Hứa Chính Dương không nghĩ tới gã sẽ làm như vậy, mũi dao chói lọi gần ngay trước mắt, xứng với gương mặt tàn nhẫn của Hứa Huy, mười phần rung động.
Trong mắt Hứa Chính Dương chân chính mang theo tức giận, ông nghiến răng nghiến lợi kêu một tiếng, “Hứa! Huy!”
Hứa Huy: “Ngài cho rằng tôi không dám sao? Nếu không tin ngài cứ việc thử, điện thoại ở ngay đây, quyền chủ đạo cũng ở trên tay ngài.”
Hứa Chính Dương hít thở sâu, phun ra một ngụm khí nghẹn trong ngực, “Cất dao của con về đi!”
Hứa Huy nghe lời thu hồi dao, “Rất bất đắc dĩ phải không? Thế mà lại để đồ phế vật như tôi thành nhược điểm của ngài, thật không cam lòng? Xem ra ông trời để tôi mang họ Hứa đúng thật là có chút giá trị. Nói thật, tôi là con trai ngài, ngài có thể làm gì tôi?”
Hứa Chính Dương nặng mặt nhìn gã, “Hứa Huy, con đừng đắc ý vênh váo!”
Hứa Huy cười, “Cái này đã gọi là đắc ý vênh váo? Vậy những chuyện kế tiếp nói ngài nghe xong ngài sẽ nghĩ thế nào? Lại nói, tôi đúng thật là không thể ngăn cản ngài làm gì với cậu ấy. Nhưng ngài nghe kỹ, tôi muốn, là một Ngô Cảnh An hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Nếu cậu ấy thiếu một miếng thịt, vậy tôi sẽ lợi dụng truyền thông và luật pháp làm vũ khí chiến đấu với ngài đến cùng. Ngài muốn cho người khắp Trung Quốc này xem cuộc chiến giữa hai cha con chúng ta, để Húc Dương thành chuyện cười lúc trà dư tửu hậu của mọi người, vậy cứ việc phát tiết tức giận của ngài đi! Ngài đừng nghĩ tôi chỉ nói mà thôi! Có câu hiện tại tôi trả lại cho ngài, tôi cũng sẽ không ngăn cản ngài, cứ việc đánh cuộc. Nhưng là, tương ứng, ngài cũng phải trả giá đắt cho lựa chọn ấu trĩ của mình. Thế giới này, sẽ không cho ngài cơ hội lựa chọn lần thứ hai.”
Hứa Chính Dương nắm chặt nắm tay đặt dưới bàn. Sự cuồng vọng của Hứa Huy làm ông rất không thoải mái.
“Hứa Huy, con rất quá đáng, làm cha càng lúc càng không muốn thả hắn.”Hứa Huy không thèm để ý, “Tôi quên nói với ngài, trong tay tôi còn một đoạn ghi âm cuộc gọi, ngài muốn nghe thử không? Ngài còn nhớ lần tôi gọi điện thoại cầu xin ngài cho tôi gặp mặt cậu ấy một lần sao? Ghi lại cũng không tệ lắm. Tôi tin tưởng không chỉ ngài cảm thấy hứng thú, những phóng viên bên ngoài kia nhất định càng thấy hứng thú hơn.” Hai tay Hứa Huy chống trên bàn gỗ lim, cúi người đến gần người đàn ông ngồi sau bàn, thể hiện một tư thái từ trên cao nhìn xuống, “Hiện tại đến lượt tôi quy định thời gian, trước mười giờ sáng ngày mai tôi muốn nhìn thấy người, nếu không đúng giờ, đoạn ghi âm này chỉ sợ sẽ gây ra cho ngài thêm vài phiền toái.”
Nói xong, Hứa Huy đứng thẳng thân mình, ngẩng cao đầu, lấy tư thái người thắng nhìn thẳng người đối diện.
“Tôi nhắc nhở ngài một câu, muốn bắt người của tôi, trước tiên suy nghĩ hậu quả một chút. Tôi, Hứa Huy, sẽ không rời khỏi thành phố S, tôi sẽ đững vững ở chỗ này, cùng ngài đánh xong trận này, mãi đến khi trong hai người chúng ta có một người ngã xuống, mới coi như chấm dứt.”
Hứa Huy cười lạnh như băng, tàn nhẫn, cực kỳ giống Hứa Chính Dương năm đó.
Đi đến trước cửa, Hứa Huy quay đầu lại, “Thiếu chút nữa quên, hôm nay tôi mang theo cái này tới,” gã tháo xuống một vật giống như cái nút áo, cầm trong tay quơ quơ, “Thứ này không rẻ, chất lượng hẳn là không tồi, ngài muốn xem thử không? A, tôi lại phải cảm ơn ông trời để tôi mang họ Hứa, mới có thể kết bạn với cao thủ hacker, hắn sẽ giúp tôi xử lý tốt đoạn ghi hình này, không biết ngài có hi vọng nó phát huy công dụng không?”
Hứa Chính Dương: “Hứa Huy…”
Hứa Huy: “Ngài đã bức tôi đến đường cùng, tôi hiện tại, ngoại trừ cắn người thì không còn làm được gì nữa. Hứa Chính Dương, ông có muốn thể nghiệm một chút cảm giác nhà tan cửa nát không? Vậy đánh cuộc một phen đi! Tôi sẽ không để ông thất vọng.”
Cửa phòng làm việc mở ra, Hứa Huy đi ra ngoài không hề quay đầu lại.
Đi ra từ cửa sau tránh được đám phóng viên đang chiếm cứ trước cổng. Ra đến đường cái, gã không đón xe mà đi bộ dọc theo con đường.
Quán cà phê góc đường thêm loại cà phê mới, gã và Ngô Cảnh An đã hẹn nhau sau khi trở về cùng đi nếm thử, uống không ngon liền đạp bảng hiệu nhà họ.
Nàng Tây Thi đậu phụ trong chợ rau mặc một bộ váy đỏ tiên diễm, cười đến mị hoặc rêu rao với mỗi khách hàng.
Đứa cháu trai cụ bà ở dưới lầu đã rụng hết răng cửa, há miệng gió thổi thông thống, chọc người ta buồn cười.
Hứa Huy vào nhà, khi ngồi trên ghế sô pha, mới giống như nhớ tới chuyện gì rất đáng sợ, cả người run không ngừng.
Gã chôn đầu trong lòng bàn tay, một lần lại một lần nói xin lỗi.
Gã điên rồi, cả thế giới đều sẽ cho rằng gã điên rồi.
Gã đang lấy tính mạng người yêu đi đánh cuộc, đánh cuộc thắng, bọn họ còn có ngày mai. Nhưng lỡ như thua…
Gã không dám tưởng tượng đến khả năng này.
Vì sao không lên máy bay, vì sao không thể chờ được mười năm, vì sao phải làm chuyện ngu xuẩn như thế…Nếu có một ngày Ngô Cảnh An hỏi gã loại vấn đề này gã nên trả lời anh như thế nào?
Nói cho anh biết mình không chờ nổi mười năm? Mười năm sau, gã không còn là Hứa Huy, anh cũng không còn là Ngô Cảnh An…
Gã muốn chính là hiện tại, là mỗi một ngày.
Gã không thể đoán trước kết quả mà mỗi một lựa chọn đưa tới. Nhưng dù thế nào gã cũng muốn thử một lần.
Nếu Ngô Cảnh An ở đây, sẽ hi vọng gã làm như thế nào?
Gã suy nghĩ thật lâu, mới cho ra đáp án này.
Ngô Cảnh An giận dữ sẽ vung nắm đấm với gã, cho dù biết gã là kẻ không dễ chọc, cũng không lưu tình chút nào.
Ngô Cảnh An bị thương sẽ không lưu tình chút nào mà đẩy gã ra, cho dù gã dùng quyền thế áp bức, cũng tuyệt không lùi bước.
Ngô Cảnh An từng nói, có thể áp sụp người chưa bao giờ là hoàn cảnh, mà là nhân tâm. Sinh tồn trên đời, kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần đồng ý kiên trì là có thể đi qua. Chỉ cần đồng ý trở về, về đến nhà có thể thấy anh đang chờ gã, cùng gã.
Gã tin tưởng, Bình An của gã, sẽ ủng hộ quyết định của gã.
Làm bộ lên máy bay mới có thể bỏ rơi được giám thị của Hứa Chính Dương, mới có cơ hội thực hiện kế hoạch của gã.
Lúc này đây, gã đánh bạc hết thảy.
Cha con quyết liệt, danh dự và vận mệnh của Húc Dương, chỉ vì đoạt lại người kia.
Hứa Chính Dương là một thương nhân khôn khéo, làm chuyện gì cũng sẽ cân nhắc lợi và hại, nắm chắc đặc điểm này của ông ấy, Hứa Huy mới buông tay thử một lần.
Những lời gã nói với Hứa Chính Dương không phải giả, gã hiện tại, đã bị buộc đến tuyệt lộ, nếu Hứa Chính Dương thật sự động thủ, tương đương tự tay chặt đứt một chút liên hệ cuối cùng, Hứa Huy, không còn gì để cố kỵ nữa.
Bởi vì, người nhà của gã không chỉ họ Hứa, Ngô Cảnh An, mới là người mà gã muốn làm bạn cả đời..
Người này, là quan trọng nhất.
Gã quy định thời gian, dùng video quay lén làm uy hiếp, gã phải cứu Ngô Cảnh An ra trong thời gian ngắn nhất. Càng kéo dài, gã sợ bộ phận quan hệ truyền thông của Húc Dương sẽ làm nhạt ảnh hưởng của chuyện này.
Thành bại, chỉ trong một đêm này.
Vừa khởi động máy Hách Thời liền điện thoại tới hỏi gã ở đâu, Liêu Thắng Anh ở một bên lớn tiếng ồn ào, không nghĩa khí, bỏ rơi bọn họ một mình giả ngầu, chơi vui quá ha?!
Hứa Huy cười, ở nhà, đừng lại đây, muốn một mình yên lặng chút. Đã đàm phán cùng ba tao, kết quả, chỉ có thể chờ đến ngày mai.
Sau khi cúp điện thoại lại tắt máy, chuyện này gã phải tự mình làm. Với gã mà nói, những người bạn đáng quý này đã làm vì gã quá nhiều, gã không muốn liên lụy đến ai nữa.
Một giờ sau, Kim Mỹ Tuyên mang người xông vào, nhìn thấy Hứa Huy, Kim Mỹ Tuyên thưởng cho gã một cái bạt tai thật mạnh.Cả đời này, bà vẫn là một người phụ nữ kiêu ngạo.
Từ thiên kim nhà giàu đến con dâu trưởng nhà họ Hứa, một đường thông thuận, bà vẫn luôn ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi tới.
Hứa Huy hiện giờ, hi vọng của bà, lại hắt vào cuộc đời bà một bồn nước bẩn rửa không sạch.
Đồng tính luyến ái, bắt cóc, scandal của Húc Dương.
Bà không biết có phải Hứa Huy điên rồi không, có phải thật sự muốn hủy nhà họ Hứa không?
Hứa Huy không biện giải, mặc cho Kim Mỹ Tuyên phát tiết hết khóc lại mắng.
“Con làm những chuyện ngu xuẩn kia, có nghĩ tới nhà họ Hứa hay không, nghĩ tới Húc Dương, nghĩ tới mẹ cùng ba con chăng?! Cho dù con không nghĩ tới chúng ta, vậy ông bà con thì sao? Bọn họ chiều chuộng con bao nhiêu, yêu thương con bao nhiêu, con thật sự muốn tức chết bọn họ sao? Hứa Huy, con có còn có lương tâm hay không? Con có còn là người không?”
Kim Mỹ Tuyên khóc mệt mắng mệt thấy gã thủy chung không phản ứng, lau khô nước mắt trên mặt, bà nói: “Theo mẹ về nhà!”
Hứa Huy: “Đâu con cũng không đi!”
Kim Mỹ Tuyên: “Con còn muốn làm cái gì? Vì một người đàn ông, con cả nhà cũng không cần, ngay cả cha mẹ cũng không muốn sao?”
Hứa Huy lạnh nhạt nhìn bà, “Mẹ biết tên cậu ấy là gì không? Nhất định là mẹ không nhớ được, bởi vì đối với mẹ, cậu ấy thậm chí không tính là người. Cho dù con nói với mẹ bao nhiêu lần con thương cậu ấy, cho tới bây giờ mẹ vẫn không để trong lòng. Từ nay về sau, chỉ có người kia sẽ luôn ở bên cạnh con, với con mà nói, cậu ấy quan trọng hơn bất cứ kẻ nào. Hiện tại, cũng bởi vì con thương cậu ấy, cho nên mọi người muốn hại chết cậu ấy, như vậy cũng là vì tốt cho con sao? Con chẳng lẽ không nên làm chút gì vì cậu ấy? Mất mặt thì sao, hủy hình tượng của Húc Dương thì sao, kéo Hứa Chính Dương vào nhà giam thì thế nào? Này đó, với con mà nói, không thể so với mạng của cậu ấy.”
Kim Mỹ Tuyên ngạc nhiên lui về sau một bước, “Con… Sao con có thể nói như thế, ông ấy là ba con!”
Hứa Huy cười cười, “Sắp không phải nữa rồi. Sau hôm nay, ông ấy hẳn là sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con đi! Ngẫm lại ông ấy nói không sai, con chẳng qua là một con sâu gạo ông ấy nuôi. Hiện tại sâu gạo trưởng thành, muốn độc lập, xin mọi người để cho con tự do đi!”
Kim Mỹ Tuyên đã không thể hiểu nổi sự tâm thần mất trí của gã, “Ý của con là, sẽ không về nhà, muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta?”
Ánh mắt Hứa Huy kiên định nhìn bà: “Nếu cái nhà này phải dùng tính mạng của cậu ấy làm giá đến đổi, con thà rằng không cần. Mẹ, lần này, mọi người làm quá mức rồi.”
Gia đình không thể chấp nhận đồng tính luyến ái rất nhiều, mà gia đình lấy phương thức chấm dứt sinh mệnh một người để ngăn cản, gã thật sự không dám trở về.
Kim Mỹ Tuyên không thể nén được bi phẫn, quát lên, “Hứa Huy, mẹ không nghĩ sẽ nuôi con thành loại tính cách lòng lang dạ sói này.” Bà nói với vài người đi theo, “Bắt nó lại!”Vài người bảo tiêu vừa mới xông lên, Hứa Huy lại lấy con dao tùy thân mang theo ra, “Mẹ, con khuyên mẹ đừng làm chuyện điên rồ, mẹ muốn để Húc Dương vì một sự kiện đổ máu mà lại lên top tìm kiếm sao?”
“Hứa Huy!” Kim Mỹ Tuyên cuồng loạn giận dữ hét.
Hứa Huy nở nụ cười, đó là một nụ cười thong dong trấn định, chân thành sung sướng mà bà chưa từng thấy qua.
“Mẹ, con phải ở chỗ này, chờ cậu ấy trở về.”
Ngày hôm sau, chín giờ hai mươi phút sáng, căn phòng yên tĩnh truyền đến thanh âm đóng cửa.
Hứa Huy ngồi trên ghế sô pha thủ một đêm, căng thẳng trong lòng, cẩn thận lắng nghe động tĩnh rất nhỏ này, gã thậm chí lo lắng có phải là ảo thính của mình không.
Có người mở cửa, tiếng bước chân truyền đến, đi bước một đến bên cạnh sô pha.
Hai tay Hứa Huy giao nhau, nhắm mắt lại, thành kính cầu nguyện.
Có người đưa tay đặt lên bả vai gã, “Hứa Huy.”
Trong mắt đó, Hứa Huy nhắm mắt lại run rẩy mà cười.
Gã đang cố gắng trấn tĩnh, tình cảm quá mức mãnh liệt sẽ làm gã lộ ra bản tính ấu trĩ.
Gã chậm rãi đứng lên, chậm rãi quay đầu, mỉm cười với người trước mặt: “Hoan nghênh về nhà!”
Ngô Cảnh An dùng khuôn mặt tiều tụy mỉm cười đáp lại, “Ừm.”
Anh vừa mới giơ tay lên, muốn sờ mặt Hứa Huy một chút, nhưng không ngờ người nọ đột nhiên đưa tay lên cản lại.
Anh không hiểu, trố mắt nhìn gã.
Hứa Huy cười giải thích, “Anh tưởng em muốn đánh anh.”
Ngô Cảnh An: “Vì cái gì?”
Hứa Huy: “Anh hai em come out, hiện tại, toàn thành phố, không, toàn quốc đều biết em là đồng tính luyến ái.”
Ngô Cảnh An rũ mắt im lặng không nói.
Hứa Huy kéo người vào g ngực, “Không có việc gì, hai ngày nữa anh sẽ tìm việc làm, sau này, để anh nuôi em. Cho dù cả đời ăn bánh bao uống cháo ngũ cốc anh cũng nguyện ý.”
Ngô Cảnh An không có sức cùng gã ba hoa, ôm lấy thắt lưng người kia nhẹ giọng nói hai chữ: “Cám ơn.”
Thời điểm Hách Thời cùng Liêu Thắng Anh đi vào đã sắp mười một giờ, di động Hứa Huy vẫn luôn tắt máy, bọn họ lo lắng sự tình sẽ chuyển biến xấu.
Đi đến trên lầu, cửa nhà thế mà lại để mở, Liêu Thắng Anh bước nhanh vọt vào, lập tức sững sờ ở đó.
Hách Thời theo ở phía sau, nhìn thấy biểu cảm của hắn, cho rằng xảy ra chuyện gì, cũng bước nhanh hơn.
Mười một giờ trưa, mặt trời từ ngoài cửa sổ ban công chiếu vào, chiếu sáng căn phòng đã âm u vài ngày.
Gió nhẹ đầu hạ thổi qua chong chóng treo ngoài ban công, phát ra tiếng vù vù đơn điệu, đồ đạc bài trí như lúc bình thường, bên bàn trà còn có một vali hành lí chưa mở ra.Khuôn mặt Hứa Huy an tường, nằm trên ghế sô pha, đầu gối lên hai chân Ngô Cảnh An.
Ngô Cảnh An ngồi dựa vào một góc sô pha, đầu nghiêng về một bên, tay phải rũ xuống nắm lấy tay Hứa Huy.
Mấy ngày liên tục khẩn trương, lo lắng làm hai người lao tâm lao lực quá mức, hiện tại tháo xuống gánh nặng, bọn họ đã say sưa đi vào giấc mộng.
Liêu Thắng Anh cùng Hách Thời liếc nhau, cười lắc đầu, xoay người đi ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa.
Khi đi xuống cầu thang Liêu Thắng Anh hỏi: “Mày nói xem, hắn có còn là Hứa Huy chúng ta vẫn quen biết nữa không?”
Hách Thời cười cười, “Có lẽ, là một Hứa Huy đã thoát thai hoán cốt, chúng ta nên một lần nữa làm quen đi.”
Hoa bụt trong công viên dưới lầu tiểu khu nở rực rỡ. Đóa hoa mềm mại nhiệt tình nở rộ dưới ánh mặt trời. Chúng nó cứng cỏi, xinh đẹp, chúng nó dũng cảm kiên trì, tuy rằng con đường phía trước nhiều đau khổ, lại vẫn luôn thủ vững tín niệm, vĩnh viễn không lùi bước.