Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi

chương 108: trận đấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

La Tiểu Lâu đờ người, lúc đó đầu óc “boong” một tiếng, tim đập lỡ một nhịp, cho dù có ở trong thời khắc nguy hiểm, cậu cũng chưa bao giờ hoảng loạn như lúc này! Không, không thể bị nhận ra, cậu lập tức quyết định sẽ đi ra cánh cửa vừa mới bước vào, dù người ở bên trong có nghĩ cậu giống thằng thần kinh cũng được! La Tiểu Lâu nghĩ như vậy, xoay người quay lại với cánh cửa kia.

Bi kịch là, bởi vì La Tiểu Lâu vào sát giờ nên gần như ngay lập tức, trên màn hình điện tử đã vang lên âm thanh ngọt ngào của hệ thống: lên , thi đấu nhóm nhỏ, trận thứ nhất: Nguyên Tích vs , xin mời hai tuyển thủ vào sân.

Trận thứ nhất, với Nguyên Tích!? Không thể nào!

“Này, anh bạn ở cửa, cậu là đúng không, tôi có xem qua trận trước của cậu rồi, nhanh lên, vào sân nào!” Cách đó không xa, một người đang lớn giọng sốt sắng gọi La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu hận không thể bóp chết cái miệng rộng oang oác đó, nói thế khiến mọi người trong phòng tập trung hết đường nhìn lên người cậu.

Mà vị tuyển thủ kia dường như còn đang nghi ngờ mình thiếu nhiệt tình, bèn khoác tay lên vai La Tiểu Lâu, xoay người cậu lại đi vào trong.

“Nhanh nhanh lên nào, chờ gì nữa, ngày nào cũng ngóng trông trận đấu của Nguyên Tích. Tôi nói với cậu, anh ấy là thần tượng của tôi đó, hôm nay thấy anh ấy tôi đã kích động từ lúc sáng sớm. Có điều, cậu may mắn hơn tôi, được thi đấu trận đầu tiên với Nguyên Tích, đi thôi, nhớ phải ký tên đấy.” Vị tuyển thủ kia thiện chí nhắc nhở La Tiểu Lâu.

Tôi tôi tôi chẳng cảm thấy may mắn chút nào hết đâu á!

La Tiểu Lâu run lẩy bẩy, dường như cảm nhận được cái nhìn của Nguyên Tích cách đó không xa. Cậu không gạt bỏ cánh tay của cái tên não tàn hâm mộ Nguyên Tích bên cạnh xuống, nhưng tay phải lại cấp tốc chạm lên chiếc thẻ phân biệt tuyển thủ trước ngực.

Tại người bên cạnh, mà Nguyên Tích và một tuyển thủ khác cũng quay đầu nhìn về phía này.

Trước khi La Tiểu Lâu nhanh tay chạm vào cái nút đỏ kia, thì bỗng nhiên “Bộp” một tiếng, một nửa hạt trân châu trúng vào cái nút xanh ở bên cạnh trên tấm thẻ.

La Tiểu Lâu tái mặt, ngơ ngác ngẩng đầu lên thì thấy Nguyên Tích đang tự tiếu phi tiếu tung một nửa hạt trân châu còn lại trong tay, nói: “Nếu đã đến, không đấu thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

La Tiểu Lâu suýt nữa thì bật khóc, sống cùng nhau đã lâu, cậu gần như đã quên mất tính cách bá đạo và hiếu chiến của Nguyên Tích. May mắn duy nhất là, Nguyên Tích chưa nhận ra cậu.

Dù có không muốn như thế nào đi chăng nữa, cậu hiện tại cũng chẳng còn đường lui nào nữa rồi, La Tiểu Lâu gian nan dẫn đầu đi ra, tốc chiến tốc thắng —— Cậu rất tự tin với Nguyên Tích, đồng thời quyết định một lát nữa quay lại sẽ rời khỏi trận đấu, tuyệt đối không thể ở lại đây trừng mắt to mắt nhỏ với Nguyên Tích, ngộ nhỡ Nguyên Tích nhận ra cậu thật, vậy không phải sẽ giải quyết bằng bạo lực gia đình sao.

Trong nháy mắt La Tiểu Lâu lướt qua mình, vẻ mặt của Nguyên Tích bỗng nhiên biến đổi, hắn nhìn về phía La Tiểu Lâu với chút nghi ngờ. Không ai có thể dễ dàng tới gần hắn mà không bị phát hiện, thế nhưng vừa nãy, khi đi qua, hắn gần như không hề cảm nhận được hay có ý bài xích, chuyện này quả thực có phần bất khả tư nghị.

nguyên văn不可思议, có nghĩa là khó tin, lạ lùng, không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên, hắn không để thuận lợi rời khỏi trận đấu là có một số nguyên nhân. Lần trước khi xem băng ghi hình thi đấu của các tuyển thủ cùng La Tiểu Lâu, cậu dường như cố ý hỏi về này, tuy đã lắp bắp cố gắng che giấu, nhưng Nguyên Tích vẫn nhận ra được La Tiểu Lâu rất quan tâm tới người này.

Nguyên Tích cảm thấy rất không dễ chịu, cơ hội hiếm có như vậy, đương nhiên hắn muốn cho tiểu nô lệ thấy, người đàn ông của cậu lợi hại đến mức nào.

Mang theo nghi ngờ này, Nguyên Tích và La Tiểu Lâu vào sân thi đấu, nỗi căng thẳng của La Tiểu Lâu rõ như ban ngày, hai người khác ngồi trong phòng nghỉ cũng phải phụt cười, vì lúc đi ra, La Tiểu Lâu nghiêm trọng đến mức tay chân chuyển động cùng lúc.

Nguyên Tích không cười, hắn ung dung thích chí đi phía sau, đôi mắt khẽ phát sáng nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu.

Sau khi La Tiểu Lâu nhanh chóng chui vào chiếc cơ giáp màu lam vạm vỡ, Nguyên Tích cũng triệu Vân Tiêu, cấp tốc vào khoang điều khiển.

“Trời ơi, cậu điên rồi à?! Sao lại muốn đối chiến với Nguyên Tích!” trong khoang điều khiển kêu lên.

“Chẳng lẽ tao lại muốn như vậy chắc? Tao căn bản không kịp chọn, vừa nãy mày cũng run lẩy bẩy ra đấy, không giúp tao tẹo nào.” La Tiểu Lâu nói.

Số phận đã định rồi, với lại bây giờ không còn phải đối mặt trực tiếp với Nguyên Tích nữa, cảm giác căng thẳng của cậu được đè xuống, vùng lên quyết đấu, là nhiệt huyết và kích động dưới đáy lòng sâu thẳm, ngay cả chính La Tiểu Lâu cũng không rõ, tại sao hiện giờ cậu lại cảm thấy hưng phấn như thế này.

Có lẽ là ngay từ lúc ban đầu, cậu đã mong muốn được đánh một trận với Nguyên Tích.

“Cậu sẽ chết rất thê thảm.” cấp tốc nói, đồng thời lặng lẽ tăng giới hạn cấp bậc của cơ giáp lên cấp sáu, như vậy có thể vừa bảo vệ La Tiểu Lâu, vừa có thể phòng ngừa Nguyên Tích nhận ra thân phận của cậu.

“Cố gắng đừng dùng những động tác quen thuộc trước mặt ngài ấy.” không nhịn được căn dặn.

“… Tao sẽ cố gắng.” La Tiểu Lâu hít sâu một hơi.

La Tiểu Lâu quả thực rất cố gắng, hơn nữa do đã thay đổi phối trí, tốc độ của cậu đã tăng lên một bậc, rất nhiều kỹ thuật khó trước đây không thể hoàn thành giờ trong lúc hoảng loạn lại được dùng mấy lần. La Tiểu Lâu cho rằng trình độ của mình đã tăng lên, lập tức trở nên kích động vô cùng.

Dựa vào tốc độ và viễn trình, La Tiểu Lâu đủ kiên trì được phút, dù có như vậy, cậu cũng hiểu được phút này còn mệt hơn lúc cường hóa cơ giáp cho Mộ Thần.

Tập trung cao độ năng lực chú ý, từ thân thể đến tinh thần đều hưng phấn.

phút đầu, Nguyên Tích căn bản không động thủ, chỉ tránh né công kích của La Tiểu Lâu, giống như mèo vờn chuột. Lúc sau, có lẽ Nguyên Tích thấy chán, bèn thay đổi hành động, La Tiểu Lâu bắt đầu khó khăn trong việc tìm kiếm bóng dáng của Vân Tiêu.

