Cơ Giáp Chiến Thần

chương 77: tấn công (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đợt tấn công ban đầu của người Nhân Ngư cả chiến hào giờ còn không đến hai mươi người. Trên mắt đất lầy lội đều là binh sĩ bị thương. Vết thương nhẹ thì tự mình băng bó rồi cấm súng chuẩn bị chiến đấu tiếp, vết thương nặng thì có binh sĩ y tế đến khiêng vào trong hầm trú ẩn, các binh sĩ quân ý bận tối mắt tối mũi.

Hỏa lực của địch trên trận địa đã giảm bớt, giờ cơ giáp của địch đã bắt đầu lao vào chiến hào, trên chiến hào giờ chỉ có chiến sĩ cơ giáp của tiểu đoàn mười ba đang chuẩn bị thủ thế đánh tay đôi với cơ giáp quân địch.

Khi hai trăm chiếc cơ giáp đời năm của người Nhân Ngư vọt vào chiến hào, từng chiếc từng chiếc một cầy xới mặt đất xung quanh, chiếc nào trên tay cũng cầm vũ khí chuyên dụng của cơ giáp, bắt đầu lao về phía những chiếc Thiên Lang đang chờ kia.

" Giết, không để một tên nào chạy thoát! "

Lập tức Trần Lạc ra lệnh cho toàn bộ cơ giáp xông lên, hai tay hắn nhanh thoăn thoắt điều khiển Atula vọt lên trước, chiếc Atula mầu bạc nhẩy thẳng qua đầu chiếc cơ giáp người Nhân Ngư chặn đứng đường lui xuống trận địa của hai sư đoàn cơ giáp.

Vừa nhẩy ra khỏi trận địa, đầu tiên Trần Lạc chuyển hướng cơ giáp, chân trái dậm một cái, thân thể liền di chuyển sang bên phải. Kĩ thuật điều khiển cơ giáp hình chữ Z khiến cho nó thành tia chớp mầu bạc. Trong tiếng lẹt xẹt của di động cao tần, chiếc cơ giáp mầu bạc thế như sét đánh ra đòn đâm về phía một chiếc cơ giáp Nhân Ngư còn đang sững sờ đứng đó.

Nhìn Trần Lạc chiến đấu mà các chiến sĩ tiểu đoàn hai hô hấp trở nên gấp gáp dị thường. Bọn họ đang thấy Trần Lạc sử dụng kĩ thuật cấp S để tiêu diệt người Nhân Ngư. Mỗi khi tia sáng bạc lóe lên lại vụt tắt là tim họ lại đập thình thịch, chưa bao giờ họ thấy cơ giáp của Liên Bang đồ sát người Nhân Ngư như vậy.

Các chiến sĩ tiểu đoàn mười ba theo hiệu lệnh của đội trường bắt đầu xả hết đạn trong pháo năng lượng, đám cơ giáp của Nhân Ngư kẹt giữa chiến hào, một bên là cơ giáp đối phương xả pháo, lồng năng lượng che chắn đã báo động đỏ, một bên là chiếc Atula nhanh như điện, đang không ngừng gặt hái sinh mệnh cửa đồng đội, cả đám lâm vào tiến thoái lưỡng nan.

Pháo năng lượng bắn thẳng vào chiến hào, vụ nổ kịch liệt cuốn bùn đất bay lên cao, cây cối xung quanh đổ xiên vẹo thành từng mảnh nhỏ bắn về bốn phía làm che hết tầm nhìn của các bộ binh Nhân Ngư. Trong màn mưa bụi, chiếc cơ giáp mầu bạc và hơn ba mươi chiếc Thiên Lang bắt đầu tấn công hai tiểu đoàn cơ giáp của người Nhân Ngư.

" Bắn đi, lên, tất cả đều xông lên, tiêu diệt hết quân địch! ", Trấn Đông gào khản cổ các binh sĩ còn sót của tiểu đoàn. Các chiến sĩ phục hồi tinh thần, tất cả cầm súng bắt đầu bắn, họ chưa bao giờ nghĩ rằng có kì tích. Thế nhưng lúc này kì tích đã xẩy ra, chiếc cơ giáp mầu bạc và ba mươi chiếc Thiên Lang đang thực hiến kì tích. Đám cơ giáp Nhân Ngư hoàn toàn bị áp chế trong chiến hào, từng chiếc, từng chiếc nằm xuống, lần đầu tiên họ nhìn thấy thắng lợi.

Khi trước bị đuổi đánh toàn bộ cơ sĩ của tiểu đoàn đã ở lại đoạn hậu để bọn họ có thể đến được đây, giờ đây nhìn đối phương bị đồ sát ai cũng run trong lòng.

