Cô Giáo

chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một buổi sáng lại đến, hai con người trong phòng vẫn ôm lấy nhau ngủ say mặc kệ ông mặt trời đã lên tới tận nóc.

Reeng….reeng….reeng- tiếng chuông điện thoại của nó vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh ấm áp của hai người.

- Nó: Alo???- giọng nói khàn khàn vì mới ngủ dậy

- Mẹ nó: Con yêu, giờ này vẫn còn ngủ à??? Hôm qua con về có mệt không??? Sao không gọi điện cho mama- vừa bắt điện thoại mẹ nó đã hỏi một tràn làm nó tỉnh ngủ một nửa

- Nó: Mẹ à. Hỏi từng câu con mới trả lời được chứ. Do hôm qua bận quá nên con không gọi cho mẹ được

- Cô: Ưm…ai vậy???

- Mẹ nó: Hả??? Ai đang bên cạnh con vậy??? Là con gái nhà ai vậy??? Con có người yêu hồi nào mà mama không biết??? Mau khai mau khai mau

- Nó: đưa điện thoại ra xa bảo bối ngủ tiếp đi…

- Mẹ nó: Nè…có vợ rồi bỏ rơi mama hả??? Mau khai báo mau cho ta

- Nó: Mẹ à. Có gì con gọi là sau nha. Bye bye mama

Tút…tút…tút- tiếng tút dài vang lên làm cho người phụ nữ bên kia càng tò mò hơn. Đã bốn năm dù bà giới thiệu bao nhiêu cô gái sεメy có, thanh thuần có nhưng không ai lay chuyển được tâm hồn sắt đá của con bà nhưng mà nó chỉ mới về nước có một ngày mà đã bị người kia bắt mất. Bà rất tò mò về người ấy

- Ba nó: Em yêu. Làm gì mà suy nghĩ đăm chiêu thế kia??- ông hỏi nhưng mắt vẫn không rời tờ báo kinh tế sáng nay

- Mẹ nó: Em sẽ về nước

Ba nó nghe tin chấn động ấy mà không thể nào tập trung vào tờ báo được nữa.

- Ba nó: Hả??? Em tính bỏ anh sao??? ~.~

- Mẹ nó: Con mình có người yêu rồi, hồi nãy lúc em gọi cho nó còn nghe giọng của cô gái đó nữa cơ. Em chắc là con mình đã ăn người ta rồi. Không được em muốn coi thử ai mà có thể bắt được hồn của đứa con lạnh nhạt kia của em

- Ba nó: Nhưng mà anh vẫn còn công việc bên này không về được

- Mẹ nó: Thì có ai bảo anh về đâu

- Ba nó: Không…anh không thể rời xa em đâu…đừng đi mà. Ahiuhiu

- Mẹ nó: Ngưng làm trò mèo đi -.-"

Ba nó vẫn tiếp tục mặt dày làm nũng với mẹ nó làm bà không thể nào đáp chuyến bay về nước ngay được.

Tại biệt thự của nó hai người vẫn đang đùa giỡn chẳng biết khi nào dừng

- Cô: Nè…sao bao nhiêu năm em vẫn không biết nấu ăn vậy hả???

- Nó: Có vợ em nấu cho ăn rồi cần gì biết nấu ^.^

Không để cho cô kịp phản bác nó đã hôn lên môi cô để chặn ngay cái miệng nhỏ nhắn lại, bàn tay thì di chuyển khắp người cô và dừng lại ở mông cô xoa xoa nắn nắn

- Bác quản gia: E hèm…tôi còn sống đấy

- Cô: Đồ đáng ghét >.....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio