bảo vệ hai quả trứng, trợn mắt nhìn người đứng ở cửa.
La Thiểu Thiên vừa vào, nhìn nhìn hai con mắt không có chút tiêu cự gì của La Tiểu Lâu, cũng không hề lộ ra thần sắc kinh ngạc, chỉ là khẽ nhíu mày. Hắn không có ý định gọi tỉnh La Tiểu Lâu, mà là ở trước khi La Tiểu Lâu vô thức bước đi lần nữa, chém vào sau gáy của hắn một cái.
Ngươi đây là muốn làm cái gì? Tuy rằng ngươi là đệ đệ của hắn…” khẩn trương mà hô. Biểu hiện của La Tiểu Lâu đây rõ ràng là đã xảy ra bệnh biến. Nó không hy vọng trước khi tìm hiểu kỹ ngoan là cái gì đã phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
La Thiểu Thiên bước nhanh đến bên giường, đem La Tiểu Lâu đặt lên trên, vừa lưu loát thoát áo La Tiểu Lâu vừa nói “Nếu ngươi không muốn La Tiểu Lâu biến đổi ngay bây giờ, tốt nhất câm miệng”
vẫn cố duy trì tự chủ, nhìn La Thiểu Thiên nháy mắt đã cởi sạch sẽ La Tiểu Lâu, rối rắm mà tưởng tượng hậu quả đáng sợ khi Nguyên Tích bước vào nhìn thấy cảnh này.
Làm người máy gia dụng của Nguyên Tích, nó biết mình hẳn là thông báo cho Nguyên Tích, thế nhưng ai làm cho nó bị uy hiếp đâu, nó đâu thể không kiêng nể gì an ngguy của La Tiểu Lâu … nhưng mà… tên kia cũng tự nhiên quá cỡ đi… Nguyên Tích chưa bao giờ làm những chuyện như vậy trước mặt nó đâu …
Làn da xanh biếc của nổi lên màu đỏ quỷ dị, nhanh chóng đem hai khỏa trứng che kín lại, để tránh cho đám tiểu dị thú vẫn còn chưa xuất vỏ đã bị ‘hình ảnh trẻ con ko nên xem’ ảnh hưởng xấu đến.
Ánh mắt đen lạnh như băng của La Thiểu Thiên nhìn lướt qua ở phía đối diện, sau đó không thèm nhìn đến ánh mắt không rõ là kích động hay khâm phục của , lặng lẽ đeo một cái bao tay màu trắng rồi sờ vào phía ngực La Tiểu Lâu. Ấn vài cái sau, trên làn da trắng nõn của La Tiểu Lâu xuất hiện một cái hồng ngân không rõ.
Sắc mặt La Thiểu Thiên trở nên ngưng trọng, lấy cái hộp bạc tùy thân mang theo ra, đưa vào mật mã, vân tay cùng quét tròng mắt và mở hộp. Nháy mắt khi chiếc hộp được mở, một làn khói lạnh xông ra.
La Thiểu Thiên tiến hành tiêu độc cho ngực La Tiểu Lâu, một tay thì lấy ra một ống tiêm, trước con mắt trừng lớn của , lưu loát mà đâm xuống ngực La Tiểu Lâu.
Màu đỏ chất lỏng rất nhanh được bơm vào cơ thể La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu trong cơn mê man bắt đầu giãy giụa thống khổ, nhưng nhanh chóng bị La Thiểu Thiên đè ép xuống. Sauk hi tiêm xong, thống khổ của La Tiểu Lâu tựa hồ giảm bớt, hắn lại chậm rãi lâm vào mê man. La Thiểu Thiên nhẹ nhàng thở ra, đem ống tiêm nén về trong hộp, một lần nữa khóa kỹ lại, thả vào nút không gian, tựa như cái ống tiêm trong hộp là một con quái vật nguy hiểm vậy.
Đó là?
nhẹ nhàng thở ra… kỳ thực nó cũng không muốn khiêu chiến điểm mấu chốt của Nguyên Tích. Tên kia đối với chuyện tình cảm đơn thuần đến độ không tưởng … nó cẩn thận mà hỏi.
“Là thứ có thể giảm bớt tiến trình phát triển của ngoan trong cơ thể hắn” La Thiểu Thiên nhíu mày, tựa hồ không muốn nhiều lời về chuyện này.
Hắn nhìn chăm chăm vào La Tiểu Lâu đang mê man trên giường, ánh mắt luôn lãnh đạm lộ ra thần sắc lo lắng “Loại này, có thể cam đoan hắn đúng ngày tới an toàn”
“Thế ba ngày sau thì sao?”
La Thiểu Thiên liếc một cái “Hy vọng khi đó đã giải quyết được ngoan”. La Thiểu Thiên đứng dậy, thoạt nhìn định rời khỏi.
chần chờ một lát rồi hô với theo bóng dáng La Thiểu Thiên “La Tiểu Lâu vẫn thực sự lo lắng ngươi, ngày đó sau khi ngươi đi, hắn vẫn luôn hỏi thăm thương thế của ngươi…”
La Thiểu Thiên dừng lại, nhỏ giọng nói “Hắn là thân nhân của ta, ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện. Còn nữa, đừng nói với Nguyên Tích là ta đã tới”
//
Lúc Nguyên Tích trở về, La Tiểu Lâu ngủ thực sự trầm, nhìn không ra bất cứ dị thường nào. lựa chọn im lặng. Dù sao, La Thiểu Thiên cũng là vì trợ giúp La Tiểu Lâu.
Ngày hôm sau, bọn họ vừa mới dùng xong bữa sáng, có người vội vã đi tới, hướng Nguyên Liệt hội báo, tiểu hành tinh bên kia có phát hiện lớn.
Cả nhà đang ăn cơm đều nhất tề nhìn về phía Nguyên Liệt, Nguyên Liệt hơi hơi chọn lông mày, đem tư liệu mở ra nói “Các ngươi đều xem xem”
Nháy mắt, một bức hình nổi phóng đại xuất hiện trước mắt mọi người, cả phòng ăn nhất thời an tĩnh lại, trừ Nguyên Liệt cùng Phượng Già Lăng, tất cả mọi người đều khiếp sợ ra mặt.
Từ góc cùng ánh sáng của bức ảnh, có thể thấy được, đây là ảnh chụp một cái sơn động, một sơn động khổng lồ và có một miệng giếng khổng lồ. Vách sơn động là vách đá thô ráp chảy dài thạch nhũ thường thấy, nhưng mấy chục thước bên dưới, thạch nhũ ít dần, một chất như kim loại bạc màu xám bắt đầu xuất hiện. Vách kim loại này cũng không trơn nhẵn mà có chỗ lõm, chỗ lồi… máy quay zoom toàn cảnh, những vết lồi lõm dần dần nối liền nhau, tạo thành một đồ án thật lớn.
Cái đồ án khổng lồ đó vô cùng kì dị. Từ trên bức ảnh có thể thấy, đây không phải toàn bộ đồ án, chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm mà thôi, mà phần chìm kia, không biết kéo dài đến tận đâu.
Nhìn cái đồ án quỷ dị kia, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, hắn cố gắng khống chế mong muốn ấn ấn ngực mình.
Nguyên Tích nhìn chằm chằm một phần của đồ án qua hình ảnh, hàn ý trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Quan quân vừa rồi hội báo với Nguyên Liệt lại nói “Bệ hạ, hai nước nhị cấp văn minh, Theles và Ethedis, cả mấy nước văn minh cấp một nữa đang tính toán tách xẻ vách tường kim loại này, nhưng mà, tình hình xem ra cũng không mấy lạc quan. Loại kim loại kia chưa từng thấy bao giờ, hơn nữa cứng rắn dị thường. Dù Theles cùng Ethedis hợp tác công kích cũng không mở ra. Bên kia cũng phát ra tin tức, nói là tạm thời hợp tác, cùng nhau mở ra vách tường kim loại này”.
Nguyên Liệt cười lạnh. “Tạm thời hợp tác?” Nếu hai cái nhị cấp văn minh có thể tự mình tách mở lớp kim loại, bọn họ tuyệt đối sẽ không nguyện ý hợp tác. Lợi ích vĩnh viễn đều chê ít, vì cái gì lại muốn phân cho người khác một phần. Hơn nữa, sự hợp tác của bọn họ chỉ sợ cũng không chỉ giới hạn trong việc mở vách tường kim loại, những nguy hiểm sau bức tường hẳn cũng là cần vật hy sinh.
Nguyên Triệt nhìn về phía Nguyên Liệt hỏi “Phụ thân, chúng ta sẽ hợp tác cùng bọn họ sao?”
Nguyên Liệt nhìn về phía người nhà, tầm mắt đảo qua La Tiểu Lâu hơi dừng một chút, sau đó lại nghĩ tới bức ảnh kia “Hợp tác chứ, chúng ta thời gian không nhiều lắm, càng nhanh càng tốt”
Được đến Nguyên Liệt chỉ thị, quan quân đi ra ngoài, chấp hành mệnh lệnh.
Phượng Già Lăng thì híp mắt nhìn cái đồ án kia một hồi lâu, bỗng nhiên nói “Là khóa mật mã, trừ phi đưa mật mã chính xác vào, không thì vách tường này, không có khả năng bị phá đâu”
Nguyên Tích nghe vậy liền nói “Phá khóa mật mã? Làm cho lục mập mạp thử xem”
giật mình xoay người, không quá vừa lòng Nguyên Tích lại gọi nó như vậy trước mặt mọi người, nhưng nó cũng không dám phản kháng.
Phượng Già Lăng nhẹ giọng nói “Cánh cửa này nếu có mở cũng không được bao lâu, nhưng mà, sau khi mở ra, có thể có được thứ mà bọn họ muốn hay không, khó mà nói”
CHờ đám người Nguyên Tích đi khỏi, Nguyên Liệt mới chuyển hướng Phượng Già Lăng, một bên vuốt ve mái tóc trơn mượt của hắn, vừa hỏi “Làm sao vậy?”
Phượng Già Lăng khẽ cau mày “ta có dự cảm không tốt. Hơn nữa, cánh cửa kia không chỉ có đồ án hoa văn, còn có cả ký tự” Nói tới đây, hắn dùng tay xoa xoa cái trán “Cánh cửa mở ra, địa phương ta tới…” Quê của ta có một vài ghi chép về nó, nhưng mà, đây cũng không là cánh cửa được hy vọng mở ra.
Nguyên Liệt biến sắc, một bàn tay đột nhiên đưa qua, gắt gao bắt được cánh tay Phượng Già Lăng. Phượng Già Lăng nhìn hắn, bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ giọng nói “Nguyên Liệt, ta có thể mở ra nó”
“Không được!” Nguyên Liệt chợt đề cao thanh âm, hô hấp dồn dập. Hắn nắm chặt tay Phượng Già Lăng “Ta sẽ không để ngươi làm cái chuyện ngu xuẩn này! Ta sẽ không cho ngươi…”
La Tiểu Lâu dù lo âu đến mấy, một ngày vẫn trôi qua rất nhanh, Nguyên Tích vẫn chưa về, tên đó lại còn gọi Road canh giữ ở cửa, không cho La Tiểu Lâu đi đâu. La Tiểu Lâu đem Nguyên Dục ôm tới phòng của hắn cùng Nguyên Tích. Nguyên Dục hơi tò mò mà nhìn La Tiểu Lâu cho nó uống sữa, giúp nó thay quần áo, đổi tã, cuối cùng đem hai quả trứng kia đặt bên cạnh nó.
Hai vị thị nữ chịu trách nhiệm chăm sóc tiểu hoàng tôn nguyên bản lo lắng Nguyên Dục bị đưa đến nơi ở mới có thể quấy khóc, nhưng từ khi vào phòng này, Nguyên Dục vẫn rất ngoan, sau khi uống sạch sữa trong buồng, đứa nhỏ còn thỏa mãn tươi cười.
Mãi tới lúc mệt đến không mở nổi mắt, NGuyên Dục còn dùng tay nắm chặt ngón tay La Tiểu Lâu, sau đó lại lo lắng mà mở mắt kiểm tra ba lượt, mới vù vù ngủ.
La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn gương mặt trắng noãn của NGuyên Dục, rốt cuộc nhịn không được cúi đầu, đến gần hôn một cái bé.
Nguyên Tích bận đến nửa đêm mới trở về. Hắn là tới liên bang tìm Nguyệt Thượng.Tuy rằng vẫn không thấy người đâu, nhưng đám người liên bang quả quyết không thừa nhận Nguyệt Thượng mất tích hoặc là gặp nguy hiểm.
Đến khi tất cả mọi người ý thức được cái vách tường kim loại trong hang động kia cần mật mã để mở, tất cả hành vi cưỡng chế mở ra nó đều bị hủy bỏ.
Hệ điều hành trung tâm cao cấp nhất của mỗi nước đều bắt đầu liên hợp phá giải mật mã, nói đại khái còn có năm sáu tiếng nữa, mật mã là có thể dịch ra.
Nguyên Tích trở về đến phòng. Ban đêm ở tiểu hành tinh này nhiệt độ xuống rất thấp. Mang một thân quần áo băng lãnh về phòng, Nguyên Tích lại bất ngờ thấy được ngọn đèn ấm áp, cùng với người đang ngồi trên salon chờ hắn – La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu đứng dậy “Sao trễ như vậy mới về, ta nấu đồ khuya đó, ngươi muốn ăn sao?”
Nguyên Tích nháy mắt cảm thấy tất cả mỏi mệt cùng không khí lạnh giá của trời đêm đều biến mất dưới những lời lải nhải của La Tiểu Lâu. Hắn đi theo La Tiểu Lâu vào bếp, nhìn đến La Tiểu Lâu vì hắn hâm nóng canh, cá kho, tôm chiên dừa, hai đĩa rau, cơm, cùng một miếng bánh ga tô …
Đem cơm cùng canh múc cho Nguyên Tích xong, La Tiểu Lâu ngồi ở bên cạnh hắn, vừa vì hắn lột vỏ tôm vừa nói “Ngươi ăn đi, ta ăn xong rồi”
Nguyên Tích ăn hết sức thỏa mãn. Thức ăn trên bàn đều là thứ hắn thích, còn có cả bát canh ưa thích, uhm, còn có cả bánh ga tô vị vani miễn cưỡng chấp nhập được.
Cho dù là khi còn là tiểu hài tử, Nguyên Tích cũng không được cha mẹ đối đãi nuông chiều như vậy. hắn nhìn La Tiểu Lâu, trong lòng vừa ấm áp vừa thoải mái, trên mặt thì lại như khúc gỗ, không chịu biểu lộ chút tình cảm.
La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích hồng hồng lỗ tai, cười đến gần hỏi “ngươi vừa lòng chứ?”
Thời gian gần đây, La Tiểu Lâu đã rất ít câu dẫn hắn như vậy. lúc nhiệt khí phun ở trên lỗ tai, Nguyên Tích lập tức cả người cứng ngắc. Hắn thậm chí bị sặc ngụm canh vừa mới nuốt được. Áp chế trong lòng rung động, hắn trừng mắt nhìn La Tiểu Lâu một cái “Uhm, còn tạm được”
La Tiểu Lâu nở nụ cười, đưa tay với lấy cái thìa trong tay Nguyên Tích, múc một muỗng canh, dưới ánh mắt ẩn ẩn chờ mong của Nguyên Tích, đưa đến bên miệng của mình.
Nhìn Nguyên Tích ngớ ra, La Tiểu Lâu bỗng nhiên lại tiến đến trước mặt Nguyên Tích, trước khi Nguyên Tích kịp giật mình đã ôm lấy gáy hắn, sau đó môi chạm môi, đem canh mớm qua.
Toàn bộ mặt của Nguyên Tích đều đằng một phát đỏ lự lên, tay hắn muốn đẩy ra La Tiểu Lâu, nhưng đụng đến eo của La Tiểu Lâu lại chần chờ mà dính đi lên. Hiện giờ bọn họ ở trong phòng của chính mình, cho dù La Tiểu Lâu có chút đãng thật đấy, nhưng cũng may trừ mình ra, cũng không có người nào khác nhìn thấy. Hắn rất rộng lượng nha, có thể tha thứ La Tiểu Lâu …
Canh không biết lúc nào thì đã uống xong. La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích đã có chút ý loạn tình mê, nhẹ giọng nói “ Nguyên Tích, ta ngươi…”
Nguyên Tích hoàn toàn hóa đá, hắn mặt đỏ tai hồng nhìn La Tiểu Lâu, cuối cùng đem La Tiểu Lâu ôm lấy, đi về phía phòng tắm.
Đến khi Nguyên Tích theo trạng thái động tình tỉnh táo lại, cân nhắc có phải mình cũng nên nói cái gì đó, La Tiểu Lâu đã vù vù ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bên kia rốt cục có tin truyền đến, nói là cánh cửa đã được mở.
Nguyên Tích nghe tin, lại nghĩ đến tối hôm qua. Hắn không hy vọng đó là thời khắc đẹp đẽ mà La Tiểu Lâu cố ý gây dựng để sau này nhớ lại. Hắn không cần bọn họ chỉ có hồi ức để nhớ lại. Nếu nhất định phải nói, hắn sẽ chờ khi La Tiểu Lâu an toàn nói sau.
HẾT