Hơn nữa vì giới hạn cấp bậc, phút sau, đã đầy vết thêm tím, thời hạn tới lúc kết thúc chiến đấu không còn nhiều.

Khi Vân Tiêu gọn gàng đá bay , La Tiểu Lâu vội điều khiển xoay độ, súng hạt nhân bỗng nhiên bắn trúng giáp vai của Vân Tiêu. La Tiểu Lâu lập tức kích đông, bất kể là trên mạng hay trong hiện thực, đây cũng là lần đầu tiên cậu bắn trúng Nguyên Tích. Hơn nữa, trong nháy mắt đó, đầu cậu chợt cảm ngộ thêm một chút về chiến đấu viễn trình.

La Tiểu Lâu còn đang cảm nhận cú xạ kích vừa rồi, Nguyên Tích bỗng rút thanh nhuyễn kiếm dài màu đen vẫn chưa dùng ra, phía trước La Tiểu Lâu nháy mắt đã bị một bóng đen che phủ, tuyệt nhiên không phân rõ được thực hư.

nhuyễn kiếm là một loại kiếm có tính năng mềm dẻo và đàn hồi, có thể uốn cong lại, càng mỏng càng dẻo, dễ dàng cất giấu hoặc quấn vào giả làm thắt lưng.

Giữa tiếng nhắc nhở của , ngón tay La Tiểu Lâu cấp tốc di chuyển, nhập một loạt chỉ lệnh.

Chiếc cơ giáp màu lam cấp tốc dời sang chỗ trống bên phải, hoảng sợ kêu lên một tiếng, La Tiểu Lâu lập tức phát hiện điểm bất thường, vội gian nan điều khiển lùi về phía bên trái một bước. Dù như vậy, khi ngón tay còn chưa dừng lại, cậu đã cảm nhận được sự đau đớn kịch liệt trên bả vai.

“Trời ơi, cậu bị thương!” kêu lên, sau đó nói: “Kiên trì một chút, nghìn vạn lần đứng biến thân, cậu biết hiện tại có bao nhiêu nguy hiểm mà, bác sĩ sẽ tới ngay thôi.”

Khi kêu gào trong đầu, sắc mặt của La Tiểu Lâu đã trắng nhợt vì đau đớn, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, không cựa quậy nổi.

Thanh trường kiếm của Nguyên Tích đã thu về, trên thực tế, khi thanh kiếm chạm lên La Tiểu Lâu, hắn đã bắt đầu rút lại.

Gần như chưa bao giờ có chuyện nương tay, giữa trận đấu, bị thương là chuyện bình thường, cho dù thực sự xuất hiện nguy hiểm cho tính mạng, nhưng cũng không có người nào đổ tội cho đối thủ. Giải đấu cơ giáp ngoài hiện thực, bản thân sẽ không thể so sánh với trận đấu trên mạng. Nếu đã tham gia thi đấu thì hẳn đã phải giác ngộ điều này.

Thế nhưng trong giây phút đó, Nguyên Tích cũng không hiểu tại sao trái tim hắn lại đập nhanh đến vậy, hắn lập tức không tự chủ được mà rút trường kiếm về.

Thấy chiếc cơ giáp màu lam đối diện ngã xuống đất, vị trí khoang điều khiển rõ ràng xuất hiện hư tổn, Nguyên Tích nhảy ra khỏi Vân Tiêu, bước đến đó.

Thấy Nguyên Tích sắp lại gần, lập tức tự động phối hợp hủy bỏ hệ thống phòng ngự, bởi vậy Nguyên Tích mở khoang điều khiển không hề khó khăn chút nào, khi phát hiện người ở bên trong, hai đầu lông mày Nguyên Tích liền nhíu lại.

Gần như khắp nơi trên người La Tiểu Lâu đều là máu, nhìn khá đáng sợ. Kỳ thực, vừa nãy đã cấp cứu giúp cậu, mảnh vỡ cơ giáp trên chỗ bả vai bị thương nghiêm trọng nhất đã được lấy ra, đồng thời cũng đã bôi thuốc cầm máu.

Nguyên Tích đang định ôm La Tiểu Lâu ra khỏi khoang điều khiển thì nhân viên cấp cứu đã chạy tới, Nguyên Tích có chút do dự, cuối cùng bèn đứng lui sang một bên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio