Dàn xếp xong hậu sự của Lâm Giai Giai, Ngô Cảnh An đưa mẹ Lâm về nhà cũ.
Ở nhà ga khi đưa bọn họ rời đi, Ngô Cảnh An mua tặng Lâm Kha một cái máy bay điều khiển từ xa, đưa tay xoa xoa tóc ngắn của bé, “Chú sẽ đến thăm Lâm Kha, Lâm Kha có nhớ chú không?”
Lâm Kha một lòng đều đặt trên món đồ chơi mới, gật đầu có lệ, “Nhớ ạ.”
Ngô Cảnh An ghé mặt qua, “Thơm chú một cái!”
Lâm Kha ngọt ngào hôn bẹp một cái lên mặt Ngô Cảnh An.
Xe lửa đi rồi, Ngô Cảnh An phát hiện mình thế mà bắt đầu nhớ đứa bé kia.
Sau đó, thỉnh thoảng anh điện thoại cho mẹ Lâm, cũng sẽ nói chuyện với Lâm Kha vài câu, chẳng qua tên nhóc kia cứ luôn nói mấy câu cố định kia, “Chú ở đâu, sao chú vẫn chưa tới, cháu rất nhớ chú.”Ban đầu Ngô Cảnh An còn có chút cảm động, càng về sau, anh đều bỏ qua.
Khi cho rằng hết thảy đều bình tĩnh trở lại, mẹ Lâm qua đời làm anh trở tay không kịp.
Bà cụ buổi tối hôm trước vẫn còn tốt đẹp, khi nói chuyện với hàng xóm còn nói ngày hôm sau muốn đi mua cho Lâm Kha cái túi sách, nếu không lên nhà trẻ nữa sẽ muộn mất. Kết quả, sáng sớm hôm sau, Lâm Kha gọi thế nào bà cũng không tỉnh, vừa khóc nức nở vừa tìm dì hàng xóm lại đây mới phát hiện xác bà cụ đã cứng cả rồi.
Tuổi trẻ mất chồng, lớn tuổi lại đau mất con, mẹ Lâm không thừa nhận nổi đả kích như vậy, nếu không phải vì cháu ngoại, bà cũng không chống đỡ được đến hôm nay.
Hàng xóm từ trong miệng Lâm Kha biết được Ngô Cảnh An cùng số điện thoại của anh, bà cụ lúc trước cũng sợ có tình huống gì ngoài ý muốn, bắt Lâm Kha học thuộc lòng số điện thoại của anh, đến cuối cùng cũng có tác dụng.
Ngô Cảnh An tới an trí hậu sự cho bà cụ, bà cụ công chứng số tài sản không nhiều lắm của mình, bà không có con trai con gái nào khác, phòng ở lưu lại cho Lâm Kha, mấy vạn tệ gởi lại cho Ngô Cảnh An, hi vọng anh có thể chăm sóc tốt cho Lâm Kha.
Chỉnh lý xong tất cả, Ngô Cảnh An mang theo đứa bé về thành phố P.
Lâm Kha lúc đầu không thể tiếp thu biến hóa đột ngột, mấy ngày qua vẫn không ngừng khóc nháo, đánh người, ngày đêm điên đảo, Ngô Cảnh An bị bé gây sức ép nổi giận, khi giơ tay lên muốn đánh xuống, Lâm Kha hét lên một tiếng chân trần chạy ra ngoài cửa.
Ngô Cảnh An sợ hãi cuống quýt đuổi theo, may mắn Lâm Kha nhất thời hồi lâu không mở được cửa, Ngô Cảnh An dùng một tay ôm bé vào trong ngực, tùy ý bé đá đánh như thế nào cũng không buông tay, ngoài miệng ra sức nhận sai.
“Là chú không đúng, chú không tốt, sau này chú tuyệt đối sẽ không đánh cháu. Lâm Kha, Lâm Kha, đừng nóng giận, chú sai rồi, chú sai rồi.”
Lâm Kha réo cổ họng gào không ngừng, nước mắt Ngô Cảnh An rơi xuống nắm tay đứa bé.
Kỳ thật, vết thương của anh vẫn chưa từng lành, nỗi đau của anh chưa kết vảy.
Anh cũng sẽ mỏi mệt, cũng thấy phiền, cũng nghĩ bỏ mặc, buông xuống tất cả.
Nhưng hôm nay, anh thành chỗ dựa duy nhất của Lâm Kha, mà anh, cũng muốn dựa vào thân thể nho nhỏ này.
Dùng hết phép năm, Ngô Cảnh An xin nghỉ bồi dưỡng tình cảm với Lâm Kha, liên tục một tuần ngày đêm làm bạn làm Lâm Kha dần dần thả lỏng cảnh giác, càng về sau càng ỷ lại, dính người.
Vì để ở cùng đứa bé nhiều một chút, Ngô Cảnh An xin chuyển công tác, lại bị từ chối. Không có cách nào, anh đành phải tìm kiếm nhà trẻ nội trú thích hợp ở thành phố P.
Nhưng vừa nghĩ tới Lâm Kha hai lần mất đi người thân, anh sợ đi học nội trú sẽ tạo thành thương tổn tâm lý cho đứa bé.
Dưới bất đắc dĩ, anh gọi điện thoại cho mẹ.
Không nghĩ tới, mẹ anh và chú Phương ngay hôm sau đã tới rồi.Lâm Kha giống Lâm Giai Giai, đôi mắt to, rất xinh đẹp, mẹ anh và chú Phương vừa thấy đứa bé đã thích vô cùng.
Ngô Cảnh An đi làm, hai ông bà liền mang theo đứa bé đi dạo, mua đồ ăn ngon mua đồ chơi, khi Ngô Cảnh An gọi điện thoại tới mẹ anh gọi Lâm Kha tới tiếp điện thoại, bị bé dùng một câu “Không rảnh” triệt để làm bị thương trái tim mong manh của Ngô Cảnh An.
Cho nên mới nói, trẻ con chính là đồ vô ơn.
Một tuần sau, mẹ anh nói muốn mang theo Lâm Kha về nhà.
Ngô Cảnh An vì nguyên nhân công tác, thật sự không thể tự mình chăm sóc Lâm Kha, nhưng vừa nghĩ tới bé phải đi, trong lòng lại không nỡ.
Mẹ anh gọi Lâm Kha tới trước mặt, hỏi bé muốn đi theo ông bà, mỗi ngày sẽ có ăn ngon chơi vui, hay là ở với chú trong này, nhưng vài ngày sẽ không thấy được chú, chỉ có đến cuối tuần mới được về nhà.
Trong lòng thầm Ngô Cảnh An trợn trắng mắt, mẹ, mẹ hỏi như vậy, có là đứa ngốc cũng sẽ chọn mẹ.
Tiểu Lâm Kha nhìn nhìn hai vị lão nhân, lại nhìn nhìn Ngô Cảnh An, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, cúi đầu.
Ngô Cảnh An không rõ xảy ra chuyện gì, khi cúi đầu nhìn bé, mới phát hiện bé đang chảy nước mắt.
Ngô Cảnh An hỏi bé làm sao vậy, bé nghẹn hồi lâu mới lên tiếng nho nhỏ: “Cháu, cháu đi với ông bà.”
Lần lượt chia lìa, đối với đứa bé nhỏ như vậy mà nói, chẳng khác nào lần lượt thương tổn. Cái xưng hô “chú” này, cũng đã giống như tiếng gọi “ba” trong miệng những đứa trẻ khác.
Cuối cùng Lâm Kha vẫn là đi rồi, Ngô Cảnh An cam đoan một tháng sẽ đến thăm bé một lần, lúc này tên nhóc kia mới lộ vẻ tươi cười.
Trước khi lên xe mẹ anh thở dài một tiếng nói: “Mặc kệ nói thế nào, con cũng coi như đã để mẹ bế được cháu, đời mẹ, cũng không còn gì tiếc nuối.”
Trong lòng Ngô Cảnh An dâng lên áy náy sâu sắc, ôm mẹ vào trong ngực, “Mẹ, thật xin lỗi.”
Tiếng gầm rú của xe lửa vang lên, mang theo người nhà của anh đi về phương xa.
Ngô Cảnh An đứng ở trên đài ngắm trăng, mãi đến khi bóng dáng đoàn xe lửa dài biến mất, anh mới xoay người trở về.
Sau này, anh lại thành một mình.
Lại không còn là một người cô độc tịch mịch nữa.
Hứa Huy, em có con trai, anh hâm mộ không?
Hứa Huy, sắp nửa năm, em vì sao vẫn không thể quên được anh.
Hứa Huy, anh… Còn chưa bắt đầu cuộc sống mới đâu nhỉ? Em còn một mình cơ mà, anh tốt xấu cũng phải học em chống đỡ được nửa năm chứ, nửa năm sau, sau này…
Anh vẫn luôn không dám về thành phố S, anh sợ sau khi trở về sẽ gặp phải Hứa Huy, sẽ sát bên người mà qua, sẽ coi như người lạ, sẽ xé nát tâm linh, sẽ… không chống đỡ nổi.
Sẽ, liều lĩnh tất cả mà, trở lại về bên cạnh gã.
Hứa Huy lái xe công ty đi tới tiểu khu dưới chân núi, xuống xe mở cốp phía sau vác một túi gạo gõ vang cửa nhà một căn nhà tầng một.Người phụ nữ trung niên mở cửa thấy là anh, cười mắt nheo lại thành cái khe, “Tiểu Hứa cháu lại đến nữa.”
Hứa Huy chào hỏi với bà rồi vào nhà, chú Câm từ phòng ngủ đi ra, cười dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói chuyện phiếm với gã.
Một tháng hai lần đến thăm chú Câm chú Trương, mỗi lần đến sẽ mang chút gạo, mì, dầu ăn gì đó, lúc ngồi nói chuyện phiếm, bọn họ đều tránh nhắc đến Ngô Cảnh An.
Tuy rằng Hứa Huy cùng Ngô Cảnh An ai đều chưa nói quá phận tay sự, nhưng chú Câm bọn họ vẫn là cảm giác đến, sợ thương tổn đến hai hài tử, ai cũng không có nói ra quá.
Đây trở thành bí mật chung, miệng vết thương chung trong lòng bọn họ.
Từ chỗ chú Câm trở về, gã nhận được điện thoại của ông chủ, hẹn gã buổi tối đi quán bar uống rượu.
Từ lần sự cố đó sau, Tôn Hàm liền bắt đầu chú ý đến gã.
Nhà xưởng, hội nghị, đi công tác, bọn họ hầu như luôn ở cùng nhau, Tôn Hàm như là có ý bồi dưỡng gã, thậm chí khi hiệp đàm cũng sẽ giới thiệu một câu, đây là trợ lý của tôi, Hứa Huy.
Hứa Huy có cảm giác thụ sủng nhược kinh, cũng nhân cơ hội này hấp thu càng nhiều tri thức.
Gã trưởng thành rất nhanh, ngay cả chị Vương, người đi làm ở đây hơn mười năm cũng không thể không khen gã, sắp đuổi kịp thậm chí vượt qua chị rồi, tại rèn luyện vài năm nói không chừng có thể tự mình ra ngoài làm một mình.
Khi Hứa Huy đuổi tới quán bar, Tôn Hàm ngồi ở quầy bar giơ giơ tay với gã.
Quán bar này cách công ti không xa, thời điểm không vội bọn họ sẽ hẹn ở đây giết thời gian.
Tôn Hàm là một gay, chuyện này trong công ty chỉ có chị Vương làm ở đây từ thời đại học biết, nhưng y không giấu diếm Hứa Huy, có lẽ là bởi vì tra được đoạn “lịch sử” quang huy kia, có lẽ là bởi vì tư tâm của y.
Hồi trẻ Tôn Hàm cũng có một người yêu, cũng là loại yêu đến chết đi sống lại, từng thề sẽ vĩnh viễn cùng nhau.
Nhưng hiện thực chính là như vậy, tình cảm sâu hơn cũng sẽ có thời điểm làm lạnh, yêu nhau bảy năm, cảm giác gì cũng thay đổi, hơn nữa người nhà bức bách, chia tay trở thành chuyện tự nhiên.
Sau đó Tôn Hàm không còn động cảm tình với ai nữa, y thích tìm những thiếu niên mười mấy tuổi, hưởng thụ loại cảm giác thanh xuân non nớt này, tuy rằng phần lớn sự non nớt kia là giả vờ.
Y cũng không ngại, theo như nhu cầu, ai cũng không thiệt.
Nhưng Hứa Huy đã đến, tựa hồ đánh vỡ một ít cân bằng.
Ấn tượng đầu tiên không tồi, là một tên nhóc đẹp trai, nhưng y cũng không nghĩ nhiều, một là bởi vì y cũng không muốn xuống tay với người cùng công ty, hai là bởi vì bên người không thiếu thiếu niên, Hứa Huy ba mươi tuổi không phải khẩu vị của y.
Nhưng sau đó, sau khi giải quyết sự kiện máy đóng gói kia, y phát hiện ánh mắt mình thường thường sẽ đặt trên người đàn ông siêu vượt tuổi này.Sau một lần gặp mặt hiệp đàm, bạn bè ra vẻ thần bí hỏi y có biết trợ lý nhỏ này của y từng làm gì không.
Tôn Hàm hoang mang nhìn người bạn, hắn nhắc tới chuyện công tử Húc Dương từng huênh hoang come out một năm trước.
Hiện tại video trên mạng đều đã bị thanh lý sạch sẽ, ngẫu nhiên có người nhắc tới chuyện này cũng sẽ bị người xóa bỏ, Húc Dương muốn ngăn chặn miệng đại chúng, nhưng những người quen biết vẫn sẽ nhớ rõ ràng chuyện này, tựa như một dấu vết, Hứa Huy bị dán cái nhãn bại gia tử, đồng tính luyến ái.
Tôn Hàm suy nghĩ rất kỹ rất lâu, cuối cùng quyết định ngả bài.
Y hẹn Hứa Huy gặp mặt ở sân vận động thành phố, lần tỏ tình này không phải do xúc động, y tìm một chỗ không người, lần đầu làm một chuyện ngốc tới cực điểm.
Y nói với Hứa Huy mình có hảo cảm với gã, hi vọng có thể phát triển thử xem, thái độ mặt ngoài thật thản nhiên, trong lòng lại giống như mấy tên nhãi con mười mấy tuổi kích động đến không được.
Hứa Huy tự hỏi một lát, ngẩng đầu nói với y hai chữ: xin lỗi.
Tôn Hàm nhất thời thất vọng, lại vẫn muốn níu kéo một tia hi vọng: Không cần suy nghĩ một chút sao, cậu không cần trả lời tôi ngay lập tức.
Hứa Huy vẫn lập lại hai chữ kia không thay đổi.
Tôn Hàm rũ mắt, không nói chuyện nữa.
Hứa Huy quay đầu nhìn sân vận động trống trải yên tĩnh, giống như tự nói với mình lại như nói với Tôn Hàm: nơi này, là nơi tôi từng tỏ tình.
Tôn Hàm kinh ngạc vạn phần ngẩng đầu.
Hứa Huy lạnh lùng đứng dưới ánh trăng, một thân quang huy màu bạc, giống như một hoàng tử tịch mịch đau thương, thì thào nói nhỏ về tình cảm gã đã mất đi.
Gã nói chuyện gã và Ngô Cảnh An, bao quát những thương tổn, nhục nhã, thú nhận, chia lìa kia.
Gã không khinh thị tình cảm của Tôn Hàm, nhưng cũng không thể tiếp thu phần ưu ái này.
Trong lòng gã từ đầu đến cuối vẫn có một người tên là Ngô Cảnh An, gã tin tưởng có một ngày bọn họ sẽ gặp lại, sẽ phá tan tất cả chướng ngại để đến với nhau.
Trên khán đài xuất hiện một thân anh quen thuộc, bên cạnh có thêm một người đàn ông mỉm cười lắng nghe, sân vận động yên tĩnh giống như vang lên tiếng gã thét to đầy trẻ con: đồng tính luyến ái thì thế nào, muốn cười muốn mắng đều mặc bọn họ đi, tôi cũng là đồng tính luyến ái, tôi yêu cậu, chính là cậu Ngô Cảnh An.
Ngô Cảnh An, anh yêu em.
Từ khi bắt đầu, tới kết thúc.
Từ ngày hôm đó gã và Tôn Hàm thành bạn bè, bọn họ thỉnh thoảng vẫn sẽ hẹn nhau ra uống rượu, lại ai cũng sẽ không nhắc đến chuyện tình cảm nữa.
Một lần Tôn Hàm say rượu nói mê sảng với gã một câu, “Hứa Huy, trước kia cậu như thế nào tôi chưa từng thấy, tôi chỉ biết, cậu bây giờ, rất có mị lực.”Sau khi đưa y lên xe taxi, Hứa Huy một mình đi về phía nhà.
Trên đường, khóe miệng gã không tự giác gợi lên một nụ cười.
Cảnh An, em có nghe thấy không, anh hiện tại mị lực mười phần, em vẫn chưa trở lại, liền phải cẩn thận vị trí của mình.
Nếu sau này, có càng ngày càng nhiều người yêu phải anh thì phải làm thế nào…
Khóe miệng Hứa Huy cười càng tươi.
Gã cần phải xem xét lại một chút, người kia biết nấu cơm, biết chưng các loại bánh bao đủ loại nhân biết xử lý việc nhà, còn ra lệnh cho gã làm này làm kia sẽ kiên quyết chia tay khi gã ngoại tình, cũng sẽ khiêng giúp gã trăm túi gạo và mì khi gã ngủ quên sẽ thường xuyên chờ gã tới khuya chỉ để nấu cho gã một chén mì, sẽ không lưu tình rút dây mạng khi gã chơi game online cả đêm sẽ cãi nhau, đánh nhau với gã, cũng gã khóc, cùng gã cười.
Cùng nhau tiễn cựu nghênh tân, mỗi một năm, mỗi một ngày.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ có người kia nhỉ!
Hứa Huy từ phòng tắm đi ra, thay áo ngủ, tắt đèn, nằm trên giường đơn.
Ngoài cửa sổ, là biển sao mênh mông vô bờ.
Gã mỉm cười nói với ngôi sao phía xa xa kia: ngủ ngon.
Có lẽ, ở nơi đó, sẽ có một người, cũng nói với gã một câu giống thế.
Hứa Huy, ngủ ngon.