Trong chiến tranh hiện đại, ai cũng nghĩ tính năng của cơ giáp chinh là mấu chốt lớn nhất để quyết định thắng bại vì họ không thể đào tạo quá nhiều người có kĩ thuật cao, do đó tính năng cơ giáp càng nhiều càng có ưu thế trên chiến trường, nhưng tiểu đoàn của Trần Lạc đã phá vỡ quy tắc đó, một cơ sĩ cấp tám đỉnh cao có thể một mình đấu với một tiểu đội cơ giáp, nhưng nếu mười người, hai mươi người, không chỉ là cộng dồn với nhau, mà nó mạnh lên theo cấp số nhân, khi nhưng cơ sĩ có kĩ thuật vượt trội được phối hợp với nhau họ đơn giản như những thần chết trên chiến trường, nhiệm vụ của họ chỉ có đi gặt hái mạng sống của người khác.

Trận chiến trên chiến hào vẫn tiếp tục, đám cơ sĩ Nhân Ngư biết mình không thể rút lui đành cắn răng ở lại chiến đấu, tiếng kim loại chói tai va vào nhau chấn động hồn phách, làn sóng chấn động cuốn bụi bặm bay đầy trời, cây cối vốn đã bị bom nổ đốt cháy còn trơ trụi thân cây đang lắc lư kịch liệt, mấy mảnh cây còn sót lại cũng bay lên bầu trời theo làn mụi mù tràn ngập không gian.

Tại lều chỉ huy tạm thời của người Nhân Ngư tên sư trưởng hai mắt tức đến phun lửa. Coloor hét vào tên lính đang điều khiển vệ tinh.

" hai tiểu đoàn cơ giáp xông lên chiến hào còn bao chiếc ".

" Báo cáo sư trưởng, quấn số không ngừng giảm mạnh, giờ chỉ còn chưa đầy một tiểu đoàn ".

" Tra, tra cho ta, trên đó rốt cục xẩy ra chuyển gì, sao lại thiệt hại lớn vậy ".

Tên lính liên lặc lập tức lấy hình ảnh từ vệ tinh cho Coloor xem, vừa nhìn hắn vừa đổ mồ hôi lạnh, hắn thấy trên màn hình là hơn ba mươi chiếc cơ giáp Liên Bang đang giết bên mình như thái rau,hầu như cơ giáp của sư đoàn hắn không có khả năng phản kháng.

" Sư trưởng, hay chúng ta rút lui, chúng ta chỉ còn ba tiểu đoàn bộ binh với một tiểu đoàn cơ giới, nếu không rút lui thuộc hạ e là... ", nói đến đây tên lính không dám nói tiếp sợ chọc giận Coloor.

Nghe tên lính nói xong Coloor trong lòng cũng có ý định rút lui, hắn thấy bộ binh của hắn đã bị tách rời hắn đội cơ giáp, lính bắn tỉa Liên Bang đang xả xúng vào mấy tiểu đoàn bộ binh không được che chắn, còn đám cơ giáp thì xong rồi. Từ khi nhẩy xuống chiến hào là vận mệnh của hai sư đoàn cơ giáp đã được xác định, không còn đường trở ra.

" Rút lui, lập tức rút lui, pháo tự hành bắn yểm hộ, toàn bộ di chuyển ".

Nói xong hắn lập tức điện thoại vệ tinh cho sở chỉ huy về sự việc ở nơi nay, sự xuất hiện kì lạ của một tiểu đoàn cơ giáp Liên Bang, đã phá hỏng kế hoạch bao vây đánh úp của người Nhân Ngư.

" Vâng, sư trưởng ".

Mệnh lệnh lập tức được ban ra, đám bộ binh ban đầu tiến lên như thủy triều giờ rút lui cũng nhanh như vậy, các binh sĩ Nhân Ngư đang nằm úp sấp trên sườn dốc bắt đầu rút lui về phía sau. Đầu tiên là một hai người, sau đó càng ngày càng nhiều người tham gia vào hang ngũ lui về. Đến cuối cùng cả đám lui hẳn ra khỏi tầm sát thương của lính bắn tỉa Liên Bang. Đám cơ giáp cũng bắt đầu hỗn loạn nối đuôi nhau bò ra khỏi chiến hào, nhưng Thiên Lang ưu thế về tốc độ bắt đầu được phát huy, gần như có những chiếc vừa mới nhẩy được lên thành chiến hào đã bị các chiến sĩ tiểu đoàn mười ba lập tức vọt lên trước chặn đánh không cho rút lui.

Các chiến sĩ bộ bình nhìn người Nhân Ngư rút lui thì kích động run rẩy cả người. Trước sau không đến năm phút đồng hồ toàn bộ chiến trường nguyên bản đầy rẫy bộ binh Nhân Ngư giờ đã không còn bóng dáng ai.

Tiếng hoan hô chợt phóng lên trời cao, mấy chục binh sĩ còn sống sót mừng rỡ như điên, cả đám vừa mới trải qua hai ngày sinh tử, giờ đây đám người Nhân Ngư đã không còn cơ giáp, họ hoàn toàn có thể rút lui về vị trí khác mà không bị đeo bám nữa, tất cả gân cổ nhìn lên mặt trời đang lặn xuống xúi tru lên.

Khắp chiến hào đều là tiếng hoan hô vui mừng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio