Cơm nước xong, La Tiểu Lâu nhìn nhìn thời gian, vội vàng rời nhà bắt xe công cộng. Trời ạ, nếu lần này lại không bắt kịp xe, khiến một đống lãnh đạo đến tiếp cậu thì sẽ rất phiền toái.
Lúc La Tiểu Lâu thở hổn hển chạy đến cổng chính, một chiếc xe trên không vô cùng cao cấp từ xa vội vàng chạy đến, dừng lại trước mặt cậu, dẫn đến gió thổi lên mặt La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu cau mày lùi sang một bên, âm thầm nguyền rủa những người có xe, vừa chạy vào trong, liền phát hiện cửa xe vừa mở ra, thân ảnh tao nhã cao quý quen thuộc bước xuống, Lăng Tự đang mỉm cười nói chuyện với mỹ nữ bên cạnh, khi trông thấy La Tiểu Lâu cũng rất sửng sốt, sau đó sắc mặt hắn trầm xuống.
Trong lòng La Tiểu Lâu gào thét đủ kiểu, âm trầm cái đầu anh, tôi còn tức hơn anh nữa đây này! Cũng tại anh, Nguyên Tích thiếu chút nữa đã giở trò bạo hành gia đình với tôi đó!
Mặt của La Tiểu Lâu nhìn cũng không tốt, bất luận là nhìn từ khía cạnh nào, cậu cũng không thể đến gần Lăng Tự, nếu bị Nguyên Tích bắt gặp sẽ rất phiền toái, quan trọng hơn là, người này chính là thủ phạm khiến chủ nhân của thân thể này phải tự sát.
Nghĩ như vậy, La Tiểu Lâu tăng tốc độ đi vào trong, muốn vứt Lăng Tự lại phía sau.
Không may là Lăng Tự hình như cũng có quyết định này, dưới ánh mắt kinh ngạc của mỹ nữ, Lăng Tự kéo cô nhanh chóng đi vào.
La Tiểu Lâu nhìn Lăng Tự sắc mặt lạnh như băng đùng đùng đi đến, nhịn không được nổi giận.
“Sao cậu lại ở đây?” Khi hai người cùng đứng chờ thang máy, Lăng Tự lạnh lùng hỏi trước, dùng ánh mắt châm chọc nhìn về phía La Tiểu Lâu.
“Đây cũng là điều tôi đang muốn hỏi anh đó.” La Tiểu Lâu cũng phẫn nộ nhìn chằm chằm Lăng Tự. Tuần trước người này đã khiến cậu mất mặt, hôm nay – La Tiểu Lâu thoáng nhìn qua mặt – còn muốn đến cản trở, anh ta rốt cuộc là muốn làm gì?!
Lăng Tự đánh giá La Tiểu Lâu vài lần, trong ánh mắt lạnh như băng rõ ràng mang theo chán ghét, “Tốt lắm, tôi cũng nói thật cho cậu biết, thứ mà tôi đã đùa chán tuyệt đối sẽ không liếc mắt tới nữa – chuyện trước đây đã chấm dứt, tôi ghét nhất là dây dưa với những kẻ không rõ ràng.”
La Tiểu Lâu đang định nói câu thật cao hứng khi bọn họ có cùng suy nghĩ thì cửa thang máy cao cấp mở ra. Lăng Tự bước vào, trước khi cánh cửa khép lại còn ngạo mạn nhìn La Tiểu Lâu nói: “Đửng nói với tôi cậu không biết đây là đâu, người trẻ tuổi tâm cơ quá sâu cũng không phải là chuyện tốt.”
Đây là đâu? La Tiểu Lâu trong lòng dâng lên một dự cảm bất hảo. Về phần tâm cơ gì đó, sâu một chút thì có gì không tốt, chỉ cần không gây hại là được rồi.
La Tiểu Lâu bước vào phòng thí nghiệm của Nghiêm đại sư, thấy lão nhân đang dạy bảo người khác, liền rón ra rón rén đi vào trong căn phòng mà cậu cần phải dọn dẹp.
Nghiêm đại sư vừa mắng trợ thủ xối xả vừa dùng khóe mắt liếc nhìn thân ảnh lén lút kia, lỗ mũi hừ ra một tiếng.
Mà ở trong đại sảnh của hệ nghiên cứu và phát triển cơ giáp, nhóm người Địch Gia trong lòng rít gào, nghênh đón thiếu chủ Lăng Tự, người mà từ trước đến nay một năm không đến công ty qua một lần.
Lăng Tự vung tay, lần này y đến đây cũng không có chào hỏi cấp trên của tập đoàn Khải Ân, cứ để bọn họ làm việc của bọn họ, mình đến đây chỉ là để vào xem phòng thí nghiệm riêng của Dương Kha. Vị mỹ nữ kia cũng thức thời xoay người không có đi theo đến đây.
Sau khi đi vào, Lăng Tự nhìn lướt qua linh kiện máy móc bày trong phòng, tùy tay tháo cúc áo trên cùng của bộ đồng phục, cả người lập tức trở nên có vẻ lười biếng hơn, nhưng cũng không gây tổn hại gì đến quý khí của hắn, “Thế nào?”
Dương Kha nhìn hắn không chớp mắt, mỉm cười nói: “Đương nhiên là rất tốt có thể đích thân thực hành trên rất nhiều linh kiện, rất có ích cho tôi, đến một nơi chuyên môn như thế này đối với tôi mà nói thật sự rất có lợi.”
Ngừng một chút, Dương Kha quan sát biểu tình đạm mạc của Lăng Tự, tiếp tục nói: “Ngoài ra bọn họ đối với tôi cũng vô cùng tốt. Nhưng mà, một tay mới như tôi thật sự không dễ gì gặp được Nghiêm đại sư, bất đắc dĩ mới phải gọi điện thoại nhờ anh đến giúp.”
Nhắc đến mục đích lần này, Lăng Tự nhíu nhíu mày, nói: “Đi thôi, tôi với cậu đi qua đó một chuyến.”
Hai người ra khỏi phòng, Lăng Tự bảo Địch Gia dẫn mình đến phòng thí nghiệm của Nghiêm đại sư ở trên lầu.
Trong cả tòa nhà thì bộ nghiên cứu và phát triển cơ giáp chiếm cứ từ tầng mười tám đến hai mươi, mà Nghiêm đại sư một mình chiếm cứ cả một tầng.
Ba người tới cửa phòng thí nghiệm của Nghiêm đại sư, Địch gia tiến lên quẹt thẻ.
Cũng may lần này Nghiêm đại sư vừa xong việc, hai phút sau, khi Địch Gia bắt đầu đổ mồ hôi, Nghiêm đại sư cuối cùng cũng mặt không đổi sắc đi ra.
“Nghiêm đại sư.” Lăng Tự tự mình tiến lên, xoay người hành lễ, “Tôi là Lăng Tự, lần cuối cùng gặp ngài là chuyện của một năm trước.”
Nghiêm đại sư gật đầu, “Tôi biết”, nói xong tiếp tục trầm mặc.
Địch Gia phải cố gắng lắm mới không đưa tay lên lau mồ hôi, mỗi lần gặp người cầm quyền thật sự, tính cách của Nghiêm đại sư quả thật là làm cho người ta lo lắng không thôi.
Cũng may, Lăng Tự cũng biết tính Nghiêm đại sư, cho nên không có so đo, sắc mặt vẫn tao nhã như cũ, hắn nói tiếp: “Lần này cố ý đến đây gặp ngài là muốn nhờ ngài hướng dẫn một sinh viên, cậu ấy là người mà PDG gia tộc chọn, rất có thiên phú.”
Nói tới đây, Dương Kha lập tức đi lên trước, vô cùng cung kích hành lễ với Nghiêm đại sư: “Xin chào Nghiêm đại sư, tôi là Dương Kha thuộc hệ chế tạo cơ giáp của học viện Saint Miro, tôi kính ngưỡng danh tiếng của ngài đã lâu, rất thích những thử nghiệm và những cơ giáp trăm năm khó gặp mà ngài chế tạo. Nếu…”
Nghiêm đại sư bình tĩnh ngắt lời Dương Kha, “Lấy thứ gì đó thực tế đưa cho Địch Gia, sau đó để cậu ta tới tìm tôi.” Nói xong, lại hướng về phía Lăng Tự: “Lăng thiếu gia, nếu ngài không còn việc gì nữa thì tôi đi trước, tôi có việc vội.”
Lăng Tự gật đầu, Nghiêm đại sư quay người đi về phòng thí nghiệm.
Dương Kha mở to mắt, cậu thật sự rất khó chấp nhận thái độ không bình thường của vị Nghiêm đại sư này dành cho mình. Đúng vậy, không thèm nhìn đến! Từ trước đến nay còn chưa có ai đối xử với cậu như vậy. Mà cậu càng bất ngờ là vị đại sư này ngay cả Lăng Tự cũng không thèm nể mặt, cư nhiên còn muốn khảo hạch cậu?! Quả thật là một sự sỉ nhục đối với người đứng đầu hệ chế tạo cơ giáp của học viện Saint Miro như cậu.
Dương Kha cũng không có cách nào khác ngoài việc đồng ý. Cũng may, hiện tại cậu còn có một cơ hội, cậu phải khiến lão nhân ngạo mạn chết tiệt kia xem trọng mình một chút. Dương Kha hít sâu vào một hơi, nếu cậu được vị đại sư cổ quái này thu làm đệ tử, sau này càng có thể giúp Lăng Tự nhiều hơn nữa.
“Tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
Lăng Tự gật đầu, xoay người ly khai.
Đến khi không nhìn thấy bóng Lăng Tự nữa, Dương Kha mới xoay người cười nói với Địch Gia: “Cảm ơn bộ trưởng, tôi nhất định sẽ nhanh chóng giao vài món đồ đến đây.”
Địch Gia khách khí cười lại: “Cần gì thì cứ nói.”
Có lẽ là phẫn nộ khi gặp Lăng Tự, có lẽ là hưng phấn khi đã mua được toàn bộ linh kiện cơ giáp bậc một, đương nhiên, cũng có thể là vì La Tiểu Lâu đã học được bốn trăm ba mươi cái linh kiện bậc một, vì đã đánh bại được phần cơ bản trụ cột, lần này La Tiểu Lâu học tập vô cùng thuận lợi.
Mỉm cười nhìn nhìn thời gian, mười hai giờ trưa, học được ba mươi hai cái! Hơn nữa mỗi tuần học hai mươi cái, cậu đã hoàn thành bảy mươi hai cái, nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai cậu sẽ học xong.
Hai cuối tuần học tập, hai cuối tuần sửa sang lắp ráp, đương nhiên, lắp ráp còn khó hơn cả học tập, nhưng nếu không lắp ráp thì sao biết có thành công hay không?
Không biết vì sao, La Tiểu Lâu cảm thấy chiều nay Nghiêm lão nhân đối với cậu còn nghiêm khắc hơn thường ngày, cho cậu hai loại khoáng thạch, bảo cậu dung hợp hai loại lại để rèn, sau đó chế tạo ra một bộ linh kiện ở cổ tay cơ giáp.
Đây gần như là một bài tập độc lập, La Tiểu Lâu nhìn biểu tình tôi biết cậu sẽ làm không xong và đến nhờ vả tôi của Nghiêm lão nhân, yên lặng đi trở về bàn mình. Bởi vì đòi hỏi tạo linh kiện, nên trên số dụng cụ trên bàn nhiều hơn hai bộ.
Hít sâu một hơi, La Tiểu Lâu cắn răng, lão nhân này và Nguyên Tích hình như cùng chọn hôm nay làm ngày thử thách khả năng khoan nhượng của cậu chắc!
Một buổi chiều qua đi, trên bàn của La Tiểu Lâu có thêm mấy bộ linh kiện, rèn xong còn phải lắp ráp, sau khi linh kiện ra lò, La Tiểu Lâu chỉ biết, đây là linh kiện cấp hai, cuối tuần học cậu mới nhìn qua.
La Tiểu Lâu nở nụ cười, khó có được cơ hội thực tập linh kiện bậc hai.
Cậu cười tủm tỉm lấy ra một bộ, thời điểm đang chuẩn bị động thủ, một bàn tay bên cạnh bỗng đưa ra cầm lấy linh kiện của cậu.
La Tiểu Lâu vội vàng ngẩng đầu, Nghiêm đại sư cư nhiên đang đứng bên cạnh cậu. Mà chung quanh tựa hồ cũng không còn bao nhiêu người, mọi người đã dọn dẹp xong, quả nhiên hôm nay mức độ khó quá cao, cần thật nhiều thời gian.
“Cậu về đi.” Nghiêm đại sư nghiêm mặt nói.
“Nhưng mà tôi hoàn toàn có thể lắp ráp một bộ rồi trở về.” La Tiểu Lâu vội vàng xin, loại cơ hội như thế này cũng không nhiều.
“Không được, đã đến giờ, lập tức rời nơi này đi ra ngoài! Cậu không nên ngày nào cũng lãng phí thời gian của tôi! Tôi chưa từng thấy đệ tử nào phiền toái như cậu!” Nghiêm đại sư phẫn nộ.
La Tiểu Lâu lưu luyến nhìn mấy đôi linh kiện kia một cái, xoay người ly khai.
Cậu vừa mới đi, trong phòng bỗng nhiên có thêm một thanh âm, “Không tồi a, đệ tử mới của ông?”
“À, đến đây được hai lần cuối tuần.” Nghiêm đại sư thu xếp lại linh kiện trên bàn.
Thanh âm kia đột nhiên kêu lên: “Ta kháo! Ông cho cậu ta công việc của người khác sau một năm học? Tôi phát hiện ông càng ngày càng biến thái.”
Nghiêm đại sư đắc ý cười ha hả, dùng ngữ điệu ngạo mạn giống Nguyên Tích mà La Tiểu Lâu chán ghét nhất nói “Cũng không xem là người do ai chọn.”