Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô: tôi nói muốn như vậy khi nào

Nó: do cô thể hiện ra đấy thôi, e là đang làm theo ý cô

Cô: chúng ta gặp nhau hình như chỉ có cãi vã

Nó: ùm nếu như vậy, thì ko nên gặp rồi

Cô: em, thôi được rồi, ko đôi co với e nữa, tôi đi về cho khuất mắt em đây

Nó: ùm vậy tạm biệt cô, mà này, cô giáo

Cô: hmm ko phải muốn tôi về sao, còn kiu réo tôi ở lại làm gì

Nó: ngày mai là sinh nhật e

Cô: sinh nhật e sao

Nó: ùm là sinh nhật e, cô sẽ đến chứ

Cô: vậy tôi sẽ đến

Nó: e sẽ đợi cô

Thế rồi cô ra về, hôm nay nói chuyện lại với cô nó đã vui trở lại, nó trở về nhà, cho người sắp xếp nơi đẹp nhất, sinh nhật lần này nó chỉ muốn có cô và nó thôi, ngồi trong phòng làm việc, nó vừa làm vừa cho người bố trí mọi thứ đợi ngày mai đến, rồi ngày mới cũng đến hôm nay nhà nó cũng làm cái tiệc nhỏ, chúc mừng sinh nhật nó, mọi người đều có mặt, có cả Thuý, họ vui vẻ ăn sinh nhật nó, trong lòng nó cũng vui, nhưng đang chờ đến tối, để gặp cô, ko biết cô sẽ tặng nó thứ gì

Tối hôm đó, tại toà nhà cao tầng, mọi thứ đã được bố trí suôn sẽ, trên chiếc bàn có bó hoa, có cả bánh kem, chai rượu vang, còn có người ngồi đã yên vị đợi cô

Nhưng rồi tiếng trôi qua, cô vẫn chưa đến, tiếng trôi qua, vẫn chưa thấy cô, nó rồi đợi đến khuya, nhưng cũng ko thấy, nó mở điện thoại lên, nó muốn gọi cho cô, nhưng rồi nó sẽ nhận lại gì, đối với cô mà nói trước cũng vậy, sau cũng vậy, nó đều ko quan trọng trong mắt cô, nó lái xe, đi ngoài đường cả đêm, nó mệt mỏi, thật sự ko thể tiếp tục được nữa, sao cô chỉ toàn làm nó đau lòng

Còn cô bây giờ đang vui vẻ bên cạnh chàng trai kia, hôm nay công ty của anh ta có tiệc thế nên, Khánh anh ta đã mời cô đến dự, họ đang ăn tiệc, cô quên rằng đã có hẹn với nó, sau khi tiệc kết thúc, anh ta đưa cô về

Nhưng thật tình cờ, nó đang đậu xe gần nhà cô, nó đang ngắm nhìn căn phòng sáng đèn của cô, chiếc xe của Khánh đã dừng lại tại nhà cô, cô bước xuống, khánh cũng xuống theo, Khánh tới gần cô, anh ta nói

Khánh: Thy à hôm nay e đẹp lắm, cám ơn e vì đã đến dự, a có chuyện này muốn nói với em

Cô: cám ơn anh vì đã khen e, a có chuyện gì cứ nói đi

Khánh: anh thích em, e có thể cho phép anh được ở bên cạnh e, quan tâm chăm sóc cho em có được ko

Cô: chuyện này, ( cô đứng suy nghĩ hồi lâu)

Khánh: nếu e ko đồng ý cũng ko sao, chúng ta sẽ là bạn trước, cùng tìm hiểu, nếu e đồng ý, anh nhất định sẽ làm e hạnh phúc

Cô: ùm thôi anh về đi, chúng ta vẫn đang là bạn mà, nếu có duyên, chắc chắn sẽ được

Khánh: ùm a sẽ đợi e

người ôm nhau rồi khánh leo lên xe về, cô lúc này quay sang thì thấy nó, nó đang ngồi trong xe hơi nhìn cô và cười buồn, nó ko nghe họ nói gì, chỉ biết họ đang cười nói vui vẻ, và kết thúc bằng cái ôm, nếu là ai cũng sẽ nghĩ rằng họ là đang quen nhau, cô thấy nó thì chợt nhớ ra, hôm nay là sinh nhật nó, cô đã hứa là sẽ đến, nhưng rồi cuối cùng, nó mở xe quay đầu, phóng thật nhanh, nó lao như gió chạy về nhà, cô đứng đó thất thần, cô đã sai, cô đã làm nó tổn thương, nhưng cô ko quá đau lòng, cô nghĩ rằng nên kết thúc với nó, để nó thấy cũng là cái hay, cô mở điện thoại ra, gọi cho Khánh, nói

Cô: khánh à, e đồng ý

Khánh: thật ko, e nói thật chứ

Cô: là thật

Khánh: v tối mai chúng ta hẹn hò nhé

Cô: dạ vậy a nghĩ ngơi đi

Khánh: e cũng nghĩ ngơi đi, e ngủ ngon

Cô vào nhà, nghĩ ngợi về nó, cô cũng ko thấy có lỗi bao nhiu so với những gì nó làm

Còn nó, bây giờ nó đang ngồi ở ban công, phòng nó, đốt điếu thuốc, hớp ly rượu, từng dòng nước mắt rớt xuống, năm qua, có ý nghĩ gì, uổng phí, nó thấy thật uổng phí khi mở lại cửa trái tim nó cho cô bước vào, thế rồi nhận được gì, quá uổng phí, nó thầm chúc cô Hạnh phúc.

Hôm sau Khánh đến đón cô đi chơi, Khánh làm cho cô rất vui, cô luôn cười vì Khánh, buổi hẹn hò diễn ra rất tốt đẹp, cô cũng xiêu lòng vì Khánh, cô thấy lựa chọn của mình cũng rất đúng, cô đang rất Hạnh Phúc

Còn nó, nó lại chôn mình vào công việc, nó dần dần cũng quên đi cô

tháng trôi qua, tưởng rằng mọi chuyện đã dừng lại tại đó, nhưng ko, Khánh anh ta là người đào hoa, anh ta đã bắt đầu chán cô, và đi tìm thú vui mới, tình cảm của cả đã phai nhạt dần, cho đến ngày, cô chứng kiến cảnh Khánh anh ta cùng với cô gái khác trong Bar đang ôm ấp nhau, hôn hít nhau, cô thấy và đã khóc, cô nghĩ rằng mọi thứ dường như đã ổn, tưởng rằng cô và Khánh sẽ hạnh phúc, nhưng rồi ông trời đã ko làm như vậy, cô nhớ lại cảnh đó, và nhớ tới nó, cô vẫn còn yêu nó, tình cảm dành cho Khánh chỉ là tạm bợ, Khánh làm vậy với cô, cô cũng ko đau bằng khi nhớ lại nó, cô lúc này nhận ra mình thật sự cần nó, thật sự yêu nó hơn ai khác, ko ai có thể thay thế vị trí của nó trong tim cô được, trước và sau đều vẫn vậy, chỉ là trong lúc đang giận hờn nó, có người đàn ông tới làm cho cô vui nên cô mới nghĩ rằng mình đã hết tình cảm với nó, nhưng bây giờ cô mới hiểu ra, liệu có quá muộn ko, cô khóc đêm đó cô khóc rất nhiều, khóc vì cô đã bỏ rơi nó, khóc vì luôn làm nó tổn thương, cô nghĩ rằng nó mới là người làm cô tổn thương nhiều, nhưng đêm đó cô mới nhận ra mình mới chính là người đã làm mọi chuyện ko thể cứu vãn.

Sáng hôm đó lại có buổi họp tập đoàn, cô mừng rỡ khi lại sắp được nhìn thấy nó, cô muốn gặp nó, nói cho nó nghe hết tất cả những gì cô suy nghĩ, cô mong rằng nó sẽ tha thứ cho cô, mong rằng nó còn yêu cô, mà cho cả cơ hội cuối cùng, nếu như vậy cô nhất định sẽ trân trọng và giữ gìn nó thật chặc bên mình.

Tập đoàn Doji, cuộc họp đã được bắt đầu, cô ngồi mong mỏi nó đến nhưng ko, thay vào đó là Cậu nó, cậu nó đến và nói

Cậu nó: hôm nay tôi muốn thông báo việc với tất cả các cổ đông và mọi người trong Tập đoàn, ZTey cháu tôi, đã trở về Mỹ, trong thời gian qua cháu tôi đã ra sức vực dậy thành công Tập đoàn, bây giờ mọi thứ đã ổn, nên cháu tôi sẽ lui về Mỹ gánh vác công việc ở đó thay cho Tổng Chủ Tịch, thế nên mọi thứ từ bây giờ ở Tập đoàn, tôi sẽ đãm nhiệm, giống như trước kia, mọi người có ai có thắc mắc gì ko

Cô nghe xong thì điếng người, nó đã trở về Mỹ rồi sao, cô còn chưa kịp thì nó đã đi rồi, vậy là mọi thứ đã kết thúc, cô buồn bã về nhà, cô khoá phòng chôn mình trong gốc, cô đã mất nó thật rồi, nó đã cho cô cơ hội,nhưng rồi cô lại đạp đi tất cả, bây giờ nó đã đi rồi, đi thật xa cô rồi, sẽ ko còn ai làm phiền cô, ko còn ai đợi chờ cô nữa

Trời tối đến, cô kiu bác lái xe, chở cô đi dạo, cô muốn đi tới những nơi cô và nó đã đi qua, với hy vọng gặp nó dù chỉ lần, nhưng tất cả đều ko có, nó ko có ở những nơi này, cô buồn bã vào quán rượu, cô kêu rượu ra, uống thật nhiều, nhưng vẫn ko thể nào say nỗi, vẫn ko thể nào ngừng nhớ nó, cô ko uống nữa, cô tính tiền rồi ra về, cô kêu bác tài xế, chở cô đi tiếp, tới công viên mà cô và nó đã gặp nhau trước đây, cô dừng lại đi xuống cô kiu bác tài về, để cô ở đây mình, cô đi dạo xung quanh công viên, thấy những người bán hàng rong, những cậu nhóc ăn xin, cô lại tiếp tục nhớ tới nó, cô nghĩ trong lòng, Tey à sao e ko ở đây giúp họ nữa chứ, sao lại đi như vậy, đang có những người khổ cực ở đây, vậy mà e lại đi, thôi thì để cô giúp họ thay em

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio