Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

chương 108: không chia tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thân mình Hứa Huy cứng đờ, trái tim cố gắng chống đỡ bị những lời này đả kích tan tác, tiết mục mềm mỏng này rốt cuộc không diễn nổi nữa.

Gã xoay người, đưa lưng về phía người kia, lạnh lùng hỏi một câu, “Em nói cái gì?”

Ngô Cảnh An nhìn bóng dáng gã, nắm chặt nắm tay quyết tâm nói: “Mặc kệ cậu lại làm chuyện gì cũng thế, tôi sẽ không khuất phục, cũng sẽ không chấp nhận cậu nữa. Để lại cho tôi một đường sống đi, nếu cậu muốn giết chết tôi, Hứa Huy, tôi cũng sẽ không xuống địa ngục một mình. Cậu xem rồi làm đi!”

Tình yêu của bọn họ lại đã tới nông nỗi này.

Yêu biến mất, hận sinh ra, bọn họ cũng không ngoại lệ mà coi đối phương thành kẻ thù không thể tha thứ, liều mạng anh chết tôi sống.Đây là sự bi thảm nhất của ái tình.

Đến cuối cùng, chỉ có thể còn lại kết cục này.

Ngô Cảnh An nói xong những lời này, mãnh liệt nhắm mắt, cắn răng áp chế chua xót nảy lên trong lòng.

Xoay người, anh không muốn phải nhìn thấy tên khốn kiếp mình từng muốn ở bên cả đời này.

Vừa bước ra được nửa bước lưng đã bị vật nặng đập mạnh một cái, đau đến mức anh loạng choạng một cái.

Phía sau phát ra động tĩnh, Ngô Cảnh An mãnh liệt quay đầu lại – Hứa Huy ngã ngồi dưới đất, nạng bên tay gã chỉ còn một cây.

Hứa Huy dùng tay chống đất, ngẩng đầu, hai mắt quật cường trên khuôn mặt chồng chất vết thương gắt gao dán chặt lên người anh, “Ngô Cảnh An, muốn xuống địa ngục cậu cứ việc đi! Muốn lôi kéo tôi, chỉ sợ cậu còn chưa đủ tư cách!” Vịn giàn trồng hoa bên huyền quan, gã thống khổ đứng lên.

Hai chân gã như bị chặt đứt, đau đớn đến cực hạn, động lực chống đỡ ngụy trang của gã đều biến mất, giờ khắc này, gã chỉ muốn chật vật nằm trên mặt đất, cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không hỏi.

Nhưng gã chạy tới nơi này, kiêu ngạo và tự tôn còn sót lại không cho phép gã cúi mình.

Gã thậm chí không biết mình có còn là Hứa Huy nữa hay không? Tên Hứa Huy trước đây dạo chơi nhân gian, phóng khoáng không kiềm chế được có phải đã chết rồi hay không?

Gã bị đánh đến không ra hình người, xương cốt còn chưa liền lại đã vội vã chạy tới, giống như chó bò tới bò lui trên mặt đất, máu trên người còn chảy vẫn một lòng một dạ muốn nhìn thấy người này sớm một chút.

Hiện tại gã gặp được, cũng nghe thấy những lời tuyệt tình của anh ta.

Người đàn ông gã yêu đến mức có thể mất đi tất cả nói muốn lôi gã cùng xuống địa ngục.

Hứa Huy năm nay hai mươi chín, trong cuộc đời dài dằng dặc vẫn luôn làm bạn cùng cuồng vọng vui sướng, mà từ khi quen biết Ngô Cảnh An, gã có thêm vài loại tình cảm, thống khổ và phẫn hận.

Người đàn ông này đích thật có thể đem tới cho gã vui vẻ càng lớn, nhưng tương ứng, vui vẻ này lại muốn cái giá thảm trọng nhất mới đổi dược.

Tựa như hiện tại, bình sinh gã lần đầu tiên cảm thấy tủi thân.

Trong nháy mắt, vệt tủi thân lại phình to ra.

Vì người đàn ông này, cái gì gã cũng làm, lại không có thưởng không an ủi không làm bạn không vui vẻ, chỉ có bóng dáng lạnh như băng cùng lời nói tuyệt tình.

Loại tủi thân này cơ hồ bao phủ cả người gã.

Gã đứng thẳng cái lưng kiêu ngạo, ngẩng đầu, dùng khí thế không thua gì anh ta nói: “Chia tay phải không? Tốt, rất tốt! Chia! Tốt nhất chia rõ ràng một chút, từ hôm nay trở đi tôi cũng sẽ không quan tâm đến cậu nữa! Con mẹ nó cậu tính là gì! Vì cậu, tôi biến thành cái bộ dạng này, vì cậu, tôi cái gì cũng mất, hiện tại cậu nói chia tay với tôi! Rất tốt, Ngô Cảnh An, cậu đã hận tôi như vậy, tôi cũng sẽ không khách khí với cậu nữa. Cậu không phải vẫn mắng tôi là súc sinh sao? Như vậy những ngày kế tiếp tôi cho cậu xem một súc sinh chân chính có thể làm ra chuyện gì. Trước kia cậu là người yêu tôi, tôi không động đến cậu. Nhưng sau này, cậu không còn đặc quyền này nữa.”Hứa Huy nói rất tuyệt tình, nước mắt lại làm người ta thất vọng mà chạy vòng quanh hốc mắt, gã cố chịu đựng, đánh cược toàn bộ kiêu ngạo từng sở hữu, đem bóng dáng người kia khắc sâu vào trong mắt, khắc sâu vào trong đầu.

Gã vịn tường đi ra ngoài, bước chân lung la lung lay, nhiều lần ngã xuống mặt đất.

Ngô Cảnh An dù oán hơn nữa, sau khi nhìn thân mình gã lắc la lắc lư cũng áp xuống, nhặt cây nạng lên đưa tới trước mặt gã.

Hứa Huy nhìn thoáng qua, sau đó gạt mạnh đi. Động tác này biên độ quá lớn, trọng tâm của gã không ổn lại ngã ngồi xuống đất.

Ngô Cảnh An vội quỳ xuống dìu gã, Hứa Huy dùng hết sức lực đẩy anh ra, trong mắt chứa đầy oán hận.

“Ngô Cảnh An, đừng giả bộ tốt bụng. Tôi khốn kiếp cậu cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Người xoay tôi đến vòng vòng là ai, hiện tại cậu chơi đủ chơi chán rồi, liền muốn một cước đá văng tôi đi. Cậu nghĩ Hứa Huy tôi là ai, ba năm trước đây tôi đối với cậu thế nào, cậu quên rồi phải không? Không sao, tôi rất nhanh sẽ làm cậu nhớ ra. Người đắc tội tôi, chưa ai từng có kết cục tốt, cậu nên nhớ kỹ những lời này!”

Ngô Cảnh An nhíu mày, tức giận quát, “Hứa Huy!”

Hứa Huy cong khóe miệng, cười thoải mái, gã vịn tường, cắn chặt răng đứng lên, mồ hôi lạnh tẩm ướt toàn thân gã, gã không biết mình làm sao còn có sức lực đi ra khỏi phòng.

Ngô Cảnh An rất muốn đấm cho gã một cú, không, không phải một cú, phải đặt gã lên tường mà đánh một trận, đánh tới khi gã tỉnh táo mới thôi.

Nhưng Hứa Huy hiện tại – anh đấm một cú thật mạnh vào tường, sau khi tình yêu của bọn họ biến thành thù hận, thậm chí có thể đem quá khứ khó chịu nhất một câu vạch trần, để miệng vết thương máu chảy đầm đìa hủy diệt toàn bộ tốt đẹp từng có.

Bọn họ đều điên rồi.

Hứa Huy đi ra khỏi phòng, hơn mười bậc thang nằm trước mắt gã, gã biết mình đã tới cực hạn, đây cũng không phải chuyện ý chí có thể làm được, quyết đoán nhận mệnh mà nhắm mắt lại, một bước giẫm hụt, lăn xuống cầu thang.

Nghe thấy tiếng vang, Ngô Cảnh An quay đầu lại, trái tim nháy mắt ngừng đập, anh theo bản năng vọt xuống dưới lầu, ôm lấy Hứa Huy ngã trên mặt đất đang thống khổ rên rỉ.

“Hứa Huy, Hứa Huy…”

Đầu Hứa Huy không biết bị đụng vào chỗ nào, chảy không ít máu, gã chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt lo lắng của Ngô Cảnh An trước mắt chính là châm chọc nhất, so với tất cả vết thương trên người còn làm gã khó chịu hơn.

Gã rống lên giận dữ: “Cút! Đừng để tôi… nhìn thấy cậu… Thật muốn giết cậu… Đồ khốn kiếp!”

Ngô Cảnh An không muốn tranh luận với gã, nắm di động của Hứa Huy rơi trên mặt đất, vừa định gọi , ai biết Liêu Thắng Anh đột nhiên gọi điện tới, anh cứ như thế bấm nhầm vào nút nhận cuộc gọi.

Quả bom Liêu Thắng Anh rốt cuộc nổ, “Con mẹ nó mày rốt cuộc lúc nào thì về, thêm nửa giờ nữa bảy cô tám dì nhà mày đến đưa cơm, mày muốn hại chết tao à… Mày còn sống không, thở một cái tao nghe xem, chết tiệt, không phải mày đang cùng tên kia lăn giường chứ! Mày vì hắn come out còn bị ông già nhà mày đánh đến mức bán thân bất toại, hắn nên cảm động đưa tới cửa. Nhưng tên cầm thú này mày có thể kiềm chế chút không? Mày còn nằm viện đấy! Một lần là đủ rồi, nhanh chóng, trở lại cho tao! Ông nội bà nội của tao ơi, tao thật sự chống đỡ không nổi nữa…”Liêu Thắng Anh còn luyện giọng bên kia điện thoại, Ngô Cảnh An lại không nghe rõ những lời kế tiếp của hắn.

Anh hoang mang không hiểu nhìn về phía Hứa Huy, “Hứa Huy, cậu…”

Khóe miệng Hứa Huy gợi lên một vệt cười, máu chảy từ trán xuống, vẽ nên đường biên khuôn mặt gầy yếu đi nhiều, nụ cười của gã là thương cảm, là bi thương khổ sở, là trào phúng, là giải thoát.

Giọng gã rất nhỏ, giống như nói cho chính mình nghe, “Ngô Cảnh An, tôi hối hận, hối hận làm tất cả vì cậu, chỉ hai chữ, không đáng, tuyệt đối không đáng.”

Không đáng, vì anh vứt bỏ nửa cái mạng.

Không đáng, vì anh làm ầm ĩ với người nhà.

Không đáng, vì anh mà tương lai phải đối mặt với rất nhiều vấn đề chưa nghĩ tới.

Có lẽ gã rốt cuộc không làm nổi thiếu gia nữa, rốt cuộc không thể trải qua cuộc sống tiêu tiền như nước nữa, không còn có nịnh bợ ton hót, không còn tiếng hô vang ủng hộ, gã thành một Hứa Huy bình thường nhất trên đời.

Không đáng, không đáng!

Ngô Cảnh An đưa tay bắt lấy bả vai gã, ánh mắt chậm rãi chuyển tới trên mặt gã, “Hứa Huy, cậu thật sự…”

Một thân thương tích này không phải ngã, những lời ác độc đó vốn không phải bổn ý, người đàn ông kiêu ngạo ba mươi năm này thật sự cúi đầu vì anh.

Trong lòng Ngô Cảnh An có rất nhiều tình cảm phức tạp, chúng đồng thời quyện lại trong ngực, tông nát bức tường phòng hộ anh vừa mới dựng.

Mũi anh chua xót, rất nhiều nước mắt chứa trong hốc mắt, đôi môi run rẩy mà nói: “Biết rõ là không đáng… vì sao còn muốn làm… Vì sao luôn phải bức tới nỗi phải hận cậu… Vì cái gì muốn mặc kệ tôi cả đời hận cậu… Vì cái gì còn muốn tới tìm tôi… Hứa Huy… Tôi…”

Chia tay đi, cứ như vậy chia tay đi, để gã trở về, một lần nữa làm thiếu gia không ai bì nổi.

Bọn họ đã sức cùng lực kiệt, thương tổn lẫn nhau càng lúc càng sâu.

Dù là từ phương diện nào mà nói, bọn họ đều không hợp nhau.

Chia tay đi, vẫn là chia tay đi!

Hứa Huy không cần vì anh mà làm bất kỳ hi sinh gì nữa, anh cũng không cần nếm thử cảm giác đau đến tim gan này thêm lần nào nữa.

Anh sợ hãi tương lai, sợ lần quyết liệt tiếp theo không biết bao giờ sẽ đến.

Nhưng cuối cùng, cái gì anh cũng không nói.

Anh ôm người đàn ông kia, sợ đụng tới miệng vết thương của gã, không dám ôm quá chặt, anh hôn lên hai má người kia, để nước mắt của mình trộn lẫn máu của gã.

Giọng nói của Hứa Huy suy yếu: “Không phải nói muốn chia tay sao, chia tay thì chia tay, Ngô Cảnh An, tôi thật muốn nhìn xem trừ bỏ tôi còn có ai sẽ thích cậu. Đồ máu lạnh cay nghiệt, tôi thật hối hận lúc trước quen biết cậu. Chia tay đi, nhớ rõ cút xa một chút, đừng để tôi lại nhìn thấy cậu!”

Ngô Cảnh An nói: “Không chia, đánh chết cũng không chia, Hứa Huy, anh muốn đối phó em thế nào cũng được, chúng ta không chia tay, sau này, ai cũng không được phép nhắc lại hai chữ này. Hứa Huy…”Chuyện tình cảm, chưa từng có ai thua ai thắng.

Bọn họ thương tổn lẫn nhau, nhưng cũng lưu luyến lẫn nhau.

Bởi vì mỏi mệt, nên từng muốn buông tay. Cuối cùng, lại thất bại trước khát vọng sâu nhất trong đáy lòng.

Lựa chọn đối phương, sau này, sẽ còn có rất nhiều nan đề.

Con đường này che kín bụi gai, không thấy ánh sáng, bọn họ chỉ có thể sờ soạng từng bước một.

Trên đường có lẽ sẽ có người lùi bước, có người hoài nghi, dù sao bọn họ đều là con người, sinh động, đều có ích kỷ.

Nhưng bọn họ cũng đang trưởng thành, thong thả, từng chút, đi về phía mục tiêu.

Trên đời này ai rời xa ai cũng đều có thể sống, nhưng bọn họ, ai lại rời được ai?

Trước khi nhắm mắt lại, khóe miệng Hứa Huy cong lên, ở chỗ người kia không nhìn thấy, trộm cười.

Bình An của gã, rốt cuộc, đã trở lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio