!! Sẽ bị chỉ định cô độc cả đời ư?!!!
Lý Qua Qua ngửa mặt lên trời thét gào, trong lòng đau đớn kịch liệt, sau đó quệt nước mắt nước mũi, đau khổ thông báo kết quả xem mắt với ba mẹ.
Lý Qua Qua: Bố! Con lại thất bại!
Bố: Con ngoan, thất bại một lần cũng không vội. Bố con hơn ba mươi tuổi mới tìm được mẹ con, không vội mà. Mẹ con nhờ bố hỏi, xuân năm nay con có về nhà không?
Lý Qua Qua: Bọn con sắp được nghỉrồi, hôm nay đi mua vé tàu hỏa, ngày kia là về được.
Bố: Sao bố nghe nói giao thừanăm nay không được nghỉ?
Lý Qua Qua: Con xin công ty cho nghỉ, được ba ngày, anh ấy phê chuẩn!
Thực ra bức email được gửi đến hòm thư của Triệu Tinh Hoa có nội dung như thế này: Gần đây bị tình cảm khốn nhiễu, hết sức khổ sở, nghi ngờ tính hướng bản thân, muốn xin nghỉ ba ngày để ngẫm về cuộc sống! Cầu phê chuẩn.
Bởi lúc gõ đơn xin nghỉ có hơi mất tập trung, có lẽ Lý Hiên cũng không ngờ được mình viết nhầm ”tìm con đường tương lai” thành ”tìm lại giới tính thật” được.
Hai cụm từ khác nhau chỉ có đúng một chữ “人生去向” và “人生取向”. Từ “去” đọc là “qù”, từ “取” đọc là “qǔ“.
Lúc Triệu Tinh Hoa nhìn thấy đơn xin nghỉ này, anh ta mím môi một cái, sau đó trả lời thư: Chuẩn. Cứ từ từ suy nghĩ.
Ngoài cửa sổ, vô số nhân viên từ phòng nhân sự đi ra hươđơn xin nghỉ khóc ròng…..
Mùa xuân năm nay, ngoại trừ không có bạn gái ra thì chuyện gì cũng hoàn hảo.
Cha mẹ vẫn còn đang tại (thế), cười thực hiền lành. Bạn bè thân thích lâu ngày không gặp, trong mắt Lý Hiên cũng trở nên ngây thơ lãng mạn (…)
Thấy cũng sắp hết kì nghỉ lễ, Lý Hiên mở hòm thư ra, gửi đi một loạt email: Chúc mừng năm mới!
Có lẽ là lúc này người ta gửi cho nhau nhiều tin quá, nên trong thời gian ngắn chỉ có một người nhắn lại.
Triệu Tinh Hoa: Chúc mừng năm mới.
Lý Hiên liếc mắt nhìn, không biết nên đáp cái gì cho tốt, quyết định tắt di động, xem tiếp chương trình văn nghệ đón xuân trên TV.
Chờ đến lúc quay lại với công việc cũng đã là một tuần sau.
Lý Hiên đến công ty từ sớm, mở cửa sổ ra cho nắng tràn vào phòng mình, bắt đầu sắp xếp lại chỗ văn kiện.
Triệu Tinh Hoa gõ cửa một cái làm cậu ta giật cả mình, vội quay đầu lại, thấy rõ người đến là ai rồi mới thở phào một hơi.
“Có chuyện gì sao?” Lý Hiên chớp mắt mấy cái.
Triệu Tinh Hoa nói, “Cũng không phải chuyện gì quan trọng lắm, chỉ là muốn hỏi, emđã nghĩ rõ ràng chưa?”
Hử? ….. Hiểu rõ cái gì cơ? Lý Hiên sửng sốt một lúc lâu mới nghĩ tới cái lý do mình đệ đơn xin nghỉ.
Cậu ta ấp úng đáp trả, “Em… Em nghĩ thông rồi!”
“Hửm?”
“Em muốn theo anh….” học tập thật tốt! Cố gắng trở thành một biên tập viên có nhà có xe! Mặc dù dưới tay em không có tác giả siêu nhân Tam lượng hoàng kim, không có tác giả giả moe Mộ Trường Kim, lại càng không có một đám đạithần tiểu thần nick đỏ nick tím, nhưng em cũng vẫn không từ bỏ giấc mơ này!!!
Đây là…. những gì Lý Qua Qua muốn nói ra khỏi miệng.
Nhưng rõ ràng là Triệu Tinh Hoa không cho cậu ta cái cơ hội ấy.
Anh ta mặt không hề thay đổi nói, “Ừm, tôi biết rồi.”
Hở? Anh biết cái quái gì cơ?
Ngay lúc Lý Qua Qua còn đang mặt đầy hỏi chấm, Triệu Tinh Hoa đã xoay người về phòng làm việc của mình.
Nếu bè lũnhững biên tập siêu M của cái văn phòng này mà nhìn thấy thủtrưởng siêu S của mình lúc này, nhất định sẽ ầm ĩ hết cả lên!
Bởi vì, vào lúc này, trên mặt Triệu Tinh Hoa có treo một nụ cười.
Bình thường anh ta không cười đã có thể hấp dẫn ánh mắt bao người rồi, hôm nay còn cười lên…. thật sự là phong tao vô hạn!
”Phong tao” = “Lẳng lơ” =)))))))))))))))))))))))
Một cô nhân viên tài vụ đi ngang qua vô tình nhìn được liền thẹn thùng bụm ngực, đợi không có ai xung quanh nữa mới phun ra một câu, “Ô! Cứng….” (Cái cô bỉ ổi này tuyệt đối không phải là nguyên hình của tác giả đâu!)
Sắp tan tầm, Lý Qua Qua ngẩng đầu nhìn, thấy ngoài trời đã hơi âm u sẩm tối, đèn bắt đầu lên. Ban đêm tại Bắc Kinh thật sự xinh đẹp đến không thể nghi ngờ.
QQ của cậu chợt vang lên tiếng tic tic, một tin nhắn đột nhiên nhảy đến…. Là của Triệu Tinh Hoa.
Triệu Tinh Hoa có tên trên mạng là Trường Kiếm, Lý Qua Qua lưu lại là “Trường Kiếm lão đại”, nhấn mạnh địa vị cấp trên đồng thời cũng là diện mạo của anh ta trong lòng cậu!
Lý Qua Qua ngạc nhiên, thầm nhủ trong lòng: Ủa, giờ này còn tìm mình làm chi? Chẳng lẽ là làm thêm giờ?
Cậu mở khung hội thoại của QQ ra.
Trường Kiếm lão đại: Tối nay cùng đi ăn nhé?
Lý Qua Qua ngơ ngác nhìn mẩu tin nhắn….. Tại sao….. Lại có cảm giác cáo chúc Tết gà thế này? Chẳng lẽ ảo giác?
Có lẽ không thấy Lý Hiên trả lời lại, Triệu Tinh Hoa bồi thêm một câu.
Trường Kiếm lão đại: Tôi đang ở dưới cổng công ty, nhanh lên.
Lý Qua Qua mở bàn gõ ra, từ từ hỏi thăm: Ăn cái gì?
Trường Kiếm: Emmuốn ăn gì?:-)
Lý Qua Qua: Em muốn ăn cháo ở cửa hàng trên đường Hoa Nam! Cháo thịt nạc trứng bắc thảo ở đó siêu ngonnnnn (﹃) Lần trước ngủ lại ở nhà anh đó, buổi sáng lúc về được ăn thử, nhớ mãi không quên!
Lần trước đưa Lý Qua Qua say ngất ngưởng về, Triệu Tinh Hoa lái xe chở cậu về nhà, kết quả không tìm nổi tọa độ, nên không thể làm gì khác hơn là cho cậu ngủ ở nhà mình. Lý Hiên buổi sáng lúc tỉnh dậy giật mình rõ ràng, thấy mình quần áo chỉnh tề, ngoại trừ giày được cởi ra thì chẳng thiếu cái gì, cậu ta thở phào một hơi.
Thực ra cũng chả phải do cậu không yên lòng với Triệu Tinh Hoa gi, lúc ấy cậu còn chẳng biết mình đang ở đâu, chỉ sợ lỡ dại làm hại con gái nhà ai….. Cho dù ngoại hình của cô ấy có thế nào cũng phải chịu trách nhiệm cả, Lý Hiên cảm thấy hơi lúng túng.
Buổi sáng hôm đó, cậu ăn sáng tại cửa hàng cháo đó, cùng với Triệu Tinh Hoa.
===========================================
Ừm…. Cháo thịt nạc trứng bắc thảo ăn ngon lắm, recommend mọi người ăn nha~
“Tâm sự” của tác giả: Tui có một vài tưởng tượng nè~
Ôn: Nam Kinh~ Nam Kinh~ Nam Kinh Kinh~~ xoay tròn
Chu Nam Kinh: Cái gì thế, tôi đang làm việc =L=
Ôn: Em hỏi anh một câu nha!! Anh biết “I love you” có nghĩa gì hông?
Chu Nam Kinh: Không biết.
Ôn: ^_^ Cạnh phòng của anh là phòng của tổ Anh văn đúng hông?
Chu Nam Kinh: Ờ ha, em nhắc đến tôi mới nhớ, hôm trước tôi vừa nói chuyện với một cô giáo dạy tiếng Anh, năm nay mới có hai tư thôi, vóc dáng cũng được, hình như cũng mê sách của tôi. Hôm trước vừa thấy tôi đã hỏi ‘Anh có quen biết gì với tác giả internet Nam Kinh sao?”’
Ôn: …….Q口Q!!!
Chu Nam Kinh: Vậy để tôi hỏi nhé?
Ôn: Quay lại ngay!!! QAQ!!!!
Chu Nam Kinh: Gì cơ?
Ôn: Em nói cho anh là được chứ gì!!
Chu Nam Kinh: Nói đi.
Ôn: QAQ Em yêu anh!
Chu Nam Kinh: Không phải khách sáo.
Ôn: QAQ Nói thêm nhớ?
Chu Nam Kinh: Nằm mơ đi.